SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CẬU TA ĐƯỢC?

Thứ hai có tiết chào cờ. Tiết chào cờ tuần này rất quan trọng, tất cả học sinh phải có mặt.

Tùy Hầu Ngọc đứng trong nhóm phải lên đọc bản kiểm điểm trước toàn trường, là người đứng đầu của nhóm.

Bên cạnh cậu là nhóm học sinh thể dục, trong tay ai cũng cầm một tờ kiểm điểm, có vẻ đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên, đã quen rồi.

Hầu Mạch đứng cách Tùy Hầu Ngọc không xa, đang tám chuyện với Tang Hiến và Đặng Diệc Hành.

Học sinh vẫn đang lục tục tập hợp ra trước sân, nhóm người bọn họ vô cùng nổi bật, khung cảnh khá “tráng lệ”.

Lúc này, bỗng có người đi về phía Tùy Hầu Ngọc.

Nhiễm Thuật lúng túng nhìn Từ Dữu Nhất, dùng ánh mắt ra hiệu Từ Dữu Nhất đừng tới gần.

Từ Dữu Nhất không từ bỏ ý định, vẫn gọi một tiếng: “Anh…”

Tùy Hầu Ngọc nhìn cũng lười, “Đi đi.”

“Anh, anh có thể nói chuyện với em một lúc không? Em thật sự là có nỗi khổ tâm!”

“…..”

Tùy Hầu Ngọc không đáp lại, môi mím thành một đường thẳng, trong mắt toàn là sự phiền chán.

Nhiễm Thuật giúp điều hòa bầu không khí, “Hay, hay là để mai mốt hẵng nói?”

“Anh ấy không để ý tới em! Xin lỗi mà! Anh đừng như vậy!” Từ Dữu Nhất nghẹn ngào nói, kéo cánh tay của Tùy Hầu Ngọc, bị cậu hất ra.

“Em đừng quấn lấy anh nữa có được không?” Tùy Hầu Ngọc khó chịu hỏi.

Động tĩnh bên này đã làm cho cả đám chú ý đến, bọn Hầu Mạch theo bản năng nhìn sang.

Đặng Diệc Hành vẫn nhớ rõ biệt danh kia, “Là Tiểu Đại Ngọc đúng không? Có chuyện gì vậy nhỉ?”

“Bạn gái cũ à?” Có người không rõ chân tướng hỏi.

“Không biết, Tùy Hầu Ngọc nói không phải.” Đặng Diệc Hành phủ nhận.

“Vậy thì có khi là nữ sinh kia đang theo đuổi.”

Từ Dữu Nhất bắt đầu khóc, nước mắt lã chã nhìn Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc phiền không chịu được, “chậc” một tiếng.

Nhiễm Thuật lại hỗ trợ, đẩy Từ Dữu Nhất ra một chút, nhỏ giọng nói: “Được rồi, từ từ rồi nói tiếp.”

“Nhiễm Thuật ca, anh có thể giúp em khuyên anh ấy không?”

“Cái, cái này… anh… thật sự là…” Nhiễm Thuật bị kẹt giữa, rất khó xử, nếu chuyện xảy ra với mình cậu ta cũng chẳng dễ chịu gì, cho nên bây giờ Tùy Hầu Ngọc không muốn nhìn thấy Từ Dữu Nhất là điều rất bình thường.

Nhiễm Thuật chọn đứng về phía Tùy Hầu Ngọc, không muốn làm kẻ ba phải.

Cuối cùng Từ Dữu Nhất chỉ có thể rời đi, mỗi bước đi đều là lưu luyến.

Nhiễm Thuật lẩm bẩm với Tùy Hầu Ngọc, “Em, em ấy sao vẫn chưa từ bỏ ý định nhỉ? Bám riết không tha.”

Tùy Hầu Ngọc không nói chuyện, nhớ tới chuyện buồn nôn ngày đó, cơ thể vô thức căng thẳng, tay mở ra rồi lại nắm lại. Nắm tay siết chặt, móng tay hận không thể đâm luôn vào thịt, khớp xương nổi lên, lòng bàn tay lộ ra màu đỏ máu.

Rất bức bối, muốn nhai kẹo cao su, muốn chạy, muốn đánh nhau, làm gì cũng được, không muốn tiếp tục đứng im ở chỗ này.

Lúc này Hầu Mạch đi tới, giơ bàn tay to che đỉnh đầu Tùy Hầu Ngọc, “Đừng có làm như bọn tôi đang cô lập hai cậu, sắp lên đọc kiểm điểm rồi, hai người đứng vào giữa đi.”

Như một làn gió tản đi mây đen, nước làm phai mực, nước suối làm dịu cơn khát, chỉ một động tác mà thôi, tình trạng bức bối của Tùy Hầu Ngọc đã được hóa giải rất nhiều.

Bằng một cách nào đó không thể giải thích được, Hầu Mạch đã làm cho cậu yên lòng.

Tùy Hầu Ngọc nghiêng đầu nhìn Hầu Mạch, vành mắt hơi đỏ, trong mắt có tơ máu, ánh mắt không còn sắc bén như lúc nãy nữa.

“Ừ…” Cậu đáp lại.

Đến lúc lên đọc kiểm điểm, Hầu Mạch là người đầu tiên lên bục, cao giọng nói vào mic: “Xin chào mọi người, mình là Hầu Mạch, lớp 17 ban tự nhiên.”

Không biết là vô tình hay cố ý, đám học sinh thể dục và học sinh bên dưới đột nhiên hoan hô rầm rộ, thậm chí có người còn huýt sáo.

Hầu Mạch giơ tay lên ra hiệu tất cả im lặng rồi nói tiếp: “Hôm nay mình đứng ở đây đọc một bản kiểm điểm, nguyên nhân là chủ nhiệm Âu Dương suy đoán mình là người dẫn đầu nhóm học sinh Phong Hoa cũ đổi phòng kí túc xá, mở ngoặc, thực ra không phải mình dẫn đầu nhưng chủ nhiệm Âu Dương không tin, đóng ngoặc. Hành động của mình đã làm ảnh hưởng đến tình đoàn kết khi hai trường sáp nhập, còn có mất bình đẳng, tạo ảnh hưởng xấu, do vậy mình chân thành xin lỗi, lẽ ra mình không nên đổi phòng kí túc xá.”

Sau khi đọc kiểm điểm xong, Hầu Mạch đi xuống, tới lượt Tang Hiến.

Giọng của Tang Hiến đúng tiêu chuẩn là một cái loa siêu trầm, lúc nói vào mic nghe rất đặc biệt, “Tôi là Tang Hiến, lớp 17 ban tự nhiên, nội dung kiểm điểm cơ bản giống với cái vị vừa mới đọc trước đó, còn có…”

Tang Hiến bắt đầu nhìn vào giấy, “Tôi không nên vì bất cứ lý do gì mà lại muốn uống đồ lạnh, mua một cái tủ lạnh đặt trong lớp học, làm ảnh hưởng đến cả lớp, bây giờ tủ lạnh đã được chuyển sang văn phòng làm việc của thầy Âu Dương Cách, tôi hoàn toàn tự nguyện.”

Tùy Hầu Ngọc cạn lời khi nghe bài kiểm điểm này.

Vị kế tiếp là Đặng Diệc Hành, thái độ nghiêm túc đọc kiểm điểm: “Mình không nên cố ý lên lớp gây sự, vào văn phòng của thầy lén sạc điện thoại, không nên đặt tên wechat là Cục Cưng Thúi Cách Cách, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy nghiêm của chủ nhiệm Cách Cách.”

Thứ quỷ gì vậy?!!

Nhiễm Thuật cười ngặt nghẽo, thì thầm với Tùy Hầu Ngọc, “Nghe, nghe nói là nhân số đã giảm bớt, chỉ bốc hai mười người làm đại diện. Không thì không biết đọc đến bao giờ mới xong.”

Nếu gọi hết gần trăm người lên thì khéo cả buổi sáng chỉ có đọc kiểm điểm, tới trưa chắc chưa xong nổi, chẳng khác nào diễn tấu nói.

Tới lượt Tùy Hầu Ngọc lên bục: “Tôi là Tùy Hầu Ngọc, lớp 17 ban tự nhiên…”

Cậu đang nói thì bị một tiếng gào thét bên dưới làm gián đoạn, cậu thực sự không hiểu đám người bên dưới bị dẫm phải đuôi hay gì, tại sao lại có vẻ tan nát cõi lòng như vậy?

Tùy Hầu Ngọc im lặng khoảng một phút rồi nói tiếp: “Tôi không nên tham gia vào những trò chơi tổ chức không chính quy trong trường, làm ảnh hưởng đến thời gian học tập và nghỉ ngơi của nhiều bạn khác…”

Hầu Mạch bĩu môi.

Cái bản kiểm điểm này viết nghệ thuật ghê, trò chơi tổ chức không chính quy? Chứ không phải là cố ý chạy đi khiêu khích thị uy à? Đánh tráo khái niệm!!

Đúng là sói xám giả làm thỏ trắng.

Trên đường quay về lớp, Nhiễm Thuật túm một người lại hỏi: “Trong văn phòng của Cách, Cách Cách có tủ lạnh à? Tôi có thể gửi đông một ít đồ không?”

Đặng Diệc Hành hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lúc cậu nói lắp đoạn Cách Cách nghe buồn cười vãi.”

“Đừng, đừng có chọc tôi, có tin tôi đánh cậu không?”

“Dựa vào cánh tay và cái cẳng chân nhỏ xíu kia của cậu á?” Đặng Diệc Hành hoàn toàn không sợ Nhiễm Thuật, nhưng vẫn trả lời: “Có thể gửi, nhưng rất nguy hiểm, vì Cách Cách rất hay lên cơn thèm ăn, lần trước có người gửi kem bị ăn mất nhiều lắm.”

“Ò…”

Trở lại lớp học, Âu Dương Cách tranh thủ lúc chưa vào tiết một, gõ gõ bàn giáo viên, nói: “Có hai chuyện. Một, sắp có hội thao, Hầu Mạch thống kê danh sách những bạn tham gia, mỗi người được báo danh nhiều nhất hai hạng mục, ngoài trừ chạy tiếp sức. Hai, trước hội thao là kì thi tháng, các trò nhớ chuẩn bị.”

Nhiễm Thuật lập tức giơ tay: “Cách Cách, Cách Cách, có làm trang phục riêng không? Tranh thủ thời gian!”

“Mọi người có ý kiến gì không?”

Đặng Diệc Hành là người đầu tiên đề nghị: “Tìm một nam sinh mặc đồ nữ sinh giơ bảng tên lớp được không?”

Nhiễm Thuật phát hiện một đám người đang đổ dồn ánh mắt về phía Tùy Hầu Ngọc, sốt ruột đến mức đứng lên: “Vậy, vậy thì phải tìm người có hình tượng tương phản mặc mới đặc biệt, phải, phải để người như Tang Hiến mặc mới hợp!”

Tang Hiến đột nhiên bị điểm danh, không khỏi ngẩn người, kinh ngạc nhìn Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật chột dạ tránh ánh mắt của Tang Hiến.

Lại có người đề nghị: “Hay là mặc Hán phục?”

Nhiễm Thuật tiếp tục phản bác: “Chuẩn, chuẩn bị Hán phục rất tốn thời gian, hơn nữa mặc vào mùa đông mới thích hợp.”

Âu Dương Cách xua tay: “Tới giờ tự học lớp thảo luận tiếp, giờ vào học đã.”

Chuông vào học vang lên.

Nói xong ông đi xuống bàn cuối, ngồi bên cạnh Tùy Hầu Ngọc.

Lúc trước mới khai giảng nên Âu Dương Cách khá bận, không có thời gian lên lớp kiểm tra, bây giờ mọi việc cơ bản đã đâu vào đấy rồi nên mới có thời gian làm “bạn cùng bàn” của Tùy Hầu Ngọc.

Làm cho Tùy Hầu Ngọc đau khổ hết một buổi.



Sau giờ tự học buổi tối, Tùy Hầu Ngọc vội vàng đi xuống nhà tắm.

Lúc ra ngoài lấy điện thoại thì thấy có cuộc gọi nhỡ, tên người gọi đến làm cậu nhíu mày.

Cậu không lập tức gọi lại ngay, sau khi thu dọn đồ đạc, cậu vào cửa hàng tạp hóa trong trường mua một cốc trà bưởi ướp lạnh.

Nhiễm Thuật đứng chờ bên cạnh nhận một cuộc điện thoại, sau đó khó xử nói với Tùy Hầu Ngọc, “Mẹ, mẹ tôi gọi cho tôi, bảo tôi nói với cậu là nhận điện thoại đi.”

Người gọi điện thoại cho Tùy Hầu Ngọc là mẹ Tùy.

Tùy Hầu Ngọc chẳng muốn nói chuyện với bà ta, nhưng nếu cậu cứ chống cự thì người gặp xui xẻo sẽ là Nhiễm Thuật. Nếu tiếp tục giằng co có khả năng mẹ Tùy sẽ trực tiếp tìm tới trường.

Tính khí của mẹ Tùy chính là như vậy.

Tùy Hầu Ngọc thở dài một hơi, nhận ly trà bưởi của nhân viên đưa tới, đi tới một góc nghe cuộc gọi của mẹ Tùy.

Tín hiệu thông, bên kia truyền đến giọng nói sắc bén của mẹ Tùy: “Sao vừa rồi không nghe điện thoại?”

“Vừa nãy con đang tắm.”

“Mày đang không ở bên nhà Tùy Lẫm thì ở đâu? Tao hỏi Nhiễm Thuật rồi, mày cũng không ở nhà nó.”

“Con tự thuê một phòng trọ ở ngoài.”

“Thuê phòng? Trong nhà không có chỗ cho mày ở à?! Mới bao lớn mà ra ngoài tự thuê phòng? Thuê chỗ nào? Đọc địa chỉ đi.”

Tùy Hầu Ngọc trầm mặc một lát mới trả lời: “Mẹ không cần lo lắng, con sống rất tốt.”

“Tùy Hầu Ngọc! Khi nào thì thời kỳ phản nghịch của mày mới qua hả? Khi nào mày mới sống yên ổn được hả? Tao mệt sắp chết rồi! Tao bị mày gây phiền phức sắp chết rồi, xưa nay chưa bao giờ để tao bớt lo! Tùy Hầu Ngọc tao nói cho mày biết, mày đừng có quá đáng, tao nhẫn nhịn mày lâu rồi, khi nào thì mày mới bỏ qua hả? Mày nhất định muốn tao phải ly hôn, nửa đời sau sống thê thảm một mình mới hài lòng đúng không?!”

Tùy Hầu Ngọc không mở loa ngoài nhưng âm thanh ở đầu dây bên kia chẳng khác nào mở loa ngoài, vang khắp bốn phía.

Mẹ Tùy đang điên cuồng la hét, vừa gào vừa rít, y hệt một người điên.

“…” Tùy Hầu Ngọc không muốn nói chuyện.

Có nói bà cũng không nghe.

Có nói bà cũng không tin.

Bất luận cậu làm gì hình như cũng là đang ép buộc bà ta, tạo gánh nặng cho bà ta, cho nên bây giờ cái gì cậu cũng chẳng muốn làm, chỉ muốn cách xa bà ta mà thôi, mà bà ta cũng không cho phép.

Rốt cuộc bà ta muốn gì?

“Tùy Hầu Ngọc, mày có thể đừng ích kỷ như vậy nữa có được không?” Mẹ Tùy hỏi.

“Mẹ mặc kệ con đi.” Cậu chỉ trả lời một câu như vậy, giọng nói run rẩy.

Bên kia không nói gì nữa, cúp điện thoại.

Tùy Hầu Ngọc ngồi xổm trong góc hồi lâu, trong tay cầm một ly trà bưởi, chưa uống một ngụm nào.

Thật phiền phức.

Phiền muốn nổ tung.

Nhiễm Thuật muốn an ủi nhưng bị Tùy Hầu Ngọc đuổi đi, bây giờ cậu chỉ muốn yên tĩnh một mình.

Nhiễm Thuật đã quen với cảnh này rồi nên cũng không dây dưa nữa.

Lúc Tùy Hầu Ngọc quay về phòng kí túc xá thì đã là hai giờ sáng, người trong phòng đã ngủ hết rồi.

Nhịp tim bất ổn, tâm tình bực bội làm cho Tùy Hầu Ngọc nhận ra trạng thái của mình đang không bình thường.

Cậu đứng trước giường mình hồi lâu, sau đó quay đầu lại, cởi giày leo lên giường của Hầu Mạch.

Ỷ vào cơ thể mỏng dính, cậu tìm một khoảng trống, nằm xuống.

Muốn đi ngủ.

Muốn được chìm vào giấc ngủ.

*** Hết chương 21

Bình luận

Truyện đang đọc