SAU KHI BỎ RƠI MƯỜI VỊ NAM CHÍNH, TÔI CHẠY TRỐN THẤT BẠI

Edit by Lune

Beta by Tô

______________________________

Hoắc Vô Linh vừa dứt lời, những cái bóng màu đen nhúc nhích trên mặt đất bỗng nhảy lên, chúng phát ra tiếng gào thét bén nhọn rồi lao về phía Kỷ Ninh và Herinos.

“Xoạt-”

Cơ thể của Herinos đột nhiên hóa thành rất nhiều con dơi máu nhỏ, bao phủ toàn bộ cơ thể Kỷ Ninh.

Những bóng ma này va vào đàn dơi máu, giống như đụng phải thứ gì đó vô cùng cứng rắn, đột nhiên bắn ngược ra ngoài ‘Ầm’ một tiếng, đâm vào vách tường khiến những bức tường kiên cố nứt ra.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, bây giờ Kỷ Ninh chỉ là một người bình thường không có chút sức mạnh nào, cậu thậm chí còn chưa kịp phản ứng trước mặt đã bị bóng tối che khuất, được bảo vệ giữa vô số con dơi. Giây tiếp theo cơ thể cậu bỗng nhẹ bẫng, Herinos lại biến về hình người bế ngang cậu lên, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Vụ phá hoại quy mô lớn đã tự động kích hoạt chuông báo động của biệt thự, đây là khu vực cao cấp được bảo vệ rất nghiêm ngặt, hệ số an toàn rất cao cho nên chỉ cần phát hiện ra một chút bất thường là sẽ có một đội người máy bảo vệ cực kỳ mạnh mẽ lao vào bắt kẻ đột nhập.

Cũng trong giây phút ngắn ngủi đó, một nhóm người máy bảo vệ đạp phá cửa nhà xông vào bên trong biệt thự. Bọn chúng tự động khóa mục tiêu vào Hoắc Vô Linh vì chưa được cấp quyền ra vào, giơ họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Hoắc Vô Linh, b.ắn ra từng dòng điện mãnh liệt.

Cùng lúc đó, Herinos ở bên kia lại cho sông máu chảy xuống, điều khiển máu tấn công về phía Hoắc Vô Linh.

“Tại sao ai cũng ngăn cản ta dẫn Ninh Ninh đi thế?”

Hoắc Vô Linh thở dài một tiếng rất khẽ, hơi nghiêng đầu bảo: “Ta sắp bực mình rồi đấy.”

Hắn một chân đạp lên bàn cà phê, dùng lực nhảy lên, thân thể hắn xoay người một cái giữa không trung, thay vì bỏ chạy, hắn ác liệt đá vào đầu một người máy bảo vệ tạo ra một tiếng vang rất lớn. Người máy được làm bằng hợp chất kim loại đặc biệt bị đá gãy cổ, đầu văng ngoài, cả cơ thể ngã xuống đất.

Mặc dù Kỷ Ninh biết những người máy này hoàn toàn không phải là đối thủ của Hoắc Vô Linh, nhưng sức chiến đấu của hắn vẫn vượt ngoài dự kiến của cậu. Chỉ trong vài giây, toàn bộ đầu người máy đều bị Hoắc Vô Linh dỡ xuống, hắn giẫm lên thi thể không đầu cuối cùng, để mình tránh tiếp xúc trực tiếp với dòng sông máu đang dâng trào bên dưới.

“Xèo… Xèo…”

Cỗ máy nằm trong sông máu phát ra tiếng kim loại bị ăn mòn. Trong tay Herinos dần hình thành một ngọn giáo dài bằng máu, toát ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm.

Kỷ Ninh biết lúc này Herinos đang ở thế bị động, bởi vì hắn còn có băn khoăn trong lòng và phải bảo vệ cậu phía sau. Nhưng Hoắc Vô Linh thì khác, hắn chỉ cần linh hồn của Kỷ Ninh, còn cơ thể của cậu có trở thành cái dạng gì thì hoàn toàn nằm ngoài phạm vi quan tâm của hắn.

Nếu có thể thì Kỷ Ninh rất muốn chạy trốn ngay lập tức, cậu biết mình ở đây chỉ làm cản trở Herinos, nhưng cậu lại không thể. Nếu bây giờ cậu di chuyển lung tung sẽ bị Hoắc Vô Linh gi.ết ch.ết ngay lập tức.

