Mưa tầm tã, hạt nặng hạt nhẹ đập liên hồi ngoài cửa sổ.
Lúc Trần Lộ Chu tỉnh lại đã là bốn giờ sáng, mưa đã tạnh. Từ Chi không gọi cậu mà đã rời đi. Đèn phòng khách tối đen, cô để lại cho cậu một ngọn đèn sàn, có lẽ là sợ cậu đi ra ngoài sẽ bị ngã. Trong hành lang có một chiếc đèn nhỏ, cửa sổ cũng đóng chặt giúp cậu, trên bàn để một tờ giấy nhỏ.
“Tôi nấu cháo để trong phòng bếp, tỉnh ngủ nhớ uống một ít, tôi có bỏ đường trắng vào. Trước kia mỗi lần bị cảm mạo, mẹ đều nấu cái này cho tôi.”
Tái bút: Tôi để lại nước tẩy sơn móng tay cho cậu, ngày mai về nhà cậu nhớ rửa đi đấy.
PPS: Tặng cậu một câu, trên đời này không có sự tuyệt vọng chân chính, chỉ có tư tưởng mới vây khốn tù nhân.
– Từ Chi.”
Trần Lộ Chu bóp tờ giấy, đột nhiên nghĩ đến bữa ăn khuya đầu tiên vào buổi tối hai người họ mới quen, cậu giữ chỗ ngồi giúp người ta, còn ở đó trêu chọc một đứa nhóc, Từ Chi đã lấy điện thoại ra nói muốn ghi âm giúp cậu, nếu như phụ huynh của đứa trẻ muốn cố tình gây sự, cô sẽ giao cho chú cảnh sát khiếu nại giúp cậu.
Thậm chí cô còn không hỏi vì sao cậu lại làm như vậy, đã lựa chọn tin tưởng cậu.
Thực ra Chu Ngưỡng Khởi đã từng hỏi cậu, tại sao lại là Từ Chi. Sau này, biết bao nhiêu đêm cậu suy nghĩ miên man cũng không thẳng thắn bằng sự rung động của cậu vào đêm hôm ấy. Giải thích một cách giả tạo chính là, có lẽ cậu đã cô độc suốt bao năm, Từ Chi là người đầu tiên không phân biệt phải trái đúng sai đã chọn đứng về phía cậu.
Và cả tối nay.
Nói cô không hiểu gì, nhưng lại hiểu tất cả.
Trần Lộ Chu cầm lọ nước tẩy sơn móng tay, cúi đầu nhìn. Quả thật cô rất đáng tin cậy, đáng tin hơn bất kỳ người nào bên cạnh cậu, làm bạn bè với cô thật tốt, cậu không thể giải thích được, bản thân mình cũng có một lá chắn kiên cường phía sau, chứ không phải cậu luôn chùi đít thay người khác.
― Trên đời này không có sự tuyệt vọng chân chính, chỉ có tư tưởng mới vây khốn tù nhân.
Câu nói này sao nghe quen thế? Trần Lộ Chu nghiêm túc suy nghĩ hai giây, đưa ra kết luận, mẹ kiếp, đây không phải là những gì cậu đã viết trong bài thi văn lần trước sao? Ở Nhất Trung có một quyển sổ sưu tập những bài văn đạt điểm tối đa, sẽ tập hợp tất cả những bài văn được điểm tối đa từ khóa trước tới nay lại vào một quyển, đó đơn giản chỉ là một quyển tác phẩm cá nhân của Trần Lộ Chu mà thôi, ai bảo cậu là Trần đại thi nhân chứ. Chuyện này thực ra không lấy làm lạ, bởi vì thường xuyên có người lấy những câu văn cậu viết đi hỏi chính bản thân cậu.
Chỉ là cậu không nghĩ sáng tác của mình lại có tầm ảnh hưởng sâu rộng như vậy, thậm chí ngay cả trường trung học Duệ Quân cũng có truyền thuyết của cậu, vốn chỉ cho rằng đám người Nhất Trung phát cuồng là đủ rồi.
Chậc chậc, xem ra giấc mộng Trần đại thi nhân này không thể từ bỏ được rồi.
Trần Lộ Chu vừa uống cháo ngọt Từ Chi nấu vừa nghĩ như vậy. Tâm trạng đã tốt hơn, vì thế đêm hôm khuya khoắt, cậu chụp tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Buổi chiều ngày thứ hai Từ Chi mới xem vòng bạn bè đó, một nồi cháo, một mình cậu ăn hết sạch, cậu lật úp đáy nồi lại, chụp cái đáy hướng lên trời. Lời văn rất đơn giản, chỉ có hai chữ ngắn gọn súc tích.
Cr: “Cảm ơn.”
Từ Chi nghĩ vòng bạn bè của cậu chắc sẽ có không ít người bấm like, nhưng vì họ có quá ít bạn chung nên cô chỉ nhìn thấy một vài người. Một chuỗi dài bên dưới là cuộc trò chuyện của cậu và Chu Ngưỡng Khởi.
Chu Ngưỡng Khởi: “Chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt trong cuộc sống sao? Tối hôm qua tôi ăn bữa ăn bình quân một ngàn tệ một người, đi nhà xí cũng có người mang lẩu cho, còn tên xui xẻo nhà cậu lại chỉ có thể ở trong nhà ăn cháo.”
Cr trả lời Chu Ngưỡng Khởi: “Chó quê mới đi đặt phòng lẩu.”
Chu Ngưỡng Khởi trả lời Cr: “Đúng, cậu lãng mạn nhất, cậu đi ẻ cũng phải đu xích đu.”
Cr trả lời Chu Ngưỡng Khởi: “…”
Thái Oánh Oánh cũng trả lời Chu Ngưỡng Khởi: “…”
Vì vậy, Từ Chi cũng trả lời: “…”
Khoảng nửa tiếng sau, có lẽ Trần Lộ Chu đã nhìn thấy bình luận của cô nên gửi tin nhắn riêng qua.
Cr: Đang làm gì đó?
Từ Chi nhàn nhã dựa vào cửa, nhìn thợ sửa chữa công tơ điện, trong hành lang u ám, miệng cô ngậm một chiếc đèn pin nhỏ chiếu sáng cho thợ sửa chữa, tay gõ tin nhắn, trực tiếp gửi một biểu tượng cảm xúc một lời khó nói hết qua, [tôi thật cạn lời.jpg]
Bên kia lập tức nhắn lại.
Cr:??
Từ Chi: Không phải tối nay sẽ có điểm sao? Bố tôi sợ lát nữa có nhiều người dùng thẻ mạng nên đã mua một bộ định tuyến mới và chuẩn bị lắp mạng, nhưng bây giờ toàn bộ công tắc nguồn điện đã bị hỏng, đang chờ thợ sửa điện trước.
Cr: Có kịp không?
Từ Chi: Chắc không sao đâu. Còn cậu, đang làm gì vậy?
Cr: Vừa về đến nhà, lát nữa tôi sẽ đến hiệu sách mua cho Trần Tinh Tề mấy quyển sách, rồi sau đó sẽ có mấy người bạn đến chơi, đánh bóng hoặc là chơi game một lúc.
Từ Chi: Cuộc sống của cậu thật có quy luật.
Cr: Chẳng phải cuộc sống của cậu cũng rất tốt ư?
Từ Chi: Không phải cái đó, cậu biết em họ của tôi chứ?
Cr: Ừ. Chuyện máy ảnh xử lý chưa?
Từ Chi: Người bạn đó của cậu rất giỏi, vừa cầm máy ảnh đã nói cửa chớp sắp bị người ta ấn hỏng rồi, sau đó cậu ta tháo barcode gì đó bên trong máy ảnh ra, chụp lại cho đối phương xem, trò chuyện mấy câu trên Wechat là đối phương đã đồng ý trả lại tiền luôn. Nhưng mà đối phương nói em họ tôi dùng thẻ tín dụng, muốn tiền phí tổn gì đó, tóm lại là rắc rối lắm, mất thời gian rất lâu mới lấy lại được tiền.
