SÁNG LÊN TRƯỜNG, TỐI LÊN GIƯỜNG



Hắn không chậm trễ giây phút nào, lái xe đưa cô về biệt thự.

Mạn Nghiên bị sốt cần được uống thuốc, mà bụng của cô lại réo lên không ngừng.

Trước tiên Tôn Bách Thần giúp cô lau người, rồi thay cho cô một bộ đồ khác.

Hắn xuống lầu, hâm lại cháo đóng hộp cho cô ăn.

“Ngoan, mau ngồi dậy ăn một chút.”
Thân thể Mạn Nghiên dính chặt trên giường, đói đến mức không muốn ngồi dậy.

Khuôn mặt cô nóng bừng, mệt đến nổi nước mắt tự động chảy xuống hai gò má.

“Em mệt lắm.” Cô khẽ lắc đầu, không thiết ăn uống gì.


“Ngoan, ăn một miếng để uống thuốc!”
Tôn Bách Thần mềm mỏng hơn hẳn ngày thường.

Hắn cẩn thận thổi nguội từng muỗng cháo, đút cho Mạn Nghiên ăn.

Hắn không ép cô phải ăn hết bát cháo, chỉ là có gì đó lót dạ để uống thuốc.

Tôn Bách Thần nghiền thuốc thành bột, đem cho Mạn Nghiên uống.

“Đắng lắm.”
Cô cứ uống được một tí lại đẩy ra, Tôn Bách Thần không còn cách nào, hẳn đành ngáng miệng cô, đổ ực cốc thuốc vào.

Hắn kéo Mạn Nghiên nằm xuống giường, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đầu lưỡi đưa vào trong khoang miệng, tiết ra nước bọt để cổ họng Mạn Nghiên bớt đắng.

Cả đêm hắn ôm cô ngủ.

Mạn Nghiên cũng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn.

Như một thói quen, cô thoải mái gác chân lên phần hông của Tôn Bách Thần, cánh tay ôm lấy tấm lưng vững chãi kia, dần tiến vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Mạn Nghiên thức dậy rất trễ.

Hôm nay cô còn có tiết ở trên trường, vội vàng lật đật đi xuống phòng khách.

“Dậy rồi sao? Ngồi ở đó đi.”
“Em phải lên lớp.”
“Hôm nay nghỉ một hôm đi, tôi xin giúp em.”
Tôn Bách Thần trả lời ngắn gọn, rồi xuống dưới nhà lấy cháo mình vừa mới đi mua về lên cho Mạn Nghiên ăn.

Sau một giấc ngủ ngon vào buổi tối, cô đã phục hồi thể trạng, đầu cũng không còn đau nữa.


“Bách Thần, cảm ơn anh.” Cô nhỏ giọng, hai mi mắt cụp xuống.

“Cảm ơn tôi làm gì? Mau ăn cháo đi.

Còn nữa, bảo em bỏ chặn số của tôi, sao không chịu nghe lời hả?” Tôn Bách Thần nói rất từ tốn, ngữ điệu không mang chút tức giận nào.

Mạn Nghiên không đáp, mà kéo tô cháo trước mặt về phía mình, ngoan ngoãn ngồi ăn.

Thái độ im ỉm của cô làm Tôn Bách Thần phát bực, hắn cầm điện thoại trên bàn của Mạn Nghiên, rướn mày hỏi:
“Có bỏ chặn không đây?”
“Ừm, ăn cháo xong rồi bỏ, được chưa?”
Nghe vậy, hắn mới để có được yên thân.

Ăn cháo xong, Mạn Nghiên nhẹ xoa chiếc bụng sau lớp váy ngủ mỏng tang, miệng không nhịn được mà ngáp lên một cái.

Không biết là vô tình hay cố ý mà thân trên của cô hơi ưỡn về phía trước, bộ dạng không khác gì câu dẫn Tôn Bách Thần.

Hắn nuốt nước bọt, kéo cô lại gần phía mình.

Mạn Nghiên có cảm giác sai sai, vội đẩy Tôn Bách Thần ra.

Ánh mắt này, không phải đang định dở trò lưu manh đó chứ?
“Anh muốn gì?” Cô cảnh giác.

“Đồng Mạn Nghiên, tối qua tôi vừa cứu em khỏi nhà đa năng đó.

Định đền đáp thế nào đây?”
Bấy giờ Mạn Nghiên mới ý thức được độ thừa thịt thiếu vải trên người mình, cô vội che tay trước ngực, trừng mắt lên nhìn hắn.

“Đền đáp gì chứ? Thấy người hoạn nạn ra tay ứng cứu là lẽ thường tình mà.”

“Không, tôi nhỏ mọn lắm.

Làm gì có chuyện cứu không công chứ?”
Tôn Bách Thần vừa nói vừa đẩy Mạn Nghiên nằm xuống ghế sofa.

Hắn đè lên người cô, một bên đầu gối chống xuống giữa khe hở của hai bắp đùi thon thả.

“Tôn Bách Thần, anh tính làm gì?”
“Làm việc cần làm!”
Mạn Nghiên có cảm giác chẳng lành.

Hắn tự nhiên nổi thú tính, hơn nữa còn ban ngày ban mặt, ngay trong phòng khách.

“Bách Thần, anh đừng làm liều nha...Bỏ em ra.”
Hắn cười gian tà, cúi xuống hôn lên bộ ngực đầy đặn kia.

Mạn Nghiên bị hắn.

Tôn Bách Thần đè đến mức thở hổn hển, đến hai cánh tay bị kẹp xuôi xuống thân cũng không nhấc lên được.

“Đừng mà.”
Tôn Bách Thần chuẩn bị kéo dây áo ngủ của Mạn Nghiên xuống, thì cánh.

cửa phòng khách vang lên một tiếng “cạch”, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào.


Bình luận

Truyện đang đọc