SA VÀO TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT CỦA CHÚNG TA

Không ép khô tôi thì hôm nay các cậu sẽ không đóng sạp phải không?
Từ nhỏ Trần Lộ Chu đã như vậy, chuyện có thể dùng miệng giải quyết, chắc chắn cậu sẽ không động thủ. Phần lớn thời gian, đàn ông đánh nhau chỉ để sảng khoái, chứ không phải để tìm cách giải quyết, đánh xong là thấy thoải mái rồi. Nhưng loại chuyện được hại nhiều hơn lợi này Trần Lộ Chu chưa bao giờ làm, chủ yếu là sợ bị thương, bị thương sẽ bị mẹ mắng.

Nhưng con trai ở độ tuổi đó, chính là lúc chân tay ngứa ngáy nhất, làm sao có thể không đánh nhau. Cho nên nhiều lần trước, nhóm Khương Thành Chu Ngưỡng Khởi xảy ra xích mích với người khác ở sân bóng, biết Trần đại thiếu gia cậu chỉ nghe lời mẹ, là con trai cưng của mẹ nên lần nào cũng tự động loại trừ cậu, trước khi ra tay sẽ đồng loạt cởi áo khoác trên người ra ném cho cậu, bảo cậu ngoan ngoãn đứng một bên cầm đồ.

Mưa như thác nước vừa mới tạnh, trên đường lác đác có vài người, không có mấy ai đi hóng hớt, nước mưa đọng trên mặt đất phản chiếu ánh sáng. Trần Lộ Chu ngồi banh chân trên ghế của gian hàng, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ làm nail của Từ Chi, liếc nhìn thanh niên lẻo mép kia, vẻ mặt miễn cưỡng, “Còn không đi sao? Muốn tôi báo cảnh sát?”

Rõ ràng là bảo vệ.

Cô gái xin lỗi với Từ Chi, sau đó không nói gì với người đàn ông kia, cầm túi quay lưng bỏ đi.

Anh chàng lẻo mép trợn mắt dữ tợn nhìn Trần Lộ Chu rồi cũng đuổi theo.

Trần Lộ Chu nhìn bóng dáng anh ta biến mất nơi cuối đường mới yên tâm quay đầu lại, theo bản năng muốn rút tay về, Từ Chi lại mạnh mẽ kéo lại, kéo ngón áp úp của cậu quệt sơn móng tay, “Đừng động đậy, một lát là xong.”

“Cậu vẽ thật sao?” Trần Lộ Chu không tình nguyện nói, tay vẫn để im.

Trên gian hàng đặt hai cái đèn bàn, ánh sáng trắng chiếu sáng lên ngón tay sạch sẽ của cậu, đốt ngón tay thon dài, móng tay cũng sạch bóng, cậu vừa cắt xong. Bàn tay xinh đẹp như vậy không vẽ cũng thấy đáng tiếc, Từ Chi hứng thú bừng bừng, vừa chuyên tâm sơn móng tay giúp cậu, vừa nói: “Dĩ nhiên, là chính cậu yêu cầu mà.”

Trần Lộ Chu nheo mắt lại, nhìn cô dưới ánh đèn bàn, chậc một tiếng, “Sao tôi cảm thấy cậu có ý muốn lấy oán trả ơn thế nhỉ?”

“Không có,” Từ Chi mỉm cười, biết tính khí thiếu gia của cậu sẽ phải dỗ, bèn năn nỉ hòa nhã nói, “Vẽ một cái thôi nhé? Một cái thôi. Hôm nay tôi còn chưa được mở hàng đâu.”

Trần Lộ Chu dựa vào ghế nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới hỏi, “Có dễ tẩy không?”

“Tắm xong dễ tẩy lắm, để cô ấy vẽ đi!” Người nói chuyện chính là chị gái bán tất và quần lót bên cạnh, mặt cười ha hả nhìn hai người.

“…. Vậy vẽ ngón áp út đi.” Trần Lộ Chu nói.

Từ Chi gật đầu, “Hay để tôi vẽ chiếc nhẫn cho cậu?”

“Cũng được.”

“Màu đen được không?”

“Ừ.”

Lúc này, bên cạnh vang lên giọng nói như gào khóc đòi ăn, “Trần Lộ Chu, cậu có mang theo điện thoại không?”

Trần Lộ Chu nghe tiếng nhìn sang, lúc này mới phát hiện, Thái Oánh Oánh cũng mở một gian hàng dán màn hình điện thoại ở bên cạnh, Trần Lộ Chu vừa định nói không cần, cảm ơn, điện thoại của tôi từ trước tới nay không dán màn hình.