Cr: Bố cậu ta là người đầu tiên làm đại lý máy ảnh ở Khánh Nghi, hiện giờ là đại lý lớn nhất cả nước, có chi nhánh ở khắp nơi, nếu như ban đầu cậu không màng khó xử trực tiếp tới tìm tôi thì đã không phiền phức như vậy rồi.
Từ Chi: Không phải khó xử, chủ yếu là chuyện của em họ tôi không muốn làm phiền đến cậu. Ai biết đâu anh họ Thái Oánh Oánh lại giới thiệu người không đáng tin như thế chứ.
Cr: Bên cạnh cậu không có ai đáng tin hết.
Cr: Ngoại trừ chính cậu.
Từ Chi còn ngậm đèn pin trong miệng, có lẽ là càng nói chuyện càng nhập tâm, cúi đầu càng thấp, thợ sửa chữa nhìn cô cầm đèn pin chiếu vào điện thoại, đoán chừng là đang trò chuyện Wechat với bạn trai, bèn mở miệng trêu cô, “Sao rồi, cô bé, điện thoại cháu không đủ sáng hả? Còn muốn đèn pin để nghịch?”
Ồ, bấy giờ Từ Chi mới phản ứng lại, ngẩng đầu ưỡn ngực chiếu đèn pin về phía thợ sửa chữa, mí mắt rủ xuống, bận rộn nhìn màn hình điện thoại qua kẽ hở của mí mắt. Tay của cô nhỏ, còn điện thoại di động thì dùng nhãn hiệu lớn nhất, dùng loại 26 phím, không thể trả lời tin nhắn bằng một tay. Thật ra cô vô cùng bội phục ngón tay của Trần Lộ Chu, sao lại dài như thế nhỉ, nhiều lần thấy cậu trả lời tin nhắn người khác chỉ bằng một tay, gõ chữ rất nhanh, trong khi rõ ràng cậu cũng dùng loại 26 phím.
Trần Lộ Chu không biết tình huống bên cô lại xấu hổ như vậy, Từ Chi gần như bí mật nói chuyện với cậu qua kẽ hở, còn phải thường xuyên đề phòng lão Từ qua đây kiểm tra, một phút trôi qua cũng chưa trả lời, làm bên kia phải nhắn lại.
Cr: Giận à?
Từ Chi vội đáp: Không có, vừa có chuyện.
Cr: À, còn tưởng rằng nói người bên cạnh làm cậu vậy mất hứng.
Từ Chi: Không có. Sao phải giận chứ. Để nói về đứa em họ của tôi trước, là học sinh cấp hai, có thời gian biểu sinh hoạt rất thất thường, hay thức khuya chơi game, ngày đêm đảo lộn, còn dám lén hút thuốc nữa, những ngày nghỉ có khi còn thức trắng đêm. Hôm qua nó còn đến quán bar uống rượu, bị chú của tôi bắt tại trận.
Cr: Vậy thì tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mới khiến cậu tức giận được vậy.
Không quan tâm đến em họ của mình chút nào, Từ Chi đành phải nhắn: Cậu có thể thử chọc giận thôi.
Cr: … Cậu thật là rảnh rỗi.
Từ Chi còn đang giúp thợ sửa chữa giẫm lên bảng cắm, bận rộn tay chân, ngay cả miệng cũng không nhàn nhã, còn ngậm đèn pin, cô hồn nhiên không cảm nhận được mà trả lời: Không rảnh ai đi nói chuyện phiếm với cậu hả.
Có lẽ Trần Lộ Chu cũng bắt đầu bận rộn, mãi sau không trả lời.
Khi cậu quay lại, điện nhà Từ Chi đã được sửa xong, nhưng mạng internet còn đang yếu, Từ Quang Tễ vội vàng gọi điện cho bên viễn thông, nhưng có lẽ vì buổi tối nay có điểm nên tạm thời không có ai đến sửa được, phải đợi. Chờ đợi khiến chứng lo âu của Từ Quang Tễ tái phát, luôn cầm khăn lau mắt kính, lau tới lau lui.
“Bố à, điểm không chạy thoát được đâu, tra sớm hay tra muộn cũng giống nhau thôi.” Cô an ủi.