Trong quá trình nhanh chóng xử lý người máy, trên người Hoắc Vô Linh khó tránh khỏi bị sông máu bắn trúng, trên làn da tái nhợt có thêm vài lỗ thủng, máu chảy ra xối xả, mà còn có chiều hướng lan rộng ra.

Nhưng hắn dường như chẳng thèm quan tâm, ngược lại còn cong môi cười và nói: “Đúng rồi, nếu ngươi là một ma cà rồng…”

Trong tay hắn bỗng xuất hiện một quyển sách, ngay khi quyển sách này xuất hiện, khí tức của Hoắc Vô Linh bỗng nhiên xảy ra biến hoá, hơi thở âm u lạnh lẽo ban đầu biến mất, thay vào đó toát ra một hương vị thánh khiết.

Sách trong tay hắn ‘soạt soạt’ lật từng trang, tỏa ra ánh sáng thần thánh trong sáng thuần khiết, lông vũ trắng tinh bồng bềnh trên không trung, rơi xuống dòng sông máu ở dưới, thanh tẩy nước sông màu máu trở thành trong suốt không màu.

Lông vũ bay tứ tung, trong phòng xuất hiện hai thiên sứ sáu cánh, là một nam một nữ. Nữ thiên sứ có khuôn mặt xinh đẹp nhu hoà, tay cầm cây thánh giá*. Nam thiên sứ mặc khôi giáp, một tay cầm kiếm một tay cầm khiên, khí thế oai phong phi phàm.

*Ví dụ thôi ví dụ thôi, vì tui méo tìm được hình nào sát cả QAQ, ví dụ 6 cánh:>

“Tiêu diệt dị chủng cho ta.”

Hoắc Vô Linh chậm lại mở miệng, hai thiên sứ nhận được mệnh lệnh, nam thiên sứ cầm kiếm đâm về phía Herinos, nữ thiên sứ giơ thánh giá lên, nhắm mắt lại bắt đầu ngâm xướng thánh ca tươi đẹp, ánh sáng thần thánh trong phòng càng trở nên chói mắt.

Từ khi thiên sứ xuất hiện, Kỷ Ninh liền cảm thấy cả người bắt đầu khó chịu. Mà ngay khi nữ thiên sứ bắt đầu ngâm xướng thánh ca, càng làm não cậu ‘ù ù’ đi, khoang mũi đột nhiên trào ra một luồng máu.

Cậu lập tức ngã xuống đất, như có ngọn lửa thiêu đốt khắp người, từ trong ra ngoài đều bị cơn đau cực độ bào mòn, làn da mơ hồ rỉ máu.

Là… Huyết khế…

Sắc mặt Kỷ Ninh trắng bệch, mồ hôi lạnh theo đường nét khuôn mặt chảy xuống. Cậu há miệng, muốn hít không khí vào trong phổi, nhưng mà đau đớn đến tình trạng này khiến ngay cả hô hấp cũng là một việc vô cùng khó khăn.

Cậu cùng Herinos ký Huyết khế, tuy thân thể là con người nhưng linh hồn vẫn có liên quan đến Huyết tộc. Thánh quang cùng thánh ca của thiên sứ gây thương tổn cho Huyết tộc như thế nào thì với cậu cũng như vậy, thậm chí còn xúc tác Huyết khế của cậu lập tức phát tác, dùng tốc độ cực nhanh thiêu đốt linh hồn cậu.

“Kỷ Ninh!”

Trong lòng Herinos kinh hoảng, không thèm để ý đến nam thiên sứ đang lao về phía mình, hắn thẳng tay ném ngọn giáo đi, găm vào trong ngực nữ thiên sứ.

Nữ thiên sứ kêu thảm thiết một tiếng, thánh giá trên tay rơi xuống đất vỡ vụn, thánh quang cùng tiếng hát lập tức biến mất. Cánh của nàng dính vào máu của dòng sông, nhanh chóng ô uế sa đọa biến thành Huyết thiên sứ, gào thét lao về phía nam thiên sứ, dùng cơ thể chặn mũi kiếm cho Herinos.

Hoắc Vô Linh nhìn thấy Kỷ Ninh khác thường, khí tức thuần khiết chợt nhuốm máu tanh loang lổ cùng âm u lạnh lẽo, hai mắt u ám như vực sâu, giọng nói lạnh giá đến cực điểm:

“Tên quỷ hút máu kia, ngươi đã làm gì với Ninh Ninh? Tại sao em ấy lại phản ứng với Thánh quang hả?”

