SAU KHI BỎ RƠI MƯỜI VỊ NAM CHÍNH, TÔI CHẠY TRỐN THẤT BẠI

Edit by Lune

Beta by Tô

______________________________

Trong phi kiệu lan truyền khí tức sâu thẳm khó lường, đồng tử của Ứng Thiên Thu co lại, không chớp nhìn chằm chằm Kỷ Ninh. Hắn yên lặng một lúc rồi đột nhiên đi về phía cậu.

Thân thể ấu thú nhỏ bé Kỷ Ninh đang trú ngụ làm sao có thể chịu nổi khí tức đáng sợ như vậy được. Cậu run lẩy bẩy nằm sấp xuống mặt đất, suýt chút nữa thì không chống đỡ nổi. Sau đó bỗng nhiên được một đôi tay lạnh lẽo nhẹ nhàng nhấc lên.

“Ù——”

Trường kiếm sắc bén bay ra khỏi vỏ phát ra tiếng rít chói tai trong không trung, Tần Như Vọng cầm kiếm chỉ thẳng về phía Ứng Thiên Thu. Khí tức tử vong va chạm với linh khí làm nổi lên một trận cuồng phong, đồ bày biện bên trong kiệu bay lên nhanh chóng trở thành một đống hỗn độn, yêu thú bên ngoài kiệu bị kinh hãi, bắt đầu hoảng sợ chạy loạn bốn phía xung quanh làm cho phi kiệu bị rung lắc dữ dội.

“Thiên Thu, mau dừng lại!”

Mắt thấy thân kiệu đã có dấu hiệu rạn nứt, thiếu nữ lập tức hô lớn ngăn cản bọn họ: “Ánh Tuyết, ngươi cũng mau bảo Tần Như Vọng dừng lại đi!”

Động tĩnh trong xe quá lớn nhanh chóng làm kinh động đến bên ngoài. Chỉ một lúc sau, rất nhiều hộ vệ tuần tra đã cưỡi tọa kỵ bay tới bao vây xung quanh chiếc phi kiệu lớn nhất, tất cả đồng loạt rút lưỡi kiếm sắc bén ra cao giọng hô to.

“Tôn chủ, ngài không sao chứ? Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”

Xuyên qua rèm cửa, Kỷ Ninh lập tức nhìn thấy đông nghịt bóng người ngoài xe, trong lòng bắt đầu căng thẳng lo lắng Tần Như Vọng bị hạ lệnh gi.ết c.hết. Cho dù Tần Như Vọng đã trở thành một hung thi vô cùng lợi hại thì làm sao có thể một mình đối chọi được mấy vạn thuộc hạ của Ứng Thiên Thu.

“Như Vọng, không sao đâu, Thiên Thu không phải người xấu, ngươi mau thu kiếm về đi!”

Kỷ Ninh nhảy qua nhảy lại trong lòng Tần Như Vọng, dưới sự khuyên bảo nhiều lần của cậu, cuối cùng Tần Như Vọng cũng hạ kiếm xuống. Mà Ứng Thiên Thu cũng thu lại khí tức trên người, khôi phục lại sự bình tĩnh và lạnh lùng ban đầu, chỉ là hắn vẫn nhìn chăm chú Kỷ Ninh như trước.

Kỷ Ninh bị ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn mà thấp thỏm trong lòng, không rõ vì sao Ứng Thiên Thu lại đột nhiên có phản ứng như vậy. Chẳng lẽ hắn đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của cậu? Cái này thì không thể nào nha, rõ ràng vừa rồi cậu không có làm gì mà.

[Ứng Thiên Thu đúng thật đang bắt đầu nghi ngờ cậu, hắn có thể nhận ra giọng nói của cậu.]

Hệ thống “Tương Lai” chủ động kết nối với ý thức của Kỷ Ninh, nói: [Lần đầu tiên cậu tiến vào thế giới này, đã từng có một viên ngọc giản ghi lại giọng nói của cậu khi còn nhỏ, còn giọng nói hiện tại của cậu thì về cơ bản là giống hệt.]

Viên ngọc giản đó…

Vừa nghe Tương Lai nói, thân thể Kỷ Ninh trong nháy mắt cứng đờ lại.

