SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CẬU TA ĐƯỢC?

Tùy Hầu Ngọc trầm mặc, yên lặng nhấm nháp sự thật rằng điểm thi của mình không bằng Hầu Mạch. Ánh mắt cậu tối đen, cả người rầu rĩ, còn mang theo lệ khí làm cho Hầu Mạch không dám thở mạnh.

Lúc tức giận, khí tràng của Tùy Hầu Ngọc tỏa ra thực sự rất đáng sợ.

Hầu Mạch thu dọn xong đồ đạc, từ chối lời mời đi cùng ra sân với đồng đội, đeo balo lên vai hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Mấy giờ cậu vào làm?”

“Một tiếng nữa.” Tùy Hầu Ngọc liếc thời gian trên điện thoại, trả lời.

“Đi cùng tôi làm nóng người một lúc không? Không cần quá mất sức, tùy tiện chạy qua chạy lại là được rồi.”

Hắn lôi từ trong vali ra một cây vợt tennis nữa, đưa cho Tùy Hầu Ngọc.

Hầu Mạch cầm theo toàn là vợt của mình. Tùy Hầu Ngọc cầm trên tay ước lượng thử một chút, nếu như chỉ đánh chơi thì vợt này cậu vẫn đánh được.

Hai người không lập tức đi tới sân thi đấu mà đi xuống sân tennis của khách sạn.

Sân tennis này là sân trải thảm, bề mặt rất “nhựa”, bình thường hay có người đến đánh nên mặt sân hơi mòn, đường biên ngang cũng đã bị mờ.

Chỉ là làm nóng người mà thôi, tâm hiếu thắng của Tùy Hầu Ngọc không mạnh đến mức lúc nào cũng sôi sục, chỉ yếu là đón bóng rồi đánh trả, giúp Hầu Mạch tìm cảm giác.

Không khí buổi sáng rất mát mẻ, gió thổi tung mái tóc của Tùy Hầu Ngọc, khiến cho tâm tình rất thoải mái.

Khoảng thời gian này là lúc dễ chịu nhất trong ngày, như một món dưa hấu ướp lạnh ngày hè, như một vò mật ong ngọt ngào.

Đánh chưa được bao lâu thì có một đám người đi tới.

Hình như vẫn còn có nhiều người muốn làm nóng người, Hầu Mạch cũng không có ý định tranh sân nên ra hiệu với Tùy Hầu Ngọc ngừng đánh nhường sân.

Hầu Mạch với lấy cái balo của mình, có người đi tới chào hỏi hắn: “Là Hầu Mạch đúng không? Học ở cái trường tư thục kia…”

Người mới đến giọng rất lớn, da ngăm đen, tay dài chân dài, đưa tay về phía Hầu Mạch, Hầu Mạch không thể không bắt tay lại.

Người mới đến mặc bộ đồ thể thao có in logo của Tỉnh Thể, Hầu Mạch liếc một cái đã nhận ra, đối phương là học sinh của Tỉnh Thể. (trường thể dục thể thao của tỉnh).

Hầu Mạch và đối phương chào hỏi đôi câu, bắt tay rồi buông ra rất nhanh, người kia rất nhiệt tình, cười lớn nói: “Tôi nhớ cậu, cậu đánh tennis không tồi, năm ngoái còn là quán quân đánh đơn, đúng không?”

“À… đúng.” Hầu Mạch lễ phép mỉm cười, thực ra trong lòng không muốn nói chuyện thêm.

“Cậu đánh đơn thực sự rất giỏi, nhưng đánh đôi thì không được rồi!” Người kia nói rồi cười to, ngữ khí có vẻ không mang ác ý gì, chỉ nói thẳng ra sự thật mà thôi.

Năm ngoái Hầu Mạch cũng báo danh đánh đôi, cộng sự là Tang Hiến.

Nhưng mà đánh thực sự rất nát, làm huấn luyện viên Vương suýt chút nữa tái phát bệnh đau dạ dày.

Hầu Mạch cũng không phủ nhận, chỉ thu lại nụ cười.

