SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CẬU TA ĐƯỢC?

133. Tìm thấy

Trong những ngày qua khi Nhiễm Thuật bị bắt đi, cuộc sống của ba Nhiễm không được yên ổn cho lắm.

Bên này vợ đòi ly hôn, bên kia thì Dương Tương Ngữ điên cuồng trả thù, nhưng tất cả đều nằm trong tính toán của ông.

Ông chưa bao giờ nghĩ rằng nhà họ Tang lại quyết liệt như vậy, dám vung một số tiền khổng lồ để tấn công công ty của ông khắp các lĩnh vực.

Nhà họ Tang và nhà họ Nhiễm gần trăm năm không nói chuyện với nhau, sản nghiệp hai nhà cũng dần chuyển sang hai lĩnh vực khác biệt.

Thỉnh thoảng hai bên có nghe nói về những thành tựu to lớn của nhau, nhưng lại không liên hệ với nhau và cũng không nhúng tay vào chuyện riêng của mỗi nhà.

Vậy mà, nhà họ Tang ngang nhiên lấn sân sang lĩnh vực của ông, sẵn sàng dùng tiền để cướp đi nguồn khách hàng và nhà cung cấp của mình, đồng thời cô lập công ty của ông một cách vô lý.

Nếu giờ ông muốn tiếp tục hoạt động, chỉ còn nước hợp tác với nhà họ Tang, thậm chí phải đồng ý với điều kiện mà bên đó đưa ra, đó là thả Nhiễm Thuật ra ngoài.

Trước đó vợ ông níu kéo không chịu ly hôn, lần này bà đã đồng ý ly hôn một cách vui vẻ.

Trước đó bà ta sẽ cố gắng đòi một phần tài sản nhưng hiện tại nếu không ly hôn sớm, khả năng cao về sau hai người cùng tay trong tay gánh nợ nần.

Người phụ nữ này không hề ngốc.

Ba Nhiễm dứt khoát gọi điện thoại cho ba Tang và chửi rủa: “Ông bị khùng à? Bên ông quăng tiền kiểu này cơ bản không thể thu hồi lại vốn, ngoại trừ gây rắc rối chứ chả được cái tích sự gì cả! Các ông tính hơn thua với tôi đến khi nào, thích quăng là quăng hả? ”

“Ồ…” Ba Tang uể oải nhận điện thoại, bày ra một bộ dạng tôi lười nói chuyện với ông: “Tôi sẵn lòng bỏ ra mấy ngàn vạn cho con trai tôi rèn luyện. Huống chi để mang con dâu về nhà thì trả mấy trăm triệu có đáng bao nhiêu, ai hết tiền trước là hết trước thôi.”

“Con dâu gì! Đó là con trai tôi! ”

“Vậy tôi gọi thằng bé là gì? Con rể? Bên cạnh không phải cũng có chữ nữ à?”

(*) 媳妇: con dâu / 儿婿: con rể -> cả hai từ này đều có chữ 女(nữ).

Lúc đầu ba Tang gọi Nhiễm Thuật là con dâu nhưng ba Nhiễm không chịu, ông bảo Thuật là con trai ổng nên ba Tang đổi thành con rể vừa có giới tính nam vừa có chữ nữ, một công đôi việc, đáp ứng đúng ý hai ông luôn =))))

“Ông! Ông!” Ba Nhiễm tức giận không nói nên lời.

“Ấy ông sui ông đừng tức giận, ông giao con trai ông ra đây thì chúng ta đình chiến, được không?”

“Đừng có nằm mơ!”

“À, tôi đã liên hệ với Cố Đắc, ông ta đúng là anh em của ông mà. Tôi nói chuyện cả buổi vẫn không chịu đồng ý, nhưng cuối cùng bị tôi ra giá gấp ba thuyết phục. Nếu ông không đồng ý thả người, tiền của tôi sẽ đưa cho người khác đấy. ”

Ba Nhiễm không nói được gì.

Nếu Cố Đắc cũng bất chấp, đó sẽ là một đòn chí mạng đối với ông.

Ba Tang cười cười,  trực tiếp cúp điện thoại rồi ném nó lên bàn, trong lòng vẫn còn hơi tức giận, ông quay đầu mắng Tang Hiến: “Con… Con nhìn thấy chưa? Làm cho con trai người ta bỏ đi, giờ hài lòng chưa?”

“Chỉ khi nào em ấy trở về con mới hài lòng.” Tang Hiến bình tĩnh đáp.

