SA VÀO TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT CỦA CHÚNG TA

Edit, Beta: Rum.

Chúng tôi đều có bạn trai cả rồi.

Sau khi bàn giao dây xích vàng cho tổ công tác đường phố, Từ Chi muốn mời hai người họ ăn một bữa để cảm ơn.

Thái Oánh Oánh lập tức phụ họa, “Đúng đó, phải đó, tôi biết ở gần đây có một quán ăn đóng cửa muộn lắm, vừa ngon vừa sạch sẽ, đa số khách hàng đều đánh giá năm sao, tối nay thật sự cảm ơn hai cậu rất nhiều, sợi dây chuyền này cực kỳ quan trọng với bạn của tôi.”

Chu Ngưỡng Khởi: “Được thôi.”

Trần Lộ Chu: “Tôi về ăn mì gói đây.”

Thái Oánh Oánh lập tức suy sụp, quả nhiên người đẹp không dễ gì làm quen, giấu đầu hở đuôi nói: “Không phải chứ, không nể mặt nhau sao, chỉ là ăn một bữa cơm thôi. Hay là cậu sợ hai chúng tôi có ý với cậu, chúng tôi đều có bạn trai cả rồi.”

“Hả, có… Có bạn trai hết rồi à.” Nghe vậy, Chu Ngưỡng Khởi liền không muốn đi nữa.

Từ Chi theo bản năng nhìn sang Thái Oánh Oánh, thấy Thái Oánh Oánh tiếp tục nói bằng giọng điệu chính trực, “Các cậu giúp chúng tôi chuyện lớn như vậy, cậu còn gỡ mô hình của cậu ấy xuống, chúng tôi không muốn nợ ân tình của ai cả, chỉ muốn cảm ơn thôi, đừng suy nghĩ nhiều.”

Nói rồi, Thái Oánh Oánh mới ghé sát vào tai cô thì thầm: “Kiểu đẹp trai như người này vừa thanh cao vừa khó lôi kéo. Chúng ta nên làm theo cách ngược lại, nếu không cậu ta sợ sẽ bị chúng ta sẽ quấn lấy.”

Từ Chi mù mờ: “Này, cậu đang nghĩ gì thế, còn Địch Tiêu thì sao?”

Thái Oánh Oánh ngay thẳng nói: “Có liên quan gì tới tớ đâu, là cậu nói muốn mời họ ăn cơm mà? Tớ chỉ đi theo anh đẹp trai này xin một bữa cơm thôi.” Mắt cô ấy liếc nhìn anh trai kia, “Cực phẩm như vậy, tớ nghĩ chúng ta không gặp được người thứ hai đâu, ăn bữa cơm thì có làm sao? Hơn nữa, tớ và Địch Tiêu còn chưa chính thức xác định quan hệ, cậu và Đàm Tư cũng chưa, còn sắp chia tay nữa, cần gì phải lo lắng.”

Từ Chi không quan tâm đến chuyện này, cô cũng không nói nhiều, chỉ thở dài, “Cậu đừng dọa người ta chạy mất đấy.”

Dù trong lòng cô đã tính toán hết cả rồi, nhưng cô không giỏi bắt chuyện với người lạ, đặc biệt là con trai.

Chu Ngưỡng Khởi vừa định nói, nếu cả hai đã có bạn trai rồi thì tôi về ăn mì gói đây, kết quả Trần Lộ Chu đang ngồi trên mặt đất buộc dây giày, đầu cũng không ngẩng lên lại trả lời, “Được, đi đâu ăn?”

Cậu ngồi xổm, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc mềm mượt trên đỉnh đầu và tấm lưng rộng thẳng, tựa như ánh mặt trời mọc trên đỉnh núi cao, làm người ta muốn trèo lên.

Từ Chi đột nhiên cảm thấy có lẽ người này cũng dễ đối phó, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cậu, nói: “Ra ngoài đi.”

Trần Lộ Chu chậm rãi buộc chặt dây giày, thắt chặt một cái rồi đứng lên. Hai người đứng bên cạnh gốc cây, nhưng Từ Chi cảm thấy dáng người cậu còn săn chắc hơn cả thân cây ngô đồng, vững chãi bao bọc cô lại, mùi hương sữa tắm thoang thoảng len lỏi vào trong hơi thở, màn đêm giống như một tấm lưới khổng lồ, Từ Chi cảm thấy phía sau lưng cậu như có một mảnh trời riêng, trong lòng có cảm giác an toàn khó có thể giải thích.

“Mọi người đi trước đi, tôi quay về khóa cửa.” Cậu xoay người bước vào trong, người bên cạnh giống như kẻ bám đuôi, cũng lập tức đi theo vào.

“Chúng tôi sẽ đợi ở bên ngoài!”

Từ Chi và Thái Oánh Oánh đứng chờ bên ngọn đèn đường dưới bậc cầu thang của tòa nhà. Những con đom đóm không biết vì sao lại vỗ cánh phành phạch, cái bóng của hai người kéo dài men theo ánh hoàng hôn, vẫn đứng yên bất động, trông giống hệt hai hòn vọng phu. Từ Chi nhắc nhở cô ấy, “Thái Oánh Oánh, cậu lau nước miếng đi.”

“Không phải là nước miếng của tớ.” Thái Oánh Oánh nói, “Đó là nước mắt hâm mộ.”

“Hâm mộ cái gì?”

“Bạn gái tương lai của cậu ta.”

Từ Chi hỏi: “Sao cậu biết người ta còn đang độc thân?”

Hai mắt Thái Oánh Oánh nhìn chằm chằm lối vào của tòa nhà hình ống, nói một cách tự tin: “Vừa nhìn đã biết cậu ta là chó FA, hơn nữa, đẹp trai như thế nhất định không dễ theo đuổi.”

Vừa dứt lời, bên trong vang lên tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, theo sau đó, hai bóng hình cao lớn một trước một sau đi ra. “Kẻ bám đuôi” hiển nhiên đã sửa soạn qua, trên cổ đeo chiếc vòng xích nhỏ, khi đi phát ra tiếng “lách cách” như hộp nhạc cũ nhiều năm chưa được sửa chữa. Còn Trần Lộ Chu chỉ thay một chiếc áo thun màu đen đơn giản, chắc là sợ thời tiết buổi tối lạnh nên vắt sẵn áo khoác thể dục trên vai, ưu điểm là làn da trắng lộ rõ, đường gân tay rất rõ ràng, bắp tay săn chắc có lực.

Cậu mất tập trung đi theo sau “kẻ bám đuôi”, cúi đầu cầm điện thoại và cục sạc. Không biết “kẻ bám đuôi” cợt nhả nói câu gì, cậu cũng cười cho có lệ một cái. Một giây sau lại phóng tầm mắt qua chỗ Từ Chi, dường như không biết nên gọi các cô như thế nào, chỉ thu hồi tầm mắt, đứng yên không nhúc nhích. Từ Chi không hiểu sao lại thấy ánh mắt cậu khá u ám.

Thái Oánh Oánh không nói hai lời kéo Từ Chi đi qua, bốn người rời khỏi con ngõ nhỏ.

Trần Lộ Chu nhân cơ hội tìm một bộ phim điện ảnh để xem, Thái Oánh Oánh không vui nói, “Này này, ra ngoài với chúng tôi buồn chán như vậy sao, phải xem phim giết thời gian cơ à?”

“Đừng để ý tới cậu ta, cậu ta đi chơi với bạn gái cũng như vậy. Hai cậu không biết đâu, rạp chiếu phim Bác Hối chính là…” Chu Ngưỡng Khởi nói năng không biết lựa lời, suýt chút nữa đã tiết lộ hết gia cơ nhà cậu, Trần Lộ Chu không lạnh không nhạt lườm cậu ta một cái, Chu Ngưỡng Khởi lập tức chuyển giọng, “Rạp chiếu phim Bác Hối chiếu phim gì cậu ta cũng xem hết rồi đó.”

Thái Oánh Oánh tưởng rằng mình đoán sai, thấp giọng hỏi “kẻ bám đuôi”: “Hả, cậu ấy có bạn gái rồi ư?”

Chu Ngưỡng Khởi líu lo, “Ấy, chẳng phải cậu nói chỉ mời cơm thôi sao? Thế nào, muốn theo đuổi người anh em của tôi?”

“Còn lâu nhé, tôi có bạn trai rồi.” Thái Oánh Oánh không cam lòng yếu thế mà trợn mắt, “Nhưng mà tôi nói nè, nhắc đến rạp chiếu phim Bác Hối, vé xem phim ở đó đúng là đắt, còn chẳng bảo giờ tặng vé…”

“Bởi vậy mới nói, bọn họ là rạp chiếu phim lớn nhất thành phố mà…”

Từ Chi bị đẩy về phía sau, cô liếc nhìn, chàng trai này đúng là đang cúi đầu xem phim điện ảnh, hiển nhiên không có ý muốn nói chuyện với cô, hơn nữa đó còn là một bộ phim thảm họa lâu lắm rồi.

“Sao bây giờ mới xem, tôi nhớ bộ phim này đã chiếu từ năm tôi học lớp 10.” Từ Chi ra vẻ là tay già đời mà bắt chuyện.

“Thế sao? Chắc lúc trước bận quá, không để ý.”

“Hè năm nay sẽ chiếu phần hai đó.”

“Ừ.”

Từ Chi vắt hết óc tìm đề tài: “Bình thường cậu hay đi xem phim ở Bác Hối lắm hả?”

“Ừ.” Lạnh nhạt hơn hẳn vừa rồi.

“Gần đây có muốn xem phim gì không? Tôi mời cậu.” Từ Chi nói.

Rốt cuộc Trần Lộ Chu cũng ngẩng đầu, quái lạ nhìn cô, như thể không thể hiểu nổi, “Có ý gì? Mời một bữa cơm còn chưa đủ để cậu cảm ơn?”

Từ Chi cũng đâu thể mặt dày nói rằng, tôi mời cậu đi xem phim, còn cậu hãy mời tôi đi gặp mẹ của cậu.

Nói như thế không được tự nhiên lắm nhỉ?

“Không có gì.”

Từ Chi cảm thấy nhất định là không đủ tự nhiên.

Ngõ nhỏ trầm lắng yên tĩnh, rêu xanh trên mặt tường loang lổ, trên đầu tường có từng lớp lá cây xếp chồng lên nhau, ánh trăng chiếu vào đầu tường, nỗi nhớ dễ dàng lên men. Đây là một đoạn đường xuống dốc, tiếng gió vụt qua bên tai, còi xe đạp phía sau liên tục kêu “ting ting”, đám trẻ con đi đón trăng không hề cố kỵ lao vút qua người bọn họ, không có ý muốn giảm tốc độ.

Từ Chi không chú ý, vẫn đang nghĩ xem nên bắt chuyện như thế nào, suýt nữa bị đâm vào mà không biết, mạnh mẽ chuyển sang câu chuyện khác, “Cậu sinh vào ngày tháng năm nào?”

Hỏi xong lại cảm thấy không đúng, thời gian không phù hợp, chắc không thể nào có đứa con trai lớn như vậy được.

“Tôi? Hỏi sinh nhật tôi?”

Trần Lộ Chu ngẩng đầu nhìn đám trẻ con không biết sợ kia, bình tĩnh đi ra phía ngoài, có lẽ là thấy buồn cười, khóe miệng hiếm lúc cong lên, “Chi bằng cậu hãy hỏi tên của tôi trước, đến trình tự cơ bản mà cũng không biết sao?”

“… Ồ.”

Không nói gì nữa.

Trần Lộ Chu: “.…”

“Không cần nói với bạn trai cậu một tiếng sao?”

Lúc hai người đi đến đầu ngõ, Trần Lộ Chu khóa điện thoại lại, hai ngón tay cọ vào lòng bàn tay, không biết là thuận miệng hay cố ý, đứng ở đầu phố đông người qua lại, nhìn đèn xanh đèn đỏ sắp đổi màu, bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không cuối.

Từ Chi cảm thấy câu hỏi này của cậu cũng chẳng thân thiện gì, suy nghĩ thứ hai chính là, làm bạn gái của cậu ta nhất định sẽ bị gò bó.

“Chẳng lẽ có bạn trai thì không thể ăn cơm với người khác phái sao?”

Ánh mắt của cô quá thành khẩn, thành khẩn đến nỗi Trần Lộ Chu đang xoay di động trong tay cũng phải dừng lại.

“… Hỏi hay lắm.”

Quán nướng BBQ ở ngõ Di Phong nổi tiếng xa gần, đừng nói là thành phố Khánh Nghi, mấy tỉnh lân cận cũng có không ít khách du lịch tìm đến đây, vào thời điểm này, đúng lúc quán ăn chật ních người, các loại xe sang tận dụng mọi địa hình để dừng chân. Từ Chi không muốn xếp hàng, lên ứng dụng tìm quán ăn nào đó có ít người rồi đặt chỗ, cũng là món đặc sản nổi tiếng của bọn họ, hải sản nướng.

Sau khi ngồi xuống, di động của Trần Lộ Chu vang lên. Cậu vừa xem thực đơn vừa nhìn lướt qua, ấn tắt máy, trên màn hình hiển thị ghi chú: Nữ Vương Đại Nhân.

Từ Chi và Thái Oánh Oánh nhìn nhau.

Chu Ngưỡng Khởi biết là người mẹ gây mất hứng kia của cậu, “Ồ, cứng đấy. Điện thoại của nữ vương đại nhân mà cũng không dám nhận? Không muốn mở khóa thẻ à?”

“Cậu nhắc tôi mới nhớ.” Trần Lộ Chu cam chịu thở dài, đưa thực đơn cho hai cô gái ở đối diện, “Các cậu gọi đi.”

Chu Ngưỡng Khởi hưng phấn gõ bàn: “Mau mau, lẹ lên, không cần phải tiết kiệm cho cậu ta, bảo ông chủ mang mười con tôm sashimi lên trước đi.”

Thái Oánh Oánh cầm lấy thực đơn: “Để chúng tôi mời.”

Chu Ngưỡng Khởi: “Yên tâm đi, cậu ta chưa để con gái trả tiền bao giờ đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc