SÁNG LÊN TRƯỜNG, TỐI LÊN GIƯỜNG



“Chào bác gái!” Mạn Nghiên vội cúi đầu chào, vì đây là lần đầu tiên gặp bậc trưởng bối, cô có chút bối rối.

Bà Vương vô cùng vui vẻ, cười đến díu cả mắt.

Bà gật đầu, nắm lấy tay Mạn Nghiên kéo vào bên trong.

“Mau vào trong nhà ngồi đi.”
Mạn Nghiên không phải tay không mà đến.

Cô rất biết phép tắc, nên đã chuẩn bị sẵn một giỏ hoa quả đem theo làm quà.

“Cháu tên gì? Đã bao nhiêu tuổi rồi? Trời ơi, con gái nhà ai mà xinh quá đi mất!” Bà Vương vừa hỏi, vừa tấm tắc khen Mạn Nghiên hết lời.

“Mẹ để cho cô ấy uống ngụm nước đã.”
“Được được, uống nước! Quản gia Châu, mau pha một bình trà hoa cúc khác.”

Nói chuyện một hồi, bà Vương mới biết Mạn Nghiên kém Vương Phong mười ba tuổi.

Chẳng trách nhìn cô lại trẻ trung, đáng yêu như vậy.

Anh từng này tuổi vẫn chưa một lần dẫn bạn gái về nhà, khỏi phải nói mẹ anh sung sướng đến mức nào, còn định giục hai người cuối năm cưới, để nhanh nhanh có cháu nội bồng bế nữa!
Mạn Nghiên vừa nghe thấy chữ “cưới” đã ho sặc sụa, suýt chút nữa còn phun ngụm nước ra ngoài.

Vương Phong vội vỗ nhẹ sống lưng cô, giúp cô bình tĩnh lại.

“Mẹ, Mạn Nghiên còn đang học, cưới xin gì chứ!”
“Ai da, là do mẹ vui quá nên quên khuấy mất.

Được được, vậy hai đứa cứ yêu đương cho thỏa thích đi, đợi đến lúc Mạn Nghiên tốt nghiệp rồi cưới nhau.

Khà khà...”
Không phải nói chỉ ăn một bữa cơm thôi sao? Mọi chuyện hình như đi quá xa với tưởng tượng ban đầu của Mạn Nghiên rồi.

Chỉ là nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của mẹ Vương Phong, cô sao có thể vạch trần mọi chuyện được.

“Lần đầu cô ấy đến nhà, mẹ đừng làm người ta sợ.” Vương Phong nói.

Bà Vương bày ra vẻ mặt không bằng lòng với anh, còn trách móc:
“Ai bảo mày không chịu yêu đương hả? Mười mấy năm trước yêu thầm cô gái nào đó còn không chịu nói cho mẹ biết, đến lúc người ta đi lấy chồng thì mày vẫn thế, thật là..”
Vương Phong im bặt, không dám cãi thêm lời nào.

Mạn Nghiên chợt nhìn sang anh, một suy nghĩ thoáng chạy trong đầu.

Mạn Nghiên lễ phép lại chân chất, đã chiếm trọn tình cảm từ cái nhìn đầu tiên của mẹ Vương Phong.

Mấy người giúp việc ở trong bếp nấu cơm, cô cũng không chịu ngồi yên, liền vào trong đó giúp họ một tay.


Vương Phong xuống bếp cùng cô.

Tài nấu nướng của anh khiến Mạn Nghiên phải bất ngờ, từ nhặt rau, thái thịt, đến nêm nếm gia vị, tất cả trông rất chuyên nghiệp.

“Nếm thử món canh này đi, xem anh nêm có vừa không?” Vương Phong múc một muỗng canh nhỏ, đưa cho Mạn Nghiên.

“Ưm, ngon lắm nha.”
Các món ăn chủ yếu là do người giúp việc làm, anh và cô chỉ phụ thêm một chút đã xong.

Mạn Nghiên tháo tạp dề ra, thong thả đứng cạnh bàn ăn, uống nước.

“Vương Phong, người con gái mà bác gái nhắc đến là chị Mộc Trà đúng không?”
Mạn Nghiên đột nhiên muốn hỏi anh về điều này.

Một phần vì cô tò mò, một phần vì muốn xác định những suy nghĩ của mình là đúng đắn.

Vương Phong hướng mắt xuống khoảng trống dưới bàn, hơi thở trút ra đầy nặng nề.

Anh cười như không, đáp:
“Ừ, phải!”
Mạn Nghiên không hỏi gì thêm.

Cô tiến đến lấy trái cây đã rửa sẵn, cùng anh gọt ra để một lát ăn tráng miệng.

Việc chuẩn bị cho bữa tối đã hoàn chỉnh, nhưng bọn họ vẫn đang đợi một vị khách của bà Vương.

Mẹ anh mời ai, đến Vương Phong còn không biết.

Chỉ khi vị khách kia xuất hiện trong phòng khách, anh mới tá hỏa lên.


“Wtf, sao lại là tên này chứ?” Anh nghĩ thầm trong bụng.

“Bách Thần đến rồi à? Mọi người đang chờ con đấy, mau mau vào đây.”
Bà Vương rất thích Tôn Bách Thần.

Hắn với Vương Phong là bạn thân, nên bà rất tin tưởng hắn, còn xem như con trai của mình.

Thỉnh thoảng rảnh rỗi, bà đều gọi hắn sang nhà chơi.

Vương Phong dẫn bạn gái về nhà là một chuyện quan trọng, sao bà có thể quên gọi Tôn Bách Thần được chứ!
Mạn Nghiên từ trong nhà vệ sinh ra, vừa lên đến phòng khách đã nhìn thấy Tôn Bách Thần.

Mắt trái cô giật liên hồi, khóe miệng méo xẹo nặn ra một nụ cười.

Cái tình cảnh chết tiệt gì thế này!
“Bách Thần, để dì giới thiệu với cháu, đây là Mạn Nghiên - bạn gái của Vương Phong đó.” Bà Vương nói.

Khuôn mặt lạnh lẽo của ai đó dán chặt vào người con gái kia, bàn tay đang cầm giỏ hoa bỗng nắm chặt cứng lại.

Hắn điều chỉnh hơi thở đều đều, khóe
miệng nhếch lên phân nửa:
“Chào em, tôi là Tôn Bách Thần.

Bạn thân của Vương Phong.”


Bình luận

Truyện đang đọc