Ba Tang thật sự tức đến mức não ruột, đứng dậy muốn đá con trai mấy cái nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.

Khi Tang Hiến còn là một đứa trẻ, anh từng tự tử và suýt mất mạng.

Sau này anh đỡ hơn và không còn khuynh hướng ngược đãi bản thân nữa. Tình hình mới dịu đi một chút thì con trai ông lại trở thành người đồng tính.

Đừng hỏi ba Tang đang cảm thấy thế nào, dù sao cũng giận đến phát sợ.

Chớ nghĩ rằng ông giúp Tang Hiến gây phiền toái cho gia đình họ Nhiễm, xong rồi lúc gọi điện vô cùng độ lượng nhưng thực ra chính ông vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được sự thật này.

Ông chỉ đơn giản đang bao che khuyết điểm, việc gì chứ tranh đấu tuyệt đối không bao giờ để thằng con mình lép vế được.

“Con thích em ấy.” Tang Hiến rặn mãi không ra được câu nào, chỉ có thể bướng bỉnh nói câu đó.

Ba Tang tức giận hai mắt tối sầm lại, miệng thì lầm bầm: “Nhưng với tính tình của cha thằng nhỏ… Không chừng về sau động một tí lại đến như thế này nữa?”

“Sau này ắt có cách, con sẽ không để em ấy rời khỏi tầm mắt của mình nữa ”

“Ờ, sau này hẵng nói tiếp, ba giúp con nốt lần này thôi đấy.”

“Ba mẹ tranh thủ còn đang trẻ đẻ thêm một thằng cu nữa đi, nhà mình đừng để bị tuyệt hậu, dù sao trong nhà còn một ít tài sản đang chờ được kế thừa mà.”

“Mẹ con tập mãi mới được cái cơ bụng số 11, con nghĩ muốn mang thai là mang được à?!”

“…”

Ba Tang quay trờ lại ngồi vào bàn làm việc rồi cầm điện thoại lên kiểm tra tình hình.

Tang Hiến vội vàng hỏi: “Đã tăng giá chưa ạ?”

“Từ từ, giá gấp ba là rất cao đấy, ba của Nhiễm Thuật chắc chắn đã dao động rồi, giờ ngồi chờ ông ta lựa chọn thế nào thôi.”

“Con gấp lắm rồi!”

“Ngồi xuống. Chuyện của con dâu con nghĩ ba không gấp ư? Người trẻ tuổi các con càng vội càng dễ luống cuống.”

Tang Hiến như cũ rất lo lắng, hết cách rồi anh đành xoay người đi ra khỏi phòng làm việc và tìm biện pháp khác.

Ba Tang dõi theo bóng anh thở dài, “Đúng là bọn trẻ bây giờ không biết giữ bình tĩnh là gì.”

Hai tiếng sau, điện thoại di động của Tang Hiến trong túi xách đột nhiên vang lên.

Anh lấy điện thoại mới ra thì thấy trên màn hình hiện ra một dãy số lạ, sau đó cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, anh bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Alo?”

“Nhiễm Thuật hả?”

“Ơ! Sao lại là anh? Em thử mò chút thôi nhưng không ngờ gọi được nè.”

“Anh biết rồi, giờ em đang ở đâu?”

Tang Hiến chẳng trông mong bé ngốc Nhiễm Thuật sẽ nhớ số điện thoại của anh. Thậm chí anh chắc chắn rằng đến cả số Tùy Hầu Ngọc hay Tô An Di cậu còn chả thèm nhớ. Vì vậy, anh dứt khoát làm thẻ sim mới cho Nhiễm Thuật và gắn nó vào điện thoại giúp cậu luôn.

Để lỡ Nhiễm Thuật muốn liên lạc với họ nhưng không nhớ được số thì có thể  gọi cho số cũ của chính mình.

Xem ra anh đoán đúng rồi.

“Em đang ở trung tâm điều hành đường cao tốc, bên cạnh còn có một chú cảnh sát nên tạm thời an toàn. Đợi em hỏi địa chỉ cụ thể rồi anh qua đón em nha.” Nhiễm Thuật nói chuyện khá bình tĩnh, giọng điệu không có gì nghiêm trọng nên Tang Hiến cũng yên tâm.

“Ừm, vết thương của em sao rồi?”

“Ngứa lắm, chắc là do nó đang mọc da non.”

“Chỗ em có thuốc kháng viêm không?”