Nam sinh của Tỉnh Thể kia nhìn sang Tùy Hầu Ngọc, hỏi: “Sao đây? Lại báo đánh đôi tiếp à?”

“Không, cậu ấy là bạn tôi, đến xem tôi thi đấu, theo tôi làm nóng người thôi.” Hầu Mạch trả lời, bộ dạng dần mất kiên nhẫn, chào tạm biệt rồi dẫn Tùy Hầu Ngọc rời đi.

Đi được vài bước lại có âm thanh làm cho hắn phải dừng lại.

Đằng sau nam sinh Tỉnh Thể kia vẫn còn mấy người, có một người nghe được đoạn hội thoại của bọn họ, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Chủ nghĩa cá nhân của cậu ta rất mạnh, làm sao dám báo danh đánh đôi tiếp? Báo để rước nhục vào người à?”

Người kia đi tới, ánh mắt không chút e dè quét từ trên xuống dưới, đánh giá Tùy Hầu Ngọc: “Ông có mắt không mà còn hỏi, cái thể trạng này thì làm sao đánh tennis nổi? Cầm được vợt là may lắm rồi, nói không chừng chơi được nửa set đã bắt đầu thở hổn hển.”

Hầu Mạch nhìn người kia, cũng nhận ra, là Đường Diệu của trường chuyên Đông Thể.

Đông Thể có tên đầy đủ là Học viện Thể dục Đông Bắc, một số học sinh chưa đủ tuổi đi học cấp ba cũng có thể vào trường này qua giới thiệu.

Học viện Thể dục Đông Bắc có một ưu thế lớn đó là trụ sở huấn luyện của đội tuyển tennis cấp tỉnh đặt ở trong trường bọn họ, vừa học văn hóa vừa được huấn luyện chuyên nghiệp, cực kỳ thuận lợi.

Điều này làm cho thực lực của Đông Thể và Tỉnh Thể gần như xếp ngang hàng.

Ba trường có thành tích tốt nhất ở giải tennis thanh thiếu niên toàn quốc là Đông Thể, Tỉnh Thể và trường tư thục Phong Hoa.

Trong những năm qua, Đông Thể gần như là trường tập hợp được nhiều hạt giống chơi tennis tốt nhất, dù sao bọn họ cũng có điều kiện huấn luyện rất tốt, dễ được chọn vào đội tuyển tennis cấp tỉnh. Điều này cũng làm cho học sinh trong trường có chút ngạo khí.

Không ngờ ở đâu chui ra một Hầu Mạch, không hề có hứng thú với đội tuyển tennis cấp tỉnh, chỉ thích học bổng của tư thục Phong Hoa, rồi lại có thêm một Tang Hiến, làm cho trung học tư thục Phong Hoa từ một cái tên chẳng ai biết đến lọt vào top ba trường mạnh nhất.

Hầu Mạch rất có tiếng tăm ở Đông Thể, không chỉ bởi vì hắn là quán quân đánh đơn thanh thiếu niên toàn quốc mà còn vì hắn đã nói một câu: “Đông Thể có gì hay mà tới đó học? Tự em thi vào Hoa đại* cũng được mà.”

(*Hoa đại: trường đại học Thanh Hoa, trường này thì thôi không cần chú thích nhiều nữa đâu nhỉ? =))))

Học sinh của Đông Thể rất không phục.

Sau đó, huấn luyện viên tìm hiểu thành tích học tập của Hầu Mạch, nói rằng em học sinh đó đúng là dư sức vào được Hoa đại.

Tiếp sau đó lại có tin tức truyền đi, trong bảng xếp hạng điểm số toàn tỉnh, Hầu Mạch xếp hạng một, cho nên chuyện hắn có thể thi đậu Hoa đại là thật.

Bọn họ chỉ có thể im lặng.

Tùy Hầu Ngọc không phải là một người tốt tính, nghe Đường Diệu nói xong câu kia, trong lòng bắt đầu nổi giận.

Lần đi thi năm ngoái Hầu Mạch đã rất không vui, nhưng dù sao bây giờ Hầu Mạch cũng đang phải thi đấu, Tùy Hầu Ngọc biết mình không nên gây gổ vào lúc này.

Một tên cà chớn không biết tới từ đâu đột nhiên nhảy ra chửi bới chê bai mình, Tùy Hầu Ngọc nhíu mày dợm bước lên thì bị Hầu Mạch giơ tay chặn lại.

Hầu Mạch khiêm tốn nói: “Tôi đúng là không giỏi đánh đôi, nhưng mà bạn của tôi cũng rất giỏi, chỉ là không muốn đánh mà thôi.”

Hầu Mạch là người không bao giờ chủ động gây rắc rối.

Lý trí của hắn rất mạnh, giờ phút này cũng như vậy.

Đường Diệu nhìn Tùy Hầu Ngọc, bật cười trào phúng, nói tiếp: “À… không muốn đánh… Tôi còn tưởng Vương Học Phú vẫn chưa chết tâm với đánh đôi, tuyệt vọng đến mức đồ gì cũng muốn xài thử rồi chứ. Tìm một con gà rù tới đánh đôi? Tôi lo xa quá rồi. Năm đó Vương Học Phú thành danh từ đánh đôi, bây giờ dạy dỗ ra toàn một đám chẳng ra gì.”

Đường Diệu đã từng đánh với Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh, đánh hai lần đều thắng cả hai.

Đường Diệu và cộng sự của cậu ta xếp hạng ba đánh đôi thanh thiếu niên toàn quốc năm ngoái, năm nay cũng là hai cái tên sáng giá cho chức vô địch.

Biểu cảm của Hầu Mạch dần dần nứt vỡ.

Hắn rất không thích nghe người khác chửi bới huấn luyện viên của mình, người này còn gọi thẳng tên đầy đủ của huấn luyện viên Vương.

Đây là giới hạn cuối cùng rồi.

Nam sinh của Tỉnh Thể nhíu mày, dường như cũng cảm thấy Đường Diệu quá càn rỡ, “Trình đánh đôi của huấn luyện viên Vương rất lợi hại, trong tài liệu học tập của bọn tôi có các lần thi đấu của thầy ấy.”

“Ông ta đánh hay đâu có nghĩa là ông ta dạy tốt.” Đường Diệu phản bác, lúc nói chuyện hơi nâng tone, giọng điệu ngập tràn chế giễu, “Nếu không phải cộng sự của ông ta bị thương không đánh được nữa thì còn lâu mới chạy tới trường cấp ba làm huấn luyện viên.”

Tùy Hầu Ngọc quét mắt nhìn Đường Diệu, hỏi Hầu Mạch: “Thằng này là ai thế?”

“Hình như là… à… Đông Thể, đánh đôi, tên là… là cái gì ấy nhỉ?” Hầu Mạch cố gắng nhớ lại.

“Mấy người chơi tennis vô danh tiểu tốt lớn lối vậy cơ à?”

“Không không không, chỉ là trường hợp đặc biệt thôi, phần lớn đều là người bình thường.”

Hai người phối hợp một xướng một họa bôi đen người khác, nhìn có vẻ còn rất ăn ý.

Đường Diệu nổi giận, thầm “ĐM” một tiếng.

Tùy Hầu Ngọc nhìn cũng lười nhìn, nói với Hầu Mạch: “Chúng ta đi thôi, dây dưa với ếch ngồi đáy giếng chỉ tổ tốn thời gian.”

Hầu Mạch gật đầu, sóng vai rời đi cùng Tùy Hầu Ngọc.

Bình thường tính khí của Tùy Hầu Ngọc rất ghê gớm, nhưng bây giờ chú ý đến thần sắc của Hầu Mạch, cậu chỉ có thể rời đi, dù sao cũng không thể làm loạn trong lúc đang có giải đấu được.

Cân nhắc một hồi, Tùy Hầu Ngọc quyết định nuốt cơn giận này xuống.

Đường Diệu nhìn hai người kia rời đi, trong lòng đương nhiên vẫn khó chịu, đột nhiên gọi một tiếng: “Ê, gà rù!”

Gọi xong, cậu ta phát bóng về hướng Hầu Mạch, góc độ rất xảo quyệt, đúng ngay chỗ có thể xuyên qua, vì mục tiêu của cậu ta là Tùy Hầu Ngọc nên không muốn bị Hầu Mạch cản lại được, cuối cùng Tùy Hầu Ngọc sẽ bị bóng đập vào đầu.

Lúc này Tùy Hầu Ngọc quay người e là đã muộn, những người xung quanh đều cho rằng Tùy Hầu Ngọc sắp bị bóng đập trúng thì không ngờ Tùy Hầu Ngọc xoay người lại, còn tiện thể lùi ra sau mấy bước, nghiêng người đánh bóng trở về.

Cú đánh này mang theo đầy hỏa khí, đủ tàn nhẫn đủ chính xác, thẳng tiến về phía Đường Diệu.

Đường Diệu nâng vợt lên định dùng vợt cản lại, kết quả lại đánh giá hơi thấp lực bay tới nên không bỏ nhiều sức vào tay cầm vợt.

Bóng được chặn lại nhưng vợt theo quán tính bay ra sau đập vào mặt cậu ta, dập thẳng vào mũi, cơn đau đột ngột làm cậu ta phải hơi ngửa đầu ra sau và lùi một bước mới ổn định được cơ thể.

Hầu Mạch lười biếng quay lại nhìn, cười nửa miệng, bộ dạng thản nhiên như không, còn xin lỗi Đường Diệu, “Xin lỗi nha vô danh, đứa trẻ nhà bọn tôi hơi nặng tay rồi, cậu nên đến phòng y tế kiểm tra qua một chút đi. Haiz, sao lại để vợt tennis đập vào mặt cơ chứ, thật là…”

Nói xong, hai người tiếp tục sóng vai rời đi.

Hai người bọn họ đi chung với nhau, chiều cao thua kém khoảng 5cm, cơ thể Tùy Hầu Ngọc cũng nhỏ hơn Hầu Mạch một vòng.

Dù sao thì cũng chênh nhau tận hơn 26 cân (13kg).

Rõ ràng là nhìn rất không hài hòa, nhưng bởi vì khí chất khá giống nhau nên… hài hòa một cách kỳ lạ.

Đường Diệu bị vợt bóng đập vào mặt, càng thêm tức giận, quay sang hỏi cộng sự của mình: “Ban nãy quả bóng kia…”

“Tốc độ 200km/h.” Giọng nói của vị cộng sự bên cạnh rất nhỏ, rất trầm, nghe như một cỗ máy AI không cảm xúc.

“…” Đường Diệu không nói gì nữa.

Cặp đánh đôi của Tỉnh Thể chứng kiến toàn bộ, nhìn bộ dạng bị ăn quả đắng của Đường Diệu, không nhịn được cười to thành tiếng.

Đường Diệu quắc mắt nhìn bọn họ, giận dỗi không muốn làm nóng người nữa, cũng may có cộng sự đi tới kiểm tra mũi, xoa xoa vài cái rồi nói: “Không sao đâu, tiếp tục đánh đi.”

“Ờ…” Tâm trạng cáu kỉnh đã được trấn an phần nào.



Sắp đi tới sân thi đấu, Hầu Mạch đột nhiên nói: “Trước đây huấn luyện viên Vương chủ yếu luyện đánh đôi, thành tích tốt nhất là hạng năm vòng loại giải vô địch thế giới, cậu nên biết là đánh đôi không phải thế mạnh của chúng ta. Vốn muốn đi thi một lần nữa để nâng tiếp thứ hạng lên thì cộng sự của thầy ấy bị thương nặng, chỉ có thể giải nghệ. Sau đó thầy ấy thử đi đánh đơn nhưng thành tích không mấy khả quan, chỉ có thể lui về.”

“Bảo sao thầy ấy lại chấp nhất với đánh đôi như vậy.”

“Ừ, coi như là muốn hoàn thành nốt giấc mơ hồi trẻ. Hơn nữa, huấn luyện viên Vương cảm thấy tôi rất hợp với đánh đôi, mấy năm trước nhà tôi nợ nhiều tiền, thầy ấy cũng muốn tôi chơi thêm để kiếm thêm tiền thưởng.” Hầu Mạch thở dài, “Ở trong nước, tính trong các môn thể thao thì bóng bàn là nổi tiếng nhất, thậm chí còn được gọi là “quốc bóng”. Một số ngôi sao bóng đá và bóng rổ cũng không khác gì minh tinh, còn tennis… nghiêm túc mà nói thì rất nhiều người không thể kể ra được tên của năm vận động viên chơi tennis của đội tuyển quốc gia chứ chưa nói đến đánh đôi.”

Tùy Hầu Ngọc trước giờ cũng không để ý mấy cái này, đúng là không biết thật, theo phản xạ lục lại trong trí nhớ của mình về các tuyển thủ tennis, chỉ nhớ ra được hai người, một là nữ hoàng của làng tennis trong nước, hai là chồng của cô ấy.

Nghĩ kỹ thêm một chút thì mang máng nhớ được một cái tên, cuối cùng lại tự phủ nhận vì hình như hạng mục người kia chơi là cầu lông.

Hầu Mạch tiếp tục nói: “Tiền thưởng của đánh đôi chỉ bằng một phần tư đánh đơn, điều này cũng làm cho rất nhiều người hứng thú với đánh đơn hơn. Trong đa số các giải đấu, đội hình đánh đôi cơ bản đều là lâm thời chọn ra tập, độ hiểu nhau không đủ, chỉ có thể phối hợp qua loa. Tất cả các hạng mục đánh đôi như đánh đôi nam, nữ, hỗn hợp đều không được quan tâm nhiều.”

Hầu Mạch suy nghĩ một lúc rồi làm một phép so sánh: “Nếu như trong Thế vận hội, độ quan tâm của tennis chỉ bằng 1/8 so với các môn thể thao khác thì độ quan tâm của đánh đôi chính là 1/12.”

Tùy Hầu Ngọc không đáp lại.

Hầu Mạch xoay cây vợt trong tay, đột nhiên bật cười: “Nhưng mà đánh đôi tennis như cá dưới biển sâu vậy, rõ ràng là ở tận dưới đáy nhưng vẫn có thể phát sáng, một ngày nào đó nhất định sẽ có cơ hội tỏa ánh hào quang.”

“Nhưng mà…” Tùy Hầu Ngọc nghe cái ví dụ này, vô thức nhíu mày.

“Sao vậy?”

“Cá dưới biển sâu xấu lắm.”

“Híc, đừng có để ý chi tiết quá, tôi chỉ ví dụ thôi.”

“Ngoại hình xấu dã man như vậy dù ăn có ngon tôi cũng không muốn ăn.”

“Này này này! Đừng có body shaming! Bộ cá ở dưới biển sâu không muốn mình đẹp hơn à?”

“Tôi không có ý body shaming mấy con cá đâu.” Tùy Hầu Ngọc im lặng một lúc rồi lại hỏi: “Bọn Đặng Diệc Hành không đánh thắng được tên tiểu tử đáng ghét kia à?”

“Đánh không lại, hai trận gặp nhau thua cả hai, nhưng mà bọn họ cũng cố gắng hết sức rồi.”

Tùy Hầu Ngọc cắn môi dưới, nghiêm túc suy nghĩ gì đó, ném lại một câu: “Nói sau đi.” Rồi bước nhanh về phía phòng thay quần áo của linh vật cổ vũ.



Tác giả có lời muốn nói:

Lần trước Tùy Hầu Ngọc nói “nói sau đi”, sau đó yên lặng tiếp nhận Hầu Mạch.

Vậy lần này thì sao?

*** Hết chương 32

Bình luận

Truyện đang đọc