SÁNG LÊN TRƯỜNG, TỐI LÊN GIƯỜNG



Bữa tối này Mạn Nghiên ăn không ngon miệng rồi! Cô ngồi đối diện với Tôn Bách Thần, đến đôi đũa cầm trên tay còn run run, khó khăn lắm mới gắp được miếng nem rán lên bát.

“Mạn Nghiên, con ăn nhiều thức ăn vào.” Bà Vương gắp cho cô một đũa thịt bò xào.

Cô gật đầu lễ phép, vô tình lại chạm trúng ánh mắt của Tôn Bách Thần, không tự chủ được mà giật bắn mình.

Mẹ của Vương Phong tưởng cô bị nghẹn, vội lấy cho cô một ly nước lọc.

Vương Phong ngoại trừ ngồi ăn, lâu lâu gắp thêm cho Mạn Nghiên một ít đồ ăn thì chẳng biết nói gì.

Cả bàn ăn chỉ có mình bà Vương là luôn miệng nói chuyện, mọi người chỉ biết phối hợp cười theo.


“Dì Vương, dì xem Vương Phong và cô bé này xứng đôi thật!” Tôn Bách điềm nhiên nói.

“Cháu cũng thấy vậy sao? Đúng thật nha! Dì không ngờ thằng nhóc khờ khạo này có thể tìm được một cô gái dễ thương như Mạn Nghiên đó.”
Tuy rằng hai người chênh lệch tuổi tác không hề nhỏ, nhưng không tạo cảm giác gượng ép chút nào.

Bà Vương rất hài lòng, vì cuối cùng con trai bà cũng tìm được người trong mộng.

Tôn Bách Thần gắp một miếng mực xào, mùi vị quả nhiên rất giống với lúc Mạn Nghiên nấu ăn ở nhà hắn.

Vẻ ngoài thì điềm tĩnh, nhưng trong lòng hắn đang ôm một cục tức lớn.

Vương Phong khờ khạo cái con khỉ! Cáo già thì đúng hơn! Còn lừa gạt dẫn con gái nhà người ta về nhà rồi giới thiệu là người yêu.

Hắn cố nhịn, để giữ cho Vương Phong chút thể diện trước mặt mẹ hắn.

Bữa cơm “cực hình đối với Mạn Nghiên cuối cùng cũng xong, bốn người họ ngồi trên phòng khách, trò chuyện qua lại.

Vì là lần đầu tiên gặp mặt, bà Vương không hề hỏi về xuất thân và gia đình của Mạn Nghiên.

Với bà thì việc đó chẳng mấy quan trọng, chỉ cần là người con trai bà yêu thương, có thể nào bà cũng đồng ý.

Đến gần chín giờ tối, Mạn Nghiên nên về ký túc xá.

Vương Phong đưa cô về, Tôn Bách Thần lúc đó cũng chào hỏi mẹ anh rồi xin phép ra về.


“Dì Vương, hôm khác cháu lại đến thăm dì.”
“Được được, mấy đứa đi đường cẩn thận nhé.”
Tôn Bách Thần lái xe ra ngoài, nhưng hắn không về, mà chặn trước cổng không cho xe của Vương Phong đi.

“Này, tránh ra coi.” Anh nhoài người ra ngoài cửa kính, cảnh cáo hắn.

Tôn Bách Thần xuống khỏi xe, đi về phía xe của Vương Phong.

Hắn nhìn bóng dáng mờ mờ của Mạn Nghiên qua khung cửa kính, ra lệnh:
“Xuống xe.”
“Tôn Bách Thần, đừng có làm càn.”
Hắn vẫn không quan tâm đến lời Vương Phong nói.

Khuôn mặt Tôn Bách Thần ghé sát vào hơn nữa, hơi thở phả đều lên kính xe, kiên nhẫn nhắc lại:
“Đồng Mạn Nghiên, một là em tự xuống xe, hai là tôi vào trong xe lôi em ra.

Cho em một phút suy nghĩ!”
Mạn Nghiên cảm thấy kỳ này mình tiêu đời thật rồi.

Cô không hiểu vì sao mình lại phải sợ hắn, nhưng nếu thật sự cô không xuống, sợ rằng Tôn Bách Thần sẽ không dễ dàng để cô về.

“Mười giây.” Hắn nhắc nhở.

Mạn Nghiên đột ngột đẩy cửa xe ra, may mà Tôn Bách Thần tránh kịp.


Buổi tối gió thổi lồng lộng, cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng, không tránh khỏi bị lạnh.

“Có chuyện gì thì nói nhanh đi, em còn phải về.”
Thái độ ương ngạnh của Mạn Nghiên khiến Tôn Bách Thần thêm sôi máu.

Cô cùng với Vương Phong cười nói vui vẻ, vậy sao với hắn thì mặt mày cau có.

Muốn gì chứ?
Hắn không nói gì, trực tiếp nắm tay Mạn Nghiên kéo đi.

Vương Phong xuống khỏi xe, kéo cô lại về phía mình.

“Thả cô ấy ra.” Anh nhíu mày.

“Cậu bỏ ra.”
Tôn Bách Thần kéo Mạn Nghiên lùi về phía sau, tiện tay bế thốc cô lên, mang về phía xe mình.

Mặc cho Mạn Nghiên la oai oái, hắn thẳng tay ném cô vào trong xe, đóng sầm cửa lại.

“Đồng Mạn Nghiên, nếu em dám bước xuống, tôi sẽ chặt gãy chân em.”


Bình luận

Truyện đang đọc