“Ba em cho người đến tiêm với lại em cũng uống thuốc rồi nên không có gì đáng lo đâu, chỉ hơi chán xíu xiu thôi. Đúng rồi, anh ghi lại địa chỉ nè… Vãi nồi, chữ này đọc như thế nào nhỉ?”

Nhiễm Thuật vội chạy đến hỏi chú cảnh sát thì mới biết được tên, sau đó cậu nói cho Tang Hiến.

Tang Hiến ngay lập tức gọi tài xế riêng của mình lái xe đến trạm thu phí, đồng thời anh cũng đánh một tiếng cho cha mình để ông khỏi phải trả cái giá gấp ba kia.

Trên đường đi, anh gửi tin nhắn cho Tô An Di và Hầu Mạch, bảo họ cứ yên tâm, còn mình thì đuổi theo không ngừng nghỉ.

Chỗ Nhiễm Thuật đang ở khá là xa, đi bằng ô tô cũng mất bốn tiếng đồng hồ. Lúc đến nơi thì phía trước không có làng, phía sau không nhà hàng, khách sạn (*). Cái nơi khỉ ho cò gáy này đúng chất sinh ra là để giam cầm người khác.

(*) 前不着村后不着店 (Trước không có thôn sau không có điếm): câu này đồng nghĩa với câu “đồng không mông quạnh” bên mình.

Trên đường đi, Tang Hiến hỏi Nhiễm Thuật về những gì cậu đã trải qua trong những ngày qua.

Nhiễm Thuật nói rằng cậu bị ba đưa đến một biệt thự gần đó, trông giống như một tòa nhà đang xây dở, toàn bộ tiểu khu đều không một bóng người, chả khác gì một ngôi nhà bị ma ám.

Cách bày trí trong biệt thự hơi nhuốm màu cổ điển. Có vài người được sắp xếp để canh chừng Nhiễm Thuật và nhân viên y tế sẽ thường xuyên đến tiêm thuốc chống viêm cho cậu.

Cậu không tài nào tìm đươc lỗ hổng để chạy trốn bởi vì những người này luôn nhìn chằm chằm cậu mọi lúc mọi nơi, kể cả khi cậu đi vệ sinh. Điều đó đúng là mớ phiền toái lớn đồi với cậu nên cậu không nhịn được mà lôi bọn họ ra chửi, tuy nhiên mấy người đó lại không dám đánh trả, vì thế liên tục mắng mỗi ngày khiến cậu khàn cả giọng.

Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì mà mấy người trông coi cậu bỗng dưng mua bia uống, thậm chí chơi lớn quất hẳn rượu bia xa xỉ. Sau khi uống xong tất cả liền ngủ thiếp đi, hiệu quả giống như hít phải bùa mê thuốc lú.

Nhiễm Thuât cảm thấy giờ mà không chạy thì thật có lỗi với mấy chai rượu, cho nên cậu chớp thời cơ chạy nhanh khỏi đó.

Đến khi ra được bên ngoài, cậu cũng chẳng biết nên đi về hướng nào bởi khu phố gì đâu hoang vắng khủng khiếp, chắc cậu phải đi lâu lắm mới có thể nhìn thấy đường cao tốc. Cậu quyết định dùng biện pháp vô cùng cực đoan, đó là tìm camera giám sát sau khi lên cao tốc rồi nhảy nhảy nhót dưới camera, tiếp đó ngồi xổm bên ngoài hàng rào chờ đợi.

Chưa đầy nửa tiếng sau, có xe cảnh sát đến đón cậu về trung tâm điều hành.

Đến trung tâm điều hành rồi, cậu hỏi mượn điện thoại của cảnh sát nhưng lại lúng túng vì không nhớ được số của ai cả, cuối cùng chỉ có thể gọi thử số của chính mình, may sao kết nối được.

Thực ra cảnh sát cũng có thể đưa Nhiễm Thuật về nhà nhưng do đường xá xa xôi, họ cần bàn giao lại công việc rồi mới tiện đưa Nhiễm Thuật về được.

Rốt cuộc, cậu không muốn làm to chuyện nên đã nói dối rằng mình đụng phải xe dù và bị bọn chúng quăng giữa đường.

Cậu chờ hết nổi rồi.

Sau khi hai người trò chuyện xong, họ đoán chừng ba Nhiễm không đảm đương nổi nhưng lại ngại mặt mũi nên đành kêu người trông coi cố tình say rượu, thông qua cách này vừa để Nhiễm Thuật dễ dàng thoát thân, vừa đình chiến vời nhà họ Tang.

Nhiễm Thuật biết Tang Hiến sắp đến nên bước ra ngoài đợi. Vừa thấy một chiếc Maybach thời thượng dừng trước mặt không xa, cậu vội vàng chạy tới đón.

Trước khi xe dừng hẳn, cửa xe đã được mở sẵn, Tang Hiến xuống xe, bước thật nhanh về phía Nhiễm Thuật rồi ôm chầm lấy cậu.

Cái ôm này thực ra không được đẹp cho lắm, cậu cảm giác mình như bị trói lại, sau đó Tang Hiến bất ngờ bế cậu lên.

Tang Hiến bất chấp ôm chặt lấy cậu, không để hai chân cậu chạm xuống đất.

“Đậu…” Nhiễm Thuật rặn mãi mới ra một từ như vậy.

Tang Hiến nhanh chóng buông cậu ra rồi kiểm tra vết thương trên đầu cậu, sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn mới an tâm: “Mấy ngày nay em ăn uống thế nào? Bọn họ có bắt nạt em không? Có thấy khó chịu ở đâu không?”

“Có…” Nhiễm Thuật nghĩ nghĩ một hồi, bèn chỉ vào cửa hàng KFC đằng kia: “Anh mua cho em đi, em không có tiền.”

“Ừ.” Tang Hiến vươn tay cầm lấy tay cậu, chuẩn bị dắt cậu qua đó.

“Bạn trai cháu đến đón, cháu chào chú cảnh sát ạ!” Nhiễm Thuật sắp rời đi rồi nhưng vẫn cố quay lại nói lời từ biệt với vị cảnh sát.

Còn vị cảnh sát nhìn họ thật lâu nhưng không nói câu nào.

Sau khi vào cửa hàng, Nhiễm Thuật gọi một đống đồ ăn, kem là món được đem lên đầu tiên.

Cậu cắn hai miếng kem xong rồi hỏi: “Ngọc ca của em chắc được đổi hình phạt nhỉ?”

Tang Hiến gật đầu: “Ừ, cậu ấy vẫn đang cố gắng.”

Lúc mượn điện thoại Nhiễm Thuật chỉ có thể gọi một lúc, nên khi cả hai nói xong những thứ cần thiết thì đã cúp máy rồi, còn tình huống cụ thể là gì cậu không rõ lắm.

Vì thế Nhiễm Thuật nghe điều đó xong liền nhíu mày: “Vẫn đang cố gắng? Ý anh là sao?”

“Cậu ấy… đã nhập viện để điều trị, nhưng tình hình hồi phục rất khả quan.”

“Nhập viện điều trị cái gì?”

“Chứng hưng cảm.”

Nhiễm Thuật dừng ăn kem, tìm cái thùng rác và vứt phần kem còn lại đi. Cậu nói với Tang Hiến: “Chúng ta về thôi.”

Tiền cũng đã trả nên Tang Hiến chỉ lấy những món ăn đã làm xong, những món nào phải chờ nấu anh không lấy nữa.

Sau khi ngồi vào xe, Nhiễm Thuật lấy điện thoại mới ra và đăng nhập vào phần mềm xã hội của mình, đồng thời hỏi: “Điều trị bằng sốc điện à?”

“Ừm.”

“Có nhất thiết phải thế không anh?”

“Họ cần kết quả kiểm tra hồi phục của Tùy Hầu Ngọc là bình thường.”

Liệu pháp sốc điện thường đứng cuối cùng trong danh sách ưu tiên. Đối với trường hợp trầm cảm không thể kiếm soát được dẫn đến tự tử thì mới phải dùng tới liệu pháp sốc điện này.

Tình trạng của Tùy Hầu Ngọc đã được kiểm soát từ sớm và cũng đã lâu rồi chưa thấy tái phát. Trong tình huống này thì việc điều trị như vậy là không cần thiết chút nào.

Tuy nhiên, để các trị số trở về bình thường trong thời gian ngắn thì chỉ có thể sử dụng lại phương pháp điều trị này.

Nếu không có bản báo cáo này, Tùy Hầu Ngọc sẽ phải trải qua nhiều đợt điều trị khác.

“Lần thứ mấy rồi?” Nhiễm Thuật hỏi lần nữa.

“Hôm nay là lần điều trị thứ ba.”

“Tình trạng của cậu ấy thế nào?”

“Vì anh mải tìm kiếm em nên chưa có thời gian ghé bệnh viện. Nhưng mấy đứa Đặng Diệc Hành nói tình trạng cậu ấy khá tốt. Tuy rằng chỉ nằm yên trên giường, trông không có tinh thần gì nhưng những cái khác đều ổn cả.”

“Không chịu mở mắt?”

“Ừm, đúng rồi.” Tang Hiến chưa tận mắt nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc nên không thực sự biết tình huống cụ thể ra sao. Người ngoài có nhìn thấy cũng chỉ nghĩ do Tùy Hầu Ngọc mệt mỏi mà thôi.

“Chỉ khi sợ hãi Ngọc ca mới có dáng vẻ này.”

“…”

“Những lúc sợ hãi cậu ấy không bao giờ nói đâu.”

Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc quá hiểu lẫn nhau, dù sao thì họ chơi với nhau từ bé cơ mà.

Cũng bởi vì quá hiểu rõ nên mới cảm thấy đau khổ vô cùng.

Nhiễm Thuật đăng nhập vào app và nhắn tin cho Tùy Hầu Ngọc: Ngọc ca ơi, tớ đang ở trên xe của Tang Hiến, cậu gọi video được không?

Ngọc ca: Cậu ấy đang ở trong phòng phẫu thuật, tôi là Hầu Mạch.

Ngọc ca: Cậu ấy biết được tin tức nên lúc vào phòng mổ trông rất vui vẻ.

Nhiễm Thuật nhanh chóng đặt điện thoại xuống.

Cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai và đi theo Tang Hiến vào bệnh viện.

Lúc hai người đi tới lối vào thang máy khoa nội trú thì ở đó đã tụ tập một đám người, họ dứt khoát từ bỏ rồi đi một vòng về phía thang cuốn.

Nhiễm Thuật đứng trên thang cuốn mà lòng gấp gáp không thôi. Rõ ràng đây là thang tự động nhưng cậu chỉ muốn chạy lên thật nhanh.

Tang Hiến vẫn một mực bước thật nhanh đuổi theo cậu ở phía sau.

Đây là bệnh viện đa khoa, điều kiện tốt hơn nhiều so với lần nhập viện trước kia của Tùy Hầu Ngọc.

Ít nhất thì nó không mang tính khép kín, sẽ không xảy ra chuyện Tùy Hầu Ngọc bị nhốt không đi ra ngoài được.

Cậu bước nhanh đến cửa phòng bệnh của Tùy Hầu Ngọc. Vừa mới vào trong thì đã nghe thấy tiếng nôn mửa.

Tùy Hầu Ngọc đã trở lại phòng bệnh được một lúc nhưng tình trạng của cậu không cho phép cậu chú ý tới Nhiễm Thuật. Từ lúc tỉnh lại tới giờ, cậu bắt đầu nôn mửa liên tục.

Trong khoảng thời gian này cậu chẳng nhét được gì vào bụng cho nên phòng vệ sinh vọng ra toàn tiếng nôn khan.

Lúc nôn mửa cảm giác khó chịu sẽ khiến con người ta chảy nước mắt và điều này hoàn toàn là phản ứng sinh lý bình thường. Nhưng chảy nước mũi ngay sau đó, ít nhiều cũng khiến bộ dạng cậu thêm chật vật.

Tùy Hầu Ngọc cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, lấy tay vịn bồn rửa mặt trong phòng tắm. Hầu Mạch đỡ cậu nãy giờ, nhanh chóng đưa cho cậu một cốc nước để súc miệng.

Chuẩn bị thật tốt xong, cậu quay đầu nhìn hai người vừa đi vào.

Nhiễm Thuật nhìn cậu, gượng gạo nở nụ cười: “Ngọc ca, tớ về rồi nè.”

Lần trước Nhiễm Thuật bị ba bắt ra nước ngoài và không hiểu sao lại có thể quay về Trung Quốc, Tùy Hầu Ngọc không tài nào tưởng tược được tên nhóc này làm cách nào đề trở lại.

Cậu còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại Nhiễm Thuật, nhất thời cảm  thấy tuyệt vọng một khoảng thời gian dài.

Nhưng lần này thì khác, Tùy Hầu Ngọc luôn tin rằng Nhiễm Thuật sẽ quay trở lại, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Vì vậy, việc mà cậu có thể làm ngay lúc này là chuẩn bị thật tốt tâm lý và chờ đợi Nhiễm Thuật trở về.

Gặp lại Nhiễm Thuật, Tùy Hầu Ngọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đảo quanh Nhiễm Thuật nhìn từ trên xuống dưới.

Sau đó, cậu mỉm cười rồi bật khóc.

==========

Hết chương 133

Bình luận

Truyện đang đọc