*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.tức, nói là cô không cố ý. Nhưng đại khái là do bây giờ quen hơn rồi, cho nên cô dùng vẻ mặt ‘cậu đúng là có thù tất báo’ để nói với Trần Lộ Chu: “Hẹp hòi.”
Trần Lộ Chu: “…”
Mẹ nó chuyện này có thể dùng từ hẹp hòi để hình dung sao?
Cậu hắng giọng, quay trở lại chuyện chính, đẩy máy tính tới trước mặt cô, ý bảo cô nhìn vào máy tính, “Khoa kiến trúc có rất nhiều chuyên ngành, tôi cảm thấy sẽ có tính khả thi hơn nếu cậu vào chuyên ngành khác chứ không phải ngành kiến trúc… Nhưng mà, sao lúc nào cậu cũng như thế hả?” Không biết tại sao cuộc trò chuyện lại đột ngột thay đổi.
Từ Chi nghe rất nghiêm túc, không ngờ cậu lại quay trở về chủ đề cũ, bèn ngơ ngác nhìn cậu.
Từ Chi:?
“Lần đầu tiên gặp mặt, ở ngoài hành lang,” Một khuỷu tay của Trần Lộ Chu cờ lơ phất phơ gác lên mép bàn, hai chân mở rộng, tay còn lại đặt lên đùi, lạnh lùng liếc cô một cái, có ý như muốn tính sổ lại chuyện cũ, “Lúc ấy cậu nhìn chằm chằm vào đâu đấy?”
Từ Chi còn nhớ lần đầu tiên gặp cậu là ở hành lang chật hẹp đó, khi ấy mẹ cậu đang nghiêm khắc dạy dỗ cậu, còn cậu uể oải dựa vào cửa gọi cơm chân giò cho mình.
“Cơm chân giò ăn ngon không?” Từ Chi cười híp mắt hỏi lại.
“Mắt tinh thật đấy.” Cậu cười nhạt.
Trong lời này mang theo sự châm chọc, Từ Chi bỗng nhiên vội vàng giải thích: “Lúc ấy thật sự tôi không có nhìn chằm chằm vào phía dưới của cậu, hơn nữa, tôi cũng không biết bên trong cậu không mặc quần lót mà.”
Trần Lộ Chu: …?
Ánh trăng đổ màu trắng bạc xuống bức tường bên ngoài, không biết ai đã trồng một vườn hoa hồng trong sân, chúng đỏ rực lộng lẫy, giống như một chùm lửa hừng hực cháy, khiến người ta rung động. Màu đỏ ấy thực như ngọn lửa tức giận đang rục rịch dưới đáy mắt thiếu niên. Bên trong căn phòng yên tĩnh, để lộ sự im lặng kỳ dị.
Trần Lộ Chu thấy ánh mắt cô dường như lại muốn dịch xuống, dùng đốt ngón tay cảnh cáo mạnh mẽ chọc vào đầu cô, đẩy cô ra, “Còn nhìn nữa à! Cậu đúng là tò mò! Hôm nay tôi có mặc!”
“Tôi không tò mò cậu có mặc hay không mà.” Từ Chi dở khóc dở cười, cũng vội vàng nói với cậu, “Tôi không nhìn cậu, nãy giờ tôi định nói là lông chăn của cậu cạ vào chân tôi, rất ngứa, có thể lấy nó ra không.”
Trần Lộ Chu: “…”
Trần Lộ Chu kiệt sức dựa vào ghế, không muốn nói chuyện với cô nữa, nhường chỗ để cô xem điểm đầu vào các ngành kiến trúc trường đại học A suốt những năm qua, còn cậu vùi mình trên ghế như một khúc xương bị gãy, im lặng xem phim trên điện thoại di động.
“Giận đấy à?” Từ Chi chống khuỷu tay lên bàn, bàn tay đặt ra sau gáy, nhìn cậu và hỏi.
Cậu lạnh lùng dựa lưng vào ghế, làm bộ làm tịch ho khan một tiếng, “Không có.”
“Hay để tôi kể chuyện cười cho cậu?”
Cô lại bắt đầu.
Chăn trượt xuống, Trần Lộ Chu cạn lời giật giật khóe miệng, nhấc nhẹ chân kéo chăn lên, “Ngoài trừ kể chuyện cười, cậu còn biết cách dỗ người nào khác nữa không?”
“Tôi sẽ không dỗ người khác đâu.”
Mẹ nó rốt cuộc cậu đến đây để xem nguyện vọng hay để làm gì hả. Nhưng tâm tình Trần Lộ Chu hiếm có lúc dễ chịu, vừa muốn hỏi cậu còn định xem điểm hay không? Xem nhanh đi, xong rồi tôi dẫn cậu đi ra ngoài ăn khuya.
Thì Từ Chi lại nói, “Người khác không thích giận như cậu.”
Trần Lộ Chu: “…”
Hoa hồng trong sân ủ rũ bay màu, ánh trăng vẫn trong trẻo nhưng lạnh lẽo, cửa phòng ngủ đang đóng, hiệu quả cách âm thực ra không tốt lắm. Tiếng nói chuyện của hai người rất nhỏ, đối diện cửa chính là nhà vệ sinh, có lẽ đôi tình nhân nhỏ kia ngọt ngào đủ rồi nên bắt đầu gây gổ trong toilet.
“Rốt cuộc là ai, em đưa anh xem.” Nam sinh nói.
“Chỉ là một em trai khóa dưới thôi mà, mấy hôm trước trường học có tổ chức chợ bán đồ cũ, sách của bọn em đều để lại hết cho đàn em này.”
“Bán sách cũng phải thêm Wechat sao? Vậy đàn em này cũng không bình thường.” Giọng điệu nam sinh dở dở ương ương.
“Này, Khương Thành, anh cố ý gây sự phải không, Wechat của anh thêm cô gái nào em cũng không hỏi đâu.”
“Con gái các em đúng là giỏi, nói chuyện của em luôn lôi anh vào được, ok, dù sao tóm lại cũng là anh sai, được chưa.”
“Khương Thành, anh đúng là nhàm chán. Không được thì chia tay đi.”
“Em nói lại xem nào.”
“Chia tay.” Giọng cô gái vô cùng bình tĩnh.
“Vậy thì chia. Có bản lĩnh thì sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
“…”
“…”
Bên trong phòng ngủ, hai người trố mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời chỉ biết nhìn nhau chứ không nói gì. Nói thật, Từ Chi chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, nói như thế nào nhỉ, học sinh trường Nhất Trung hình như đều rất kỳ diệu. Cô ngửa đầu ra sau, bỗng nhiên nói một cách vô vị: “Ờ thì… Cậu không ra ngoài khuyên sao?”
Thật ra Trần Lộ Chu đã quen rồi, tính cách của hai người họ chính là vậy, một năm chia tay không biết bao nhiêu lần. Dù đứng trước mặt mọi người ồn ào hung dữ đến đâu thì cũng không thể chia tay nổi. Trần Lộ Chu không muốn đi khuyên bởi vì chuyện giữa hai người họ chính là c*t bọc đường, những người xung quanh đều thấy rõ, chỉ có duy nhất mình Khương Thành là đang tự mình dối người. Chu Ngưỡng Khởi không thân thiết với Khương Thành lắm, nhưng mà cãi nhau hơn hai lần cậu ta cũng biết chuyện gì đã xảy ra với Hàng Tuệ.
“Tôi cảm thấy lần này cậu không cần đi tìm cô ấy nữa đâu, thật đấy, như vậy quá vô nghĩa. Ban đầu cậu đá cô ấy để quay lại với bạn gái cũ của mình, bây giờ cô ấy ở bên cạnh cậu đơn giản chỉ là muốn trả thù cậu thôi, tự cậu nghĩ đi, đừng tiếp tục như vậy nữa, cô ấy khó chịu thì cậu cũng khó chịu.” Chu Ngưỡng Khởi đứng ngoài cửa khuyên thật chân thành.
Trần Lộ Chu mãi không nghe thấy tiếng lăn và kích chuột, ngẩng lên thì phát hiện Từ Chi đang ưỡn cao ngực nghe lén trong góc tường, nào có tâm tư nghiên cứu chuyên ngành gì nữa. Câu không kiên nhẫn chẹp miệng, “Tự xem của cậu đi, liên quan gì đến cậu.”
Nhưng Từ Chi cảm thấy hoàn toàn mới lạ, nghe vô cùng kích thích, bùi ngùi nhìn cậu nói: “Đột nhiên tôi rất hâm mộ bạn gái của Chu Ngưỡng Khởi và Phùng Cận.”
Trần Lộ Chu:?
Từ Chi: “Chắc chắn các cô ấy biết rất nhiều chuyện.”
Trần Lộ Chu: “Sao cậu không hâm mộ bạn gái của tôi?”
Từ Chi: “Hình như cậu không nhiều chuyện giống như họ, cảm giác cậu không biết cách nói chuyện phiếm với bạn gái.”
Trần Lộ Chu mỉm cười, hất cằm vào máy vi tính, “Đừng nghiên cứu con đường tình cảm của người khác nữa, nghiên cứu số điểm của cậu trước đi.”
Từ Chi đáp ồ, chậm rãi thu lại tinh thần. Tuy nhiên nhìn thấy điểm xét tuyển rồi lại nhìn đường chân tóc của Trần Lộ Chu. Bởi vì cậu luôn cúi đầu chú tâm nhìn vào điện thoại, thỉnh thoảng dùng tay gãi chân tóc nên vô tình làm lệch phần tóc mái phía trước, nếu như cậu cạo đầu trọc thì đầu cậu sẽ giống hình một trái đào, bởi vì đường chân tóc nhọn rất có tiêu chuẩn người đẹp.
Khóe mắt Từ Chi nhìn cậu, bỗng nhiên phát hiện trên tường có treo đàn violin, “Trần Lộ Chu, cậu biết kéo đàn violin sao?”
Cậu ngơ ngác ngẩng lên nhìn theo tầm mắt cô, lơ đễnh lấy lại tinh thần, “Ừ, học lúc còn bé.”
“Có thi không?”
“Có.”
Từ Chi kêu lên, Trần Lộ Chu đang chuẩn bị nói bản thân thi được cấp mười rồi, nhưng cô không hỏi, thôi vậy, từ trước tới nay cô đều không đáng bài theo lẽ thường.
“Ông nội tôi cũng có một cây đàn violin, nhưng ông ấy không chơi.” Từ Chi nhìn cây đàn violin trên tường và nói, “Nhưng mấy năm bà nội tôi bị bệnh, ngày nào ông nội cũng ngồi trong sân kéo đàn violin cho bà, quấy nhiễu đến người dân. Khi ấy tôi rất khó hiểu, tại sao ông nội kéo khó nghe như vậy mà bà nội còn muốn ông ấy kéo chứ.”
“Tại sao?” Trần Lộ Chu cũng tò mò nhìn cô.
“Không nói cho cậu biết.” Từ Chi suy nghĩ, “Chi bằng chờ đến năm tôi 80 tuổi, nếu lúc ấy hai chúng ta đều còn sống, cậu kéo cho tôi một bài thì tôi sẽ nói cho cậu đáp án.”
“Nghĩ hay lắm, 80 tuổi ai còn kéo đàn violin nữa.” Trần Lộ Chu ngả người lên ghế, thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem phim trên điện thoại, nam nữ chính đã sắp hôn nhau rồi, lúc này cậu không muốn xem cảnh hôn, bèn kéo thanh tiến độ lên, nói bằng giọng xa xăm vô hồn, “80 tuổi tôi muốn ngồi trong công viên kéo nhị hồ [1], khi đó không biết tôi vẫn còn độc thân hay có bạn già rồi. Có bạn già thì kéo cho bạn già nghe, không có thì kéo cho bạn già của người khác nghe.”
[1] Đàn nhị hồ:
“Được rồi, cũng là một cách sống.”
Từ Chi thích hơi thở cổ kính “tâm trạng người trẻ tuổi giống như rừng cây rậm rạp sinh trưởng trong rừng vào ngày xuân, dù là xanh biếc cũng phải tự tin” trên người Trần Lộ Chu như thế này.
“Xem xong chưa?” Trần Lộ Chu hỏi cô.
Từ Chi đáp, “Gần xong rồi.”
Trần Lộ Chu tắt điện thoại di động, tiện tay đặt lên bàn, “Nghĩ như thế nào?”
Từ Chi suy nghĩ rồi nói, “Cậu nghĩ gì về thiết kế sân vườn và cảnh quan? Thực ra lúc mới đầu tôi muốn học hai chuyên ngành này, thiết kế sân vườn cũng rất được, khi còn bé tôi có ước mơ là sau này nhất định phải mua một ngôi biệt thự lớn có vườn hoa này nọ, sau đó tôi sẽ tự tay thiết kế.”
Trồng hoa trong vườn cái gì chứ? Cậu vốn định hỏi, “Cậu nghĩ xong là được.”
“Còn cậu thì sao?” Từ Chi hỏi.
“Tôi?” Trần Lộ Chu nhìn cô, tự giễu nhếch khóe miệng, lại cúi đầu đi sờ điện thoại, “Tôi xuất ngoại rồi.”
Từ Chi nói: “Điểm từng môn vẫn chưa có mà, nhưng tôi đoán thứ hạng tỉnh của cậu cũng khoảng trên dưới 300 có phải không? Cũng có thể đỗ 985 ở trong nước rồi đó, ở Bắc Kinh ngoại trừ đại học A thì không có trường nào muốn học nữa sao?”
Trần Lộ Chu cúi đầu nhìn điện thoại, cậu đã thoát khỏi bộ phim, lúc này đang vu vơ lướt vòng bạn bè trên Wechat, hừ thật khẽ một tiếng, “Trong nhà tôi có sắp xếp.”
Từ Chi kêu lên, “Vậy thì thật đáng tiếc, vốn sau này còn muốn đi học chung một thành phố, cũng tốt mà, cuối tuần rảnh rỗi có thể tới trường các cậu chơi.”
Trần Lộ Chu dựa vào ghế, mỉm cười, mặt viết đầy chữ không tin, “Chờ cậu tới Bắc Kinh rồi, quen biết những người bạn mới sẽ vui quên hết đường về, nào nghĩ đến tôi được nữa.”
“Cũng không nhất thiết phải là Bắc Kinh, biết đâu không đỗ đại học A, có khả năng rất lớn là tôi sẽ đi Thượng Hải, đại học F hay đại học T cũng có thể, hoặc là về Khánh đại.” Từ Chi nói, “Đến lúc đó tôi sẽ không nói cho cậu biết tôi ở đâu, cậu cũng đừng nói cho tôi biết cậu xuất ngoại đi đâu đấy.”
Cũng chỉ có ba bốn nơi, cậu còn không tìm được ư? Đúng là ấu trĩ.
Trần Lộ Chu nhìn cô hồi lâu rồi mới gật đầu, “Được.”
Bên trong nhà mở điều hòa không khí, có lẽ do lắp quá cao nên Từ Chi đổ mồ hôi nhễ nhại, Trần Lộ Chu nhìn đôi môi khô nẻ của cô, hỏi, “Có muốn ăn Haagen-Dazs không? Trong tủ lạnh có.”
Trần Lộ Chu mới mua ngày hôm qua, bị bạn gái của Khương Thành ăn mất một cái, ban nãy Chu Ngưỡng Khởi muốn ăn nhưng cậu không cho. Cậu luôn có cảm giác ngày hôm nay hoặc ngày mai Từ Chi sẽ tới. Quả nhiên là thế, may mà còn để lại cho cô.
Môi Từ Chi đã khô khốc từ lâu, gật đầu, “Có!”
Trần Lộ Chu vừa mới lấy đồ trong tủ lạnh ra, thuận tay rửa sạch quả cherry mua lúc chiều rồi mang vào cho cô. Nhưng Chu Ngưỡng Khởi xấu xa đi tới từ phía sau, chặn cậu lại trong phòng bếp, “Trần đại thiếu gia giấu người đẹp trong nhà giỏi thật đấy, xem ra là đã quen rồi đúng không? Có phải trước kia mỗi lần tụ họp cậu đều dẫn gái về nhà không hả?”
“Đúng vậy, tôi chơi với cậu.” Trần Lộ Chu lười phản ứng với cậu ta.
Chu Ngưỡng Khởi cũng không làm khó, “Từ Chi còn ở bên trong sao? Hai người làm gì vậy, mang ra ngoài chơi đi?”
“Chọn chuyên ngành giúp cô ấy.” Trần Lộ Chu tắt vòi nước, để ráo quả cherry, hơi nghĩ ngợi, “Thôi, kẻo Khương Thành lại đi nói bậy bạ với Đàm Tư, vừa rồi ở ngoài cửa gặp phải bố mẹ của Đàm Tư, có khi còn muốn đi làm phiền cô ấy.”
Trước đây Thái Oánh Oánh cũng từng nhắc tới, đoán chừng là bố mẹ Đàm Tư hận Từ Chi đến chết rồi, con trai mình đi giúp người khác, người được giúp thì thành thủ khoa của trường, còn con trai mình lại thi trượt, “Hay là vậy, bố tôi có quen biết với hiệu trưởng trường Nhất Trung, có cần tôi đi xin bố giúp cậu không, cậu yên tâm đi, chỉ cần tôi quỳ xuống cầu xin, chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý. Cậu cho tôi ăn một miếng cherry nào.”
Trần Lộ Chu nhìn cậu ta một cách khó hiểu, “Xin bố cậu làm gì?”
Chu Ngưỡng Khởi nói: “Bảo hiệu trưởng đừng đi tìm Từ Chi gây khó dễ chứ còn gì nữa, nếu bố mẹ Đàm Tư đến làm phiền cô ấy, ít nhất cũng có thể ngăn cản.”
Trần Lộ Chu cảm thấy dây thần kinh phản xạ của Chu Ngưỡng Khởi đã bị quả cherry chất đầy rồi, “Cậu dùng não suy nghĩ đi, bây giờ Từ Chi thi đứng thứ nhất, hiệu trưởng sẽ làm khó cô ấy sao? Bố mẹ Đàm Tư muốn đến tìm cô ấy gây chuyện, trong khi bây giờ bọn họ đã tốt nghiệp rồi, hiệu trưởng có thể làm gì, bắt viết bản kiểm điểm sao? Vậy thì viết đi, cậu có kinh nghiệm về khoản này nhất rồi còn gì.”
“Cũng đúng nhỉ.” Chu Ngưỡng Khởi nói, “Xem ra vẫn là tôi lo lắng thừa.”
Trần Lộ Chu thuận miệng hỏi một câu: “Cậu dự tính đăng ký trường nào?”
“Học viện hí kịch trung ương, hệ mỹ thuật sân khấu, sau này ông đây sẽ là Chu Nghệ Mưu [2].”
[2] Bắt nguồn từ nhân vật Trương Nghệ Mưu. Trương Nghệ Mưu là một đạo diễn phim người Trung Quốc. Ông còn là tổng đạo diễn chương trình khai mạc, bế mạc của Thế vận hội Mùa hè 2008 và Paralympic Bắc Kinh 2008, từ năm 2012 ông làm tổng đạo diễn cho các buổi trình diễn nghệ thuật thực cảnh ở Trung Quốc như Ấn tượng Tây Hồ, Ấn tượng chị Ba Lưu, Rạng rỡ Tương Tây,…
“Ừ, Từ Chi dự tính đăng ký ngành thiết kế sân vườn và cảnh quan của trường đại học A.” Trần Lộ Chu nói, “Sau này chắc cũng ở Bắc Kinh thôi, cậu trông chừng cô ấy giúp tôi.”
“Trông giúp cậu cái gì, không cho phép cô ấy có bạn trai hả? Cái này thì tôi không trông được đâu, con gái khi yêu không thể ngăn cản được.” Chu Ngưỡng Khởi não lòng thở dài.
Trần Lộ Chu theo bản năng quay đầu liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ, có ánh sáng mờ lọt ra từ khe cửa, giống như trong phòng giấu một ánh trăng sáng [3] chỉ mình cậu biết.
[3] Ánh trăng sáng: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.
“Bạn trai thì cứ để mặc cô ấy quen, dù sao cậu đừng để cô ấy bị bắt nạt là được.” Cậu nói.
“Thật hả? Để mặc cô ấy quen bạn trai?” Chu Ngưỡng Khởi tràn đầy “ý tốt” nói, “Vậy đến lúc đó tôi gửi cho cậu ảnh hai người họ đan mười ngón tay, hôn nhau trên bãi biển nhé.”
Vốn Trần Lộ Chu còn để dành nửa túi cherry cho cậu ta, bây giờ trực tiếp lấy đi, “Ừ, nếu cậu muốn chết thì cứ gửi.”