Herinos mắt điếc tai ngơ, lập tức cắt cổ tay mình đút máu tươi vào miệng Kỷ Ninh, nhưng cũng chẳng thể nào làm lập tức xoa dịu đi thương tổn cậu vừa mới gặp phải.

Kỷ Ninh nằm trong lòng Herinos, dường như cả linh hồn đều đang bùng cháy sôi dục khiến cho ý thức của cậu dần trở nên mơ hồ, cuối cùng cậu nhắm mắt lại rơi vào bóng tối, hoàn toàn ngất đi.

☼☼☼

“Tên nhóc này sao vẫn còn ngủ vậy?”

“Chẳng lẽ cứ thế ngủ chết luôn? Ta nói ngươi mau dậy đi!”

Kỷ Ninh chợt mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ của thiếu nữ.

….Cậu lại quay lại thế giới của Ứng Thiên Thu rồi?

Mỗi lần xuyên đến một thế giới khác, đầu óc của Kỷ Ninh luôn có hơi chậm chạp. Lần này cậu cũng sững sờ một lúc mới nhận ra rằng có lẽ do linh hồn không ổn định nên mới lần nữa xuyên đến thế giới truyện Huyền huyễn.

Linh hồn xuyên đến thế giới khác đã làm dịu đi cơn đau do Huyết khế phát tác. Hiện giờ trên người cậu chỉ còn thấy chút cảm giác tê dại, nhưng Kỷ Ninh cũng không vui vẻ nổi, bởi vì cậu rất lo lắng không biết thân thể mình ở thế giới khác có bị Hoắc Vô Linh phá hủy rồi hay không.

[Không cần lo lắng.]

Giọng nói của ‘Tương Lai’ vọng lên từ trong ý thức của cậu: [Kết quả kiểm tra cho thấy cơ thể của cậu không bị bất kỳ tổn hại nào.]

Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của Tương Lai, Kỷ Ninh yên tâm hẳn, đồng thời lặng lẽ cảm ơn Herinos ở trong lòng. Thân thể của cậu không sao nhất định là được Herinos bảo vệ, cũng hy vọng hắn không bị Hoắc Vô Linh làm bị thương.

“Lần này thì khi nào ta có thể trở về thế giới kia?“ Kỷ Ninh hỏi.

[Linh hồn của cậu đang được sửa chữa. Sau khi sửa chữa xong, cậu có thể quay lại thế giới《 Ảnh đế tinh tế trùng sinh 》.] Tương Lai nói tiếp: [Sẽ không mất nhiều thời gian.]

Kỷ Ninh không tiếng động trao đổi với Tương Lai, bề ngoài nhìn vào giống như con thú nhỏ lông trắng sau khỉ tỉnh dậy thì vẫn còn mê man, dáng vẻ tựa như chưa tỉnh ngủ hẳn.

Thiếu nữ thấy vậy thì nhíu nhíu đôi mày lá liễu cong cong, tức giận bóp chóp mũi con thú nhỏ, oán hận nói: “Cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh lại, nếu ngươi không tỉnh, ta còn định ném ngươi từ trên này xuống đấy.”

Nàng xách con thú nhỏ lên, mang cậu đến bên cửa sổ có màn che màu trắng để cậu tận mắt nhìn xuống bên dưới.

Cái nhìn này làm cho Kỷ Ninh lập tức tỉnh cả người, bởi vì bây giờ bọn họ đang trong một chiếc phi kiệu trên không ở độ cao ngàn trượng, phía dưới là dãy núi kéo dài miên man. Nếu giờ mà rơi xuống, chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.

Bộ lông mềm mại bị gió thổi lộn xộn, thân thể nho nhỏ run lẩy rẩy, ôm chặt cái đuôi xù của mình.

Giống như cảm thấy việc đe dọa con thú nhỏ rất thú vị, lúc này thiếu nữ mới lộ ra nét mặt tươi cười, đôi tai lông xù run lên, cuối cùng cũng ôm con thú nhỏ vào trong ngực, nói: “Ngoan, đừng nghịch, ta dẫn ngươi đi tìm Thiên Thu.”

Vừa nói nàng ôm con thú nhỏ ra ngoài, hai thị nữ nhẹ nhàng quỳ xuống trước cửa xe khẽ gọi một tiếng “Thánh nữ”, giúp nàng kéo rèm lụa ra, gió lạnh bên ngoài lập tức thổi vào mặt.

Thiếu nữ đưa một chân trắng như tuyết đạp ra ngoài, nhưng không hề rơi xuống mà lơ lửng giữa không trung, như là giẫm trên đất bằng, dáng người khoan thai đi ra ngoài.

Kỷ Ninh ngoan ngoãn vùi trong lòng nàng, đưa mắt nhìn khắp nơi thì vô cùng chấn động trước đoàn xe bay kéo dài không dứt. Kích thước mỗi chiếc xe đều giống như một tòa cung điện, phía trước xe còn có hơn mười con yêu thú màu đen mặt mày dữ tợn kéo đi, lụa trắng khắp nơi tung bay, khí thế như núi như biển, mênh mông cuồn cuộn che khuất cả bầu trời.

Xe của thiếu nữ nằm ở trung tâm đội ngũ, khắp nơi đều có người mặc áo giáp đen với yêu thú đang tuần tra, thấy nàng đi ra đều cung kính gọi một tiếng Thánh nữ.

Thiếu nữ duyên dáng cười đi qua bọn họ, đến trước chiếc xe bay lớn nhất ở phía trước, đứng bên ngoài rèm lụa nói vào trong xe: “Thiên Thu, ta tới rồi nè, mau để cho ta vào.”

Nghiêng một chút, rèm lụa không tiếng động vén lên một góc, thiếu nữ ôm theo Kỷ Ninh chui vào.

Trong chiếc xe lớn bày biện xa hoa, Ứng Thiên Thu mặc một bộ trường y nhạt màu, mái tóc bạch kim rũ xuống, đang ngồi đường hoàng trước bàn. Trên bàn để mấy quyển sách, ngón tay thon dài xinh đẹp đang đặt lên trang sách.

Sau khi thiếu nữ đi vào, hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi tầm mắt lại quay về trang sách, hắn lật một trang, giọng nói lạnh lẽo hỏi: “Có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì thì không thể đến gặp ngươi sao?” Thiếu nữ cười khanh khách ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt con thú nhỏ lên bàn để cho cậu ngoan ngoãn nằm sấp: “Ngươi lại đang xem gì đó?”

Ứng Thiên Thu không đáp, thiếu nữ bĩu môi, dứt khoát tự mình xem thử, lập tức bị chữ trên sách làm cho hoa hết cả mắt, vẻ mặt như nuốt phải ruồi: “Ghê quá đi, ngươi lại xem những quyển sách lộn xộn này rồi. Giao hết cho bọn họ không phải là được rồi sao, chẳng nhẽ muốn đích thân xem qua một lần nữa à?”

Ứng Thiên Thu giống như sớm đoán được phản ứng của nàng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Đại chiến sắp tới, sự tình trọng đại, không thể không xem.”

“Chính xác.”

Thiếu nữ nghiêng đầu, chống cằm nói: “Ba nhà cuối cùng trong Mười hai gia tộc kia giờ đã tụ lại một chỗ rồi, muốn hợp lực đối kháng với chúng ta đánh một trận cuối cùng. Bọn họ đánh bàn tính cũng không tệ, chỉ là…”

Con ngươi thẳng đứng trong mắt nàng mơ hồ phát ra tia sáng yêu dị: “Điều này cũng nằm trong kế hoạch của chúng ta.”

“Nếu đem ba gia tộc này huyết tế một lần, A Ninh nhất định có thể trở về…”

Kỷ Ninh nghe vậy thì cảm thấy khó hiểu vô cùng, tình tiết Ứng Thiên Thu tàn sát mười hai gia tộc vốn là tình tiết trong nguyên tác và cũng vì báo thù, nhưng nguyên nhân lại khác với bây giờ, trong nguyên tác là vì sư môn của Ứng Thiên Thu bị diệt cơ.

Chuyện ác do mười hai tộc làm ra thật sự là có chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết tội lỗi, nên chuyện bị diệt môn chỉ là sớm hay muộn. Cho dù Ứng Thiên Thu không nhập ma thì cũng sẽ có những tên ma đầu khác, hơn nữa lúc ấy Kỷ Ninh đã sớm tan xương nát thịt, cậu thật sự không có chút đồng tình nào với người của thế gia vọng tộc. Dù sao những gia tộc này đã thối nát từ tận rễ, căn bản không cách nào cứu được bọn họ.

Tất nhiên, điều này không có nghĩa kết cục của Kỷ tộc trong nguyên tác tốt hơn, bọn họ cũng bị tàn sát cả nhà giống mười hai gia tộc. Chẳng qua trong nguyên tác là gia tộc rơi vào cảnh bị từ hôn, Ứng Thiên Thu bị vị hôn thê của mình là Kỷ đại tiểu thư nhiều lần làm nhục nên không hề có chút tình cảm gì, cũng chẳng có chuyện suy nghĩ có báo thù hay là không.

Kỷ Ninh bỗng nhiên thổn thức một trận, trong đầu nghĩ chẳng trách mình trong sách lại được gọi là “Tiểu Tiểu”, bởi vì thân phận của cậu thay thế chính là vị hôn thê trong nguyên tác của Ứng Thiên Thu, mặc dù đổi từ Đại tiểu thư biến thành Tiểu thiếu gia nhưng xưng hô lại không thay đổi, nghe mà buồn nôn gần chết.

Cậu xuất thần nhớ lại chuyện quá khứ, vô tình làm lộ thói quen của Tuyết Thú còn nhỏ, bất tri bất giác lật mặt rồi ngửa bụng lên, bốn cái móng vuốt ôm lấy cái đuôi lông tơ của mình rồi lắc qua lắc lại.

Thiếu nữ nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô đáng yêu như vậy thì không nhịn được bật cười, chọt chọt cái đuôi của thú nhỏ chơi đùa. Đột nhiên nàng đảo mắt một cái, nhẹ nhàng “A” một tiếng, nói: “Ta còn chưa đặt tên cho nhóc này.”

Ánh mắt nàng nhìn Kỷ Ninh trở nên khác thường. Kỷ Ninh giật mình, bỗng nhiên cảm giác sởn gai góc, cậu sinh ra linh cảm không lành, chưa đợi nàng động thủ đã vọt sang bên cạnh, cảnh giác nhìn nàng.

“Ngươi quay lại đây, mau để tỷ tỷ nhìn xem ngươi là đực hay cái thì tỷ tỷ mới đặt tên hay cho ngươi được nha!”

Thiếu nữ đưa tay qua đè lại nhưng lại vồ hụt, tầm mắt chuyển động liền thấy tiểu tử này rất thông minh mà chạy đến đầu kia của cái bàn, trợn tròn con mắt nhìn nàng, lông đuôi cũng dựng ngược hết cả lên.

“Ngươi muốn chơi đùa với ta sao? Được thôi, ta chơi cùng ngươi.” Dung mạo tuyệt sắc của thiếu nữ dần lộ ra nụ cười âm hiểm: “Tỷ tỷ nhất định phải vạch lông của ngươi để xem ngươi là đực hay cái!”

Nhóc con nhà ngươi còn muốn tạo phản hả, ta chính là cha của ngươi đó!!

Kỷ Ninh sợ hãi cực độ, cả người xù lông hết lên. Cậu là một người đàn ông tôn nghiêm không bao giờ cho phép mình bị Vân Đóa vạch lông ra! Không đời nào!

Con thú nhỏ nhảy thoăn thoắt trong xe, thân thủ nhanh như chớp, thiếu nữ thân là yêu thú nên cũng hết sức nhanh nhẹn, nhưng vẫn không bằng thân hình nhỏ nhắn kia. Nếu không vận huyền khí thì không thể nào đuổi kịp được.

Ban đầu thiếu nữ còn ra vẻ người lớn không chấp trẻ con, không chịu dùng huyền khí đuổi thú nhỏ. Nhưng sau ba lần bốn lượt đều bắt hụt, cuối cùng nàng không kiên nhẫn nữa, tích tụ huyền khí xuống hai chân, ngón tay lập tức mò được đầu đuôi của thú nhỏ, suýt thì bắt được cậu.

Kỷ Ninh run mãnh liệt, càng liều mạng chạy trốn, nhất thời hoảng hốt không chọn đường, nhảy thẳng lên bàn, tung người một cái, cứ như thế chạy thẳng đâm vào lồng ng.ực mang theo hơi thở lạnh lẽo.

Sợi tóc bạc rơi rũ lên người mình, cơ thể cậu lập tức cứng đờ, hơi hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt liền đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm tĩnh mịch.

Bình luận

Truyện đang đọc