SÁNG LÊN TRƯỜNG, TỐI LÊN GIƯỜNG



Sấm vọng vang trời, nước mưa tuôn ồ ạt như thác đổ, hạt ngang, hạt dọc quật mạnh vào người con gái đang lững thững kéo từng bước chân trên đường.

Cái buốt lạnh bên ngoài da thịt không thể so sánh với trong lòng, Mạn Nghiên ngồi phịch xuống vỉa hè nhớp nháp, hai tay ôm lấy mặt mà khóc.

Trời mưa, ai nấy đều vội vã.

Từng chiếc xe ô tô lao vun vút trên đường, chẳng ai để ý đến cô gái nhỏ ngồi gục ở một góc tăm tối.

Cả người Mạn Nghiên nóng bừng lên, đầu óc quay cuồng không còn nhìn rõ thứ gì nữa.

Trước khi hai mắt cô nhắm nghiền nhìn lại, Mạn Nghiên lờ mờ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng.


“Mạn Nghiên, tỉnh lại đi.”
Vương Phong vứt chiếc ô xuống đường, bế thốc Mạn Nghiên lên.

Anh ôm cô gái ướt như chuột lột, chui thẳng vào chiếc xe Audi màu trắng.

Anh bật hệ thống sưởi, gấp gáp tìm chiếc khăn ở khoang ghế đằng sau, lau sơ mặt và tóc cho Mạn Nghiên.

“Sao lại nóng thế này?” Vương Phong vội lấy áo khoác của mình, đắp lên người Mạn Nghiên rồi khởi động xe, lái thẳng đến bệnh viện.

Cô được đưa vào phòng cấp cứu, trong tình trạng mê man về ý thức.

Mạn Nghiên nằm trên giường bệnh truyền nước, sắc mặt nhợt nhạt đến đáng thương.

“Rốt cuộc cô ấy đã dầm mưa bao lâu đến mức ngất xỉu ra thế này chứ?”
1
Cô y tá vừa lấy thông tin người bệnh, vừa trách móc Vương Phong.

Cô ấy cứ nghĩ anh và Mạn Nghiên là quan hệ yêu đương, vì giận dỗi nhau nên cô gái mới xảy ra cớ sự này.

Vương Phong tinh ý hiểu được hàm ý từ câu nói của cô y tá, anh cười lớ phới để chưa ngượng.

“Tôi tình cờ thấy cô ấy ngất xỉu ở bên đường thôi, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì nữa.”
“Chẹp chẹp, chắc hẳn là tình cờ? Vậy mà anh biết rõ tên tuổi, nơi ở của người
ta thế chứ!”
Cô y tá thở dài một tiếng, bỏ lại một ánh mắt không mấy thiện cảm, rồi quay người bỏ đi.


Vương Phong đứng ngớ ra đó, tự nhiên bị người khác gán cho cái mác bội bạc.

Anh làm người tốt, nên chẳng dám than trời trách đất!
Ngoại trừ việc ngồi ở bên giường bệnh, Vương Phong chẳng biết làm gì.

Ở phòng cấp cứu khá ồn ào, cứ chốc chốc lại có người được đẩy vào trong.

Điện thoại trong túi xách Mạn Nghiên reo lên, Vương Phong do dự một lúc mới lấy ra.

Rõ ràng số máy gọi tới không hiển thị tên trên màn hình, nhưng vẻ mặt anh lại có sự thay đổi đột ngột.

“Đã về đến ký túc xá chưa?” Đầu dây bên kia cất lên chất giọng trầm ổn.

Khóe môi Vương Phong nhếch nhẹ lên, anh chậm rãi cất lời:
“Tôn Bách Thần?”
Người đầu dây bên kia nhận ra giọng của Vương Phong, tuy nhiên thái độ vẫn giữ được sự bình thản.

Hắn hỏi:
“Tại sao cậu lại cầm điện thoại của Đồng Mạn Nghiên.

Hai người đang ở đâu?”
Vương Phong nhìn gương mặt tiều tụy của cô gái trên giường bệnh, liền đâm ra cáu bẳn.

Anh cúi gằm mặt vào tường để tránh làm ồn đến bệnh nhân xung quanh, nghiến răng nghiến lợi mà mắng Tôn Bách Thần:
“Nói sao nhỉ? Con mèo hoang nhỏ của cậu dầm mưa rất lâu, đến mức ngất xỉu ra giữa đường lớn rồi.


Thằng chết dẫm này! Tôi cho cậu năm phút, mau đến bệnh viện nhanh lên cho ông nhờ.

Phòng cấp cứu 314, tầng trệt.”
Vương Phong tắt máy cũng là lúc Mạn Nghiên được truyền nước xong.

Y tá đến rút kim truyền dịch, kiểm tra thân thể của cô rồi mới rời đi.

“Bệnh nhân không có gì nguy hiểm đầu, cứ để cô ấy nằm ngủ một giấc đi.”
Mạn Nghiên vẫn còn ngủ say, có lẽ vì rất mệt.

Vương Phong ngồi chờ Tôn Bách Thần, chỉ tầm mười lăm phút hắn đã đến.

“Cô ấy thế nào?”
Lặng lẽ nhìn thân hình gầy gò của Mạn Nghiên, gương mặt Tôn Bách Thần thoáng nét đau lòng.

Hắn chạm nhẹ vào khóe mắt cô, lau đi giọt nước đang đọng trên hàng mi dày.

Mạn Nghiên khẽ giật mình, khó nhọc mở mắt:
“Bách Thần...”


Bình luận

Truyện đang đọc