SAU KHI BỎ RƠI MƯỜI VỊ NAM CHÍNH, TÔI CHẠY TRỐN THẤT BẠI

Edit by Tô

Beta by Tô

______________________________

Thấy Hoắc Vô Linh sáp tới, Kỷ Ninh vô thức muốn lùi về sau, nhưng phía sau là lưng ghế sô pha, cậu không thể tránh, Hoắc Vô Linh còn bấu vào đầu vai cậu không cho phép kháng cự ôm lấy cậu vào lòng, sau đó hôn thật sâu lên môi Kỷ Ninh.

Vị đắng cùng với hương thơm của cafe thoang thoảng toả ra, Hoắc Vô Linh hơi cong khoé mắt toát ra ý cười hạnh phúc, sau đó nhắm mắt lại, đè Kỷ Ninh ở trên ghế sô pha, khiến cậu không cách nào thoát khỏi cái ôm cùng nụ hôn của mình.

“Rào rào…”

Cơn mưa ngoài phố bỗng trở nên dày đặc hơn, tiếng mưa rơi lớn dần, từ từ che đi giọng nữ dịu dàng phát ra từ máy hát đĩa, có một cơn gió lạnh lẽo thổi vào từ ngoài cánh cửa rộng mở, đèn treo trên trần nhà khẽ chập chờn, phản chiếu ra bóng đen kỳ lạ.

“A—— “

Một tiếng thét chói tai thê lương vang lên xé tan màn đêm mưa tĩnh lặng, Hoắc Vô Linh mở mắt ra, tầm mắt quét về phía ngoài, động tác dừng lại mất giây, cuối cùng buông Kỷ Ninh ra nhìn về phía cửa tiệm tạp hoá như là đang chờ người nào đó đi vào.

Kỷ Ninh thở hổn hển cũng nhìn về phía cửa, không bao lâu thì thấy từng bóng người đen kịt xuất hiện, mặt mũi mơ hồ không có ngũ quan, chúng lẩn quẩn ngoài cửa tiệm, như thể muốn đi vào nhưng lại kiêng dè một cái gì đó.

Bóng đen như vậy Kỷ Ninh đã từng thấy, cậu vẫn còn nhớ rõ đó là bóng đen một người phụ nữ móc trái tim người yêu của cổ ra, còn giao nó cho Hoắc Vô Linh.

Mưa gió bên ngoài càng ngày càng lớn, thậm chí nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống rất nhiều, những bóng người nhập nhòe kia ở trong màn đêm tối này càng thêm nổi bật và đáng sợ.

Nhưng từ đầu đến cuối không có bất kỳ người nào bước vào.

“Thấy lạnh sao?”

Đợi một hồi, Kỷ Ninh ở trên ghế sô pha hơi rụt người lại, Hoắc Vô Linh quay đầu nhìn cậu, cười bảo: “Vậy để tôi đóng cửa lại.”

Người đàn ông tóc đen đi tới, lật ngược tấm biển ‘Đang kinh doanh’ lại, không để ý tới những bóng đen do dự muốn đưa tay vào, hắn đóng cửa chặt lại, sau đó đi vòng qua sau kệ hàng ôm tới chăn lông mềm đắp lên người Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh nhận lấy mền, có chút sợ run, Hoắc Vô Linh lại vỗ nhẹ lên vai cậu, nói: “Ninh Ninh, tôi cũng muốn ngồi.”

Mặc dù là ghế sô pha đơn nhưng nếu chen chúc một chút thì hai người vẫn miễn cưỡng ngồi được, Kỷ Ninh thấy nếu như cậu không cho sợ là Hoắc Vô Linh sẽ ngồi trực tiếp lên đùi cậu luôn. Nên cậu liền chậm rãi nhích qua một bên, Hoắc Vô Linh ngồi xuống sát bên người cậu, cùng cậu rúc trong chiếc chăn ấm áp.

Hắn vừa mới ngồi xuống, tay lập tức tự nhiên vòng qua ôm lấy vai Kỷ Ninh. Cậu hơi nghiêng đầu nhìn hắn, thì bị hắn quen đường quen nẻo tìm đến cánh môi, triền miên hôn môi cậu.

