SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CẬU TA ĐƯỢC?

138. Đại kết cục

Hầu Mạch ngồi cạnh cậu học không làm loạn, ngược lại còn rất cẩn trọng.

Hắn biết Tùy Hầu Ngọc học hành có bao nhiêu vất vả, cũng không cho mọi người xung quanh biết hắn đã được tuyển thẳng, mỗi ngày nằm dài không làm gì cả, cùng với bọn họ hình thành hình ảnh đối lập rõ nét.

Thời gian này, hắn cũng sẽ ngồi nghiêm chỉnh học tập.

Tùy Hầu Ngọc soát đề, hắn cũng ngồi soát rồi so sánh đáp án của cả hai.

So sánh xong, hắn còn giảng cho Tùy Hầu Ngọc về cách giải đề của mình, thấy cách làm của Tùy Hầu Ngọc còn linh hoạt hơn mình, hắn cũng sẽ khiêm tốn thỉnh giáo.

Lúc học thuộc cổ văn và từ đơn, hắn cũng sẽ kiểm tra Tùy Hầu Ngọc.

Nhiệm vụ mỗi ngày còn có giám sát Tùy Hầu Ngọc ăn cơm, chú ý đến cân bằng dinh dưỡng, còn phải để ý tới giờ ngủ của cậu, không được thức tới nửa đêm.

Hầu Mạch có thể cho thức tới một rưỡi sáng, muộn hơn nữa thì không được, cứ như thế mãi cơ thể sẽ không chịu đựng nổi.

Trải qua hai lần điều trị, hơn nữa Hầu Mạch còn ở bên khiến cậu có thể bình tĩnh lại, giấc ngủ cũng đầy đủ, cảm xúc của Tùy Hầu Ngọc dần dần ôn hòa lại, số lần tức giận cũng dần giảm đi.

Nhưng vẫn hiếu thắng không hề yếu thế chút nào.

Mỗi lần bày ra vẻ háo thắng đều là lúc ngoài dự tính khiến cho Hầu Mạch trở tay không kịp.

Ví dụ như, Hầu Mạch soát đề nhanh hơn cậu, cậu sẽ đột nhiên khó chịu: “Anh kiêu ngạo thật đấy!”

Hầu Mạch còn phải xin lỗi vì làm bài quá nhanh, từ lúc đó khi giải đề hắn sẽ cố ý đợi Tùy Hầu Ngọc.

Lại nói như lúc Hầu Mạch ngẫu nhiên giảng bài cho Tang Hiến, Tang Hiến hiểu bài rất nhanh, Hầu Mạch nói: “Thông minh, nghe chút liền hiểu.”

Quay về chỗ ngồi bỗng nhiên Tùy Hầu Ngọc không để ý tới hắn nữa, hắn còn nghĩ cậu ghen rồi, không hiểu ra sao, cuối cùng nghe thấy cậu hỏi bản thân: “Làm sao, em không giỏi à, em học chậm lắm sao? Em ngốc hả?”

“Tổ tông ơi…” Hầu Mạch đành chịu chết, hắn thật sự không có ý nào khác: “Em thông minh nhất! Thật đó!”

“Chẹp.” Tùy Hầu Ngọc tiếp tục làm bài, cả một buổi tối không nói chuyện với Hầu Mạch.

Còn có những lúc khác, Tùy Hầu Ngọc cực kì không nghe lời.

Nhưng đến tối lại tốt hơn chút, dù sao thì Tùy Hầu Ngọc là người điếc không sợ súng, nếu muốn thì quay sang làm nũng với Hầu Mạch.

Bình thường cũng không cách đêm, chuyện này cứ thế mà kết thúc.

Lần thi thử thứ nhất, thành thích của Tùy Hầu Ngọc cao lên rất nhiều, thi được hạng 24 toàn khóa.

Lần thi thử thứ hai, đứng thứ 13 toàn khóa.

Đến lần thi thử thứ ba, số hạng đứng thứ 2 toàn khóa.

Xếp hạng thứ nhất là Hầu Mạch người tham gia thi cùng.

Lúc cầm bài thi, cả hai người cùng nhau nghiên cứu bài làm của Tùy Hầu Ngọc.

Hai người cầm bài thi thử ba lần nghiên cứu nhiều lần, sau đó lại tiếp tục soát đề, tựa hồ đã thoải mái hơn rất nhiều.

Ít nhất thành tích cùng trạng thái bây giờ của Tùy Hầu Ngọc đã rất ổn định, đi thi đại học chính thức cũng không có vấn đề gì.

Vì vậy hai người bắt đầu luyện tập những thứ khác, Hầu Mạch mua cho Tùy Hầu Ngọc một cuốn sách mẫu để cho cậu luyện viết chữ.

Lúc cậu viết chữ Hầu Mạch ngồi nhìn, sau đó vươn tay nắm lấy tay cậu, dạy cậu viết: “Lúc viết nét hoành chiết câu cần dùng lực như thế này, đã thấy chưa? Như này…”

Dạy chưa tới năm phút, cơ thể Tùy Hầu Ngọc đã đổ, đầu đập vào mặt bàn nháy mắt tỉnh dậy, giật mình mở to mắt.

Hầu Mạch nhanh chóng giúp cậu xoa đầu: “Nhanh vậy mà đã ngủ rồi? Viết chữ làm em buồn ngủ thế à?”

Hầu Mạch xoa chỗ đau trên trán cho cậu, cậu nhìn lại chữ mình, có chút tuyệt vọng hỏi: “Chữ em còn có thể cứu không?”

“Cứu được! Em nhìn chữ ban đầu với bây giờ xem, đã đẹp hơn rất nhiều rồi đúng không? Cái này gọi là mưa dầm thấm đất, chữ chúng ta càng ngày càng giống nhau, gọi cậu là tùy phu thể*.”

*Thể chữ theo chồng J bố nhà anh

Cậu xem chữ ngày trước của mình, so sánh với chữ bây giờ, lại lấy thêm vở của Hầu Mạch ra nhìn, quả thật chữ cậu càng ngày càng giống chữ Hầu Mạch rồi.

Sau khi bọn họ ở cùng nhau, thói quen sinh hoạt của cả hai cũng giống nhau, bây giờ ngay cả nét chữ cũng tương tự nhau nữa.

Hầu Mạch âm thầm hòa nhập vào cuộc sống của cậu, đã tới mức khó có thể rời đi.

Loại cảm giác này thật kỳ diệu.

Đột nhiên xuất hiện một người khiến cho cậu thật tâm vì người ta, cùng nhau vui cùng nhau buồn. Người này mơ mộng về giấc mơ của cậu, cùng nhau hướng về một lối đi.

Bọn họ có chung một giấc mơ, cùng chung một đích theo đuổi.

Bọn họ nỗ lực giống nhau.

Thế giới của cậu có tuyết rơi, người đó cũng có thể nhìn thấy tuyết trắng. Cuộc sống người này bỗng đổ mưa, cậu cũng có thể cảm thấy sự ẩm ướt và dịu dàng trong thế giới người đó.

Người này hiểu rõ cậu, cậu cũng thích người đó.

Tùy Hầu Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười, bỏ bảng chữ xuống nhào vào lòng Hầu Mạch: “Học mệt rồi, em muốn ngủ một lát.”

“Ừm.” Hầu Mạch cẩn thận ôm lấy cậu, dựa lưng vào tường, duỗi tay kéo màn giường che cho cả hai rồi dỗ cậu vào giấc ngủ.

Tùy Hầu Ngọc thi đại học, Hầu Mạch cũng đi theo.

Hầu Mạch không cần vào chỗ thi, mẹ Hầu bận rộn công việc không thể bớt thời gian qua đây.

Bố mẹ của Tùy Hầu Ngọc cũng qua đây, ngược lại tâm trạng của cậu không tốt lắm, Hầu Mạch đành đảm đương người nhà, ở cùng với cậu tại khách sạn gần nơi thi.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc vào thi, Hầu Mạch cùng với các bạn trên mạng đều giống nhau, đều quan tâm đến đề thi văn năm nay là gì.

Không phải hắn không hiểu những đề khác, mà hắn biết điểm yếu của cậu ở chỗ nào, văn phong của hắn và cậu đều thiếu mềm mại, uyển chuyển, văn chương của cả hai đều không ra sao, vào bài văn không cần tình cảm còn có thể viết được.

Nếu đề văn có chút yếu tố tình cảm, Tùy Hầu Ngọc có thể lật xe ngay tại chỗ.

Một người từ nhỏ đã không có mấy cảm tình, muốn viết văn tràn đầy biểu cảm có hơi khó.

Hầu Mạch xem đề thi xong liền cảm thấy mê mang.

Đề văn năm nay: Quay đầu nhìn.

Chủ đề kì lạ này có ý nghĩa sâu sắc, nếu không cẩn thận làm bài có thể lan man lạc đề…

Hầu Mạch nhăn mặt tuyệt vọng.

Hầu Mạch ở ngoài trường thi đi một vòng, mua một hộp hương, tìm trên mạng bức ảnh của sao Văn Khúc sau đó đặt trên bàn, cung kính thắp cho sao Văn Khúc hai nén hương, hy vọng sao Văn Khúc có thể phù hộ cho Tùy Hầu Ngọc.

“Đừng chê keo kiệt…” Hầu Mạch đặt lên bàn hai cái bánh bao: “Đây cũng là một phần tâm ý, chúng tôi không cầu văn vẻ tung bay, chỉ mong cho Ngọc ca không lạc đề.”

Đợi Tùy Hầu Ngọc thi xong, Hầu Mạch hận không thể để cho cậu viết lại bài văn lần nữa cho hắn xem, để hắn nghĩ xem bài văn được bao nhiêu điểm.

Thế nhưng nhìn thấy cậu nghiêm túc xem môn thi tiếp theo, hắn cũng không nói tới việc này nữa, sợ làm phiền tới cậu.

Thôi vậy, thi xong rồi thì thôi, không nhắc tới nữa.

Ngày 8 tháng 6

Tùy Hầu Ngọc đang ăn cơm, nhìn chằm chằm Hầu Mạch, cười hỏi: “Sao khóe miệng lại lên mụn rồi?”

“Nóng trong người, hôm qua xem đề thi xong trong lòng cảm thấy chộn rộn lo lắng, một ngày phát tác luôn, trong miệng còn có nữa, lát anh đi mua vitamin B2 uống.”

“Ừm, đừng nóng nữa, em cảm thấy em viết cũng ổn lắm.”

“Thật hả?”

“Thì…dù sao…cũng không có lạc đề… em thấy khá là hài lòng.”

Lửa nóng của Hầu Mạch lại nổi lên rồi.

Kết thúc bài thi buổi chiều, Hầu Mạch đứng đợi ở cổng trường.

Từ sớm cổng trường đã tấp nập người đứng, người nhà đợi học sinh là nhiều, ngoài ra còn có phóng viên. Hầu Mạch đứng trong đám người rất nổi bật, chủ yếu do hắn còn trẻ tuổi, dáng người cao ráo còn trắng trẻo, liếc cái là nhìn thấy hắn.

Lúc chờ đợi còn có người lớn hỏi hắn: “Cháu đang đợi ai vậy? Em trai em gái đến thi hả?”

“Vâng, chờ người yêu cháu ạ.” Hầu Mạch thản nhiên trả lời.

Người chú đó nhìn trên nhìn dưới đánh giá Hầu Mạch, hỏi: “Cấp ba đã có người yêu rồi? Cháu đã lên đại học rồi hả?”

“Không, năm nay cháu cũng học cấp ba.”

“Không tính thi đại học hả?” Ông chú “tấm tắc” hai tiếng: “Vẫn nên thi đại học chứ, không có bằng đại học đi tìm việc khó lắm, hay là cháu học muộn?”

Hầu Mạch vẫn lễ phép đáp lại: “Dạ không phải, cháu được tuyển thẳng rồi, vì vậy không cần thi đại học.”

“Là vậy à! Thế đi học ở đâu?”

“Hoa đại.”

“…”

Đám người xung quanh dường như cũng đứng nghe bọn họ nói chuyện, nghe xong đều quay qua nhìn hắn, ông chú vừa nãy hỏi hắn cũng không nói gì nữa, mãi sau mới nói: “Vậy…cũng được, người yêu cháu thi vào đâu? cũng thi vào bắc kinh hả?”

“Vâng, cũng thi vào Hoa đại.”

“Có thể thi được không?”

“Chắc là có thể, lần thi thử cuối cùng đạt được hạng 5 toàn tỉnh mà.”

“Vậy cũng tốt.” Ông chú đó nói xong không nói gì nữa.

Đợi đến khi cổng trường mở ra, học sinh thi đại học nườm nượp đổ ra ngoài, Hầu Mạch nhìn lọn tóc quen thuộc của cậu từ xa tiến lại gần, lập tức cười như hoa.

Những người đứng nghe vừa nãy nhìn thấy một chàng trai nhìn cũng đẹp trai đi tới trước mặt Hầu Mạch, đều nhìn chăm chăm qua đây. Bởi vì Tùy Hầu Ngọc đi ra khá sớm, cha mẹ khác còn đang đứng chờ, không khéo nghe được đoạn nói chuyện của họ.

“Thi như thế nào?” Hầu Mạch kéo Tùy Hầu Ngọc.

“Môn tự nhiên với tiếng Anh, coi như là gần tròn điểm đi ha. Hôm nay người nhà Tô An Di cũng tới, không ăn cùng với chúng ta đâu, bọn mình đi ăn cơm đi.”

“Muốn ăn cái gì?”

“Gì cũng được.”

Nói rồi hai người sóng vai đi xa.

Buổi trưa công bố điểm thi ngày đó, Tùy Hầu Ngọc được giáo viên gọi điện thoại bảo đi tới cơ sở Thanh Tự cũ.

Hầu Mạch cũng đi theo, kết quả không được vào trong, chỉ mình Tùy Hầu Ngọc được đi vào.

Hầu Mạch đứng đợi ở ngoài cổng, Tùy Hầu Ngọc đứng ở phía trong, hai người đều cảm thấy hoang mang.

Giáo viên kéo Tùy Hầu Ngọc đi vào trong, đồng thời quay đầu nói với Hầu Mạch: “Em không tham gia thi đại học thì đừng vào, đi dạo xung quanh đi rồi chiều quay lại.”

“Tại sao em không thể vào đó ạ?” Hầu Mạch đứng ngoài cổng, vịn lan can hỏi

“Ai da, hỏi nhiều vậy làm gì?” Giáo viên không muốn trả lời.

Tùy Hầu Ngọc bị đưa vào một gian một gian phòng, sau đó có một vị giáo viên tới, cười haha nói chuyện cùng cậu.

Ý của giáo viên là nghe nói thành tích thi thử của Tùy Hầu Ngọc không tồi, ước chừng thành tích thi đại học cũng vậy. Bọn họ có ý định ký kết với cậu một thỏa thuận nhập học, như vậy cho đến khi có kết quả thi, nếu điểm không đủ thì vẫn có thể đi tới Bắc đại.

Nói xong một lúc, cậu mới biết đây là giáo viên của trường Bắc đại.

Cậu có chút nghi hoặc, do dự một chút rồi hỏi: “Em vẫn muốn xem điểm số trước đã.”

Vị thầy giáo này cũng không để ý, còn rất biết cách nói, luôn khuyên bảo cậu, còn hỏi cậu có muốn ăn cơm không, chủ động đặt cơm cho bọn họ.

Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng từ chối: “Em còn phải tham gia trận đấu toàn quốc, không thể ăn cơm ngoài.”

“À… thầy có nghe rồi, thành tích thể thao của em cũng rất tốt, vì vậy mới muốn ký với em trước.”

“Em cảm ơn ý tốt của thầy, em vẫn muốn cùng trường với bạn học của em…”

“Ai da, tương lai của mình vẫn quan trọng hơn chứ! Trường thầy còn có nhiều học bổng hậu hĩnh lắm, tài nguyên thể chất cũng sẽ cung cấp đủ cho em.”

Vị thầy giáo nhiệt huyết này nói chuyện cùng cậu hai tiếng đồng hồ, cả buổi chỉ khuyên cậu ký, làm cậu có chút hoảng hốt.

Cậu muốn rời đi người ta cũng không cho cậu đi, liên tục giữ cậu lại, cậu dần dần cảm thấy có gì không đúng.

“Em đi toilet chút đã.” Tùy Hầu Ngọc nói xong nhanh chóng đứng dậy, cuối cùng cũng thoát khỏi vị giáo viên kia rồi.

Đợi trong chốc lát muốn chạy trốn, phát hiện ra vị giáo viên này đang đứng ở ngoài hành lang đợi cậu.

Cậu chỉ có thể quay lại gọi điện cho Hầu Mạch hỏi: “Đây là cái tình huống gì vậy! giống như em phạm tội ấy.”

“He he…” Hầu Mạch nghe xong cười: “Mẹ anh hồi đó cũng trải qua một lần, cũng không phải bọn họ nhìn trúng em mà là sợ em đi vệ sinh xong giáo viên trường Hoa đại đã đến cuỗm em đi rồi.”

“Ý gì thế?”

“Hoa đại với Bắc đại tranh nhau học sinh đó mà, mỗi năm đều có. Toàn tỉnh có mấy người sẽ nhận được điện thoại. Còn có người đi cuỗm như này… thì hẳn điểm thi của em không tồi.”

“Điểm không phải còn chưa công bố sao?”

“Bọn họ có thể biết trước mà.”

“Vậy giờ em phải làm sao?”

“Anh đi cứu em, chạy trốn qua bờ tường anh có kinh nghiệm mà.”

Tùy Hầu Ngọc ở trong nhà vệ sinh đợi một lúc, mở cửa sổ phòng vệ sinh nhìn ra ngoài, nhìn thấy Hầu Mạch ở dưới lầu, dùng khẩu hình nói với cậu: “Anh đỡ em.”

“Đây là tầng ba mà!”

Cậu nghĩ nghĩ rồi vẫn trèo lên cửa sổ, từng chút từng chút trèo xuống dưới, Hầu Mạch đỡ cậu xong, ôm thắt lưng đỡ cậu xuống đứng trên mặt đất, sau đó kéo cậu chạy ra khỏi trường.

Giáo viên đứng đợi trên lầu nhìn qua cửa sổ thấy Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch mau chóng mở toang cửa sổ hét: “Suy nghĩ một chút đi! Trời ạ!”

“Cảm ơn thầy ạ.” Tùy Hầu Ngọc vội vàng cung kính trả lời, sau đó tiếp tục chạy ra ngoài.

Hai người sau khi chạy khỏi trường, tìm đến nơi yên ắng dừng lại, Tùy Hầu Ngọc vẫn thấy tò mò điểm của mình, cầm lấy điện thoại nhìn chằm chằm thời gian.

Thật ra khi biết có giáo viên muốn cuỗm Tùy Hầu Ngọc đi, Hầu Mạch liền cảm thấy yên tâm, ngồi trên lan can rung chân, nhàn nhã nhìn cậu.

Tùy Hầu Ngọc lẩm bẩm: “Cũng không biết Tô An Di thi như thế nào…”

Đặng Diệc Hành cùng với Thẩm Quân Cảnh được cử tới Đông thể.

Tang Hiến thì có chút khó khăn, thành tích tennis của anh không giống như Hầu Mạch, xét duyệt rất khó, may mà sau lại được tuyển thẳng ở Bắc đại.

Nhiễm Thuật thì xác định học lại thêm một năm.

Trong nhóm bọn họ cũng chỉ có Tô An Di, Ngải Mộng Điềm cùng với cậu thi đại học.

Ngải Mộng Điềm là người chỉ cần có một cuốn sách cũng được, không cần người lo lắng, Tùy Hầu Ngọc khá quan tâm tới Tô An Di, cô ấy có vẻ như cũng muốn chung trường với cậu.

Hầu Mạch cầm điện thoại nói: “Lát nữa em tìm điểm em, còn anh xem điểm của Tô An Di.”

“Được.” Tùy Hầu Ngọc căng thẳng tới mức giọng nói hơi run.

Đợi cho hệ thống làm mới, Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng đi xem điểm, cuối cùng đợi một lúc vẫn thấy mạng lag, làm cho cậu nghĩ hệ thống phát sinh vấn đề, lúc này điểm số đột nhiên hiện lên: 724 điểm.

Hầu Mạch nhìn rồi cảm thán: “Không tồi, vẫn rất tốt.”

“Ừm!” Tùy Hầu Ngọc xem điểm số xong gật đầu, trong lòng vẫn thấy có chút vui mừng. Điểm số này chắc đủ đỗ rồi nhỉ?

Lại đợi thêm một lúc, Hầu Mạch nói: “Tô An Di thi 701 điểm.”

Trong nháy mắt cậu cảm thấy yên tâm.

Hầu Mạch lại nói: “Ngải mộng Điềm phát huy cũng tốt đó, 687 điểm!”

“Ngày trước cô ấy trong top 10 mà, thành tích học tập cũng tốt.”

Sau khi biết điểm, hai người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhóm bọn họ cũng rất nhanh biết tin tức.

Đặng Diệc Hành: Ngọc ca hình như là trạng nguyên thành phố đó.

Đặng Diệc Hành: tôi xem á…

Đặng Diệc Hành: Tỉnh! Của tỉnh đó!

Nhiễm Thuật: Mấy cậu coi tin tức ở đâu vậy? Sao tôi không thấy?

Đặng Diệc Hành: Tôi có nhiều nhóm (chat) mà!

Nhiễm Thuật: Tin tức vỉa hè à? Sao tôi không thấy gì hết vậy!

Đặng Diệc Hành: …

Thẩm Quân Cảnh: Hiệu trưởng up lên vòng bạn bè nè, Cách Cách cũng up nữa, “Chúc mừng bạn Tùy Hầu Ngọc đạt thành tích thi tốt nghiệp đạt hạng nhất toàn tỉnh.”

Nhiễm Thuật: Đm đm, Ngọc ca của tớ giỏi quá!

Ngải Mộng Điềm:  A a a a a!

Tô An Di:!!!

Thẩm Quân Cảnh: Ngọc ca của tao là ai cơ chứ!

Lữ Ngạn Hâm: Bá cháy!

Hầu Mạch: Hì hì!

Tùy Hầu Ngọc được cả đám vây quanh, ngẩng đầu nhìn về phía Hầu Mạch: “Nếu anh tham gia thi đại học thì thủ khoa tỉnh có phải là anh không nhỉ?”

Hầu Mạch lắc đầu như trống bỏi: “Lúc trước là vì chữ anh đẹp, nhưng giờ chữ em cũng đã khá hơn nhiều rồi sao mà anh vượt qua em được.”

“Hứ ——”

“Ngọc ca của anh giỏi quá!” Hầu Mạch nói rồi kéo Tùy Hầu Ngọc vào lòng mình.

“Em thấy em có thể cùng trường với anh được.”

“Được mà, chắc chắn được, chờ lát nữa nhận điện thoại của Hoa đại đi.”

“Ừm, nhận xong không biết phải nói thế nào?”

“Nói em đang cân nhắc Bắc đại, xem họ nói làm sao.”

Bây giờ Tùy Hầu Ngọc mới cười, là một nụ cười cực kỳ rạng rỡ.

Tiếc thì cứ tiếc thôi, hai người ôm nhau thật lâu, Tùy Hầu Ngọc ngủ thiếp đi, cuối cùng Hầu Mạch phải nhận điện thoại hộ cậu, sau khi trao đổi xong thì vui vẻ quyết định trường học.

Một năm này toàn thể thanh thiếu niên cả nước thi đấu tennis, sau khi thi đại học xong mọi người lại tham gia lần nữa.

Cuối cùng Tô An Di cũng làm trợ lý cho đội tennis lần cuối.

Vì Tùy Hầu Ngọc chuẩn bị cho kỳ thi gần một năm nên so thực lực thì hơi không theo kịp, thứ hạng cũng không tốt được là bao, cặp đánh đôi cậu và Hầu Mạch chỉ xếp hạng bảy.

Nhưng ngược lại thành tích đánh đơn của Hầu Mạch vẫn duy trì ở mức siêu đỉnh, đứng hạng nhất toàn quốc.

Sau khi cuộc thi kết thúc, nhóm học sinh thể dục coi như đã giải tán, sau này, bọn họ đường ai nấy đi.

Vốn khi trường cấp 3 Phong Tự tốt nghiệp xong sẽ tụ một buổi để mở tiệc, nào ngờ cả bọn Lưu Mặc cũng tới.

Lưu Mặc toe toét nói: “Nghe nói tiền liên hoan của của bọn mày là trường cho, chắc chắn bọn tao phải đến rồi!”

Dương Hồng cũng gật đầu: “Bọn tao muốn ăn cơm với thủ khoa của tỉnh, đề cao cấp bậc của bản thân một chút.”

Khó có khi Hầu Mạch không trách mắng cả đám nên kéo hết ra tiệm cơm, dù sao cũng là đối thủ cũ hay thi đấu chung với nhau, có mà có được tình cảm thế này

Tốt nghiệp rồi, thi đấu cũng đã đi qua, ngày hôm nay mọi người cùng nhau phá giới uống rượu.

Lưu Mặc cầm ly rượu lên, cao giọng nói: “Cụng ly, uống với Đông Thể đi nào.”

Lữ Ngạn Hâm, Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh cũng nâng ly lên, Thẩm Quân Cảnh còn nói thêm: “Sau này bạn gái của tao cũng vậy, nhưng mà ẻm về sớm mất rồi.”

Hầu Mạch không định tham dự vào, thấy Dương Hồng nâng ly mới trách: “Trình của Đông Thể thì không nhé! Sao mà uống được?”

Dương Hồng tức chịu không nổi mới nói: “Được nhé! Trình của tao ổn lắm!”

Hầu Mạch lạnh nhạt ngước mặt lên lắc đầu: “Có thấy vậy đâu.”

Dương Hồng giận đến suýt bật khóc, nâng ly lên uống một hơi.

Sau khi uống một hồi thì cả đám mới phát hiện Hầu Mạch lén rót trà đen vào ly mình, lúc này Lưu Mặc mới la lên: “Con Tiện Hầu này, mày không uống được đúng không? Á à? Mất mặt quá đấy nhé? Có đồ đần mới lấy trà đi lừa người khác thôi?”

“Lừa mày đấy!” Hầu Mạch thẳng thắng trả lời, sau đó chỉ về phía Tùy Hầu Ngọc: “Vị này của chúng ta uống nhiều quá rồi, tao mà say nữa thì không ai ngăn được em ấy đâu.”

Nhiễm Thuật uống hai chai không còn một chút tỉnh táo nào, nhướng mày hỏi: “Có xạo không đó ba?”

Hầu Mạch nghiêm túc gật đầu.

“Tôi không tin!” Nhiễm Thuật hăng hái đáp lại, cậu cảm thấy Hầu Mạch đang khoe khoang chuyện hắn hiểu Tùy Hầu Ngọc nhiều hơn mình, nên càng muốn Tùy Hầu Ngọc uống.

Tùy Hầu Ngọc hơi khó xử, nhưng cân nhắc là bia không nặng bằng rượu hoa quả, thế là liều mình bồi quân tử

Hầu Mạch nhất quyết không uống rượu mà chỉ trò chuyện cùng với những người khác.

Nói được một lúc thì thấy Tang Hiến cắm đầu ngã xuống mặt bàn, giống như mất hết tri giác khiến ai cũng hết hồn, Hầu Mạch còn chạy tới xem thử Tang Hiến còn thở nữa hay không.

Cả đám vây quanh Tang Hiến xem một lúc, phát hiện trước mặt Tang Hiến chỉ có một bình rượu và mới vơi đi được hai phần ba.

Tửu lượng này, đúng là mất mặt quá.

Nhiễm Thuật đắc ý đứng bên cạnh Tang Hiến rồi vỗ cái cổ hắn bốp bốp: “Cái tên này… tửu lượng chỉ có thế thôi à! Vậy là em phát hiện được nhược điểm của anh rồi nhé!”

Tiếc rằng, sẽ nhanh thôi cậu không còn sức mà quở trách Tang Hiến nữa, vì Tùy Hầu Ngọc cảm thấy phiền quá mức.

“Nhiễm Thuật!” Tùy Hầu Ngọc đứng trước mặt cậu, nghiêm túc nhìn chằm chằm: “Cậu tập nhảy cho tớ xem!”

“Bye Ngọc ca…”

”Tớ dạy cậu!”

“Ăn cơm đi! Ăn xong rồi nói nhé?”

“Tớ dạy cậu! Có mất mát gì đâu, không bận bịu gì, đi ra đây mau!”

Nhiễm Thuật bị Tùy Hầu Ngọc lôi đến một chỗ khuất người để nhảy, Tùy Hầu Ngọc còn nhiệt tình giúp cậu gập chân.

Nhiễm Thuật nhìn về phía Hầu Mạch thì hắn chỉ nhún vai: “Không nghe người già… à… chị vợ, anh vợ nói thì thiệt thòi ngay trước mắt thôi.”

Nhiễm Thuật muốn khóc tới nơi, gập chân xong Tùy Hầu Ngọc đòi thi chạy rồi đòi chơi chọi gà, không buông tha cho cậu.

Được một hồi, Lưu Mặc nước mắt nước mũi chạy tới kéo Hầu Mạch: “Bốn năm! Ròng rã bốn năm trời! Tao bị mày hành hạ bốn năm! Chỉ khi mày không tham gia thi đấu tao mới nếm được cảm giác hạng nhất! Năm nào tao tham gia thi đấu cũng phải xem danh sách có mày hay không! Cái thứ súc sinh, sao mày không có nhược điểm gì hết vậy?”

Hầu Mạch cười nói: “Tao có chứ, nhược điểm của tao là bạn trai tao.”

“Thì sao? Hả? Thì làm được gì? Lúc đánh đơn tao có đánh chỗ khác được không? Sao mà được! Mẹ nó mày còn có bạn trai để cổ vũ! Còn tao có đâu! Ngàn năm nữa tao cũng có thằng hai, thằng ba thằng tư… cứ lúc nào tao gặp mày thì lòng tao lại đau khổ!”

“Ha ha ha!” Hầu Mạch quá trời cười.

Lưu Mặc còn chưa chửi xong thì đột nhiên tay hắn bị tóm ấy.

Nhiễm Thuật chạy tới ôm tay Hầu Mạch không buông: “Hầu Mạch, xong rồi, tôi bị Ngọc ca chơi chết rồi! Tôi… bây giờ tôi không bị cà lăm… mà tức không thở được luôn đó… Ngọc ca của tôi điên rồi! Cậu ấy điên rồi!”

“Vậy cậu giúp dỗ thằng này đi, để tôi đi xem Ngọc ca!’ Hầu Mạch giao Lưu Mặc cho Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật khó xử nhìn lưu mặc, chỉ biết đưa khăn tay cho hắn lau. Lúc đưa khăn xong quay đầu lại thì không biết Tang Hiến đã tỉnh từ bao giờ, sắc mặt đen lại im lặng nhìn cậu, ngay lập tức cậu cảm thấy mông mình cứ đau đau.

Cuối cùng vẫn là Hầu Mạch cõng Tùy Hầu Ngọc đi.

Trên đường về khách sạn Tùy Hầu Ngọc còn ấp úng gọi hắn: “An Nam Tích, tụi mình chơi với nhau đi…”

“Ừ được, chơi với em.”

“Không được bơ em nữa…”

“Ừ, không bơ em đâu, cả đời này cũng không rời xa em.”

“Ừ…em thích anh.”

“Anh cũng thích em mà.”

Sau khi cuộc thi kết thúc, xe đưa cả nhóm về trường, đến cổng trường học sẽ ai về đường nấy.

Lần chia tay này có thể sẽ là mãi mãi

Hồi trước lần nào tan học Đặng Diệc Hành cũng rất tích cực thế mà lần này cũng không chịu đi, nhìn các đồng đội rồi đột nhiên nghẹn ngào nói: “Đến lúc gặp lại, chúng ta đã không còn lại đồng đội nữa rồi, sau này sẽ là đối thủ, nhưng mà…cố lên nhé!”

Ai về trường nấy, khi họ gặp lại sẽ là đối thủ.

Một câu nói khiến họ phải cảm khái rất nhiều.

Nhiễm Thuật nghe xong cũng lặng đi một hồi: “Tôi từng thấy cậu quá nhạt nhẽo, ao ngờ cậu cũng nhạy cảm quá. Tôi không chơi tennis còn muốn khóc.”

Tùy Hầu Ngọc im lặng nãy giờ đột nhiên duỗi nắm đấm ra: “Cố lên!”

Hầu Mạch cũng lẳng lặng giơ theo, đặt nắm tay vào chung với cậu.

Những người khác cũng nhao nhao đi tới, một nhóm xếp thành vòng tròn rồi cùng nhau hô: “Cố lên!”

Thanh xuân, nói thẳng ra cũng là sự tùy ý.

Bọn họ chiến đấu vì bản thân mình, vì tương lai, vì những người quan tâm mình.

Trong tay không còn là vợt tennis nữa, mà chính là giấc mơ của họ.

Mãi mãi không khuất phục, vĩnh viễn chẳng từ bỏ.

Thiến niên hiếu thắng là thế, vĩnh viễn không nói lời thất bại.

==========

HOÀN CHÍNH VĂN

Tác giả có lời muốn nói:

Quyển sách này kết thúc thật rồi, đúng là hơi không nỡ.

Là một tác phẩm tôi sinh ra, người tôi thương, đề tài tôi thích, lối văn đối thủ không đội trời chung + trúc mã.

Khi tôi viết, nội tâm tôi cứ a a a sao thích họ quá đi thôi, a a a họ tốt quá!

Tôi sẽ còn cho họ những hẹn ước, giống như nuôi kết hoạch cho con cái vậy, chờ ngày tôi không còn nghèo nữa, tôi sẽ thực hiện.

Ngọc ca và Đại sư huynh sẽ vẫn mãi ở đó.

Thiến niên hiếu thắng là thế, vĩnh viễn không nói lời thất bại.

Bình luận

Truyện đang đọc