SÁNG LÊN TRƯỜNG, TỐI LÊN GIƯỜNG



Cô đi trước vào bên trong, gọi người phục vụ ba dĩa đồ nướng, với đủ loại xiên que khác nhau, bao gồm lòng vịt, lòng heo nướng, còn có râu bạch tuộc và chân gà nướng nữa.

Bởi vì đi ăn đồ nướng phải có người đi cùng mới vui, nên lâu lắm rồi Mạn Nghiên chưa ghé qua quán này.

Tôn Bách Thần vẫn giữ thái độ, khuôn mặt cau có không bằng lòng.

Hắn đến ngồi xuống cái ghế cũng phải phủi tận mấy lần, còn thu hút ánh nhìn của một vài người trong quán.

“Mạn Nghiên, buổi tối ăn mấy thứ này không tốt cho sức khỏe.

Chúng ta tìm một nhà hàng khác ăn đi?” Hắn thuyết phục.

Mạn Nghiên lắc đầu nhè nhẹ, hai mắt vẫn hướng về phía mấy cái bếp than đang xì xèo lửa hồng.


Mùi đồ nướng bốc lên thơm phức, càng làm cái bụng nhỏ của cô liên tục kêu réo.

Đồ ăn đã gọi, cô cũng đói lắm rồi, có đánh chết Mạn Nghiên cũng không đi rời khỏi đây đâu.

“Không phải anh cũng suốt ngày ăn đồ hộp ư? Mấy thứ đó thì tốt cho sức khỏe à?” Cô châm chọc.

Chưa kịp để Tôn Bách Thần trả lời, Vương Phong đã phụ họa theo:
“Mấy món dầu mỡ này, lâu lâu ăn một bữa cũng không sao.

Ngon là được!”
Mạn Nghiên và Vương Phong, một kẻ tung, một người hứng, chặn họng Tôn Bách Thần hết lần này đến lần khác, không cho hắn cơ hội phản biện lại.

Hắn hết liếc xéo cô lại quay sang lườm nguýt anh, lòng sục sôi cơn tức.

Đến khi đồ ăn lên, Tôn Bách Thần chỉ ngồi yên, không thèm động đũa.

“Ăn đi chứ? Vào quán mà ngồi thừ ra như thằng đần thế?” Vương Phong vừa nói vừa nhai chóp chép trong miệng.

“Tôi ăn tối rồi, hai người ăn đi.”
Vừa nghe đã biết Tôn Bách Thần nói dối, chỉ là hai người kia cóc thèm quan tâm đến hắn.

Đồ nướng ngon như vậy mà không biết thưởng thức, họ còn cho hắn là tên lạc hậu!
Giữ cái bệnh sạch sẽ thì chơi một mình đi.

Đâu ai rảnh rỗi!
“Bà chủ, cho cháu hai lon bia ướp lạnh” Mạn Nghiên gọi lớn.


Cô nghe nói ăn đồ nướng mà uống bia thì sảng khoái cực.

Sẵn mang tâm trạng trong lòng, cô muốn giải tỏa một chút.

Rồi cô quay sang hỏi Vương Phong:
“Anh có uống không?”
“Ừm, uống một vài lon cũng không sao.”
Mạn Nghiên liền gọi thêm hai lon bia.

Hai người cũng lon, vừa ăn vừa uống, còn nói chuyện rôm rả về mấy hoạt động thể thao ở trường.

Tôn Bách Thần nhìn chằm chằm vào Mạn Nghiên, hắn đang nghĩ xem buổi tối nay làm sao dụ dỗ cô ký vào bản giao kèo đó.

Đột nhiên tên Vương Phong xuất hiện làm lỡ kế hoạch của hắn, nếu không giờ này Tôn Bách Thần có thể đưa Mạn Nghiên về biệt thự cùng ăn tối rồi.

“Này anh bạn, cho thêm một dĩa thịt nướng và hai lon bia.” Vương Phong ra hiệu cho người phục vụ đứng gần đó.

“Cái tên thối này, uống ít thôi còn chưa đường về nhà.” Tôn Bách Thần kiếm chuyện nhắc nhở.

Nhưng hắn đâu phải không biết sức uống của Vương Phong chứ.

Cho dù có nốc nguyên thùng, còn chưa chắc khiến anh hề hấn gì.

Chẳng qua Tôn Bách Thần sợ Mạn Nghiên uống với anh đến say bấy nhầy, thì đêm nay xem như chẳng làm ăn được gì!
“Uống thêm vài lon thôi mà.


Tôn thiếu gia hôm nay lại lo lắng cho cả tôi à? Cảm động chết mất!” Vương Phong trêu hắn, cái giọng làm như ngà ngà say.

Tôn Bách Thần nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía Vương Phong.

Tên này đủ thông mình để hiểu ý hắn, còn cố tình lái đi hướng khác.

Đã vậy, Vương Phong còn nhiệt tình uống với Mạn Nghiên, hai người hết lần này đến lần khác gọi thêm bia và mồi nhắm.

Trên bàn, dưới đất la liệt lon bia rỗng.

Mạn Nghiên uống say đến mức hai má đỏ ửng, miệng bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Tôn Bách Thần, anh chê cái gì chứ? Đồ ăn ngon như vậy cũng không thèm ăn.

Tưởng nhiều tiền là ngon lắm sao? Đồ cục xúc khó gần, sau này không lấy được vợ cho ế đến già đi.”
Vương Phong cười lớn, hai tay vỗ bôm bốp tán thưởng câu nói hùng hổ của Mạn Nghiên.

Hai con người ngà ngà trong men say, nào có để ý sắc mặt Tôn Bách Thần đang đen nghìn nghịt lại, cánh mũi phập phồng hơi giận.

“Về nhà.” Hắn quát lên.


Bình luận

Truyện đang đọc