Edit: Thư Quân.
Bí mật.
Ý thức của Từ Chi đã quay trở lại sau câu nói của cậu, ánh mắt từ từ đông lại, nhìn Trần Lộ Chu.
Mồ hôi của chàng trai trượt xuống theo hàng lông mày sạch sẽ, toàn là mồ hôi đổ vì cô, không giữ lại một chút nào. Nét mặt bớt đi mấy phần kiềm chế ngây ngô, lại thêm mấy phần xấu xa và động tình, chưa hẳn là thành thục, còn chưa thành thạo bằng những người đàn ông trải qua trăm trận chiến, nhưng so với những chàng trai mới bước vào đường tình thì khỏe khoắn quyết liệt hơn.
Sống lưng cong như đỉnh núi, mồ hôi đổ trong chăn tựa như đất đá sụp đổ.
“Vậy anh đừng chạm vào em.”
“Như vậy sao được. Mới một lần đã hỏng, sau này anh phải làm sao?”
Từ Chi muốn nhấc chân lên đá cậu, “Anh mới hỏng ấy.”
“Đừng nhúc nhích, quen dần đi.”
Nói rồi, Trần Lộ Chu nhẹ nhàng vén tóc mai ướt đẫm mồ hôi của cô ra sau tai.
….
“Anh đang cưỡi ngựa đấy à!”
Trần Lộ Chu phá lên cười, trông vô cùng đắc ý, hai tay chống lên đầu giường, hoàn toàn hết cách, “Vậy em muốn anh làm thế nào?”
Từ Chi không biết nói sao cả, tai càng ngày càng nóng, trái tim cũng ngày càng khô, như có con dao kề trên cổ, bị cọ vào nhưng không chết được.
Còn không bằng cho cô một nhát để cô chết ngay đi.
Như nhận được tín hiệu, Trần Lộ Chu đưa tay ra tắt đèn, trong phòng lập tức tối om.
“Đừng tắt đèn…” Từ Chi không nhịn được lên tiếng, còn chưa nói xong đã bất ngờ đập đầu vào thành giường.
Trần Lộ Chu vươn tay ra bảo vệ trước, một tay khác chống xuống đầu giường, động tác cũng không dừng lại mà cúi đầu nhìn cô, trong phòng ngủ tối tăm có thể mơ hồ nhìn thấy hình bóng lẫn tầm mắt của nhau. Ánh mắt của cậu càng tối hơn, chằm chằm như thể đang mồi nhử cô.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng Từ Chi khẽ khàng gọi tên cậu. Cậu kiêu căng ngạo mạn, gọi là Trần Kiều Kiều thì cậu không đáp, gọi là Trần Lộ Chu mới ừ một tiếng, sau đó hơi cúi đầu, nhắm mắt lại, đường lông mày tuấn tú chau lại, vẻ mặt không chịu nổi, hơi thở gấp gáp, ngực như muốn sôi trào.
Chẳng ai nghĩ tới cuộc gặp gỡ bất ngờ vô tình trong mùa hè năm ngoái, một cái nhìn vội vã qua khe cửa lại phát triển đến mức này.
Bọn họ từng hôn nhau trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng kêu của gỗ còn dài hơn bất kỳ tiếng ve kêu mùa hè nào ở Khánh Nghi.
….
Chờ hai người dọn dẹp xong xuôi, mệt mỏi nằm trên giường một hồi, nói mấy câu vặt vãnh.
“Anh thật sự rất cố gắng.”
“Nói thật, anh còn chưa cố hết sức, nếu anh mà cố thật thì em chỉ còn nước khóc về nhà thôi.”
“Sau này anh đừng chơi bóng nữa.”
Trần Lộ Chu dựa vào đầu giường cười, tay nghịch tóc của cô, nói nhỏ: “Chuyện này không liên quan gì đến việc anh chơi bóng hết, tại sao em không tìm lý do ở bản thân?”
Từ Chi trầm ngâm nhìn cậu, đột nhiên hiểu ra.
“Hiểu chưa?” Cậu lười biếng dựa vào, cầm lấy điện thoại ở đầu giường, lơ đãng liếc nhìn thời gian rồi ném cho cô, “Không thoải mái thì sau này anh sẽ bớt chạm vào em, sạc pin giúp anh đi.”
“Vậy thì không được.” Từ Chi nhận lấy điện thoại của cậu, đột nhiên nảy ra linh cảm, hỏi, “Này, em có thể xem điện thoại của anh không?”
“Muốn kiểm tra di động của bạn trai?” Cậu cười, “Kiểm tra đi.”
Từ Chi thử nhập mật khẩu trước kia của cậu, bốn số một, quay đầu, “Anh sẽ không khóc chứ?”
“Chắc là không, anh không dám bản đảm.” Cậu tựa vào đầu giường, hơi nhắm mắt, có vẻ mệt mỏi, lười biếng nói.
Mật khẩu sai, “Anh đổi mật khẩu rồi à?”
“Ừ, là sinh nhật em.”
Ôi chao, con người Trần Lộ Chu quả thực không chê vào đâu được. Từ Chi đặt điện thoại xuống, cắm sạc vào, “Thôi, bạn trai dùng sinh nhật của bạn gái làm mật khẩu thì chắc sẽ không có bí mật gì.”
Cậu nhắm mắt cười, “Thật sự không cần lo lắng đâu Từ Chi, em muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra, tất cả mật khẩu của anh đều là sinh nhật em.” Sau đó mới nhớ ra, “À, mật khẩu thẻ ngân hàng thì không phải.”
“Nhưng em chỉ quan tâm đến mật khẩu thẻ ngân hàng.”
Trần Lộ Chu mở mắt ra, liếc xéo cô một cái rồi cười mắng, “Đồ mê tiền.” Nói xong cũng không nhìn xuống mà thở dài, trực tiếp vươn tay mở ngăn tủ đầu giường bên cạnh, lấy ví ra ném cho cô.
“Chỉ có hai cái thẻ ngân hàng, một cái là thẻ tín dụng mẹ anh làm cho, dùng tạm khi tham gia trận đấu Toán mô hình, còn một thẻ vừa làm ở trường, anh đã chuyển tất cả tiền vào trong đó. Thẻ ngân hàng của anh đều không dùng ngày sinh nhật.”
“Vậy anh dùng cái gì?”
“738733.”
Từ Chi mở ví ra, quả nhiên chỉ có hai tấm thẻ ngân hàng, còn lại là thẻ căn cước và thẻ sinh viên của trường đại học A, người trên ảnh chụp không giống Trần Lộ Chu bây giờ, nhưng khí chất kia chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra, khi đó đường nên trên gương mặt cậu còn non nớt, giống như cây bạch dương vừa mới nảy mầm, bộc lộ tinh thần phấn chấn mạnh mẽ và lòng hăng hái.
“Khó nhớ thế sao.” Từ Chi tập trung nghiên cứu ví tiền của cậu.
Trần Lộ Chu cười không nói lời nào, chờ Từ Chi phản ứng, “Là điểm thi đại học của hai chúng ta?”
Cậu được cộng thêm điểm thi đua, vừa đúng 733 điểm.
“Ừ, lúc đó trong đầu anh chỉ có hai con số này nên dùng đại, tóm lại dùng ngày sinh nhật cũng không an toàn….” Nói đến đây, Trần Lộ Chu cúi xuống nhìn ví tiền của mình, bỗng nhiên phát hiện ra có điều không ổn, theo bản năng muốn lấy lại, “Này!”
Từ Chi đã nhìn thấy, là một tấm hình kẹp ở mặt bên, là một cô gái, hình như nó được chụp trong giảng đường trường đại học, cô chắc chắn đấy không phải là cô, bởi vì Trần Lộ Chu chưa từng chụp ảnh cho cô ở trường học.
Hình như cậu chưa từng nói với cô là đã từng thích người khác hay chưa. Chưa từng yêu đương không có nghĩa là không có đối tượng thầm mến. Mặc dù từ “crush” này thật sự không phù hợp với cậu.
Trái tim chùng xuống một cách khó hiểu, sự chua xót trào ra từ trái tim rất mới lạ, cô chưa bao giờ có cảm xúc như thế này, giống như bị người khác đả thông tĩnh mạch, sự hùng hổ chạy khắp người cô một vòng.
Muốn đánh cậu một trận, nhưng lại không nỡ.
Trần Lộ Chu đang muốn đưa tay ra lấy lại, Từ Chi đã ném ví trả lại cho cậu, sau đó vén chăn lên, xoay mình xuống giường, mặt vô cảm nói: “Muộn quá rồi, em về trước.”
Trần Lộ Chu sững ra một lát, như mới tỉnh lại từ trong mộng, lập tức phản ứng kịp, cũng bước xuống giường, “Từ Chi!”
Chưa bao giờ thấy động tác của cô nhanh như thế, Từ Chi còn không thèm xỏ dép lê, đi chân trần bước ra ngoài.
Trần Lộ Chu đuổi theo tới cửa, kéo cô lại, đặt tay lên chốt cửa để cô không chạm vào, một tay vững vàng cầm lấy chốt cửa, kéo cô tách ra khỏi cánh cửa này, biết rằng nếu cô mở cửa bước ra ngoài thì sẽ chuồn nhanh hơn cả chuột, “Em chạy cái gì? Tức giận là chạy? Vậy sau này thì sao, mỗi lần cãi nhau là em lại bỏ chạy ư? Rồi khiến anh điên cuồng đi tìm em giống như lần trước?”
Từ Chi giống như một khúc gỗ đóng cọc ở đó, trong lòng vẫn còn đang hồi tưởng lại cảm xúc mới mẻ xa lạ vừa rồi, giống như một con quỷ háu ăn ngửi thấy mùi máu tươi, dã man gặm nhấm tay chân của cô. Cô từ bỏ việc phản kháng, để mặc cho nó xâm chiếm từng chút một, lơ đễnh đứng đó nghe người ta dạy dỗ.
Trần Lộ Chu vội vã đuổi theo, bản thân cũng quên mất việc đi dép lê, dù sao trên chân cậu vẫn mang một đôi tất, còn Từ Chi đứng chân trần trên nền gạch lạnh cóng. Cậu lấy một đôi dép lê từ trong tủ giày ra, đặt trước mặt cô.
“Đi dép vào trước đã.”
Từ Chi thở dài, nghe lời cậu từ từ đi dép vào, thẳng thắn nói: “Không phải là em bỏ chạy, em cũng không muốn cãi nhau với anh, cũng không muốn biết anh đã từng thích ai. Hay là anh mở cửa ra đi, để em về ngủ một giấc, ngày mai dậy chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Theo thói quen, cô thường dùng thời gian để giết chết cảm xúc của mình, dù chuyện lớn đến đâu, chỉ cần ngủ một giấc là có thể tiêu hóa hết.
Trần Lộ Chu đút tay vào túi dựa vào cánh cửa, cảm thấy buồn cười, tầm mắt chuyển từ đôi chân đi dép lê sang mắt của cô, nói với ánh mắt khiêu khích “em đùa anh đấy à”: “Ngủ một giấc rồi nhìn thấy bức ảnh đó sẽ không có vấn đề gì? Vấn đề sẽ biến mất ư?”
“Dù gì bây giờ anh cũng đang yêu em mà.”
“Không sợ trong lòng anh nghĩ đến người khác?”
“Anh có thể yêu hai người cùng một lúc không?”
“Không thể.”
“Vậy bây giờ anh thích em là được rồi, có thể ném bức ảnh đó đi không?” Còn cẩn thận hỏi ý kiến của cậu.
Ôi, cô lại tự thuyết phục mình nữa rồi.
Trần Lộ Chu không trả lời, hình như rất không nỡ, dựa vào cánh cửa lặng lẽ nhìn cô, rối rít chau mày, suy tư một hồi, rút ra kinh nghiệm xương máu, cà lơ phất phơ đưa ra một gợi ý giúp cô giải tỏa: “Chi bằng, chấm hết mọi chuyện, đốt nó đi?”
Từ Chi vô cùng thân thiện, nhanh chóng lấy trong túi ra một chiếc bật lửa, “Cho anh mượn này.”
Trần Lộ Chu sửng sốt, “Em còn hút thuốc?”
“Không.” Từ Chi lắc lư ngón trỏ, “Cai thật rồi, ban nãy em dùng bật lửa khui rượu vang giúp chủ nhiệm Vi, sau đó tiện tay bỏ vào trong túi.”
“Được.”
Trần Lộ Chu xoay người đi vào phòng lấy ví tiền, lại lấy từ trong bếp ra một cái bát, hai người ngồi trên ghế sô pha, đặt bát xuống cái bàn nhỏ.
Từ Chi bình tĩnh dựa vào ghế sô pha, khóe mắt lạnh lùng rũ xuống.
Trần Lộ Chu bật mạnh bật lửa gần như không chút thương tiếc, ngọn lửa nhỏ bay lên không trung, mang theo mùi khói, cũng không thèm nhìn mà trực tiếp đốt một góc của bức ảnh, trông không khác nhìn một tên cặn bã bạc tình.
Lúc này đôi mắt Từ Chi mới hơi nheo lại.
Cô phát hiện có điều gì đó không đúng, bởi vì bức ảnh quá mờ nên không nhìn rõ mặt cô gái trên giảng đường, chỉ thoáng thấy tấm băng rôn màu đỏ ở góc ảnh ― Lễ khai giảng trường trung học phổ thông Duệ Quân.
Cô bỗng nhớ ra, “Là Duệ Quân?”
Thấy người nào đó không động đậy, Từ Chi càng thêm bực bội, đi tới chộp lấy bức ảnh, “Mẹ kiếp, Trần Lộ Chu, có phải là lễ khai giảng lớp mười hai của Duệ Quân trong kỳ nghỉ hè không?”
Khi ấy lão Khúc yêu cầu cô trở về đọc diễn văn, Trần Lộ Chu đã sửa lại từng câu từng chữ trong bản thảo cho cô trong kỳ nghỉ hè, sửa đến mức Từ Chi cũng lười sửa lại, bản thảo là do cậu viết.
“Là sao?” Bây giờ đổi lại là cậu dựa trên sô pha, một tay vịn vào lưng ghế sau lưng cô, bắt đầu làm bộ làm tịch, “Không nhớ.”
Từ Chi lập tức cướp lại bức ảnh, bởi vì hơn nửa người cô đã bị bục che mất, lúc ấy cô mặc chiếc áo sơ mi thông thường nhất, bộ quần áo đó sau khi mặc một lần liền bị nhét xuống đáy tủ, vì nó bị chật, mặc không thoải mái nên cô rất ít khi mặc nó.
“Thì ra là em?”
“Nếu không thì sao?” Cậu không nói nên lời.
“Chẳng phải lúc đó anh đang ở nước ngoài với mẹ sao? Em còn nhớ vụ xả súng đấy.”
Vụ xả súng đó còn liên tục lên hot search.
“Trở về một lần.”
Hai chữ trở về không nặng không nhẹ, Trần Lộ Chu nói rất hời hợt, nhưng Từ Chi không biết là khi đó cậu không đủ tiền đặt vé máy bay, hơn nữa nghỉ hè là lúc giá vé đắt nhất, cậu đi tìm một vài chỗ làm việc cả ngày lẫn đêm, bên đó kiểm soát chặt chẽ hơn, phần lớn thời gian cậu đều ở khu phố Trung Quốc, thỉnh thoảng đi làm phiên dịch cho người khác, mệt đến mức như con trâu cày ruộng, ngay cả thở cũng mệt, nhưng khoảnh khắc ngồi trên máy bay lại tràn đầy hăng hái, sợ chuyến bay bị hoãn, sợ thời tiết xấu, lại sợ những tình huống bất ngờ xảy ra trên máy bay, sợ này lo nọ.
Khi ấy cậu biết mình đã thua.
Nhưng cậu không muốn nói chuyện này cho cô biết, cảm thấy mất mặt, cũng cảm thấy không đáng nói. Cho nên khi nãy phát hiện Từ Chi nhìn thấy bức ảnh đó sẽ biết mọi thứ, nên cậu mới muốn cướp lại.
Không ngờ cô thật sự nghĩ là người khác.
“Bác bảo vệ trường em thật sự không biết nhận mặt học sinh, anh nói chủ nhiệm lớp anh là lão Khúc, ông ấy cũng cho anh vào.”
Từ Chi không biết những khó khăn trong đó, bèn đặt bức ảnh xuống bàn trà, cảm xúc tinh tế đã bị chìm ngập từ lâu, lồng ngực thả lỏng, bây giờ cũng thấy kiêu ngạo tự mãn, chống tay lên ghế sô pha, nghiêng người nhìn cậu, trêu chọc: “Trần Lộ Chu, anh thật sự là kẻ đa tình đấy.”
Mặt sắp vênh lên trời đến nơi.
“Thấy vui chưa?”
“Rồi.”
Cậu đột nhiên cảm thấy không thoải mái, dựa vào sô pha, nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Một giây sau, giơ tay cầm lấy bức ảnh và bật lửa trên bàn, bắt đầu vô lại quấy phá, “Không được, vẫn nên đốt đi….”
Từ Chi biết là cậu đang trêu mình, “Trần Lộ Chu, cẩn thận sau này em nhảy disco trên mộ của anh đấy.”
“Yên tâm, sau này hai chúng ta sẽ ở chung một mộ.” Cậu cười.
Từ Chi: “…”
Trần Lộ Chu không đùa cô nữa, đặt bức ảnh và bật lửa xuống, ôm cô đặt lên đùi, nhéo mặt cô không chút thương tình: “Có ngốc không vậy, ảnh trong ví tiền của anh còn có thể là của ai.”