Từ Quang Tễ nhìn thời gian, đã hơn bảy giờ, tám giờ là có thể tra điểm, sắc trời bên ngoài vẫn còn rất sáng, nhưng vẫn chưa có tin nhắn trả lời từ công ty bên viễn thông, “Con gọi điện thoại hỏi thử xem rốt cuộc mấy giờ bọn họ mới tan làm.”
“Bố à, lưu lượng điện thoại cũng có thể tra được, còn điện thoại nữa, con có thể gọi điện mà. Nếu không tra được thì con nhờ người người khác tra giúp con. Bố, bố đừng đi tới đi lui nữa.”
Từ Chi vừa nói xong, Trần Lộ Chu liền phản hồi tin nhắn.
Cr: Ừm, tôi chính là công cụ giết thời gian.
Từ Chi: Tôi không nấu cháo cho công cụ đâu.
Cr: Là sao, vậy tối qua có tâm tư gì? Hay cậu viết bài tiểu luận ba nghìn chữ phân tích rõ ràng chi tiết cho tôi xem suy nghĩ nội tâm của cậu đi? Tôi rất tò mò đấy, thật sự, Từ Chi, cậu nghĩ gì về việc hơn nửa đêm ở trong nhà một thằng đàn ông nấu cháo hả.
Cr: Hửm? Từ ốc nhồi?
Cậu kiên trì không từ bỏ.
Từ Chi nhìn tin nhắn, thở dài, đàn ông đều nhạy cảm như thế sao?
Lúc này, điện thoại của Từ Quang Tễ vang lên đúng lúc, là bên viễn thông gọi. Ông vội vàng nghe máy, cúi người gật đầu nói với bên kia: “À, các cậu tranh thủ thời gian qua đây đi, tối nay con gái tôi có điểm thi đại học, ừ, vâng, vâng, trên lầu 5, chỉ có gia đình chúng tôi thôi, tôi đăng ký cáp quang 100M, đúng vậy, được rồi, làm phiền cậu.”
Từ Chi cúi đầu, trả lời: Cậu biết cáp quang 100M bao nhiêu tiền không?
Cr: Khoảng hơn một nghìn tệ một năm, không nhớ rõ lắm.
Từ Chi: Quả nhiên lão Từ vẫn yêu tôi nhất, để tra điểm cho tôi mà ông ấy đã mua cáp quang 100M, lúc trước bà cụ đấu địa chủ bị rớt mạng ông ấy cũng không nỡ mua cáp quang 100M. Thế nên, Trần Công Cụ à, chuyện nấu cháo này không viết tiểu luận ba nghìn chữ được rồi, nhưng nếu một ngày nào đó tôi tiêu tiền vì cậu, nhất định tôi sẽ viết luận văn tám ngàn chữ để tố cáo cậu, cậu đừng lo.
Cr: Tốt nhất là thế.
Thợ sửa mạng đã đến, ngồi một lúc rồi hỏi Từ Quang Tễ có nhớ mật khẩu ban đầu của băng thông rộng hay không, Từ Quang Tễ không thể nào nhớ được, vắt hết óc cũng không không ra mật khẩu ban đầu và mật khẩu nhân viên quản lý nào khác. Từ Chi nhìn dáng vẻ sứt đầu mẻ trán của ông, liền nhắn một tin cho Trần Lộ Chu rồi đi tới hỗ trợ.
Từ Chi: Không nói chuyện nữa, giúp bố tôi sửa lại băng thông rộng trước đây.
Cr: Ừ.
Từ Chi đặt điện thoại di động xuống, có lẽ là sắp nhận được kết quả của kỳ thi đáng chú ý nhất mùa hè năm nay, sắc trời hôm nay cũng tối muộn, đã bảy rưỡi tối rồi mà trời bên ngoài vẫn còn sáng trưng.
Tất cả mọi người đều chờ đợi mong mỏi. Cảm xúc chất chồng lên điểm cao nhất, giống như được đóng khung trên đỉnh kim tự tháp cao, mỗi người đều chờ đợi sự kết thúc của mười năm học tập gian khổ, khát vọng có thể cho mình một kết cục tốt nhất.
**
Trần Lộ Chu ngồi trong hiệu sách một lúc, tìm được mấy quyển sách lấy lòng tặng cho Trần Tinh Tề, hiệu sách thật yên tĩnh, hôm nay ít người, ngoại trừ mấy đứa trẻ con thì nhìn quanh không có người trưởng thành, Trần Lộ Chu được tính là người duy nhất. Trên bàn có đặt một cuốn sổ ghi chép và mấy tờ giấy viết thư, cùng với một ly cà phê đá uống dở.
Hiệu sách có dịch vụ lưu trữ thư, tức là bạn có thể viết những điều mình muốn nói vào giấy viết thư, giống như một cuốn sổ ghi nhớ tạm thời, ghi lại những cảm xúc ở hiện tại, chẳng hạn như một lời thổ lộ đã giấu kín trong lòng, hoặc một lời xin lỗi khó thể nói thành lời. Bạn có thể viết nó trên giấy viết thư trước và cho bên kia biết mật khẩu bất cứ khi nào muốn đối phương biết. Phong thư sẽ được đặt trong hộp mật mã thời gian, và mật mã sẽ thay đổi tại một thời điểm, giống như hộp lưu giữ hành lý tạm thời.
Con người có rất nhiều thời điểm suy nghĩ lung tung, khi ở một mình thường không e dè, cứ mải suy nghĩ bậy bạ, nhưng đến thời khắc quan trọng lại không thể diễn tả được ý nghĩ. Giống như mỗi lần gây gổ, sau này đều cảm thấy mình cãi ngu thế. Cho nên hộp thời gian lưu trữ thư của hiệu sách chính là để khuyến khích người trẻ tuổi viết nhiều hơn, những cảm xúc hiện tại được trút bỏ ngay lập tức, bởi vì những gì khắc sâu và mạnh mẽ nhất, sau này chúng có thể lắng đọng được với họ.
Trần Lộ Chu vừa nghe người phục vụ giới thiệu liền có chút tò mò, nên thuê một cái. Chờ đến ngày xuất ngoại, thông báo từng người một đến xem cũng rất hay.
Trần Lộ Chu vẫn mặc cả cây đen, cao lớn đẹp trai, trên đầu đội mũ lưỡi trai đen, che đi nửa gương mặt, đường cong cơ thể sắc nét rõ ràng, nhìn rất lạnh lùng. Người phục vụ nhìn từ xa đã thấy cậu giống như tên sát nhân đẹp trai lạnh lùng trong phim mặc kệ sống chết, đang viết những lời trăn trối trước khi thực hiện nhiệm vụ.
Trần Lộ Chu ngồi ở đó thật lâu, cũng không biết nên viết cái gì, không ngờ Trần đại thi nhân cũng có lúc nghèo nàn vốn từ, cuối cùng đành thở dài, nhấc bút viết. Bức thư đầu tiên cậu viết cho Chu Ngưỡng Khởi, người bạn nối khố từ nhỏ luôn đi theo mình, trước mắt nói ra những suy nghĩ hiện tại của cậu.
Chu Ngưỡng Khởi:
Mở thư tốt lành.
Viết phong thư này là để nói cho cậu biết rằng, cuộc sống này thật sự không bằng phẳng, cậu thấy đấy, mọi người đều là con trai, cậu là chó quê, mà tôi là trai đẹp.
Nhưng mà không sao, tôi cũng nhận ra ngay sự chông chênh của cuộc đời, cậu là chó quê thì đã yêu rồi, mà trai đẹp là tôi đây lại chưa từng yêu đương.
Con trai Trung Quốc chúng ta đều có hơi thở nghị lực, hơi thở này gió mưa cũng không dập tắt được, dù là đèn cạn dầu, chỉ cần trong tim vẫn còn tro tàn, miễn sao mượn được chút ánh sáng, là cậu luôn có thể tràn trề hy vọng. Chẳng hạn như cậu, chỉ cần trên đời này còn một miếng cơm, dù cậu hôn mê ba ngày nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nói đến chuyện này cũng sẽ đứng dậy, sợ không ăn được thức ăn nóng.