“Hoắc…”

Kỷ Ninh muốn lên tiếng, nhưng kết quả chỉ làm cho Hoắc Vô Linh càng được voi đòi tiên lấn tới. Cho đến khi hai người bắt đầu t.hở dốc không ngừng, Hoắc Vô Linh mới buông môi cậu ra, lại có vẻ không thỏa mãn lắm khẽ hôn lên mắt cùng gò má, cuối cùng cười cười vùi mặt vào cổ cậu làm ổ.

Kỷ Ninh nửa nằm trên ghế sô pha, sức nặng trên người không nhẹ bởi vì cả cơ thể Hoắc Vô Linh đều dựa hết vào cậu. Cảm giác này làm Kỷ Ninh có mấy phần hoảng hốt, bởi vì từ rất lâu về trước hai người bọn họ chính là sống chung với nhau như thế này.

Hoắc Vô Linh tính tình lạnh lùng, nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực chất vô cùng máu lạnh. Nhưng ở thế giới kia những điều này đều là dáng vẻ hắn thể hiện ra trước mặt người ngoài, lúc ở riêng thì hắn lại thích lười biếng ở chung một chỗ với Kỷ Ninh cả ngày hơn. Giống như chú mèo nhà không thèm nhìn người lạ lấy một cái, chỉ gần gũi với chủ nhân của mình.

Cảm giác này làm Kỷ Ninh vừa xa lạ lại có chút sợ hãi, nhưng không thể phủ nhận là cậu cũng thấy có chút hoài niệm kỳ lạ.

Khi đó nói ra cậu vô cùng kiêng kỵ Hoắc Vô Linh, bởi vì cách làm việc của Hoắc Vô Linh thực sự rất tàn nhẫn, mà cậu lại không cách nào sửa đổi nội dung cốt truyện đã định, biết mình sớm muộn gì cũng sẽ khoét một nửa trái tim của hắn rồi sau đó tan thành mây khói.

Vì vậy mỗi ngày của cậu đều chìm trong sự lo âu và day dứt như đi trên lớp băng mỏng, mà thực tế từ lúc cậu sống chung với Hoắc Vô Linh vẫn luôn có một bức rào cản.

Hoắc Vô Linh càng đối xử tốt với cậu thì cậu càng sợ, thậm chí còn bài xích mối quan hệ này. Sau khi thế giới dung hợp, cậu sợ hãi gặp Hoắc Vô Linh, một mặt sợ bị hắn trả thù, mặt khác là cậu theo bản năng muốn trốn tránh quá khứ.

Cậu phải xin lỗi Hoắc Vô Linh….

Cảm giác ngón tay mình bị Hoắc Vô Linh nắm trong lòng bàn tay, Kỷ Ninh nghĩ như vậy, mấy lần há miệng ra, nhưng lại phát hiện ra những lời này thật sự rất khó nói ra.

Chỉ nói một tiếng xin lỗi là xong? Chuyện này không đơn giản như vậy. Nhưng cậu thật sự không biết phải giải thích như thế nào với Hoắc Vô Linh. Lí do thì chẳng thiếu, chẳng hạn như cậu bị ép buộc hết đường nên mới phải làm vậy hoặc như biết Hoắc Vô Linh không những không chết mà còn trở nên mạnh hơn. Nhưng dù có nói gì thì cũng có vẻ thật đuối lý.

Nhất thời Kỷ Ninh thậm chí còn muốn Hoắc Vô Linh tiếp tục đuổi giết cậu, như vậy thì cậu sẽ chỉ bận nghĩa cách để thoát khỏi tay Hoắc Vô Linh thôi.

Hoặc hắn tiếp tục dùng cái thái độ làm người tức chết kia đối xử với cậu cũng được, thế mà người này lại cố tình không ra bài theo lẽ thường, đột nhiên bày ra dáng vẻ thân mật với cậu, hơn nữa cậu biết Hoắc Vô Linh chỉ như vậy đối với một mình cậu. Nó khiến cậu không khỏi cảm thấy, cảm thấy….

