SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CẬU TA ĐƯỢC?

Ba người nhóm Tùy Hầu Ngọc mang đồng phục thể dục quay về lớp, đám học sinh thể dục Hầu Mạch nhìn chằm chằm bộ đồ quen thuộc trong tay bọn họ một hồi lâu.

Đặng Diệc Hành chọt chọt cánh tay của Hầu Mạch, hỏi: “Đều là người một nhà hả?”

Hầu Mạch ngơ ngác lắc đầu, “Không biết…”

Ngày đó Tùy Hầu Ngọc phóng xe rời đi, chẳng hề nhắc gì tới chuyện này.

Quần áo của học sinh thể dục có hai bộ, đều có màu đen.

Một bộ là đồ bọn họ hay mặc, áo dài quần dài, có áo khoác, trên vai có mấy đường vạch đỏ trắng và ở ngực có thêu logo trường. Quần thì màu đen, hai bên rìa có vạch thẳng màu trắng, ở đùi còn có một ít màu đỏ.

Bởi vì chỉ có Phong Hoa có lớp thể dục nên logo vẫn chưa đổi, vẫn là logo trường Phong Hoa cũ.

Phong cách đơn giản nhưng mặc vào rất nổi bật.

Một bộ khác là áo ngắn tay, màu trắng là chủ thể, cổ áo và ống tay có hai đường vạch màu đen, chất liệu thoáng khí thoát mồ hôi, rất khó bị dính bẩn. Quần ngắn màu đen, kiểu dáng rộng rãi, rất thích hợp mặc trong những sự kiện thể thao.

Học sinh thể dục thường mặc đồ thể thao đi học nên đi trong trường nhìn tương đối đặc biệt.

Mọi người toàn mặc đồng phục đồ âu thống nhất, mặc một bộ đồ khác biệt lên người đủ thể hiện thân phận của bọn họ.

Đến mùa hè bọn họ chủ yếu toàn mặc bộ đồ ngắn kia, mặc thêm áo khoác, toàn thân như biến thành một học sinh thể dục thời thượng.

Mà chả biết là thời thượng chỗ nào…

Tận sâu dưới đáy lòng, Nhiễm Thuật vẫn muốn diss bộ đồ này thêm một ngàn lần, mặc vào nhìn chẳng ra ngô ra khoai gì hết.

Không biết là phải mặc đến bao giờ.

Hầu Mạch mon men đến gần, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tùy Hầu Ngọc mở túi lấy đồ ra xem thử, tự hỏi có nên giặt qua rồi mới mặc không, trả lời: “Tôi gia nhập đội tennis.”

Hầu Mạch nghe xong vẫn rất bình tĩnh, ít nhất là lúc còn đứng trước mặt Tùy Hầu Ngọc.

Xoay người đi truyền lời, nháy mắt miệng đã toe toét, mắt cong cong, cười không thấy mặt trời đâu, nói với Đặng Diệc Hành: “Ừ, là người một nhà đó!”

Lực chú ý của Đặng Diệc Hành không đặt lên Tùy Hầu Ngọc, chỉ ngó tới hỏi Tô An Di: “Em gái Tô! Cậu… cậu cũng gia nhập à?”

Tô An Di lạnh lùng trả lời: “Tôi làm trợ lý của huấn luyện viên.”

Đặng Diệc Hành kích động đến mức khoa tay múa chân, rất muốn bắn ngàn trái tim cho Tô An Di nhưng người ta còn chẳng quay lại nhìn nên cậu ta chỉ có thể run rẩy nói: “Cố lên! Tớ ủng hộ cậu!”

Hầu Mạch nhìn bộ dạng không có tiền đồ của Đặng Diệc Hành, cảm thấy mình vẫn còn bình tĩnh chán.

Sau khi load xong tin tức này, Hầu Mạch quay sang hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Chiều nay cậu bắt đầu huấn luyện chung với bọn tôi à?”

“Chiều này đi kiểm tra sức khỏe.”

“Ò…”

“Huấn luyện viên nói tôi muốn ăn gì thì ăn cái đó đi, là để chuẩn bị cho kiểm tra sức khỏe à?”

Hầu Mạch lắc đầu: “Không phải.”

Tùy Hầu Ngọc nhíu mày nhìn đối phương, hắn thở dài nói tiếp: “Làm học sinh thể dục phải ăn kiêng, đồ uống có ga và trà sữa bị khai tử.”

Nhiễm Thuật đang ngồi làm bài tập, nghe xong trực tiếp hét lên: “Cái gì cơ?!”

Hầu Mạch mỉm cười, nói tiếp: “Chưa hết, đồ ăn nhanh, đồ chiên rán cũng không được ăn vì không tốt cho cơ bắp. Bọn tôi không bao giờ ăn mì tôm, đều ăn cơm hộp của đội phát, các cậu về sau cũng ăn như vậy. Lúc rảnh ở bên ngoài ăn thoải mái một chút cũng không sao, không động vào đồ cấm kỵ là được, riêng mùa giải chỉ được ăn ở cantin, ăn trong ba tháng.”

Trước đây Tùy Hầu Ngọc có nghe nói bọn Hầu Mạch phải ăn kiêng nhưng không để trong lòng. Bây giờ mới nhận ra, sau này cậu và Nhiễm Thuật cũng phải ăn kiêng, hôm nay e là ngày cuối cùng có thể ăn thoải mái.

Nhiễm Thuật lập tức khuyên nhủ Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, bây, bây giờ hối hận còn kịp không? Gia nhập với bọn họ chẳng có gì tốt hết!”

Hầu Mạch xen vào: “Cũng không phải là không có gì tốt. Bài tập của kì nghỉ Quốc Khánh lần này, bởi vì bọn tôi phải tham gia thi đấu nên không thể làm kịp, Cách Cách đã giúp bọn tôi đi chào hỏi các thầy cô khác rồi.”

Nhiễm Thuật ngậm miệng, bài tập kì Quốc Khánh lần này đúng là nhiều thật, cậu ta suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục làm bài tập.

Tùy Hầu Ngọc nhìn bộ quần áo thể thao đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định tham gia vào đội tennis.

Gấp gọn lại mấy bộ đồ, Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy Hầu Mạch đang chống cằm nhìn minh, cười rất tươi.

Tùy Hầu Ngọc nhíu mày khó hiểu, cất đồ sang một bên rồi ngồi làm bổ sung bài tập.



Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật được huấn luyện viên Vương chở tới một bệnh viện gần đó làm kiểm tra sức khỏe, làm toàn bộ từ a đến z.

Huấn luyện viên Vương cũng hơi căng thẳng, sợ chỗ Tùy Hầu Ngọc xảy ra vấn đề.

Nhưng mà tới lúc cầm được kết quả kiểm tra, hai người ngoại trừ có hơi gầy thì các chỉ tiêu khác đều bình thường, không có cái gì không hợp quy định cả nên huấn luyện viên Vương vui vẻ chở bọn họ quay về trường.

Sau khi về trường, Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật không quay lại lớp học giờ tự học buổi tối mà lén chui về phòng ngủ, đặt một đống đồ ăn ngoài.

Trà sữa, trà chanh, mấy món đồ thích uống mỗi loại một phần, thêm cả Coke và Sprite size lớn.

Làm học sinh thể dục không được ăn đồ chiên dầu, bọn họ đặt một đống đồ ăn nhanh.

Thức ăn được ship tới, đồ nhiều đến nỗi để trên bàn không đủ, hai người quyết định trải cái thảm tập yoga ra, để cả đồ lên đó rồi ngồi xếp bằng dưới nền ăn.

Chỉ cần bọn họ không rời đội thì đây chính là bữa ăn càn rỡ cuối cùng trong vòng hai năm tới. Còn đến lúc tốt nghiệp có muốn đánh tennis nữa hay không thì hai người vẫn chưa tính đến.

Nhóm học sinh thể dục huấn luyện tắm rửa xong xuôi, lúc về phòng nhìn thấy cảnh tượng này không dám đi vào, chỉ có thể đứng dồn đống ngoài cửa nhìn hai người trong phòng.

Nhiễm Thuật đặt một cái hamburger xuống, đỡ giường đứng dậy, khó khăn nói: “Không được, tớ, tớ ăn không nổi nữa, tớ phải nằm xuống giường nghỉ ngơi một lát đã.”

Vừa định ngồi lên giường Tùy Hầu Ngọc thì bị đối phương hung dữ mắng: “Không được ngồi lên giường này!”

Nhiễm Thuật đứng thẳng người lên, nhưng vì bụng đang rất căng nên đứng thôi cũng rất khó chịu, vì vậy nhìn Tang Hiến và chỉ tay về phía giường hắn.

Tang Hiến đồng ý: “Cậu nằm đi.”

Nhưng mà sau khi Nhiễm Thuật nằm xuống, Tang Hiến đi tới đưa giấy ăn cho Nhiễm Thuật, “Nhưng mà cậu phải lau miệng đi đã.”

Nhiễm Thuật không khác gì một người phụ nữ có thai, dùng khăn giấy lau miệng rồi tùy tiện ném sang bên cạnh.

Tang Hiến không nói gì nhìn Nhiễm Thuật, sau đó nhặt giấy ăn lên vứt vào sọt rác.

Mấy người còn lại không có gì để làm, ngồi ở giường của Tang Hiến và trên ghế nhìn Tùy Hầu Ngọc ăn.

Thật không hiểu sao Tùy Hầu Ngọc gầy như vậy mà dạ dày lại to thế, uống một ngụm trà sữa, ăn một miếng pizza, rồi “ực ực” một ngụm lớn Coke.

Một phút sau lại cầm hamburger lên ăn.

Xung quanh la liệt đầy rác, đám người kia biết trước khi bọn họ về hai người này đã ăn được một lúc lâu rồi.

Thật sự là không biết đã ăn được bao nhiêu.

Hầu Mạch chần chừ nói: “Thực ra… lúc không có mùa giải, bọn tôi vẫn ăn tôm hùm đất.”

Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu nhìn Hầu Mạch, nhận được cái gật đầu khẳng định của đối phương, cậu thẳng tay ném tôm hùm đất vào túi rác.

Nhìn số lượng khéo cũng phải xấp xỉ 100 con.

Hầu Mạch đau lòng đến mức ngũ quan dồn lại: “Lãng phí thế?!”

“Nếu cái này không cấm thì không nên để nó chiếm diện tích trong dạ dày, hơn nữa mấy thứ đồ này bọn tôi chắc chắn ăn không hết, chỉ muốn mỗi món ăn một miếng thôi nhưng vẫn phải mua đủ một suất.”

Hầu Mạch đột nhiên nhận ra, Tùy Hầu Ngọc chính là một tên nhóc phá gia chi tử.

Cuối cùng hắn vẫn phải dằn cơn đau xuống, cuộc sống không giống nhau, hắn không có tư cách nói gì hết.

Hầu Mạch đứng dậy đi tới cầm bộ quần áo thể thao mà Tùy Hầu Ngọc đang vứt trên giường, nói: “Bộ đồ này giặt lần đầu sẽ hơi phai màu nên phải chú ý một chút, để tôi giúp cậu giặt qua, lần sau cậu yên tâm giặt thoải mái.”

Nói xong hắn cầm quần áo của Tùy Hầu Ngọc đi ra ngoài.

Nhiễm Thuật giãy giụa ngồi dậy, “Tớ, tớ cũng phải giặt…”

“Cậu đi cùng tôi đi, tôi dạy cho cậu, vừa vặn có thể tiêu cơm.” Hầu Mạch không muốn giúp Nhiễm Thuật nên nói như đúng rồi, ít nhất là Nhiễm Thuật không thể nghe ra có điều gì không đúng.

Nhiễm Thuật vịn thành giường đứng dậy, cầm đồ thể dục của mình đi cùng Hầu Mạch sang nhà vệ sinh.

Tùy Hầu Ngọc vẫn đang ngồi ăn, chỉ liếc một cái rồi mặc kệ, tiếp tục ăn.

Bình thường lúc quay về phòng kí túc xá, thời gian rảnh rỗi còn lại của Hầu Mạch chính là kéo duỗi, lau giày và đi ngủ.

Ngày hôm nay có nhiều thêm một nhiệm vụ, đó là giặt quần áo cho Tùy Hầu Ngọc.

Sau khi giặt xong, hắn phơi ở ban công phòng ngủ, giũ phẳng cẩn thận.

Lúc quay lại, Tùy Hầu Ngọc đang thu dọn rác, có ba bịch rác lớn cần mang đi vứt, Hầu Mạch nhanh tay nhận lấy hai bịch đi cùng Tùy Hầu Ngọc.

Đặng Diệc Hành nằm lì trên giường, lẩm bẩm: “Đại sư huynh nợ Ngọc ca tiền hay sao ấy?”

Tang Hiến vốn đang chỉnh lại giường chiếu, đột nhiên nghe thấy mấy từ mấu chốt, hỏi: “Hầu Mạch thiếu tiền à?”

“Không không không!” Đặng Diệc Hành chỉ lo Tang Hiến lại gửi tiền cho Hầu Mạch, nhanh chóng giải thích: “Mày nhìn xem, thái độ của đại sư huynh với Ngọc ca nhìn cứ như cháu trai hiếu thuận ông nội ấy.”

Tang Hiến thở phào nhẹ nhõm: “Chó đực đang tới thời kỳ động dục.”

Đặng Diệc Hành bừng tỉnh đại ngộ, nhưng lại lập tức ủ rũ: “Haiz, bài học nhân sinh đầu tiên của đại sư huynh có vẻ hơn khó nhai rồi.”

Tang Hiến chỉ cười không đáp.

Đến khi Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch trở về, Hầu Mạch bị Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đẩy ra khỏi phòng, Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại nhìn rồi không để ý nữa, tìm đồ đi tắm cùng Nhiễm Thuật.

Hầu Mạch không hiểu ra sao: “Làm gì thế?”

Đặng Diệc Hành: “Bảo sao ngày đó không nói năng gì, chỉ im lặng chạy bộ theo sau người ta, thì ra là vậy.”

Thẩm Quân Cảnh: “Tao đã bảo ngay từ đầu ánh mắt của nó nhìn sai sai rồi mà! Hôm đại hội thể thao còn che dù cho người ta.”

Đặng Diệc Hành: “Đâu chỉ vậy, hôm khai giảng lúc giới thiệu bản thân còn bắt chước người ta, hóa ra là muốn gây sự chú ý.”

“Trẻ trâu*.”

(*Nguyên gốc là小学鸡, tiểu học kê, từ lóng trên mạng, chỉ những người đang lâm vào tình yêu gà bông)

“Newbie.” (ý nói người mới yêu lần đầu)

Hầu Mạch bị hai người trước mặt một xướng một họa làm cho mông lung, nói: “Độ hiểu ngầm của bọn mày đúng là cái gì cũng làm được, đừng đánh tennis nữa, đi luyện tấu nói đi.”

Đặng Diệc Hành nháy mắt: “Để ý Ngọc ca rồi đúng không?”

Hầu Mạch lắc đầu: “Không, chỉ là sau khi gặp lại cậu ấy cảm giác rất áy náy nên muốn bồi thường.”

Đặng Diệc Hành gật gù: “Đúng đúng, trước khi phát hiện bọn mày là bạn thân tao cũng đã thấy mày đối xử với Ngọc ca rất không bình thường, lúc đó cũng là áy náy hả? Từ tiềm thức phát ra à?”

Hầu Mạch: “…”

Đặng Diệc Hành vỗ ngực, “Yên tâm đi đại sư huynh, bọn tao giúp mày, nhất định sẽ làm thần trợ công cho mày!”

“Nghỉ ngơi đi.” Hầu Mạch vỗ vai Đặng Diệc Hành, “Người anh em, mày quá kích động rồi, tao thật sự không thích cậu ấy, không có tí teo cảm giác nào hết. Bọn mày nghĩ nhiều rồi…”

Đặng Diệc Hành nhìn Thẩm Quân Cảnh, chỉ vào Hầu Mạch hỏi: “Thằng ngốc này chắc là vẫn chưa nhận ra đâu nhỉ?”

Thẩm Quân Cảnh gật đầu: “Hẳn là vậy.”

Đặng Diệc Hành: “Cứ tưởng người ta thích mình, không ngờ mình lại thích người ta trước, mất mặt đúng không? Tuyệt vọng đúng không?”

Thẩm Quân Cảnh: “Còn có chuyện này nữa hả?”

Đặng Diệc Hành: “Ừ, bị tưởng bở, tao không nhìn nổi luôn.”

Hầu Mạch cạn lời.

Đặng Diệc Hành chống cằm suy nghĩ: “Lần đầu tiên tao gặp loại chuyện này, sau này có phải chúng ta nên hạn chế thay quần áo trước mặt Ngọc ca không? Dù gì thì cũng là vợ của huynh đệ?”

Thẩm Quân Cảnh trả lời: “Tao cũng không rõ, mối quan hệ này còn khó xử hơn cả mẹ chồng nàng dâu ấy chứ.”

Đặng Diệc Hành: “May mà tao luôn cảm thấy Ngọc ca là nữ giả nam nên trước giờ cũng tém bớt, sau này đỡ phải lúng túng rồi.”

Hầu Mạch đảo mắt, nhấn mạnh lại: “Thật sự không thích mà!!”

Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh lắc đầu nhìn Hầu Mạch, tiếp tục bàn nhau: “Chúng ta vẫn nên kiêng dè một chút, đỡ cho sau này huynh đệ nhận ra lại nổi cơn đổ giấm.”

Thẩm Quân Cảnh trịnh trọng gật đầu.

Hầu Mạch tức giận đến mức muốn đập cho hai thằng nhóc này một trận.

Tới giờ tắt đèn, mọi người ai về giường nấy.

Đặng Diệc Hành đột nhiên ho nhẹ một tiếng: “Mọi người ngủ hết chưa?”

Từng người rải rác đáp lại, tất cả đều chưa ngủ.

Đặng Diệc Hành cân nhắc một chút rồi nói: “Chúng ta tán gẫu về chủ đề của người trưởng thành một chút không?”

Đặng Diệc Hành cảm thấy mình nên tìm cách hỏi Tùy Hầu Ngọc xem cái nhìn của cậu với Hầu Mạch là như thế nào.

Đêm khuya rất thích hợp để nói chuyện về chủ đề này.

Hầu Mạch là người đầu tiên tham gia: “Ừm, chủ đề người lớn à… làm sao để phát tài?”

Đặng Diệc Hành nghe được câu hỏi này, kẹt nửa ngày không biết phải trả lời như thế nào.

Cuối cùng cậu ta thở dài: “Thôi, không nói nữa, làm phiền rồi, ngủ ngon.”

Hầu Mạch túm gối của Đặng Diệc Hành gặng hỏi: “Vấn đề của tao chưa đủ trưởng thành à?”

“Đừng hỏi nữa, đầu tao đau!” Đặng Diệc Hành triệt để bỏ cuộc.

Hầu Mạch cười hì hì lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn wechat cho Tùy Hầu Ngọc: Ngủ ngon.

Hạt Đậu Nhỏ Hung Thần Ác Sát:???

Hạt Đậu Nhỏ Hung Thần Ác Sát: Cậu thần kinh à? Ở cùng phòng còn gửi wechat cho tôi làm quần gì?

*** Hết chương 35

[Andy: Hầu-thê-nô online =))))]

Bình luận

Truyện đang đọc