Ừm, năng lượng này cần phải giữ vững đấy.
― Clz.
Trần Lộ Chu vừa mới dán phong thư lại, điện thoại đã vang lên, là Từ Chi.
Cậu nhét phong thư vào hộp tổ ong thời gian, rút ra một tờ giấy mật mã, nhận điện thoại: “Có điểm rồi à?”
Từ Chi thở dài, “Còn chưa sửa xong mạng nữa, bố tôi thậm chí còn không nhớ tài khoản băng thông rộng nhà chúng tôi, chắc lúc này tâm lý của ông ấy cũng sụp đổ rồi, tôi không dám thúc giục. Bây giờ tôi không thể mở trang web trên điện thoại, gọi điện cũng không được, giờ cậu đang ở đâu? Cậu đã tra chưa?”
Trần Lộ Chu tình cờ nhìn thấy đối diện hiệu sách có quán net, cậu không nói hai lời lập tức cầm lấy cốc cà phê, đẩy cửa bước ra ngoài, bước chân rất nhanh nhưng giọng điệu trầm thấp từ tốn, “Chưa, không thì gửi số báo danh cho tôi đi, tôi tra giúp cậu, không ngại chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi.” Từ Chi nịnh bợ rất giỏi, “Thậm chí là lương tâm bất an, cả đêm muốn đi qua nấu cháo giúp cậu ấy chứ.”
Trần Lộ Chu cười sảng khoái: “Được, lát nữa tới đi, không tới là cún con.”
Trên đường có nhiều người qua lại, loáng thoáng có một vài người tra điểm trên đường, Trần Lộ Chu đang gọi điện thoại cho Từ Chi, khi băng qua ngã tư, cậu nghe thấy tiếng hét hưng phấn không thể kiềm chế của hai cô gái ven đường, “Hồi hồi quá hồi hộp quá hồi hộp quá….”
“Chị hồi hộp cái gì, người ra điểm là em cơ mà.”
“Chị thay nhóm đàn anh trường chị lo lắng mà, khoa công nghệ ở viện vốn không có nhiều nữ sinh, kết quả lại có một nhóm em trai đẹp trai sắp tới.”
“Cút đi!”
Từ Chi cũng nghe thấy, tiếp tục nịnh bợ cậu: “Trần Lộ Chu, nói nghiêm túc nhé, nếu cậu học đại học trong nước, dù đi đâu học trường nào, con gái đều sẽ phát cuồng một hồi. Quá đáng tiếc, cậu lại muốn xuất ngoại, có thể cậu không phải gu của con gái nước ngoài đâu.”
Cậu đi rất nhanh, lúc này đã dùng thẻ căn cước trả tiền mở máy, uể oải dựa vào ghế, lơ đễnh mỉm cười, “Lo cho cậu đi.”
Ở đâu mà chẳng phát cuồng chứ.
Được rồi, lời này quá thiếu đòn, cậu phải giữ lại cho mình chút thể diện.
“Cậu đến quán net rồi sao?” Giọng nói Từ Chi đột nhiên có chút hồi hộp.
“Ừ.” Người nọ dựa vào ghế, một tay cầm điện thoại gõ mật khẩu thẻ mạng, không nhịn được trêu chọc cô, “Không ngờ cậu cũng biết hồi hộp cơ đấy?”
Từ Chi đã từ bỏ việc gọi điện thoại rồi, cổ họng thắt lại: “Thú thật thì, khi còn bé tôi bạo dạn hơn một chút. Tôi nhớ có lần trường học tổ chức hội diễn văn nghệ gì đó, toàn là tôi lên chỉ huy dàn hợp xướng, giáo viên dạy tạm thời hai lần bảo tôi lên chỉ huy, tôi mù âm nhưng cũng không sợ xấu hổ, đi lên chỉ huy bậy bạ, nhưng các bạn đều hát đúng. Sau này tôi mới biết là các bạn không nhìn tôi mà đều nhìn giáo viên.”
Trần Lộ Chu cảm thấy có lẽ cô thật sự lo lắng nên nói nhiều hơn bình thường, “Vậy mà còn bảo cậu lên?”
Từ Chi nói: “Bởi vì tôi xinh mà, các thầy cô đều thích nhìn tôi, cái khác không dám nói, làm bình hoa thì tôi làm rất giỏi.”
Ngược lại cô không cho mình thể diện.
“Được rồi, hai ta kẻ tám lạng người nửa cân.” Trần Lộ Chu nhập vào trang web tra giúp Từ Chi, “Đưa số báo danh cho tôi.”
Từ Chi thuộc làu làu, “Thấp hơn sáu trăm tám mươi điểm thì đừng nói cho tôi biết, như vậy là tôi thi hỏng rồi.”
“Có tính môn tự chọn không?” Cậu thờ ơ hỏi một câu.
“Tính chứ, bài thi môn tự chọn của tôi tốt hơn ba bài thi bắt buộc đó, tổng điểm ba bài thi bắt buộc của tôi có 690 thôi.”
[1] Thi đại học bên TQ có tới 12 tổ hợp môn, thay vì chỉ có hai lựa chọn như trước đây. 8 khu vực chọn chương trình “3+1+2”, gồm ba bài thi bắt buộc với các môn tiếng Trung, Toán và một môn ngoại ngữ, một bài thi tự chọn (môn Vật lý hoặc Lịch sử) và hai bài thi tự chọn từ bốn môn Hóa học, Sinh học, Địa lý và Chính trị.
“Cậu không thể dùng điểm ba bài thi bắt buộc làm mục tiêu tham khảo được, để tăng sự tin tin của mọi người, đề thi đều đơn giản hơn…” Sau khi Trần Lộ Chu vào trang web tra điểm, cậu đợi ở chế độ trang chủ một hồi, vốn còn định an ủi đôi câu, để cô đừng kỳ vọng về bản thân mình cao quá, nhưng sau khi trang chủ nhảy ra, quả thật cậu rất bất ngờ, cậu biết Từ Chi thi tốt, nhưng không ngờ lại cao tới mức này.
Đặc biệt là từ trường trung học Duệ Quân có thể thi được điểm này, có khi sẽ được in lên tấm áp phích to dán ở trung tâm thành phố.
Đẹp lắm, Từ Chi.
Tiếng ve kêu râm ran mấy phút khi có điểm, như thể bầy ve sầu của cả thành phố tụ họp lại để hát bài hát hùng dũng lúc khai mạc này. Bởi vì trên thực tế, ai cũng biết kỳ thi đại học chính là một trò đánh cược vào tương lai, là một trận đấu thiên thời địa lợi nhân hòa. Thực lực và sự may mắn đan xen, nhưng vẫn hy vọng ai đó có thể giành chiến thắng trò chơi này với sức mạnh tuyệt đối.
Điểm số này, nếu như bạn nói cô ấy may mắn thì quá gượng ép.
“Từ Chi.”
“Hử?”
“Chờ điện thoại của đại học A đi.” Trần Lộ Chu thoát khỏi giao diện điểm của cô, nhập số báo danh của mình vào, lần đầu tiên vô cùng chân thành, không hề đùa giỡn, “Đúng là nở mày nở mặt, cộng thêm tự chọn là 738, chúc mừng trước nhé, Từ đại kiến trúc sư.”
Từ Chi bên kia cũng hơi lên giọng trả lời: “Cảm ơn nhé, Trần đại thi nhân.”
Tác giả có lời muốn nói:
Một số người hỏi có cứu rỗi lẫn nhau hai không, câu chuyện này tôi không muốn định nghĩa nó là câu chuyện về sự cứu rỗi, thực ra hai người họ không có cái gì đặc biệt cần cứu rỗi cả, tôi cũng không định viết theo hướng này. Quan điểm của bộ truyện này vẫn là thoải mái, tôi cảm thấy sẽ là câu chuyện về sự trưởng thành của giới trẻ, chân dung của nhóm thanh thiếu niên, mỉm cười là sẽ trôi qua, bọn họ có thể tìm thấy đáp án tìm kiếm bấy lâu nay trên người đối phương. Bản chất vẫn là văn điêu khắc.