“Cậu để Thái Oánh Oánh dán màn hình cho cậu đi.” Từ Chi không nhìn cậu mà cúi đầu tìm kiểu nhẫn trên điện thoại.

Trần Lộ Chu dựa vào ghế, thở dài, lấy điện thoại di động ra, ném cho Thái Oánh Oánh, bảo cậu dán thoải mái đi, rồi mới quay đầu lại, mang đao giấu thương nói với Từ Chi: “Cậu còn biết cách vắt kiệt tận dụng đấy, không ép khô tôi thì hôm nay các cậu sẽ không đóng sạp phải không? Hay để tôi kêu nhóm Chu Ngưỡng Khởi đến đây cổ vũ cho cậu?”

“Đấy là học cậu còn gì.” Từ đầu đến cuối Từ Chi vẫn không ngẩng lên, nhìn hình mẫu rồi lại đi tìm giấy dán tương tự mẫu trong hộp, thờ ơ nói với cậu, “Cậu lừa tôi đi bái Quan Âm tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu.”

“À, vậy sao không tìm tìm tôi tính sổ.” Cậu chẹp môi, đúng tính hợp lý nói.

“Bận.”

“Bận cái gì,” Cậu không tin cô bận đến nỗi không có thời gian gửi Wechat, cười lạnh nói, “Có mà cậu coi tôi là cái máy nói chuyện, có việc mới nghĩ đến tôi có phải không?”

“Hàii, tôi đưa tiền, cậu cũng lấy rồi còn gì.” Từ Chi không thẹn với lương tâm, vẫn cúi đầu, cầm cái nhíp, nghiêm túc chọn kiểu nhẫn trong chiếc hộp nhỏ đựng đồ trang sức, còn không tim không phổi hỏi cậu, “Muốn nhẫn kim cương không? Hay là loại thường?”

“Tùy đi.” Cậu lãnh đạm.

“Vậy chọn loại thông thường đi, nhẫn kim cương phải dán kim cương.”

Trần Lộ Chu rất không phục, “Sao hả, tôi không dán nổi?”

Từ Chi sửng sốt, lúc này mới ngẩng lên nhìn cậu, có chút mông lung, “Không phải, tôi cho rằng cậu sẽ không thích những thứ lấp lánh như thế.”

“Vậy nhẫn kim cương đi.” Hiển nhiên là cậu đã cùng thuyền với cô rồi.

“Được.” Từ Chi cười một tiếng, lắc lọ sơn móng tay, nói, “Đưa tay qua đây.”

“Lạnh chết, Từ Chi cậu làm cái gì đấy.” Trần Lộ Chu vừa mới đưa tay qua đã bị lạnh đến mức giật mình, muốn rút tay về.

Từ Chi chuyên tâm dồn chí, “Đừng động đậy, dùng cồn tiêu hạ độc.”

Trần Lộ Chu lại dựa vào ghế, một tay bị cô kéo, nhàn nhạt nhìn cô: “Tôi hỏi sao tay cậu lạnh như vậy.”

Từ Chi cúi đầu, bóp ngón áp út của cậu, dồn toàn bộ tinh thần vào trên tay cậu, thấp giọng đáp ừ, “Vừa rồi tay đều là mồ hôi, vừa ngâm qua nước đá.”

Trần Lộ Chu nhìn cô đang cúi đầu chăm chú, ánh mắt dán chặt không di chuyển. Cậu cảm thấy có lúc Từ Chi rất giống những bức tranh sơn dầu xưa cũ của những họa sĩ phái trừu tượng, có kết cấu tinh tế và kỹ xảo nhất, lại tràn ngập sắc thái thần bí.

Tóc cô vừa mềm vừa mượt, khi vẽ móng tay cho cậu, lọn tóc mái trên trán sẽ rũ xuống, thường xuyên đâm vào mu bàn tay cậu, nhẹ nhàng lướt qua như lông ngỗng, giống như gió xuân biến thành mưa phùn, mơ hồ khiêu khích.

Cậu cố ý đúng không? Hử?

Trần Lộ Chu vừa mới nghĩ vậy, có lẽ Từ Chi ngại vướng tay vướng chân, không nói hai lời liền vén tóc mái ra sau tai.

Trần Lộ Chu: “…”

Trên con đường này vốn dĩ không có người nào, làm nail thì làm nail đi, Trần Lộ Chu còn rất thản nhiên, nhưng cậu quên mất một điều, con phố chợ đêm này vừa mới khai trương, gần đây đài truyền hình thường xuyên phỏng vấn khảo sát ý dân ở trên con đường này, ngay cả bà Liên Huệ là nhà sản xuất, trong khoảng thời gian này cũng đang tăng ca về hạng mục này.

Cho nên khi cậu nghe thấy chị gái bán tất bên cạnh nhắc nhở Từ Chi và Thái Oánh Oánh, nói người ở đài truyền hình tới rồi, các em nhớ chú ý dọn dẹp rác rưởi, đừng để bọn họ chụp được, nếu không mấy ngày nữa cục quản lý thành phố sẽ tới dẹp quán của mấy em đó.

Tới đây Trần Lộ Chu vẫn chưa phát hiện ra điều gì, cho đến khi nghe thấy tiếng giày cao gót quen thuộc phía sau lưng, cùng với giọng nói của tài xế Lưu: “Liên tổng, tạm thời tôi quay xe về, xong việc ngài hãy gọi cho tôi, tôi tới đón ngài.”

Cậu mới giật mình nhận ra sự tình có chút không ổn.

Ban đầu con dường này được dự định là một con phố bình thường, nhưng cuối cùng chính quyền vẫn phê duyệt nó trở thành phố chợ đêm, chủ yếu là thành phố Khánh Nghi có nhiều người trẻ tuổi, có khả năng sẽ thích hình tượng phố chợ đêm náo nhiệt này hơn.

Đài truyền hình của Liên Huệ dạo gần đây có một chuyên mục đặc biệt, chủ yếu là xoay quanh lối sống của giới trẻ bản địa ở Khánh Nghi. Nhưng hiệu quả của mấy đợt trước không mấy khả quan, nên đúng lúc hôm nay họp xong sớm, bà tiện thể cùng qua đây khảo sát ý dân, xem có thể tìm được chút cảm hứng nào không.

Khi xuống xe Liên Huệ mới nhận ra Trần Lộ Chu, cùng lúc đó, có lẽ là do nghe thấy tiếng động nên Trần Lộ Chu theo bản năng quay đầu, cũng nhận ra bà, vóc người cao lớn ngồi ở gian hàng trên phố chợ đêm như hạc giữa bầy gà, làm người khác chú ý. Cậu kinh ngạc nhìn bà, nhưng khi Liên Huệ nhìn thấy rõ cậu đang làm gì, bà càng kinh ngạc hơn, khiếp sợ đứng ngay tại chỗ, đôi chân làm cách nào cũng không bước lên được…

Hai ký giả nhỏ bên cạnh hồn nhiên không nhận ra tình cảnh lúng túng này, càng không nhận ra đứa con trai lớn là dân học giỏi kiêu ngạo mà nhà sản xuất Liên thường hay nhắc đến với các cô, chỉ nhớ vừa rồi trên xe nhà sản xuất Liên đã dạy dỗ…

“Tôi nói cho các cô biết, bây giờ không thể đưa tin tức như vậy được, một cô gái phẫu thuật thẩm mỹ vì bạn nam, bị lừa khỏa thân còn bị bạn nam ghét bỏ, tin này do ai viết? Sao chưa cho tôi xem qua bản thảo? Người ta phẫu thuật thẩm mỹ là vì tham gia thi đấu, chỉ có chút quan hệ với bạn nam kia, cô sửa lại một chút rồi viết thành như vậy, có ý gì, muốn giật tít? Các cô đừng có suốt ngày tập trung ánh mắt lên phái nữ, mà hãy xem họ làm gì.” Khi nói đến đây, lúc ấy Liên Huệ ngồi trên xe tùy ý lướt nhìn ra ngoài cửa xe, cũng không thấy rõ người nọ là ai, “Cô xem đi, nam thần lạnh lùng vì yêu làm đâm đầu nail, chủ quán và cậu ta lại có quan hệ này, tỷ số ratings chắc chắn sẽ cao hơn cái của cô, đã là thời đại gì rồi, đừng có suốt ngày cái gì mà con gái làm vì đàn ông, đổi một góc độ khác… Chàng trai vì khiến cô gái vui vẻ, làm nail ở giữa đường, tựa đề ngày hôm nay đã có.”

Cho nên khi Trần Lộ Chu cảm thấy mình bị một đống micro bao vây, ánh đèn chớp nháy khẩn trương, hẳn là không thể tùy tiện bỏ qua cậu.

Cậu cũng rất thông minh, trực tiếp thản nhiên hướng về phía nhà sản xuất cứng ngắc phía sau, nhạt nhẽo gọi một tiếng mẹ.

Tách rách tách, tất cả ánh đèn thoáng chốc đều ngừng lại, micro cũng bị hạ xuống.

Mọi người rối rít quay đầu nhìn, khóe miệng Liên Huệ hiếm khi co quắp.

“Giải tán đi,” Liên Huệ vẫn duy trì vẻ bình tĩnh dịu dàng, giọng nói khiếm lúc ậm ừ, khoanh tay, đỡ trán, “Thằng bé… Áp lực học tập lớn, cái đó… Tôi vừa nghe thấy ở ngã tư hình như vừa có con chó cắn người, các cô đi hỏi nguyên nhân của nó…. À không, đi xem tình huống có nghiêm trọng không đi.”

Chờ đến khi mọi người đồng loạt đi hết, Liên Huệ mới nhấc chân đi về phía Trần Lộ Chu. Bà che kín áo ngoài trên người, tiếng giày cao gót giẫm lên mặt đất cực kỳ thanh thúy, cẩn thận tránh đi những vũng nước mưa trên mặt đất, ưu nhã cao quý, giống đóa hoa băng, cũng giống như con chim nhạn. Tóm lại cả người bà, kể cả chiếc ví da Hermes bóng loáng cầm trên tay cũng đều ung dung cao quý, không cùng đẳng cấp với con đường này.

Từ Chi nhớ tới Lâm Thu Điệp, nhưng, bà Lâm Thu Điệp không có khí chất cao nhã như thế này. Bà thường xuyên đội mũ công trình ở trong công trường, mặt đen thui, trên người toàn là bụi bặm và vẻ mệt mỏi, thậm chí bà rất xuề xòa, tinh tế nhất là lúc may quần áo giúp cô. Hồi còn bé, Từ Chi thường xuyên làm rách quần áo, phần lớn thời gian đều là lão Từ sửa giúp cô, thỉnh thoảng bà Lâm Thu Điệp cũng sẽ sửa, nhưng bà rất vụng về, luôn bị kim đâm trúng tay, bị kim đâm phải sẽ thốt lên suýt xoa, trông rất ngốc.

Liên Huệ không nhận ra bên cạnh có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, bà đi thẳng tới trước mặt Trần Lộ Chu, khéo cổ áo lại cho cậu, “Sao con ăn mặc ít thế này, có lạnh không? Muốn cảm mạo sao?”

Bà Liên Huệ là người một năm bốn mùa không mặc áo ngắn tay, bà thể hàn, nên luôn lo lắng nhóm Trần Lộ Chu sẽ bị lạnh, cảm thấy nhóm con trai mặc quá ít, ngay cả khi gặp phải tình cảnh này, có lẽ bố mẹ nhà người ta có thể đuổi theo đánh, nhưng bà cũng không chỉ trích, trước tiên hỏi cậu có lạnh hay không.

“Vẫn ổn, không lạnh.” Trần Lộ Chu nói.

Bà Liên Huệ kéo tay cậu liếc nhìn, thực ra bây giờ con trai làm nail cũng không hiếm, trong đài của bà cũng có người thích làm nail kiểu nam, mấy màu sắc cổ quái kỳ lạ gì cũng sơn hết lên tay, bà không thích. Nhưng Liên Huệ biết tính cách của Trần Lộ Chu, chắc chắn khẳng định rằng cậu đang đùa giỡn với con gái nhà người ta, nên cũng không quản nhiều, chỉ nhắm đầu mối ngay vào Từ Chi.

Nhưng trong lòng bà cũng hiểu, Trần Lộ Chu đã đồng ý với bà rằng sẽ không tìm bạn gái trong nước thì sẽ không làm bừa, hơn nữa lần đầu tiên bà thấy con trai ở thế yếu trước mặt con gái, vì vậy Liên Huệ cũng không khiến cậu quá khó xử, chỉ điềm nhiên nói một câu, “Ngày mai về nhà một chuyến, có chuyện muốn nói với con, nhớ rửa tay trước đi, đừng để cho bố con thấy.”

Thái Oánh Oánh đột nhiên hiểu vì sao ngay từ đầu Từ Chi lại cố chấp như vậy, giọng nói của mẹ Trần Lộ Chu có thể nói là giống y hệt dì Lâm, nhưng mà mẹ của Trần Lộ Chu nhìn trông rất dịu dàng, nói chuyện bằng giọng nhỏ nhẹ, gọn gàng ngăn nắp, nhưng không biết tại sao lại có cảm giác hùng hổ dọa người, khiến người khác hoàn toàn không thể phản kháng, hít thở không thông.

