SÁNG LÊN TRƯỜNG, TỐI LÊN GIƯỜNG



Mạn Nghiên thấy hơi mất tự nhiên, vội đứng dậy bỏ đi trước.

Mà trong đám đông sẽ lắm kẻ giàu trí tưởng tượng, bắt đầu rẽ sang lối suy nghĩ khác.

Nhất là khi mấy sinh viên nữ biết Nhã Yến Kỳ ở cùng phòng với Mạn Nghiên, bắt đầu đặt giả thiết cô tranh giành bạn trai với bạn cùng phòng của mình.

Vẫn là Mạn Nghiên bị những kẻ nhàn rỗi không có việc gì làm nghĩ xấu!
Tôn Bách Thần và Vương Phong đều đọc được tin tức trên diễn đàn sinh viên trường, mỗi người mang một suy nghĩ riêng trong đầu.

Hắn đợi Mạn Nghiên học xong hai tiết buổi chiều, liền gọi cô lên văn phòng gặp mình.


Cô vẫn còn giận hắn chuyện tối hôm qua, thái độ vô cùng hời hợt.

Mạn Nghiên vứt mạnh ba lô ra bàn, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa.

“Tìm em có việc gì?” Giọng phát ra mang theo chút cảm giác phiền toái.

“Đứng dậy, bỏ ba lô lại một cách nhẹ nhàng.” Tôn Bách Thần nghiêm giọng, mắt trừng lên cảnh cáo.

Hắn cảm thấy cô gái này ngày càng thiếu phép tắc, phải được dạy dỗ lại.

Mạn Nghiên ngồi lì ra đó, không có ý định làm theo lời hắn.

Cả người Tôn Bách Thần tỏa ra một mùi nguy hiểm vô hình, hắn đứng khoanh tay trước mặt cô, từ từ đếm ngược:
“Mười...!Chín...!Tám..”
Còn ba tiếng đến cuối cùng, Mạn Nghiên vội vàng đứng dậy.

Cô cầm ba lô trên bàn lên, đặt nhẹ nhàng xuống ghế, nhưng thái độ vẫn như cũ, hai mắt lừ lừ lườm hắn.

“Được chưa?”
Hắn không nói gì, tiến lại ghế kéo cô ngồi lên đùi mình.


Mạn Nghiên có chút cự tuyệt, muốn đẩy Tôn Bách Thần ra.

“Giận hửm?”
“Hừ.” Mạn Nghiên thở mạnh thành tiếng.

Hắn ôm cứng cô, tay đan vào tay Mạn Nghiên Tôn Bách Thần dí sát mặt vào má của cô, cọ cọ mấy cái.

Cô bị nhột, quay đi chỗ khác.

Tôn Bách Thần không chịu dừng lại, tiếp tục lấn tới.

“Bỏ em ra, nhột chết đi được.” Mạn Nghiên hơi cáu lên.

Tôn Bách Thần cắn nhẹ vào má cô, Mạn Nghiên muốn vùng ra, bị hắn giữ chặt.

Hắn đẩy cô nằm xuống ghế, bá đạo chiếm lấy môi cô, dùng răng cạ vào hai bờ môi mềm, đến khi chúng sưng lên hắn mới quyến luyến rời khỏi.

Hắn hôn cô đến phát nghiện, lúc vui sẽ ôn nhu dịu dàng, lúc tức giận sẽ ngông cuồng chiếm đoạt.

Dường như hôn Mạn Nghiên là cách Tôn Bách Thần bày tỏ và giải tỏa cảm xúc.


Một biện pháp hữu hiệu không phải ai cũng có khả năng đem lại!
“Anh gọi em có chuyện gì? Nhanh lên, em còn có hẹn với Vương Phong nữa.”
Mạn Nghiên gọi thẳng tên của Vương Phong, làm Tôn Bách Thần vô cùng khó chịu.

Điều đó thể hiện mối quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, mà hắn không thích điều đó.

Với Tôn Bách Thần, trong mắt Mạn Nghiên chỉ được có một mình hắn!
“Sau này em giữ khoảng cách với cậu ta một chút, có biết chưa?”
“Xía, anh là cái thú mà đòi quản em chứ? Hết Nhã Yến Kỳ rồi đến Vương Phong, sau này anh còn muốn cấm quản em giao du với ai nữa đây?”
Mạn Nghiên đẩy hắn ra, ngồi xuống ghế sofa, ngồi dịch sang một bên tạo khoảng cách với Tôn Bách Thần.

Hắn mặt dày ngồi sát lại vào cô, ép Mạn Nghiên không còn chỗ để trốn tránh.

“Đặc biệt là Vũ Khắc Dương! Em cắt đứt liên lạc với thằng nhóc đó luôn thì càng tốt.”
“Bệnh thần kinh.” Cô gạt phắt cánh tay Tôn Bách Thần đang vén tóc mình ra.

“Thích người khác tiếp tục đồn thổi tình yêu đẹp giữa nàng lọ lem và chàng bạch mã hoàng tử, hửm? Đồng Mạn Nghiên, có phải với người đàn ông nào em cũng có thể cười nói vui vẻ, ngồi dính chặt vào như vậy không?”


Bình luận

Truyện đang đọc