SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CẬU TA ĐƯỢC?

Trong lúc giải đấu diễn ra, có một đoàn hoạt náo viên được mời đến.

Hầu Mạch ngồi ở khu vực của tuyển thủ cùng với đám đồng đội, nhìn xung quanh một lượt, thấy bọn Đặng Diệc Hành hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm mấy em gái nhảy vũ đạo cổ vũ, còn không nỡ chớp mắt.

Kinh khủng hơn là Đặng Diệc Hành còn vừa nhìn vừa chép miệng.

Bình thường Hầu Mạch đương nhiên chẳng thèm để ý, hắn chẳng có hứng thú với mấy em gái này.

Ngày hôm nay thì khác. Hắn cũng tập trung xem bài cổ vũ kia bởi vì đứng ở C vị (vị trí trung tâm) là một linh vật biểu tượng. Động tác vũ đạo của linh vật này tương tự như của mấy em gái xung quanh, cũng không biết là tập luyện lúc nào mà nhảy rất đồng đều.

Cho dù mặc đồ rất dày, đội mũ hình cái đầu rất to, nhưng nhảy vẫn  rất đẹp.

Người học vũ đạo từ tiểu học có khác, động tác gọn gàng cái gì ra cái nấy, biên độ vung tay vung chân vừa đủ, tổng thể rất hài hòa.

Đặng Diệc Hành cảm thán: “Chậc chậc, đại sư huynh nhà chúng ta trưởng thành rồi, nguyện ý nhìn các em gái rồi.”

Hầu Mạch không phát biểu câu nào.

Sau khi bài nhảy kết thúc, các em gái cổ động viên thu dọn đồ đạc rời đi, đột nhiên có một em gái chạy tới bên cạnh linh vật cổ vũ, ôm cái đầu to của linh vật, hôn chụt một cái thật kêu lên đó.

Linh vật đội cái đầu to nên tầm nhìn bị hạn chế, hình như không biết là đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết xung quanh đang ồn ào.

Linh vật cổ vũ đứng im trong phút chốc, sau đó rất chuyên nghiệp mà bắt đầu diễn, lấy hai tay ôm đầu, bộ dạng như đang thẹn thùng.

Hầu Mạch chứng kiến toàn bộ cảnh này, hắn ngồi ngay ngắn người lại, nhíu mày nhìn một lúc rồi vẫy tay với linh vật.

Linh vật nhìn thấy hắn, chần chừ một lúc rồi đi về phía Hầu Mạch, cúi người không lên tiếng, bộ dạng giống như là “tôi đang nghe đây”.

Hầu Mạch dùng ngón tay lau sạch vết son môi trên cái đầu, ghét bỏ nói: “Chậc, làm thêm còn phải làm mấy cái này nữa à? Tôi nói cho cậu biết, để một thân nhiễm mùi nước hoa coi chừng tôi không cho cậu lên giường!”

Hầu Mạch nghe được tiếng cười khẽ truyền ra từ bên trong, sau đó linh vật đứng thẳng người dậy, khẽ gật đầu bằng một biên độ rất nhỏ, có lẽ là do cái đầu to quá, khó khống chế.

Hầu Mạch vẫn chưa thả người, lôi kéo đồng đội và huấn luyện viên, nói: “Chúng ta chụp một tấm ảnh chung với linh vật biểu tượng đi!”

Mọi người cùng hưởng ứng ý tưởng này của hắn, nhanh chóng tập hợp, chụp một tấm ảnh chung cả đoàn.

Hầu Mạch đặt tay hai bên đầu của linh vật biểu tượng, đứng ở bên cạnh, hơi hất cằm lên, cười rất tự tin và phấn chấn, trong mắt như có một dải ngân hà sáng rực.

Sau khi chụp ảnh xong, cả đội lại giải tán.

Các hoạt náo viên kéo nhau lên khán đài xem thi đấu. Có một cô gái vô tình đạp phải một ly đồ uống rỗng, mất thăng bằng hơi ngửa ra đằng sau, chuẩn bị ngã từ trên bậc thang xuống.

Các tuyển thủ vừa mới tản ra đều chú ý đến cảnh tượng này, nhưng muốn chạy tới đỡ thì thực sự là không kịp, cũng may có Hầu Mạch đang đứng ngay ở đó.

Mọi người nhìn một đôi soái ca mỹ nữ, tưởng tượng kiểu gì cũng sắp xuất hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân, mọi chuyển động xung quanh như bị chậm lại, tiếng kinh hô của các cô gái khác cũng nhỏ dần.

Trong đầu Đặng Diệc Hành còn hiện lên cảnh tượng Hầu Mạch ôm được mỹ nhân về nhà, con đàn cháu đống.

Kết quả Hầu Mạch chỉ giơ chân lên, chân đủ to đủ vững vàng đỡ sau lưng cô gái đang sắp bị ngã.

Hầu Mạch nhìn đối phương đã đứng vững trở lại, nhanh chóng thu chân, cười ha ha nói: “May mà nhanh chân…”

Cô gái nhìn đôi chân đi cỡ giày 44 trước mặt, run rẩy nói với Hầu Mạch: “Cảm ơn cậu.”

“Không cần cảm ơn.” Hầu Mạch trả lời xong liền đuổi theo linh vật biểu tượng kia, không thèm nhìn cô gái thêm một lần.

Đặng Diệc Hành suýt chút nữa bóp nát chai nước trong tay.



Giờ nghỉ ngơi buổi trưa, Tùy Hầu Ngọc tìm một nơi vắng người, tháo cái mũ hình đầu to đùng ra đặt trên đùi nghỉ ngơi một lúc.

Chỗ này có gió điều hòa, khá mát mẻ.

Cậu dùng tay bó tóc lại, thu lại thành một nắm trên đỉnh đầu, vì đã bị mồ hôi làm ướt nên tóc không rơi xuống ngay mà nằm cố định luôn.

Cậu ngửa đầu hít sâu vài lần, lộ ra hầu kết và toàn bộ đường cong xương hàm duyên dáng.

Cái đầu của con linh vật này thực sự rất lớn, không khác gì chụp một cái đèn lồng trên đầu, chỉ có một lỗ nhỏ để nhìn bên ngoài nên chẳng có tí gió nào lọt vào được. Nếu thời gian này kéo sớm về trước hai tháng thì Tùy Hầu Ngọc sợ là mình sẽ không chịu đựng nổi.

Nhưng mà vì muốn đi xem thi đấu nên thôi đành chịu khổ chút vậy.

Được rồi, cậu thừa nhận, là cậu muốn đi xem thi đấu nhưng không muốn bị phát hiện, cuối cùng thành ra thế này.

Bên cạnh truyền đến âm thanh bàn tán của các cô gái, có một người nói: “Tớ đã nói rồi mà, cậu ấy đẹp trai lắm!”

“Trời ơi cái góc nghiêng kia thật chết người!”

“Tớ muốn xin wechat của cậu ấy.”

Mấy cô gái mặc đồ hoạt náo viên chạy tới bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, thỏ thẻ nói: “Soái ca, có thể cho bọn tớ xin wechat của cậu không?”

Tùy Hầu Ngọc quay sang nhìn, nhận ra trong số đó có cô gái ban nãy hôn lên cái mũ đầu to của mình, không nói gì ôm đầu đứng dậy.

Ánh mắt của các cô gái tràn đầy ngưỡng mộ, không ngờ lại được gặp một nam sinh đẹp trai cỡ này.

Sau đó nghe được giọng nói lạnh lùng của Tùy Hầu Ngọc: “Mặc dù chỉ hôn lên mũ nhưng cũng đủ làm tôi thấy buồn nôn.” Rồi vòng qua người các cô đi mất.

Cô gái kia như bị sét đánh, sững sờ vài giây, nổi giận mắng: “Mày tỏ vẻ cái gì đấy?! Còn không nhìn lại thân phận của mình xem, có không ít phú nhị đại theo đuổi tao đâu!”

Tùy Hầu Ngọc quăng bơ, muốn đi về phòng nghỉ tìm nước uống.

Những cô gái khác trong đội cổ vũ xúm xít vào an ủi cô gái kia, coi như là gặp một thằng ngốc thôi, đừng nóng giận.

Tùy Hầu Ngọc đi rồi mấy cô gái vẫn tức giận mắng chửi, đột nhiên nhìn thấy Hầu Mạch cầm hai chai nước đá cũng đi vào phòng nghỉ.

Có người nói: “Người kia hình như là một tuyển thủ quan trọng.”

“Ban nãy cậu hôn con linh vật kia, tên tóc vàng đó tỏ vẻ mất hứng ra mặt, gặp phải nữ sinh té ngã còn dùng chân đỡ, nói không chừng hai người bọn họ là một đôi.”

Cô gái hôn linh vật bỗng dưng tìm lại được cân bằng tâm lý, lẩm bẩm: “Hừ! Gay chết tiệt!”



Sau khi thi đấu xong, Hầu Mạch phải đi tới chỗ đội y tế massage thả lỏng cơ, không thể lập tức quay về khách sạn. Hắn cố ý mang nước đá đi tìm Tùy Hầu Ngọc, tiện thể đưa thẻ mở cửa dự phòng cho cậu.

“Nếu cậu chưa đói thì chờ tôi về rồi cùng ăn bữa tối, nếu đói thì cứ ăn trước đi, có việc gì nhớ nhắn tin wechat.” Hầu Mạch nói xong rồi vội vã rời khỏi phòng nghỉ, bảo là lát nữa phải đi làm kiểm tra nước tiểu*.

(*trước và sau khi thi đấu vận động viên phải làm kiểm tra nước tiểu để xem thử có lén sử dụng chất cấm/chất kích thích hay không)

Trong lúc đang uống nước để buồn đi vệ sinh thì Hầu Mạch nhìn thấy mấy chai nước đá, vì vậy cầm hai chai mang sang cho Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc nhìn thẻ phòng trong tay, lại nhìn về phía Hầu Mạch rời đi.

Ngày hôm qua trộm lười biếng một lần.

Ngày hôm nay… tiếp tục ở lại chỗ cậu ấy nữa à?

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Tùy Hầu Ngọc vẫn cất thẻ phòng vào túi quần của mình.

Sau khi xong việc, Tùy Hầu Ngọc không lập tức quay về phòng khách sạn của Hầu Mạch ngay mà đi dạo một vòng ở khu vực phụ cận, chạy bộ dọc theo vỉa hè, tiêu tán bớt tâm trạng tích tụ trong một ngày, bây giờ về khách sạn luôn thì cũng chẳng có việc gì để làm.

Vì vậy Tùy Hầu Ngọc về phòng còn muộn hơn cả Hầu Mạch.

Vào phòng, việc đầu tiên Tùy Hầu Ngọc làm là cất hộp kem vào tủ lạnh, sau đó đi tắm rửa.

Hầu Mạch chỉ nâng mắt lên nhìn một cái, không nói gì, tiếp tục chơi điện thoại.

Một lúc sau, Tùy Hầu Ngọc tắm xong, sấy khô toàn bộ tóc, đồng thời thay lại bộ đồ thể thao mà Hầu Mạch cho mượn.

Cậu lấy một cây kem trong tủ ra, hỏi Hầu Mạch: “Cậu có ăn không? Tôi lấy cho một cái.”

“Tôi không được ăn.”

Tùy Hầu Ngọc cũng không hỏi gì nữa, cầm cây kem đi về phía giường Hầu Mạch rồi đổ nhào xuống giường, lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của Nhiễm Thuật.

Hầu Mạch không ngờ Tùy Hầu Ngọc lại tự nhiên như vậy. Hắn cứng người, mất tự nhiên dịch sang bên cạnh chừa chỗ cho Tùy Hầu Ngọc.

Trong phòng vẫn còn một cái giường trống, hai tên nam sinh cao lớn chen chúc trên một giường, hình ảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy không ổn.

Tùy Hầu Ngọc dựa vào đầu giường, vừa gặm kem vừa chơi di động, không để ý xung quanh.

Nhiễm Thuật phàn nàn về gia sư của mình, ngày nào cũng bắt cậu ta làm bài tập.

Tùy Hầu Ngọc không kiên nhẫn nổi khi nghe đoạn tin nhắn voice siêu dài của Nhiễm Thuật, đổi sang thành văn bản, nhìn tổng thể nội dung rồi trả lời: “Cậu gắng học cho tốt đi.”

Một lát sau, Tùy Hầu Ngọc bỏ điện thoại xuống, quay sang hỏi Hầu Mạch: “Tối hôm qua quên không tắt điều hòa, thân thể cậu có bị làm sao không?”

“Không sao, hệ miễn dịch của tôi mạnh lắm.”

“Trong lúc thi đấu cần phải chú ý những điều gì?”

“Ngày mai bọn tôi được đi tắm nước nóng thư giãn, không yếu đuối như cậu nghĩ đâu.”

Tùy Hầu Ngọc không nói gì nữa, tiếp tục gặm kem.

Hầu Mạch ngồi dựa vào đầu giường giống Tùy Hầu Ngọc, hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Tôi tìm một quán ăn bên ngoài rồi.”

“Ờm…” Hầu Mạch ấp a ấp úng hỏi: “Tôi thấy cậu từ chối mấy cô gái trong đội cổ vũ, cậu không thích mẫu người như mấy cô ấy à?”

Tùy Hầu Ngọc hàm hồ trả lời: “Tôi không thích tất cả những người tiếp xúc thân thể với mình, kể cả có cách một cái đèn lồng cũng thấy buồn nôn.”

Trong khái niệm của Tùy Hầu Ngọc, cái đầu to kia chính là một cái đèn lồng.

Hầu Mạch đột nhiên cực kỳ lúng túng, dù sao thì hắn và Tùy Hầu Ngọc cũng đang nằm chung trên một chiếc giường.

Là mối quan hệ của hắn và Tùy Hầu Ngọc phát triển hay là trong mắt của Tùy Hầu Ngọc, hắn không được tính là một… người?

Im lặng một lúc, Tùy Hầu Ngọc xuống giường đi lấy tiếp cây kem thứ hai.

Hầu Mạch cúi đầu chơi điện thoại, vẫn là tò mò không nhịn được, hỏi: “Tại sao vậy? Hồi bé cậu không có như vậy…”

Tùy Hầu Ngọc hồi còn bé rất dính người. Gặp ai cũng muốn ôm một cái, chưa bao giờ hắn thấy Tùy Hầu Ngọc tỏ ra ghét bỏ như lúc này.

Kết quả không hỏi ra được đáp án.

Hầu Mạch nghiêng đầu nhìn sang phía Tùy Hầu Ngọc thì thấy đối phương đang gặm dở cây kem mà đã lăn ra ngủ rồi.

Hầu Mạch chỉ có thể đỡ Tùy Hầu Ngọc nằm hẳn xuống, lấy cây kem trong tay cậu đi định cất vào tủ lạnh.

Nhưng mà đột nhiên Tùy Hầu Ngọc lại vươn tay giữ chặt vạt áo của Hầu Mạch, không cho hắn đi. Hầu Mạch chần chừ một lúc, chỉ có thể ném cây kem còn dư vào thùng rác cạnh giường.

Sau đó hắn tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Tùy Hầu Ngọc.

Bây giờ gần như có thể xác định, nếu như không có hắn ở bên cạnh, Tùy Hầu Ngọc lập tức sẽ tỉnh ngủ, còn nếu hắn cứ nằm bên cạnh thì Tùy Hầu Ngọc có thể ngủ cả đêm.

Cho nên hắn không thể rời đi.

Hô hấp của Tùy Hầu Ngọc đều đều, mỗi đợt thở ra rất dài, phun lên bả vai của Hầu Mạch, dịu dàng, mang theo ấm áp, làm cho hắn cảm thấy hơi ngứa.

Hầu Mạch điều chỉnh tư thế, quay lưng về phía Tùy Hầu Ngọc.

Lần này hô hấp của cậu phun thẳng lên gáy, không còn ngứa nữa mà là tê dại, còn không ổn bằng phun lên vai.

Hầu Mạch lại trở mình, lần này mặt đối mặt với Tùy Hầu Ngọc, trong bóng tối có thể nhìn thấy sơ sơ đường nét khuôn mặt của Tùy Hầu Ngọc, như một con búp bê size lớn, khóe mắt chân mày vô cùng tinh xảo.

Nhắm mắt lại ngủ, thất bại.

Mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt là xương quai xanh của Tùy Hầu Ngọc, Hầu Mạch nhìn hồi lâu không chớp mắt, cuối cùng thở ra một hơi thật dài, tìm điện thoại mở “Thanh Tâm Chú” ra đọc.

Đối với một thanh niên gay như Hầu Mạch mà nói, cái tình cảnh này rất có tính dày vò.

Hắn sắp thành Liễu Hạ Huệ luôn rồi.

Hắn thật sự không nên hoài nghi Tùy Hầu Ngọc thích mình, sau đó còn cường điệu nhắc đi nhắc lại với Tùy Hầu Ngọc rằng mình không phải là gay, làm cho Tùy Hầu Ngọc ở bên cạnh hắn chẳng có chút kiêng dè nào.

Bây giờ Hầu Mạch lại muốn nói thật với Tùy Hầu Ngọc.

Nhưng mà nếu như vậy sẽ không thể ngủ bên cạnh nhau được nữa, Tùy Hầu Ngọc sẽ lại rất cực khổ, vì vậy chỉ có thể bỏ ý niệm này đi.

Nghĩ tới đây, Hầu Mạch nghiến răng nhịn xuống.

Không có việc gì không có việc gì, dù sao thì mình cũng đâu phải loại súc sinh.



Hầu Mạch mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, không hiểu sao lại mơ thấy một vài chuyện khi còn nhỏ.

Ngày hôm đó hắn đi chơi cùng Tùy Hầu Ngọc, trước khi tới công viên trò chơi hắn đã được dặn rằng, Tùy Hầu Ngọc không đi nhà trẻ nên không biết cách chơi cùng những bạn khác, người lớn nhờ hắn trông nom cậu.

Thậm chí còn phải dùng mọi cách tách Tùy Hầu Ngọc ra khỏi những đứa trẻ khác.

Cuối cùng ngày hôm đó vẫn xảy ra chuyện.

Hắn nhìn thấy một đứa trẻ đoạt đồ chơi của Tùy Hầu Ngọc, Tiểu Ngọc ngẩn người, sau đó lao tới đoạt lại, làm cho đứa nhỏ kia khóc lớn.

Phụ huynh của đứa trẻ kia lập tức chạy tới hỏi tội Tùy Hầu Ngọc. Tiểu Ngọc giải thích một câu nhưng vị phụ huynh kia căn bản không nghe: “Nếu cháu không muốn đánh bạn ấy thì tại sao bạn ấy lại khóc to như vậy? Dáng dấp đáng yêu xinh đẹp, sao lại thiếu giáo dục thế?”

Mẹ kế của Tiểu Ngọc cũng chạy tới, không thèm nghe giải thích, cứ vậy mà mắng xa xả Tiểu Ngọc không hiểu chuyện, không biết điều, còn xin lỗi phụ huynh của đứa trẻ kia, tự động ấn định Tiểu Ngọc là một đứa trẻ hư chuyên đi khắp nơi gây sự.

Không hề có một chút tin tưởng nào đối với Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó rống lên, thanh âm cực sắc: “Không phải con! Là nó! Con đã nói là không phải con! Không phải con mẹ nghe không hiểu à?! Tại sao lại đổ oan cho con?! Không phải con! Mấy người đều nghe không hiểu tiếng người à? Mấy người là người ngu sao?!”

Hầu Mạch sợ hết hồn khi nhìn thấy bộ dạng cuồng loạn kia của Tiểu Ngọc, vội vàng chạy tới ôm lấy đối phương, dùng hết mọi khả năng an ủi Tiểu Ngọc, không ngờ Tiểu Ngọc vẫn tức giận, bắt đầu ném đồ, vừa ném vừa hét.

Hành động này đã thu hút một đám người tới vây xem.

Hắn chỉ có thể nói với những người kia: “Cháu nhìn thấy, không phải cậu ấy làm, là đứa nhỏ kia cướp đồ của cậu ấy, mọi người đang nghĩ oan cho cậu ấy rồi.”

Mẹ kế của Tiểu Ngọc vẫn im lặng, sau đó thốt lên một câu rất có tính đả thương người: “Thằng nhóc này bị điên, từ nhỏ đã mắc bệnh, cháu nhìn nó đi, bây giờ bộ dạng của nó có giống một đứa trẻ bình thường không?”

Hắn chỉ có thể nỗ lực ôm Tiểu Ngọc, vỗ về trấn an Tiểu Ngọc, giúp Tiểu Ngọc bình tĩnh lại.

“Không phải cậu, tớ biết bọn họ đổ oan cho cậu, tớ biết, cậu đừng tức giận nữa…”

Tiểu Ngọc dần bình tĩnh lại nhưng vẫn rúc vào ngực hắn khóc, hắn vừa xoa đầu Tiểu Ngọc vừa nói với mẹ kế của Tiểu Ngọc: “Cậu ấy chỉ là bị oan nên tức giận mà thôi.”

Mẹ kế của Tiểu Ngọc nhìn bọn họ hồi lâu rồi quay người bỏ đi.

Mỗi lần Tiểu Ngọc có chuyện, mẹ kế chỉ cảm thấy mệt mỏi, chẳng ai nguyện ý dỗ dành một đứa nhỏ không bình thường như vậy cả.

Hầu Mạch nhìn thấy mẹ kế của Tiểu Ngọc tức phát khóc.

Rồi hắn nhìn thấy cha của Tiểu Ngọc an ủi mẹ kế.

Không ai quan tâm Tiểu Ngọc hết.

Hầu Mạch bừng tỉnh từ trong giấc mộng, nhìn xung quanh căn phòng, vẫn là một màu tối tăm.

Hắn lấy điện thoại ra xem giờ, mới có bốn giờ sáng, vẫn ngủ được thêm một lát nữa.

Người ở bên cạnh vẫn đang ngủ rất ngon, Hầu Mạch chần chừ một lúc rồi ôm lấy Tùy Hầu Ngọc, khẽ khàng vuốt ve sau lưng cậu, động tác này hắn rất thường làm hồi bé, dùng để trấn an Tùy Hầu Ngọc.

Tâm trạng Hầu Mạch bỗng dưng tụt dốc không phanh.

*** Hết chương 33

Bình luận

Truyện đang đọc