Cảm giác hít thở khó khăn này vẫn còn mãi cho đến khi bà ấy rời đi rất lâu, Thái Oánh Oánh cảm thấy trong không khí dường như còn có mùi vị ngưng trệ kia, đọng lại giống như đống bùn nhão, khuấy thế nào cũng không chuyển động. Cô ấy cũng đột nhiên hiểu ra tại sao Chu Ngưỡng Khởi luôn nói Trần Lộ Chu là con trai cưng của mẹ, không phản kháng, đổi lại là cô ấy cô ấy cũng không dám phản kháng, là một viên đạn bọc đường quyến rũ, là ai cũng không có sức chống cự…

“Vừa nhìn thấy đã hỏi mặc ít như thế có lạnh không con yêu, xoay mặt đi lại là nhớ rửa tay, thực ra là vốn không tôn trọng Trần Lộ Chu, nói cho cùng, cũng chỉ là vì nhận nuôi thôi. Lúc rời đi tâm trạng của Trần Lộ Chu không tốt lắm, ngay cả điện thoại cũng quên mang theo này.”

Trên đường về, Thái Oánh Oánh phàn nàn với Từ Chi, thấy cô không lên tiếng, bèn tự mình ngửa mặt lên trời thở dài, nhìn bầu trời trên cao, “Ôi, ngày mai có điểm rồi, tớ hồi hộp quá. Tớ sợ lão Thái sẽ chết ngay tại chỗ mất, mặc dù ông ấy không đủ tư cách làm bố, nhưng so sánh với mẹ của Trần Lộ Chu, tớ vẫn thích lão Thái hơn, chí ít ung dung tự tại.”

Ánh trăng phủ màu sáng bạc, gió nhẹ nhàng thổi bên tai cô, lá cây trong hẻm rung động xào xạc, con đường đá xanh này, như mọi khi, đều nhuốm mùi của thành phố mưa Giang Nam. Con mèo nhỏ trên đầu tường nhỏ giọng đòi ăn với các cô, góc tường hỏng không có ai sửa, Từ Chi không hiểu sao, càng nhìn thấy những cảnh vật quen thuộc này, cô càng cảm thấy tâm trạng mình rất xa lạ.

“Oánh Oánh.” Từ Chi đột nhiên dừng bước.

Thái Oánh Oánh dừng lại theo, hoang mang hả một tiếng, “Sao thế?”

“Cậu đưa điện thoại của Trần Lộ Chu cho tớ.”

Con mèo nhỏ trong ngõ còn đang kêu, ánh đèn đường mềm mại hắt vào phiến đá xanh trên đường, giống như một tấm thảm lông xù màu xám, đang chỉ dẫn cô đi về hướng kia.

“Cậu định đi tìm cậu ta sao?” Thái Oánh Oánh đưa điện thoại vừa dán màn hình qua.

Vừa dứt lời, một tiếng vang thật lớn vang lên, chân trời vang lên tiếng sấm rền rung trời rung đất, người trong ngõ liên tục đóng cửa sổ lại, ngay cả chim chóc trên cây cũng vỗ cánh phành phạch bay vào trong ổ, con mèo nhỏ sợ đến mức tè ra quần lập tức vụt vào trong lỗ hổng của tường.

Thái Oánh Oánh ngẩng đầu nhìn qua bầu trời, lo lắng cho đầu gối của cô: “Sắp mưa to rồi, Từ Chi, cậu không đi được đâu.”

“Tớ đi chậm một chút là được, cậu về trước đi.” Từ Chi nói.

“Vậy cậu nhớ phải về nhà ngay đấy, đừng ngủ lại nhà cậu ta, lão Từ mà biết sẽ chém cậu ta mất!”

“Thái Oánh Oánh!”

Thái Oánh Oánh cười rất tươi, vừa hô vừa nhảy, tung tăng nhảy trên con đường lát đá xanh, liên tục ầm ĩ với cô: “Từ Chi, cậu biết thích là gì không? Thích chính là, cậu nhìn đi, bây giờ là trời mưa mà cậu ghét nhất, nhưng cậu vẫn muốn đi đưa điện thoại cho cậu ta!”

Từ Chi: “Thái Oánh Oánh, cậu im ngay!”

“Tớ không im tớ không im!” Thái Oánh Oánh nhảy tung tăng, tiếng cười đắc ý vang khắp con ngõ nhỏ, rồi lại im bặt….

“Á, chú Từ.”

Từ Quang Tễ xách theo lồng chim, mặt vô cảm hỏi cô ấy, “Con bé đi đưa điện thoại cho ai?”

Thái Oánh Oánh phản ứng siêu nhanh, “Một khách hàng thích làm nail ạ, hôm nay làm nail ở chỗ chúng cháu, để quên điện thoại ở đó.”

“Nữ?”

“Nail thì sao có thể là nam được ạ, chú Từ, chú hài hước ghê.” Thái Oánh Oánh cười khan hai tiếng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc