SA VÀO TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT CỦA CHÚNG TA

Edit: Thư Quân.

Chủ nghĩa lý tưởng của tuổi trẻ.

Một đêm yên tĩnh, không có tiếng động dư thừa nào. Trong phòng mở điều hòa, cửa sổ nổi lên một tầng hơi nước mỏng, ánh trăng mờ ảo, nhìn không rõ bóng đêm.

Giữa chừng Trần Lộ Chu có tỉnh dậy một lần, bởi vì khi đang ngủ có một người lăn vào trong ngực cậu.

Trần Lộ Chu đẩy cô ra, kết quả chưa tới một lát cô lại lăn tới đây, gương mặt cô gái hồng hào, ngủ rất ngon, có lẽ là cảm nhận được bị người ta kéo ra nên nhắm mắt lại, không vui lẩm bẩm một tiếng, “Làm gì mà không cho ôm.”

Rõ ràng là nóng như thế mà còn dính vào người cậu. Đồ kẹo mạch nha.

Cậu ngửa mặt, không biết làm thế nào gác tay lên che mắt, bó tay hết cách, im lặng kêu than trong lòng, thật sự muốn điên rồi, giọng nói rầu rĩ: “Em như thế này thì anh ngủ kiểu gì?”

“Đừng ồn nữa, Trần Lộ Chu.” Cô hồn nhiên không nhận ra, buồn ngủ muốn chết.

Thế là cậu không động đậy nữa, sau đó ngủ được một lát, lại tỉnh một lát, gian nan kinh khủng.

Buổi sáng thức dậy, Từ Chi tràn trề sức lực muốn tiếp tục nói về đề tài tối hôm qua với cậu. Trần Lộ Chu chôn mặt vào trong gối, vẫn không nhúc nhích, giọng nói căng chặt phát ra từ cái gối đầu, mang theo tiếng cười bất lực: “Cảnh cáo em, bây giờ đừng chạm vào anh.” Nói rồi, lại uể oải: “Lấy giúp anh hai tờ khăn giấy.”

Từ Chi lấy khăn giấy đưa cho cậu, thấy cậu mãi không cử động, bèn giả vờ như muốn lật chăn, “Anh khó chịu cái gì đấy, đái dầm?”

Người nọ trốn, nghiêng đầu nằm sấp, lại tiếp tục nghiêm túc cảnh cáo, “Nếu em không muốn bắt cá thì đừng chạm vào anh.”

Rốt cuộc Từ Chi cũng phát hiện ra cậu đang khó chịu cái gì, “Để em xem, có phải chào cờ rồi không?”

Mẹ nó, em đúng là hiểu biết quá nhiều.

Vừa nói xong, cô đã bị người nọ ôm vào lòng, đè ở dưới thân, hơi thở gấp làm nóng lỗ tai cô, chui thẳng vào trong màng nhĩ, làm cho lỗ tai đỏ chót.

Nhịp tim như trống, nhảy liên tục trong lồng ngực, tay đột nhiên bị cậu kéo xuống phía dưới.

“Đừng quậy, cứ nằm yên, để anh tự làm.”

Vẻ mặt hiển nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ hồ mông lung, cả người tràn đầy mệt mỏi, nhưng hành động lại thành thạo khéo léo.

……

Từ Chi ngoan ngoãn nằm dưới, ánh mắt thẳng thắn, thoải mái ngửa mặt thưởng thức bạn trai tự túc, còn tò mò hỏi, “Mỗi ngày một lần sao?”

Trần Lộ Chu chống một tay lên gối, cúi đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên tia lửa, nhất thời không che giấu được sự nóng bỏng, nhưng bị cô hỏi một câu không đầu không cuối như thế, bèn phụt cười thành tiếng, “En đừng hỏi có được không?”

“Em tò mò không được sao?”

“Biết là em tò mò. Có một số chuyện giữ bí mật để có cảm giác thần bí không được sao?”

“Vậy anh nhanh lên được không?”

“Được giục được không?”

“Được không?” Học luôn cách nói chuyện của cậu.

“Không được.” Thiếu niên trẻ tuổi năng động, có nguyên tắc.

Hai người trái một câu được không, phải một câu được không, giọng điệu quái gở như muốn xoa dịu sự luống cuống khi đối mặt với dục vọng. Cả hai đều không chịu thua, cố gắng so bì, trái lại bộc lộ sự ngây ngô không thể che giấu. Tai hai người đều phiếm hồng, nổi bật rất rõ trên nền khăn trải giường trắng như tuyết, tựa như ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ hở của cây cối trong rừng, tươi đẹp hơn cả hoa, yêu kiều hơn cả cây, không hiểu sao lại thấy xinh đẹp.

**

Buổi chiều quay trở lại trường học, tuyết đã được dọn đi, chất thành một ngọn núi tuyết nhỏ bên đường, bên cạnh có vài người tuyết bé nhỏ đủ hình dạng khác nhau.

Từ Chi nhớ khi còn học phổ thông, có một nam sinh đã nhét quả cầu tuyết vào quần áo của một cô gái trong giờ học, cô gái đó nhát gan không dám nói cho giáo viên biết, cứ thế để ướt một tiết, ngày hôm sau thì bị cảm.

Hai người đứng dưới lầu ký túc xá, bên cạnh có người lần lượt đi ra. Nghe thấy cô nói chuyện cấp ba, cậu cúi đầu nhìn cô nói: “Không có ai nhét vào quần áo của em chứ?”

“Họ không dám đâu, em là lớp trưởng, nhét vào cũng bị em đánh, trước kia em bạo lực lắm.” Từ Chi nói.

Trần Lộ Chu cười, nhặt một nắm tuyết từ bồn hoa bên cạnh, chậm rãi nặn thành quả bóng trong lòng bàn tay, nói: “Không nhận ra đấy, anh cảm thấy em không phải là người biết giận, quen em lâu như thế, anh còn chưa thấy em tức giận lần nào. Ngoại trừ lần không cho em hôn đó ra, anh cãi nhau với em, em cũng không nói tiếng nào bỏ đi. Hình như em có thói quen che giấu cảm xúc hoặc là phớt lờ chúng.”

Từ Chi quan sát cậu nặn, nghĩ thầm, tay của cậu thật lớn, “Sao anh biết?”

“Còn phải biết ư?” Cậu mỉm cười, lại cầm lấy một nắm tuyết, tiếp tục nặn, “Hai chúng ta biết nhau cũng đã gần nửa năm, ít nhiều gì anh cũng hiểu em. Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không, khi đó em nói chuyện với Đàm Tư dưới lầu, cậu ta thi không tốt, anh biết là lúc ấy em đang cố gắng an ủi cậu ta, nhưng khả năng đồng cảm của em quá kém, không an ủi được. Sau đó hai chúng ta chia tay…”

“Giống như cây cột điện,” Cậu hắng giọng, sửa lại lời nói, “Em quá lý trí, không thể nhận ra là em không nỡ rời bỏ anh, khi đó anh còn nghĩ em thật là biết nhử, bây giờ nghĩ lại, có nhiều lúc, em đã bỏ mặc những cảm xúc không tốt theo thói quen.”

Dưới lầu ký túc xá đông người qua lại, không thiếu những ánh mắt nhìn về phía họ. Nhưng trong mắt hai người chỉ có đối phương, mắt nhìn thẳng nghe đối phương nói chuyện. Từ Chi không ngờ cậu có thể phát hiện ra điều này, trong lòng có sự thay đổi không thể diễn tả, đáp ừ, nói: “Không phải là em bỏ mặc chúng. Sau khi mẹ em mất, gia đình em xảy ra rất nhiều chuyện, mặc dù em và mẹ luôn cãi nhau, nhưng bà là một người rất xuất sắc, giành được rất nhiều giải thưởng thiết kế, ở bên ngoài là kiến trúc sư nổi tiếng, ở nhà cũng là trụ cột gia đình. Anh biết không, bố em là người sợ xã hội, đừng nói là cãi nhau, ngay cả nói mấy câu xã giao bình thường với người khác ông ấy cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý. Nhưng mẹ em thì khác, bà thuộc kiểu người luôn cho mình là đúng, không bao giờ để mình chịu thiệt.”

“Có bà ở bên, em thật sự rất có cảm giác an toàn. Mẹ em thường hay nói một câu, con người tồn tại chính là sức mạnh, không cần phải nhìn sắc mặt người khác. Cũng vì tính cách ấy mà bà bị nhiều người ghét, sau đó bà mất, để lại tình hình hỗn loạn, ngày nào cũng có người tới nhà quấy rối bố và em, còn có người ôm đứa bé tới bảo bố em nuôi, nói mẹ em đã chết rồi, hạng mục công trình phải ngừng, chồng cô ấy không lấy được tiền lương, con nhỏ không có sữa uống. Tại vì lúc mẹ em còn sống đã giúp đỡ họ mấy lần, lấy tiền lương của mình để trả trước tiền lương cho công nhân. Sau đó bọn họ bám lấy bố con em. Cũng vào lúc đó, em cảm thấy cảm xúc chính là thứ vô dụng nhất của con người, anh đồng cảm với họ, họ sẽ không biết ơn. Sau khi tức giận xong em còn phải làm bài tập, chẳng thà đi làm bài tập luôn.”

Bà Lâm Thu Điệp có chút chủ nghĩa anh hùng cá nhân, khi xảy ra vấn đề gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ này, bà cũng thường xuyên bị người ta cắm ngược lại một đao, nhưng bà vẫn cứ làm theo ý mình, chuyện nên làm vẫn sẽ làm, bà không phải là người để ý tới chuyện đền ơn, bị đánh cho ngập đầu vẫn không mất đi lòng nhiệt huyết.

Trần Lộ Chu đột nhiên thấu hiểu tại sao trước kia cô lại muốn đến gần mình, cũng hiểu vì sao sau khi thấy mẹ cậu, Từ Chi liền khẳng định đó không phải là mẹ cô.

Lâm Thu Điệp và Liên Huệ hoàn toàn là hai người khác nhau, ngoại trừ có giọng nói giống nhau ra thì con người Liên Huệ cẩn thận, dịu dàng như nước, nhưng bà luôn chỉ sống vì mình. Cho dù chỉnh sửa thành một người khác, tính cách cũng không thể thay đổi lớn như thế.

Trần Lộ Chu cúi đầu, sắc mặt ngưng trọng suy nghĩ một lát, trở tay nặn tuyết nói: “Nói như thế này hơi khó hiểu, nhưng anh cảm thấy thứ mà em thiếu chính là cảm xúc, thật ra cảm xúc chính là thứ mà các nhà thiết kế tốn nhiều nhất trên tác phẩm. Người đa sầu đa cảm có thể hiểu rõ khía cạnh này hơn, đây cũng chính là năng lực phân tích thấu hiểu. Về mặt này, Chu Ngưỡng Khởi rất có quyền lên tiếng, có những lúc cậu ta nhìn thấy hai cái cây, cậu ta còn có thể thấy buồn thay cái cây bị hói.”

Từ Chi nhìn thẳng vào mắt cậu, hiển nhiên là không hiểu.

Cậu bật cười: “Sau này anh sẽ nói cho em biết cậu ta tìm cảm hứng như thế nào, nhưng mà cảm xúc tích tụ lâu ngày cũng giống như quả cầu tuyết này, sẽ càng lớn hơn. Một ngày nào đó nếu xảy ra chuyện, em không thể nào vẫn bỏ mặc cảm xúc.”

Trần Lộ Chu yên lặng giơ quả cầu tuyết trong tay lên.

To khủng khiếp, Từ Chi khiếp sợ: “Anh làm một quả địa cầu?”

Trần Lộ Chu cười hỏi cô: “Chơi ném tuyết không?”

“Anh muốn giết em ư?”

“Anh đâu nỡ.”

Nói là nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn không có ý tốt. Không hiểu sao Từ Chi lại nhớ tới cảnh tượng sáng nay hai người nằm trên giường, trong lòng đột nhiên nóng bỏng, tim đập thình thịch.

Cảm giác đó rất khó tả. Rất trướng.

Nhưng mà vừa dứt lời, Trần Lộ Chu bỗng cảm thấy cổ lạnh lẽo, một quả cầu tuyết không biết từ đâu bay tới xẹt qua tai cậu, đập thẳng vào trán Từ Chi. Trần Lộ Chu theo thói quen bảo vệ đầu của cô, lấy cánh tay che chắn. Quả cầu tuyết rơi xuống vai Từ Chi, rơi trên người cô giống như một quả bom vỡ vụn, từng hạt tuyết đổ ào ào xuống, tan tác dính trên người.

Trần Lộ Chu vừa phủi tuyết trên người giúp cô vừa sốt ruột quay đầu nhìn, quả nhiên thấy tên thủ phạm Lý Khoa đang đứng ở bên cạnh bồn hoa, trên mặt nở nụ cười xin lỗi, sợ Trần Lộ Chu tính sổ với mình: “…. Ném trượt, Từ Chi không sao chứ?”

Trần Lộ Chu ừ một tiếng, ngoắc tay với cậu ta: “Không sao, cậu tới đây.”

Lý Khoa muốn đi tới hỏi cậu có đến thư viện không, đi được nửa đường thì bỗng thấy quả địa cầu trong tay Trần Lộ Chu, mắng một câu chửi thề rồi quay đầu bỏ chạy.

Con chó Trần Lộ Chu vẫn còn đứng đó bình tĩnh chỉ huy bạn gái của mình: “Ném cậu ta.”

Lý Khoa: “Cậu có biết xấu hổ không vậy, xét về thể tích thì thứ này trái luật rồi.”

Trần Lộ Chu còn ăn cướp trắng trợn nói: “Cậu chạy chậm thôi, cô ấy không đuổi kịp.”

Lý Khoa vừa chạy vừa quay đầu lại: “Tôi bị ốm.”

Trần Lộ Chu vui vẻ thoải mái tựa vào gốc cây, cười sảng khoái, nhắc nhở cậu ta: “Khoa Khoa, chậm thôi, đằng sau có núi tuyết.”

Lý Khoa thấy Từ Chi không đuổi kịp mình, còn cố ý đi lùi lại hai bước, “Mẹ nó có ma mới tin cậu…”

“Bụp…” Một tiếng vang lớn, trượt chân, bỗng nhiên người ngã vào trong đống tuyết, “Đệt, Trần Lộ Chu cậu….”

Có người bạn quen biết đi từ ký túc xá ra, không nhịn được cười trêu chọc, “Thủ khoa Lý ơi, đừng tìm ngược nữa! Lộ Thảo có tận hai người!”

“Lộ Thảo còn biết bảo vệ.”

“Nếu Từ Chi là bạn gái của tôi, vì quái gì mà lại không bảo vệ.”

“Tôi cũng muốn chơi ném tuyết với bạn gái.”

“Đừng nghĩ nữa, cậu có thể chơi ném tuyết với Anhxtanh, người ta cũng không tìm được bạn gái để chơi ném tuyết.”

“Má.”

Có người khơi mào, ngày càng có người chơi ném tuyết, những bông tuyết mềm mại bay lả tả trong không trung, trắng xóa một vùng, không nhìn rõ mặt ai với ai. Có những người đi ngang qua ném hai quả không chút thương tiếc, khắp nơi tràn ngập tiếng cười đùa rượt đuổi, âm thanh hỗn loạn.

Bên ngoài ầm ĩ vang trời, người ở bên trong phòng ngủ cũng không nhịn được mặc quần áo đi xuống, “Đang làm gì thế?”

“Nhóm Trần Lộ Chu Lý Khoa đang ở bên ngoài chơi ném tuyết, chơi ném tuyết đi.”

Sức hút quá lớn. Sở dĩ tuổi trẻ là vì tuổi trẻ, bởi vì trên người họ luôn có một sức mạnh hành động và sức hấp dẫn “Ngồi mà nói suông không bằng hãy đứng dậy mà làm”, nghĩ đến thì cứ làm, quan tâm đúng sai làm gì, đây là chủ nghĩa lý tưởng của thiếu niên, cũng là thơ rượu nhân lúc tuổi hoa [1] của thiếu niên.

[1] Thơ rượu nhân lúc tuổi hoa: một câu thơ trích trong bài thơ Vọng Giang Nam – Siêu Nhiên Đài Tác.

Trần Lộ Chu là thiếu niên như vậy, Lý Khoa cũng vậy, Từ Chi lại càng vậy, tất cả những người ở đây đều là thiếu niên như thế.

Thiếu niên mười tám, mười chín tuổi đều vậy.

Từ Chi nghĩ thầm, may mà có cậu ở đây.

Trần Lộ Chu thở dài, bước tới kéo cậu ta ra, “Tôi đã nhắc nhở cậu rồi.”

Lý Khoa ngã vào trong cái hố, bị mắc kẹt bên trong, yên tâm đưa tay cho cậu.

Trần Lộ Chu: “Từ Chi, ném cậu ta.”

“……”

Lý Khoa theo bản năng muốn vùng vẫy, nhưng không thể thoát khỏi, con chó này mạnh gớm, “…. Đệt, Trần Lộ Chu cậu có phải là người không?”

Con người Trần Lộ Chu chính là như vậy, bản thân chịu thiệt thì không sao, nhưng nếu người bên cạnh cậu chịu tổn thất, cậu nhất định sẽ ăn miếng trả miếng. Trước kia Lý Khoa đã từng thấy cậu bảo vệ em trai như thế nào.

Nhưng quả cầu tuyết bự chà bá không rơi xuống như trong dự đoán.

Lý Khoa hoang mang nhìn Từ Chi đang ôm quả cầu tuyết đứng một bên, Trần Lộ Chu túm chặt lấy tay cậu ta, không thể nhịn được nữa, đang tính nói, fuck, hai người có thể dứt khoát với tôi được không.

Từ Chi vẫn không nhúc nhích, nghiêm trang nhìn Trần Lộ Chu nói: “Tại sao anh gọi cậu ta là Khoa Khoa, còn gọi em là Từ Chi?”

Trần Lộ Chu: “…..”

Lý Khoa: “………..”
Tác giả có chuyện muốn nói:

1. Để tôi nói công khai như thế này, năm nay tôi đã mổ hai lần, thực sự cơ thể tôi không được tốt lắm, uống thuốc liên tục, sau khi uống thuốc thì mọi mặt tinh thần đều không phấn chấn. Cho nên truyện sẽ viết chậm hơn trước, thật ra bây giờ mỗi ngày tôi đều dành bảy tám tiếng đồng hồ ngồi trước máy tính, vì có những lúc một cuộc hội thoại tôi mất cả tiếng đồng hồ để suy nghĩ rất lâu. Lần này sau khi tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đề nghị tôi nên nghỉ ngơi một tháng, trước mắt tôi cập nhật truyện như thế đã là giới hạn cao nhất rồi. Để không kết thúc vội vàng, mỗi ngày tôi chỉ viết được ba bốn ngàn chữ để đảm bảo rằng một số cảm xúc và bầu không khí có thể được duy trì. Nếu thật sự không chờ được thì mọi người có thể chờ viết xong rồi hãy đọc, không sao đâu, cũng rất xin lỗi với mọi người.

2. Bộ này chắc chắn sẽ không kết thúc vội vàng, bây giờ là câu chuyện tình yêu thường ngày, cộng thêm vài điềm báo nhỏ bị che giấu trước đó để từ từ kết thúc.

Tác giả có viết thêm mấy dòng nữa nhưng thôi mình sẽ tóm tắt cho nhanh:

Tác giả cảm ơn tới những người đã thích bộ truyện này, gửi lời xin lỗi tới mọi người vì đã khiến mọi người chờ lâu và mong mọi người không cãi nhau vì nội dung truyện. Tác giả sẽ tiếp thu những ý kiến hợp lý, nhưng chắc chắn sẽ kết thúc bộ truyện theo cách riêng của mình, vì sức khỏe nên tác giả không thể cập nhật truyện thường xuyên được. Mong mọi người hãy thông cảm.

Tác giả viết bộ này từ 03.08.2021 đến 26.12.2021, là hết 5 tháng. Thường thì các tác giả khác viết một bộ truyện chỉ mất ba đến bốn tháng thôi, vì họ đăng chương liên tục ý, ngày nào cũng đăng. Còn Thỏ bị bệnh nên có lần đã nghỉ mất một tháng.

Mong sao Thỏ sớm khỏe lại, nhớ Thỏ nhiều lắm:3

Mà tác giả còn nói thêm, vì bây giờ Tấn Giang có nhiều hạn chế, bao gồm cả khía cạnh tư tưởng nên tác giả vẫn viết đây là truyện thuần thanh xuân vườn trường, tức là sẽ không viết nhiều về quá trình tương lai nam nữ chính làm nghề gì, ra đời sống như thế nào, các chuyện nơi công sở các thứ vân vân mây mây.

Bình luận

Truyện đang đọc