“Em nên cảm thấy áy náy, Ninh Ninh à.”

Người đàn ông dựa vào người cậu nghịch nghịch ngón tay cậu, bỗng nhiên mở miệng: “Tôi đối xử với em tốt như vậy, em lại móc tim tôi để hoàn thành nhiệm vụ của em. Nhớ lại chuyện quá khứ nên bây giờ trong lòng em khó chịu muốn chết? Rất muốn bồi thường cho tôi thật tốt?”

Kỷ Ninh: “….”

Cậu rơi vào im lặng, Hoắc Vô Linh cười khẽ một tiếng, lơ đễnh tiếp tục nói:

“Thời điểm ban đầu khi tìm được em ở thế giới này, tôi có chú ý đến, lúc em thấy tôi xuất hiện biểu hiện rất kinh ngạc, nhưng hình như em chỉ là kinh ngạc tôi lại xuất hiện, chứ không phải tại sao tôi vẫn còn sống.”

“Bởi vì tôi nói chuyện với em, em hỏi tôi là sao tìm được em mà không phải là sao tôi còn sống. Ban đầu tôi không có để tâm đến, nhưng bây giờ nghĩ lại thì tôi lại hiểu ra——”

Hắn quay mặt Kỷ Ninh qua, bắt cậu nhìn thẳng vào mắt mình: “Ninh Ninh, thật ra em biết khi đó tôi sẽ không chết, cho nên nhìn thấy tôi còn sống em cũng không kinh ngạc, chẳng qua chỉ là không nghĩ tới tôi sẽ tìm được em ở thế giới khác.”

Đối với những gì cậu đã nói với Hoắc Vô Linh trong phim trường《 Bóng ma trong căn nhà hoang 》 Kỷ Ninh đã không còn chút ấn tượng nào, hơn nữa cậu cũng không ngờ trí nhớ Hoắc Vô Linh tốt như vậy, còn nhạy bén phát hiện ra những chi tiết này.

“….Đúng.” Sau phút giây yên lặng, Kỷ Ninh gật đầu: “Tôi biết anh sẽ không chết, nhưng mà….” Cái này có ý nghĩa gì sao?

“Đối với tôi, điều này là đủ rồi.”

Hoắc Vô Linh bỗng mỉm cười, cúi đầu khẽ hôn lên trán cậu: “Tôi rất vui, Ninh Ninh, em không phải thực sự muốn giết tôi. Chỉ như vậy là đủ rồi.”

Nghe hắn nói như vậy, Kỷ Ninh bỗng thấy chua xót trong lòng, cũng như không hiểu sao thả lỏng cảm giác, những lời nói bị nghẹn trong lòng trước đó cũng rất tự nhiên bộc bạch ra: “Thực xin lỗi, chuyện lúc đó, tôi thật sự xin lỗi.”

Bất kể như thế nào thì cậu đều nợ Hoắc Vô Linh một lời xin lỗi.

“Em không cần xin lỗi tôi.” Hoắc Vô Linh mỉm cười đáp: “Tôi đã từng nói tôi cũng không quan tâm đến cơ thể, cho dù nó bị phá huỷ thì chỉ cần làm lại một cái khác là được. Em muốn khoét trái tim tôi bao nhiêu lần cũng được.”

“….Cái này thì không cần.”

“Nhưng có một điều em đừng hiểu lầm, điều này không có nghĩa tôi sẽ không giết em.”

Hoắc Vô Linh nói: “Mặc dù tôi cũng hy vọng em giữ cái cơ thể này, nhưng nếu không có được em thì dù có phá huỷ cơ thể em, tôi cũng phải cướp linh hồn em về.”

Kỷ Ninh cả kinh trong lòng, bất giác sởn cả gai ốc. Thấy dáng vẻ cậu bị dọa sợ, người đàn ông tóc đen xinh đẹp nhướng mày, ngược lại còn cười vui vẻ hơn, làm bộ muốn cúi đầu hôn cậu thì bỗng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Mưa tạnh rồi.”

Hắn vừa nói, giọng để lộ ra sự kinh ngạc mờ nhạt.

Kỷ Ninh nhân cơ hội này vội vàng chui ra khỏi chăn, ngồi xổm cạnh ghế sô pha, ôm đầu gối ngồi co người lại cũng nhìn ra ngoài. Quả nhiên đúng như Hoắc Vô Linh nói, ngoài cửa sổ đã tạnh mưa, mây đen tản đi, trên bầu trời đêm mơ hồ lộ ra vài ngôi sao tỏa ra ánh sao màu trắng bạc.

“Thật hiếm thấy.”

Hoắc Vô Linh đứng trước cửa sổ nhìn một hồi, sau đó lại mở cửa tiệm ra, bóng đen quanh quẩn trước cửa đã không thấy đâu, không khí mát mẻ sau cơn mưa từ bên ngoài hiu hiu thổi vào.

“Nơi này hay mưa à?” Kỷ Ninh hỏi: “Đây rốt cuộc là nơi nào?”

“Có thể tạm hiểu đây là thế giới tinh thần của tôi.”

Hoắc Vô Linh cười một tiếng: “Không có mang em tới bởi vì trước khi em rời đi, nơi này cũng chỉ là một dáng vẻ mông lung mờ mịt. Sau khi em đi thì nó mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.”

“Kể từ sau khi nó thành hình, trời đã mưa suốt mấy năm gần đây, và nó chỉ tạnh một lần trước đây.”

Hắn quay đầu ý vị sâu xa nhìn Kỷ Ninh.

“Là thời điểm tôi tìm thấy em ở thế giới này. Dù khi đó tôi còn cho là em phản bội tôi, nhưng có thể gặp lại em vẫn khiến tôi rất vui mừng.”

“….” Kỷ Ninh cúi đầu thật sâu, không dám đáp lại.

“Nơi này thường xuyên sẽ xuất hiện các loại ảo ảnh.” Hoắc Vô Linh nói: “Những bóng đen em từng nhìn thấy ở đây đều là quỷ, bọn họ là những người tôi từng giết, cư trú ở đây, muốn xâm chiếm tinh thần của tôi, nhưng lại không có can đảm đó.”

“Đã như vậy tại sao anh không trực tiếp đóng cửa tiệm?” Kỷ Ninh nghe vậy làm như không có chuyện gì mà thuận theo, dẫn dắt đi khỏi chủ đề vừa rồi: “Mỗi lần tôi tới đều thấy anh mở cửa, bộ không sợ bọn họ nhân cơ hội đi vào sao?”

“Bởi vì tôi đang đợi những vị khách khác.”

Hoắc Vô Linh khoanh tay dựa vào cửa, ngắm nhìn đường phố mờ tối thê lương.

“Tôi hy vọng có thể gặp một thứ gì đó tôi muốn thấy, nhưng có lẽ… Tôi vĩnh viễn không chờ được rồi.”

Hắn vừa dứt lời, trên bầu trời đen rất nhanh kéo mây đen đến, che lấp ánh sao, truyền đến tiếng sấm khó chịu, không bao lâu sau lại có cơn mưa phùn rơi xuống.

Vậy anh đang chờ cái gì?

Kỷ Ninh vừa muốn mở miệng thì chợt cảm giác được cơ thể mình rung lên dữ dội. Cậu bỗng nhiên tỉnh dậy từ trong mộng, mở mắt ra liền nhìn thấy căn cứ trong lòng đất đang rung chuyển nhẹ, ngay cả thùng nước của cậu cũng chấn động.

“Ầm ầm——!”

Trên mặt đất vang lên một tiếng kinh khủng, như là có làn pháo đạn dày đặc rơi xuống nổ vang. Mặt đất căn cứ rung chuyển không thôi, trên trần nhà cũng rơi xuống một ít bùn đất cùng với bụi đất.

Lúc này Arques và người đàn ông tóc đỏ đều đã tỉnh, con ngươi màu bạc của Arques nhìn thẳng lên phía trên, thần sắc lạnh lẽo, người đàn ông tóc đỏ giơ tay bịt lỗ tai, trong tiếng đại bác bắn inh ỏi nhức tai rống với cậu: “Đừng sợ, che lỗ tai lại, một lát là kết thúc à!”

Kỷ Ninh gật đầu, trực tiếp phong bế màng nhĩ, chuyện làm người cá cũng rất tiện lợi, ngay lập tức cái gì cũng không nghe được.

Qua mấy phút, âm thanh oanh tạc dừng lại, Arques cúi đầu xuống, ánh mắt lạnh lùng rốt cuộc cũng hoà hoãn đôi chút, đi tới bên cạnh thùng nước, làm một khẩu hình miệng với Kỷ Ninh: “Chào buổi sáng.”

Kỷ Ninh giải trừ phong bế màng nhĩ, nở một nụ cười với hắn: “Chào buổi sáng.”

“Phiền chết đi được.”

Tóc đỏ cào tóc của mình, vô cùng phiền não nói: “Đám người này không biết đến từ quốc gia nào, gần đây cứ oanh tạc phá huỷ mấy tiểu hành tinh xung quanh làm chết không ít người. Rốt cuộc là muốn làm gì hả?”

Kỷ Ninh biết rõ đây là Hành tinh Noah sau đuổi giết Arques xong vẫn không yên tâm, nên đã phái máy bay n/ém bom xuống khu vực tiểu hành tinh Arques rơi xuống, hòng đuổi giết Arques đến tận cùng.

“Nơi này trước mắt không thể ở được nữa, chúng ta phải ra ngoài, đi càng xa càng tốt.”

Người đàn ông tóc đỏ cau mày nói, nhất là khi bọn họ mới làm một đơn lớn, cũng đã giết sạch cả phòng đấu giá ngầm rồi, dù cuối cùng thường không còn một mống nhưng những người đó không cho là vậy. Bọn họ cần phải ra ngoài tránh đầu ngọn sóng.

Tóc đỏ trước giờ đều là phái hành động nói sao làm vậy, anh lập tức mở máy tính ra, tìm trong kênh chuyên dụng một nhiệm vụ thích hợp.

Sau hơn một tiếng tìm kiếm, mắt anh bỗng sáng lên, chọn lấy một nhiệm vụ tiến hành trao đổi với môi giới. Cuối cùng anh chốt giao dịch, vỗ bàn nói: “Arques, hai ngày sau chúng ta sẽ lên đường đi nước Cộng hòa Anmea.”

“Cộng hòa Anmea?” Arques lắc đầu: “Tôi không đi được.”

Người đàn ông sững sờ: “Tại sao?”

“Tôi phải chăm sóc em ấy.” Arques khẽ vuốt thùng nước, nhìn người cá ở bên trong: “Nơi đó quá xa, tôi không thể bỏ em ấy lại được.”

“A… Tôi quên mất…”

Người đàn ông tóc đỏ há mồm, anh mới thấy cuộc làm ăn quá hưng phấn, lại quên mất chuyện người cá: “Không thì giao cậu ấy cho người quen cũ của tôi chăm sóc đi? Tôi cam đoan bọn họ tuyệt đối đáng tin cậy, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Arques vẫn lắc đầu: “Xin lỗi.”

“Phải làm sao đây…”

Người đàn ông tóc đỏ gấp đến độ nắm lấy tóc mình, anh cũng không thể để người cá ở lại căn cứ của mình được. Coi như là tên đàn ông như quỷ hồn kia có thể chăm sóc cho người cá, nhưng để hai tên xa lạ ở lại trong trụ sở quan trọng của anh thì anh thật sự không yên lòng.

Dù sao thì, tóm lại chuẩn bị thân phận giả cùng với vé phi thuyền trước đã rồi tính tiếp!

Người đàn ông quả thực không nghĩ ra được biện pháp vẹn cả đôi đường, cuối cùng thở dài đi ra ngoài trụ sở, đồng thời không nhịn được mà có chút ai oán nhìn nhân ngư một cái.

Nếu bây giờ cậu ta biến thành người thì tốt rồi, như vậy thì có thể trực tiếp dẫn cậu ta theo…

Không biết có phải ông trời nghe được lời cầu nguyện của anh không, đêm trước ngày lên đường, Kỷ Ninh thật sự khôi phục biến thành hình dạng con người.

Khi đó Kỷ Ninh đang bình ổn ở trong nước thì bỗng khôi phục lại hình người, mém chút nữa là chết chìm trong đó. May mà Arques nhanh chóng bay tới vớt cậu từ bên trong ra.

Nhưng người đàn ông tóc đỏ đối với việc này thì cảm thấy mừng như điên, lúc này anh có thể để Arques đi thực hiện nhiệm vụ với anh rồi. Vì vậy anh cả đêm khẩn cấp làm cho Kỷ Ninh chứng minh thư cùng với vé tàu, ngày hôm sau cùng nhau lên chiếc phi hành khí mượn được rời đi.

Hoắc Vô Linh không cần những thứ này, hắn có thể trực tiếp ẩn trốn trong bóng của Kỷ Ninh. Bên trong phi hành khí, hắn ngồi bên cạnh Kỷ Ninh, cẩn thận quan sát hình dạng con người của cậu, sau đó cười bảo: “Tôi thích dáng vẻ của em bây giờ hơn.”

Vừa nói hắn khẽ liếc Arques một cái.

Hắn có thể nhìn ra cái thằng nhóc cánh dài này có vẻ rất lưu luyến dáng vẻ người cá của Kỷ Ninh, có điều là hắn ta cũng thích dáng vẻ con người của cậu. Chướng mắt quá đi, tại sao không thể thẳng tay giết nó luôn nhỉ, khi đó hắn nhất định sẽ khoái trá mà nghiền nát linh hồn của thằng nhóc này.

Người đàn ông tóc đen nhích lại gần Kỷ Ninh hơn một chút, dựa vào người cậu, nhắm mắt cảm nhận hơi thở trên người cậu, bỗng nhiên hắn cười bảo: “Ninh Ninh, trên người em có một mùi thơm rất dễ chịu.”

“Mùi thơm?”

Kỷ Ninh cúi đầu người ống tay áo, nhưng cậu không ngửi ra được mùi gì cả: “Không có, là ảo giác của anh rồi.”

“Là mùi trái cây.” Arques kéo tay Kỷ Ninh đưa đến sát mặt mình, hơi cúi thấp đầu xuống nói: “Rất ngọt.”

“Nói chuyện chỉ cần dùng miệng.” Hoắc Vô Linh cướp lại cổ tay Kỷ Ninh từ trong tay Arques, cười như không cười nói: “Không cần động tay động chân.”

Arques lạnh lùng nhìn hắn, im lặng nắm lấy một cái tay khác của Kỷ Ninh, bầu không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, nhưng Kỷ Ninh nào có lòng dạ quan tâm, vẻ mặt cậu dần trở nên khó coi.

Sau khi từ người cá về dáng vẻ con người, cậu vốn tưởng là rối loạn thời gian trên người mình đã kết thúc, nhưng mà mùi thơm trái cây…. Nó rất có thể là….

“Đến rồi.”

Người đàn ông tóc đỏ thở phào nhẹ nhõm khi thấy phi thuyền đậu cách đó không xa, quay đầu lại ngăn hai vị vũ khí hình người đáng sợ kia lại: “Chúng ta phải lên thuyền rồi, Hoắc tiên sinh, anh làm ơn hãy ẩn mình đi.”

Hoắc Vô Linh liếc anh ta một cái, ánh mắt rất lạnh nhạt, nhưng trên đầu người đàn ông rớt mồ hôi lạnh từng dòng, cuối cùng vẫn là Kỷ Ninh mở miệng mới ngăn được Hoắc Vô Linh.

“Nhưng mà bây giờ tôi có chút vấn đề….”

Trước khi leo lên phi thuyền, sắc mặt Kỷ Ninh đỏ ửng hết lên, trên trán cũng rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, cậu đỡ trán nói nhỏ với Hoắc Vô Linh: “Tôi cần ở một mình một lát, anh núp trong bóng người khác trước đi.”

“Chỉ là bóng thôi mà cũng ảnh hưởng đến em?” Hoắc Vô Linh hỏi ngược lại cậu, nhìn cũng biết là không tính đồng ý yêu cầu của cậu.

“Coi như là tôi xin anh.”

Kỷ Ninh thả giọng thấp hơn, chủ động hôn lên mặt Hoắc Vô Linh một cái, nói.

Hoắc Vô Linh lộ ra vẻ mặt bất ngờ, sờ lên nơi bị Kỷ Ninh hôn lên, cuối cùng cười khẽ một tiếng, hôn trả lại cậu một chút: “Được rồi, có chuyện thì kêu tôi.”

Vừa nói thân hình của hắn trở nên nhạt đi, ẩn núp trong bóng của hành lý, trước khi rời đi còn liếc nhìn thiên sứ tóc trắng một cái, còn nở một nụ cười nhạt với người ta.

“Bình tĩnh, bình tình.”

Người đàn ông tóc đỏ nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay Arques, khuyên nhủ: “Cậu đừng có mà phá huỷ hành lý của chúng ta.”

“……” Arques mím môi, cưỡng ép bản thân dời mắt đi, nhìn về phía Kỷ Ninh, trong giọng nói lãnh đạm ẩn chứa một chút quan tâm: “Em sao vậy?”

“Tôi không sao.”

Kỷ Ninh khoát khoát tay, khéo léo từ chối ý muốn đỡ cậu của Arques, đi theo phía sau bọn họ lên phi thuyền. Nhưng cậu càng lúc càng thở hổn hển, trên mặt cũng nổi sắc đỏ bừng bừng, hơi thở nóng rực, thân hình lắc lư giống như bệnh nhân lên cơn sốt cao.

Vì vậy cậu hoàn toàn không để ý, những lời thì thầm của hai người trước mặt sau khi soát vé tàu.

“Mới vừa rồi người quen của tôi có làm ám hiệu, bảo chúng ta có thể gặp đợt kiểm tra.”

Tóc đỏ liếc nhìn nhân viên soát vé, tinh vi khéo léo gật đầu một cái. Đây là nội ứng của anh, bởi vì thường xuyên dùng thân phận giả ngồi phi thuyền, mua chuộc một nhân viên soát tàu là chuyện bình thường cần phải làm.

Lúc soát vé, nội ứng làm một động tác tay rất nhỏ với người đàn ông, điều này đại biểu bọn họ có thể sẽ gặp phải cuộc kiểm tra. Xác suất không lớn, nhưng độ nghiêm ngặt thì không biết, thân phân giả sẽ có nguy cơ bị bại lộ.

Nhưng sau khi cân nhắc qua lại, người đàn ông vẫn quyết định lên tàu, một mặt là vì gần đây căn cứ có thể không còn an toàn, mặt khác anh có nghe nói đến cuộc kiểm tra, mục tiêu tra xét không phải Cộng Hoà Anmea, đích đến của anh mà là quốc gia đi ngang qua trên đường, Mạc Linh Đế quốc. Cho nên hẳn là sẽ không nghiêm ngặt lắm.

“Nghe nói Quân vương Auzers của Mạc Linh Đế quốc hình như đang ai đó khắp nơi thì phải.”

Người đàn ông tóc đỏ cười một tiếng, hài hước bảo: “Sẽ không phải là người yêu bé nhỏ của hắn ta chạy trốn theo người đàn ông khác rồi đó chứ? Tôi nghe nói vị Quân vương này vẫn luôn độc thân, nhưng mà tôi không tin hắn không có người tình bí mật. Hai chân tàn tật không có nghĩa là hắn không được nhỉ.”

Đối với chủ đề như vậy, Arques từ trước đến giờ đều không nói một câu, người đàn ông tóc đỏ cũng đã quen, hoàn toàn không ngại ngùng nói ra rất tự nhiên.

“Để tôi đoán thử, người tình bé nhỏ của hắn tám chín phần là đàn ông, nếu không thì hắn không có lý do gì phải giấu cả, nhưng nếu là đàn ông thì lại khác. Quốc gia của bọn họ không cho phép kết hôn đồng giới.”

Anh đảo mắt, trong lời nói hàm chứa ý châm chọc: “Mặc Linh Đế quốc cường đại mạnh mẽ như thế mà tư tưởng thật sự lạc hậu đến đáng sợ. Thời đại nào rồi mà còn phản đối kết hôn đồng giới.”

“Cơ mà vị Quân vương này, hê, tôi thưởng thức nha. Hắn không thèm để ý phản đối của bọn quý tộc, cường thế bãi bỏ luật trị tội yêu đương kết hôn đồng giới. Khi đó quốc gia của bọn họ sắp bạo động đến nơi rồi mà hắn lại chẳng hề suy chuyển dập tắt tất cả lời phản đối, thậm chí phế bỏ mấy hàm cấp của mấy Đại quý tộc. Thật là đáng kinh ngạc mà….”

“Hừ, hắn cứng rắn mạnh mẽ như vậy mà bây giờ còn phải đi tìm người khắp nơi. Người tình bé nhỏ của hắn nhất định là một người đàn ông, dáng vẻ chắc chắn rất xinh đẹp. Không biết so với bé người cá của cậu thì ai mê người hơn nhỉ.”

Người đàn ông tóc đỏ ngồi ở vị trí cố định trên phi thuyền nói một lúc lâu, sau khi hồi phục tinh thần lại thì phát hiện Arques và Kỷ Ninh đều không có ở chỗ ngồi, anh đứng dậy nhìn bốn phía.

“Bọn họ đâu hết rồi?”

,,ԾㅂԾ,,

Dưới sự dìu đỡ của Arques, Kỷ Ninh lảo đảo đi vào phòng nghỉ ngơi, ngã người lên ghế sô pha dồn dập th.ở dốc, mồ hôi không ngừng chảy xuống, ngay cả cổ cũng nổi lên một màu hồng nhạt, thân thể cuộn lại thành một đoàn, giống như không chịu đựng nổi.

“Em rốt cuộc bị sao vậy?”

Thiên sứ tóc trắng không biết làm sao nửa quỳ bên cạnh, con ngươi màu bạch chăm chú nhìn cậu, trong lòng dâng lên từng đợt sóng, toát ra mấy phần nóng nảy.

“Tôi-tôi thật sự không có sao, cứ để tôi yên một lát là tốt lên à…. Arques, cậu đi ra ngoài trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi một mình.”

Cả người như ở trong từng cơn sóng nhiệt cháy bỏng, Kỷ Ninh khó khăn duy trì sự tỉnh táo của mình nói với Arques.

Arques siết chặt hai tay, nhưng cũng không biết làm sao để giúp Kỷ Ninh, cuối cùng đáp: “Xin lỗi, em cố chịu một chút, tôi đi bảo bọn họ tìm bác sĩ.”

Bác sĩ đến vẫn vô dụng. Cậu đây là đang trong kỳ ph/át tình của Omega, mà nơi này làm gì có thuốc ức chế….

Tệ thật rồi….

Kỷ Ninh Arques rời đi, cười khổ một tiếng, choáng váng đứng lên, vịn tường chậm rãi đi về phía cửa, ý muốn khóa lại hoàn toàn.

Đầu ngón tay cậu mới vừa chạm đến chốt cửa thì cửa đột nhiên bị người ta mở ra. Kỷ Ninh cho là Arques mới vừa đi quay lại, vừa định nói mình thật sự không sao thì chân bỗng mềm nhũn, ngã vào trong lòng người đến.

“Omega ph/át tình?”

Âm thanh của người đến trầm thấp từ tính, đón lấy Kỷ Ninh, và một mùi tùng mộc* thuộc về Alpha ùn ùn kéo tới đánh ập về phía Kỷ Ninh.

*Mùi gỗ thông é

Mùi pheromone này lại quá quen thuộc.

Kỷ Ninh cứng ngắc cả người, người đến tựa như cũng phát hiện ra cái gì, lập tức siết chặt cánh tay đỡ cậu.

“…..Kỷ Ninh?”

Bình luận

Truyện đang đọc