Bởi vì đã trải qua vô số thế giới nên có rất nhiều chuyện lặt vặt cậu đã quên mất, nhưng Tương Lai lại lưu trữ toàn bộ số liệu và ghi nhớ tất cả. Sau khi được nhắc lại cậu mới nhớ ra viên ngọc giản đó, khi ấy cậu phải duy trì thiết lập là một người kiêu ngạo, còn rất nhiều lần muốn lấy lại ngọc giản từ trong tay Ứng Thiên Thu nhưng đều không thành công, nó vẫn luôn được Ứng Thiên Thu giữ gìn.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi, Kỷ Ninh không biết viên ngọc giản đó về sau thế nào nữa, nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của Ứng Thiên Thu thì có lẽ ngọc giản vẫn đang ở trong tay hắn. Thậm chí có thể đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần nên mới có thể vừa nghe thấy đã lập tức nhận ra giọng nói của cậu.

Kỷ Ninh quả thật không ngờ tới sơ suất này. Ngay cả chính cậu còn không nhớ giọng nói của mình lúc còn bé ra sao, nào biết được Ứng Thiên Thu đã sớm nghe qua giọng cậu vô số lần.

Nếu Ứng Thiên Thu thật sự bắt đầu nghi ngờ thân phận của cậu, vậy phản ứng vừa rồi cũng có thể giải thích được. Lần này không ổn rồi….

Kỷ Ninh hơi lo lắng, tuy rằng giọng nói tương tự sẽ khiến Ứng Thiên Thu bắt đầu nghi ngờ nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn kết luận thân phận của cậu được. Nhưng nếu Ứng Thiên Thu cường ép cậu ăn Hoá Hình Đan, đến lúc đó dáng vẻ của cậu lại giống hệt Kỷ Ninh trước đây, hơn nữa cậu còn xuất hiện ngay sau nghi thức chiêu hồn thì lúc đó chắc chắn cậu bị bại lộ lộ.t sạch không trốn được nữa.

[Nếu cậu không muốn làm lộ thân phận của mình, có một cách có thể sẽ hiệu quả.] Tương Lai nói.

“Cách gì?”

Kỷ Ninh hơi ngạc nhiên nhưng không phải vì Tương Lai có biện pháp mà là nó lại chịu giúp đỡ cậu, bởi vì đây không nằm trong phạm vi trách nhiệm của Tương Lai, trước kia nó gần như không can thiệp vào.

[Giải pháp này không đi ngược lại các quy tắc.] Tương Lai giải thích: [Nơi này khác với thế giới của Cố Sâm, nó thuộc về thế giới đặc biệt tồn tại rủi ro nguy hiểm cao, tôi có quyền nộp đơn mở phong ấn sức mạnh của cậu trong thế giới này. Còn về phần sử dụng thế nào thì tất nhiên đều phụ thuộc vào cậu.]

Trong lòng Kỷ Ninh vui mừng, Tương Lai nói không sai, chỉ cần sức mạnh của cậu được mở phong ấn, cậu sẽ có cách để thay đổi khuôn mặt của mình, nếu vậy có thể sẽ thuận lợi lừa gạt được bọn họ.

[Vậy ngươi nộp đơn giúp ta đi.] Cậu nói.

[Tuy nhiên, để đơn đăng ký nhận được phản hồi sẽ mất một khoảng thời gian, chỉ có thể chắc chắn rằng đơn đăng ký sẽ được phê duyệt trong vòng bảy ngày làm việc*.]

*Ý là tính 7 ngày đi làm thôi, ví dụ 1 tuần đi làm 5 ngày, T7 CN nghỉ thì k tính 2 ngày T7 CN, T2 tsau là ngày thứ 6.

[Bảy ngày làm việc…] Kỷ Ninh lập tức cảm thấy câm nín, nhưng dù sao cậu cũng đã sớm quen với hiệu suất làm việc chậm chạp của bên điều hành rồi nên đành cắn răng nói: [Không sao, ta có thể đợi được.]

Bảy ngày đó cậu có thể chờ ở thế giới của Cố Sâm, nhưng bởi vì lý do linh hồn dịch chuyển cần phải nghỉ ngơi nên trước mắt cậu phải vượt qua ở thế giới này hai ngày, chỉ cần chống đỡ được hai ngày này thì cậu sẽ an toàn. Cho nên nhiệm vụ tiếp theo chính là tuyệt đối không bị đút ăn Hóa Hình Đan tránh cho Ứng Thiên Thu xác định cậu chính là Kỷ Ninh.

Tất nhiên Kỷ Ninh sẽ không cứ vậy mà đi được, cậu chắc chắn sẽ còn quay trở lại. Bởi vì cậu đã hạ quyết tâm nhất định phải giúp Tần Như Vọng khôi phục được thần trí và ký ức.

[Được, tôi đã gửi đơn xin phép.] Tương Lai nói: [Chúc cậu mọi điều suôn sẻ.]

[Ta còn có một thắc mắc.] Kỷ Ninh hỏi: [Vì sao ngươi lại giúp ta? Cho dù điều này không vi phạm quy tắc nhưng với tính cách của ngươi hẳn sẽ không chủ động giúp ta mới đúng chứ.]

[…] Tương Lai im lặng một lúc rồi mới trả lời: [Bởi vì cậu nói chúng ta là bạn.]

Kỷ Ninh cảm thấy hơi ngạc nhiên, lập tức đùa giỡn: [Sớm biết thế thì ta đã nói chúng ta là bạn từ lâu rồi.]

Tương Lai không đáp lại, trực tiếp ngắt liên lạc với cậu. Bọn họ trao đổi trong ý thức và xử lý thông tin vô cùng nhanh chóng, trong thực tế mới chỉ qua một cái chớp mắt. Lúc này Ứng Thiên Thu và Tần Như Vọng vẫn đang giằng co với nhau, còn thiếu nữ đứng ở một bên lo lắng muốn ngăn cản.

Vấn đề đã có cách giải quyết, áp lực của Kỷ Ninh trở nên nhỏ đi rất nhiều, đối với việc bị Ứng Thiên Thu nhìn chằm chằm, cậu không còn cảm thấy áp bách như trước. Kỷ Ninh chớp chớp mắt, ra vẻ rụt rè hỏi: “Thiên Thu, vừa rồi ta làm ngươi tức giận sao?”

Cậu cũng không có ý định im lặng lúc này, nếu như giọng nói đã bị bại lộ mà cậu lại không nói thì càng giống như muốn che giấu hơn, chi bằng cứ ra vẻ bình thường mà đáp trả.

Để tỏ ra mình là một con yêu thú thật sự chứ không phải con người ngụy trang, thậm chí Kỷ Ninh còn không hề biết xấu hổ mà nhảy ra khỏi lòng Tần Như Vọng, lượn qua lượn lại quanh người Ứng Thiên Thu, giống như một chú chó con đang làm nũng với chủ nhân của mình: “Ngươi đừng giận nữa mà…”

Ma Quân tóc bạc cúi đầu nhìn ấu thú bên chân mình, vẻ mặt bình tĩnh không biết đang suy nghĩ điều gì, lúc sau chỉ khom lưng bế thú nhỏ lên, động tác vô cùng dịu dàng vuố.t ve lông trên lưng thú nhỏ, nói: “Ta không phải đang tức giận, ngươi có thể yên tâm.”

Câu trả lời của hắn làm cho thiếu nữ đứng bên cạnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải tức giận là được rồi. Bộ dáng lúc tức giận của Thiên Thu quả thật quá đáng sợ, nàng cũng không muốn đụng vào đâu.

Nhưng nếu Thiên Thu không phải tức giận thì tại sao lại có phản ứng như vừa rồi?

Thiếu nữ nghĩ một lúc rồi quyết định không nghĩ nữa, nàng vui vẻ nhảy đến bên cửa sổ, vẫy tay ra hiệu cho đám hộ vệ đang chờ bên ngoài, thản nhiên nói: “Yên tâm, nơi này không có chuyện gì cả, các ngươi giải tán hết đi.”

Hộ vệ nghe lệnh bắt đầu tản đi.

Kỷ Ninh được Ứng Thiên Thu vuốt lông một lúc, thấy Tần Như Vọng giống như lại chuẩn bị rút kiếm ra nên vội vàng nhảy xuống, làm ra cực kỳ vô tội, tự tiêu khiển nghịch cái đuôi của mình.

Ứng Thiên Thu nhìn về phía thiếu nữ, nói với nàng: “Ánh Tuyết hàng phục được hung thi, sau này có thể là một trợ lực rất lớn. Lần này hắn lập được công lớn, ngươi sai người đến Thiên Đô thành mua toàn bộ Hóa Hình Đan về đây, giúp hắn sớm hóa được thành người.”

“Được nhaa!”

Ánh mắt thiếu nữ sáng lên, nàng cho ấu thú nuốt Hóa Hình Đan với việc Ứng Thiên Thu ra lệnh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Có những lời này của Ứng Thiên Thu thì đồng nghĩa ấu thú không những sẽ hóa thành người, thậm chí còn được mở tâm trí, truyền thụ công pháp sau đó sẽ được Ứng Thiên Thu trọng dụng.

“Tiểu tử kia, lần này ngươi gặp may rồi.” Nàng mỉm cười nói với thú nhỏ: “Thiên Thu nói chắc chắn sẽ giúp ngươi biến thành người đó, có phải rất vui vẻ đúng không?”

Kỷ Ninh đương nhiên là không vui nổi rồi, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ khó giải quyết. Cậu biết rõ Ứng Thiên Thu nhất định muốn cậu hóa thành người để xem cậu có phải là Kỷ Ninh hay không.

Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng bên ngoài cậu vẫn rất hồn nhiên, thậm chí còn ra vẻ cực kỳ vui mừng, lắc lư chiếc đuôi của mình đáp: “Ta muốn hóa thành người! Nếu như ta trở thành người rồi, có phải sau này sẽ lợi hại giống như Thiên Thu cùng Vân Đóa tỷ tỷ không?”

Thiếu nữ vui như nở hoa, nâng ấu thú lên xoay vòng vòng, vui vẻ nói: “Đương nhiên rồi! Ngươi và ta, còn có Thiên Thu, thêm cả Tần Như Vọng nữa. Mấy người chúng ta kết hợp lại nhất định có thể vô địch thiên hạ!”

Nói xong nàng lập tức mang theo ấu thú bay ra khỏi kiệu, nhanh chóng tìm người đi Thiên Đô thành mua Hóa Hình Đan, Tần Như Vọng cũng theo sát phía sau, trước khi đi hắn còn quay lại nhìn Ứng Thiên Thu một cái.

Sau giây lát bên trong xe chỉ còn lại một mình Ứng Thiên Thu, không bao lâu sau đã có mấy thị nữ tiến vào dọn dẹp mớ hỗn độn vừa mới gây ra.

Sau khi thị nữ rời đi, Ứng Thiên Thu ngồi ngay ngắn trước bàn, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng giống như không khác gì bình thường, nhưng thực ra trong lòng đang không ngừng nổi sóng.

Hắn nhớ lại nghi thức chiêu hồn lần trước. Sau khi nghi thức hoàn thành, không có linh hồn nào đáp lại cả, hắn vốn tưởng rằng nghi thức lại thất bại, nhưng trong hang động cúng tế đó, hắn cùng Vân Đóa lại gặp được Ánh Tuyết còn sống. Mặc dù trong trận huyết tế thỉnh thoảng sẽ có yêu thú không chết, nhưng cũng không đến lượt một ấu thú yếu ớt như vậy.

Điều này nghĩa là chiêu hồn thành công? Hắn không chắc. Nhưng nếu Tiểu Tiểu thật sự sống lại, vậy tại sao y không trực tiếp nhập vào thân thể đã chế tạo tốt kia, mà lại phải bám vào cơ thể yêu thú?

Là có điều gì khó khăn không thể nói ra, hay còn chưa nguyện ý đối mặt với hắn?

Hắn cũng không cho rằng giọng nói của Ánh Tuyết giống hệt với Tiểu Tiểu chỉ là trùng hợp—— Ánh Tuyết nuốt Hóa Hình Đan, Vân Đóa nói lúc đang nửa tỉnh nửa mơ nhìn thấy được khuôn mặt của Tiểu Tiểu, lúc hắn gặp Ánh Tuyết cũng nhớ lại Tiểu Tiểu, rất nhiều dấu vết cho thấy hai người này nhất định có liên quan đến nhau, thậm chí  Ánh Tuyết rất có thể chính là Tiểu Tiểu.

Vừa rồi hắn cố ý nhắc tới chuyện mua Hóa Hình Đan trước mặt Ánh Tuyết, nhưng Ánh Tuyết lại không có phản ứng nào khác thường, không biết là bởi vì mất ký ức kiếp trước hay là cố tình ngụy trang. Nhưng cho dù như thế nào, nếu Ánh Tuyết thật sự là người mà hắn luôn nhớ mong trong lòng…

Ánh mắt nam nhân tóc bạc trở nên sâu thẳm, mười ngón tay cũng siết chặt lại.

Hắn chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay lần nữa.

☼☼☼

Kỷ Ninh bị thiếu nữ mang ra ngoài, nhìn thấy mấy người được sai đến Thiên Đô thành mua Hóa Hình Đan mà bắt đầu hơi thấp thỏm. Nhưng cũng may mấy người kia đã nhanh chóng trở về, bảo rằng hiện tại trời đã tối, Thiên Đô thành đã đóng cửa thành, bắt đầu vào giờ giới nghiêm, phải đợi đến ngày mai mới có thể vào trong thành.

Vẻ mặt thiếu nữ thất vọng, nhưng cũng biết bọn họ cũng không thể làm gì được nên đành cho bọn họ lui xuống, dặn sáng mai cửa thành vừa mở thì đi mua ngay.

Sau đó, nàng đưa thú nhỏ đi ăn cơm. Nàng ra lệnh cho đầu bếp chuẩn bị rất nhiều sơn hào hải vị chiêu đãi cậu. Đợi đến khi ấu thú ăn no bụng căng tròn xoe, nằm trên bàn không nhúc nhích thì nàng mới lộ ra vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Chỉ là đến gần đêm khuya, thiếu nữ mới phát hiện ra một vấn đề. Từ sau khi ấu thú được nàng mang về nuôi thì vẫn luôn ngủ trong phi kiệu của nàng. Nhưng hiện tại lại có thêm Tần Như Vọng lúc nào cũng kè kè với ấu thú, khí tức trên người hắn lạnh lẽo như vậy, nếu mà ở cùng một phòng với nàng thì làm sao nàng ngủ yên ổn cho được.

Thiếu nữ đang suy nghĩ xem có cần sắp xếp cho ấu thú cùng Tần Như Vọng một chiếc phi kiệu còn trống khác hay không thì có một thị nữ đột nhiên tiến vào, cung kính hành lễ nhỏ giọng nói: “Thỉnh an Thánh nữ, phụng mệnh Tôn chủ nô tỳ đặc biệt tới truyền lời, xin ngài lập tức đưa Ánh Tuyết đến chỗ tôn chủ, còn có…”

Nàng hơi sợ hãi nhìn qua Tần Như Vọng, nhỏ giọng nói: “Cũng đưa cả vị đại nhân này qua đó ạ.”

“Được, ta đi ngay đây.”

Thiếu nữ hơi buồn bực trả lời. Không biết muộn như vậy rồi Thiên Thu còn có chuyện gì, hơn nữa cũng không phải tìm nàng mà lại bảo nàng chỉ cần đưa ấu thú qua đó.

Nàng bảo Tần Như Vọng ôm lấy ấu thú vì ăn no phê pha bên kia, dùng huyền khí đưa bọn họ vào trong phi kiệu Ứng Thiên Thu. Tuy rằng nàng cũng rất tò mò Ứng Thiên Thu làm gì, nhưng có người giờ phút này không hy vọng nàng ở lại, chỉ thấy ống tay áo khẽ động, một cổ huyền khí thổi tới đưa nàng ra bên ngoài xe.

Thật hẹp hòi!

Thiếu nữ lầm bầm chạy về ngủ, cơ mà không nói cũng không sao, ngày mai nàng trực tiếp hỏi Cầu Tuyết là được.

Bên trong xe, Kỷ Ninh đang ngồi trên bàn nhìn đĩa chất đầy linh quả trước mặt không khỏi ngẩn người.

Ứng Thiên Thu mặc áo mỏng thuần trắng, mái tóc bạc giống như ánh trăng rũ xuống đầu vai, bớt một chút sắc bén cùng khí thế áp đảo người khác, càng có vẻ tuấn tú nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hắn vươn ngón tay thon dài, kẹp lấy một trái linh quả màu xanh đưa đến bên miệng ấu thú, gọi một tiếng: “Ánh Tuyết.”

Không, cậu không muốn ăn…

Nhìn trái linh quả này, trong lòng Kỷ Ninh cực kỳ xoắn xuýt, đây là món thức ăn cậu ghét nhất trong thế giới này, cho dù cắn một miếng thôi cũng muốn phun ra. Ứng Thiên Thu tuyệt đối là nghi ngờ cậu nên mới lấy linh quả ra thăm dò.

Vì để đề phòng, cậu đã tìm kiếm mô tả về Tuyết thú trong tiểu thuyết gốc từ Tương Lai, thế mà loại linh quả này vừa hay là thức ăn yêu thích của Tuyết thú, không một con Tuyết thú nào có thể cự tuyệt linh quả thơm ngon. Gần như chỉ cần thấy là sẽ điên cuồng nhào tới, thậm chí còn có Tuyết thú bị chết trong lúc tranh đoạt linh quả.

Tuy rằng bây giờ Kỷ Ninh đang chiếm cứ thân thể của Tuyết thú, nhưng sự chán ghét của cậu đối với linh quả đã vượt ra khỏi giới hạn sin.h lý, tăng đến cấp độ tinh thần. Đối mặt với linh quả cậu không hề có bất cứ cảm giác thèm ăn nào cả, ngược lại vừa nhìn đã muốn lập tức chạy trốn.

Này căn bản là đang ép cậu ăn c*t!

Đuôi Kỷ Ninh không ngừng run rẩy, cho dù đối mặt với thứ đồ đáng sợ như thế này cậu lại không thể trốn tránh được. Bởi vì không có một con Tuyết thú nào có thể lờ đi được cám dỗ của linh quả, nếu cậu bỏ chạy là lập tức chứng minh được cậu không phải là Tuyết thú chân chính.

“Cảm ơn Thiên Thu, vậy ta ăn thật đây…”

Kỷ Ninh muốn khóc đến nơi rồi mà vẫn phải giả vờ như mình đang vui vẻ, tha trái cây vào trong miệng mình. Vừa mới cắn một miếng, lập tức có một mùi vị cực kỳ quái dị tràn ngập trong khoang miệng, khiến cho cả người cậu lập tức cứng ngắc.

“Như thế nào?” Ứng Thiên Thu hỏi.

“Quá…”

Thú nhỏ thật sự rớt nước mắt, giống như ăn ngon quá mà bật khóc: “Quá…”

“Nếu ngươi thích,” Ứng Thiên Thu đẩy mâm linh quả đến trước mặt cậu: “Vậy tất cả đều thuộc về ngươi, ăn hết đi.”

“Rầm!”

Ấu thú từ trên bàn ngã xuống, ngồi phịch ở mặt đất.

Cũng may cuối cùng Kỷ Ninh kịp thời dùng lý do buổi tối ăn quá nhiều không ăn nổi nữa mà lấp liếm cho qua. Nếu không tối nay cậu thật sự sẽ bỏ mạng trong tay Ứng Thiên Thu.

Đây tuyệt đối là để thăm dò cậu…

Kỷ Ninh héo queo nằm sấp trên thảm mềm, đuôi cũng vô lực rũ lên rũ xuống.

May mà trước đó Vân Đóa ép cậu ăn quá nhiều thứ, nên cậu mới có lý do từ chối không ăn linh quả nữa. Nhưng dù vậy, cậu cũng biết mình càng thêm khả nghi hơn trong mắt Ứng Thiên Thu.

Hắn đang từng bước ép sát cậu…

Dùng thân thể nhỏ bé như vậy giằng co suốt một ngày, Kỷ Ninh vừa căng thẳng vừa buồn ngủ nên không bao lâu liền gục xuống bàn ngủ, rất nhanh chìm vào trong giấc mộng.

Cậu nằm mơ thấy thế giới của Tần Như Vọng. Thân phận cậu là Thần tử, xin hoàng đế muốn đưa vị hoàng tử trẻ tuổi kia về bên cạnh mình. Song rất nhanh Tần Như Vọng cũng biết chuyện mẫu thân của mình bởi vì Thần sứ mà mất mạng.

“Ầm!”

Nghe thấy bên trong cửa phòng đã được đóng chặt truyền đến âm thanh mâm vỡ vụn, ánh mắt Thần nữ lộ ra vẻ buồn rầu, quay đầu nhìn Kỷ Ninh, khổ sở nói: “Hắn vẫn không chịu ăn cơm…”

Từ sau khi đứa nhỏ chuyển vào cung của Thần sứ, hắn vẫn luôn tuyệt thực và nhốt mình ở trong phòng. Mà một khi Thần tử hoặc Thần nữ xuất hiện, vẻ mặt của hắn sẽ trở nên căm thù tột độ, nếu không phải có người đè hắn lại thì có lẽ hắn đã xông lên bóp ch.ết bọn họ rồi.

“Để ta đi xem.”

Kỷ Ninh thở dài một tiếng, cậu chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Tần Như Vọng trong nguyên tác sau khi mẫu thân chết sẽ ngày càng trở nên thâm trầm và cô độc hơn, hoàn toàn không có hành động kịch liệt thế này. Phản ứng kịch liệt như bây giờ có lẽ bởi vì trực tiếp đối mặt với kẻ thù của mình, chứ không giống trong nguyên tác lúc nào cũng cách một khoảng xa vời với Thần sứ.

Nếu do cậu dẫn đến, đương nhiên cũng phải do cậu giải quyết.

Dưới sự giúp đỡ của hai cung nhân, Kỷ Ninh chậm rãi đi tới, còn hai cung nhân khác đi trước mở cửa ra, cảnh giác nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, rất sợ hắn sẽ tổn thương đến Thần tử đại nhân tôn quý.

Bên trong căn phòng cực kỳ bừa bộn, hầu hết đồ trang hoàng hoa lệ đều bị đập phá tan tành, bàn ghế thì ngã trái ngã phải, gần như không còn chỗ nào gọn gàng ngăn nắp cả.

Đứa nhỏ ngồi trên giường nhỏ, lồng ng.ực phập phồng thở hổn hển không ngừng, nghe thấy tiếng mở cửa lập tức ngẩng đầu lên. Cặp mắt hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, hắn cắn chặt môi khiến máu tươi bắt đầu rỉ ra.

Nhưng lần này hắn cũng không xông về phía Kỷ Ninh như trước nữa mà chỉ ngồi im nhìn cậu. Kỷ Ninh đoán có lẽ do mấy ngày không ăn gì nên không còn sức lực nữa, bèn bảo cung nhân đỡ cậu qua đó, đi đến trước mặt cậu nhóc.

“Ngươi…”

Cậu đang định mở miệng thì đứa nhỏ bỗng nhiên đứng dậy, giơ tay lộ ra mảnh sứ sắc nhọn hung hăng đâm về phía Kỷ Ninh.

“Thần tử đại nhân, cẩn thận!”

Cung nhân quýnh lên đẩy Kỷ Ninh ra, thân thể cậu yếu ớt vô lực nên lập tức ngã nhào xuống đất. Mà đứa nhỏ ỷ vào vóc dáng hơi lùn của mình đã khom lưng né được cái ôm của cung nhân, lần nữa nhào về phía Kỷ Ninh.

“A!”

Trong tiếng thét chói tai, mảnh sứ mà đứa nhỏ đang cầm đâm vào ngực Kỷ Ninh, khiến y phục trắng như tuyết của cậu nhanh chóng nhuộm thành một màu đỏ tươi chói mắt.

Kỷ Ninh cảm thấy trước ngực đau nhói nhưng cậu cũng không quá lo lắng, bởi vì cậu biết mình chỉ bị xước da nhẹ, chút vết thương này còn lâu mới đủ chết người.

Tần Như Vọng vẫn còn nhỏ, hơn nữa lại đã lâu không ăn gì. Cho dù trong lòng mang bao nhiêu hận ý cũng không thể cho ra được bao nhiêu sức lực. Huống chi lúc này tay hắn còn đang run rẩy kịch liệt, đến cả việc nhắm trúng vị trí cũng lệch đi rất nhiều, căn bản không đâm trúng tim.

Cung nhân nhào tới muốn kéo đứa nhỏ đi lại bị Kỷ Ninh nhỏ giọng quát bảo dừng lại. Cậu hơi đứng dậy, cười nói với bọn họ: “Tất cả các ngươi ra ngoài hết đi, ta muốn nói chuyện một mình với hắn.”

“Thần tử đại nhân, nguy hiểm lắm!”

Các cung nhân phát hoảng, quỳ xuống liều mạng cầu xin cậu, nhưng Kỷ Ninh một mực kiên quyết, thậm chí còn đe dọa nếu bọn họ không đi sẽ lập tức xử tử toàn bộ nên lúc này cung nhân mới lo sợ đi ra ngoài, nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng không dám đóng chặt cửa lại.

“Đừng cầm nó nữa.”

Sau khi bọn họ đi ra ngoài, Kỷ Ninh nhẹ nhàng cầm lấy tay đứa nhỏ, mở từng ngón tay của hắn, để lộ máu tươi đầm đìa trong lòng bàn tay: “Tay ngươi bị thương rồi.”

So với vết thương của cậu thì vết thương của đứa nhỏ có khi còn nặng hơn. Bởi vì hắn nắm chặt mảnh sứ nên lòng bàn tay đã bị cứa rách đến mức còn mơ hồ nhìn thấy phần xương bên trong.

Kỷ Ninh vuố.t ve mu bàn tay đứa nhỏ, phát hiện tay hắn thô ráp hơn mình không thôi. Tay Kỷ Ninh cực kỳ trắng lại vô cùng mềm mại, thân là Thần tử, thứ nặng nhất trong thế giới này mà cậu cầm chính là chiếc mặt nạ, nhưng ngay cả mặt nạ cũng rất nhẹ, non nhẵn bóng mượt, ngay cả chỉ tay cũng rất ít. Nhưng tuổi tác của đứa bé còn nhỏ, hơn nữa lại là hoàng tử, bàn tay của hắn không nên ở trong tình trạng như vậy.

Nhưng Kỷ Ninh cũng nhanh chóng hiểu rõ, mặc dù hắn thân là hoàng tử nhưng lại không có đãi ngộ của hoàng tử, thậm chí còn không được đặt tên theo nghi lễ nữa. Cái tên “Như Vọng” là do mẫu thân hắn đặt cho. Mà mẫu thân hắn là một nô tỳ trong cung, ngày thường cực kỳ vất vả, nhất định là đứa bé chăm sóc, giúp đỡ nàng làm việc. Nên mới còn nhỏ tuổi đã có một đôi bàn tay như thế.

Nhưng người mẫu thân duy nhất hắn có thể dựa vào ở trên đời này cũng đã không còn nữa.

Máu tươi không ngừng chảy ra, Kỷ Ninh lấy thuốc tùy thân bôi lên vết thương ở lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng hỏi: “Đau không?”

“…”

Đứa nhỏ cúi đầu không nói gì, nhưng nước mắt lại bắt đầu chảy ra, rơi xuống ống tay áo của Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh ôm lấy tấm lưng gầy guộc của hắn vào lòng, lúc đầu hắn còn giãy giụa nhưng đến khi nghe thấy tiếng th.ở dốc yếu ớt của Kỷ Ninh thì từ từ dừng lại, dựa vào trong ngực của cậu, dần dần có tiếng khóc, càng lúc càng lớn hơn.

“Vì sao lại quan tâm đến ta…” Đứa nhỏ khóc không thành tiếng, nước mắt nhanh chóng thấm ướt y phục của Kỷ Ninh: “Các ngươi hại chết mẫu thân ta, sao không dứt khoát giết ta đi, tại sao ngươi còn quan tâm đến ta làm gì…”

“Bởi vì ngươi được trời đất định sẵn sẽ lên ngôi xưng đế, thống nhất các nước, nổi danh muôn phương, vạn dân kính ngưỡng.”

Kỷ Ninh vuố.t ve mái tóc của hắn, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.

Tiếng khóc của Tần Như Vọng bỗng nhiên dừng lại.

Hắn nâng ánh mắt đỏ bừng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra một tia lạnh lẽo khiến người khác phải kinh hãi.

“Nguyên lai ngươi mới đối xử tốt với ta chỉ vì như vậy?” Hắn hỏi.

Kỷ Ninh lắc đầu, không nói gì cả.

“Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.” Tần Như Vọng gằn từng chữ: “Nếu thật sự có một ngày như thế, ta ắt sẽ tiêu diệt Vu Thần quốc, tàn sát hết tất cả thần dân của các ngươi, phá hủy tượng thần Vu thần, mà ngươi cũng sẽ bị ta đào thi thể lên nghiền nát thành tro bụi, không bao giờ bước vào luân hồi.”

“Bây giờ ngươi không thể giết ta được, nếu không ngươi sẽ bị xử tử. Nhưng cũng không cần phải đợi đến lúc ta chết rồi dùng hài cốt của ta để trút giận.”

Kỷ Ninh mỉm cười: “Trước khi ta chết, ngươi sẽ trở thành hoàng đế của Đại Hạ quốc, đến lúc đó ngươi có thể ban cho ta cái chết, trực tiếp nghiền xương cốt thành tro bụi.”

Cậu dịu dàng ôm lấy bé trai, khẽ nói:

“Ta sẽ chờ ngươi đến giết ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc