SAU KHI CHIA TAY TÔI Ở GIỚI GIẢI TRÍ BẠO HỒNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

--Dịch: Autumnnolove--

???

Trên đường về, 

Lục Tuân chủ động nói: "Đạo diễn Mạc nói vẫn chưa tìm được nhân vật nam phụ thích hợp, nên tôi đã đề cử cho ông ấy một người."

Trước mặt Lạc Ninh anh cũng không muốn che giấu bất kỳ chuyện gì. 

Lạc Ninh đã nghiền ngẫm qua toàn bộ kịch bản nên cũng biết nam phụ là dạng nhân vật gì. Cô nghiêng đầu dò hỏi: "Không lẽ anh đề cử Kỷ Tinh Hành?"

Bằng không với tính cách của Lục Tuân, hẳn là sẽ không tự nhiên đề cập tới việc này với cô. 

Khóe môi Lục Tuân nhếch lên đầy xấu xa: "Thì...đạo diễn muốn tìm một người có ngoại hình đẹp, tôi cảm thấy cậu ta rất phù hợp nên mới đề cử."

Lạc Ninh: "...". Sao cứ cảm thấy thấy ông anh này nói chuyện giả trân. 

Cô cười như không cười quay đầu lại hỏi anh: "Anh có chắc là bởi vì thấy anh ta trẻ tuổi đẹp trai có kỹ thuật diễn xuất nên anh mới đề cử không?"

Lục Tuân ho nhẹ một tiếng, cười đáp: "Quan trọng là tôi cảm thấy cậu ta có thể diễn tốt vai nam phụ đó nữa."

Lạc Ninh dở khóc dở cười: "Lục lão sư, anh chắc chắn là anh không có cố ý chỉnh anh ta chứ?"

"Nếu mà em cho là như vậy cũng không sao cả". Lục Tuân gật đầu mỉm cười, xem như thừa nhận. 

Anh thật sự muốn cho Kỷ Tinh Hành hiểu rõ một đạo lý, dù ở trong phim hay ngoài đời, mất đi chính là mất đi, có muốn cứu vãn mọi thứ cũng đã muộn rồi. 

Lạc Ninh hỏi: "Đạo diễn Mạc có đồng ý không?"

Lục Tuân trả lời: "Ông ấy cũng cảm thấy tính cách và hình tượng của Kỷ Tinh Hành rất phù hợp với nhân vật đó, cho nên dự định chờ thêm hai ngày nữa sẽ liên hệ với người đại diện của Kỷ Tinh Hành."

Sau đó anh lại chuyển đề tài, hỏi: "Em thấy sao? Nếu em có ý kiến khác, tôi có thể yêu cầu đạo diễn Mạc tiếp tục tìm người."

Nếu Lạc Ninh không muốn diễn cùng với Kỷ Tinh Hành, anh có thể xem như chưa từng đề cử Kỷ Tinh Hành, tất cả đều theo ý của cô. Cho nên lúc này anh mới nói chuyện này với cô. 

Lạc Ninh vừa nghe liền biết đây chính là sự tôn trọng mà Lục Tuân dành cho cô. Người đàn ông này trước giờ vẫn luôn rất tinh tế và chu đáo. 

Cô nhún vai nói: "Tôi không sao cả, còn phải xem Kỷ Tinh Hành có muốn tham gia hay không nữa."

Với tính tình trẻ trâu trước kia của Kỷ Tinh Hành, hẳn là sẽ không tham gia, thậm chí còn châm chọc đạo diễn Mạc thêm vài câu nữa. Còn bây giờ cô cũng không thể xác định được tên kia có đồng ý hay không. 

Lục Tuân thấy Lạc Ninh không để tâm chuyện này, con ngươi của anh nhiễm một tầng ý cười nồng đậm: "Anh ta chắc chắn sẽ nhận vai này."

"Anh ta muốn đến thì đến thôi!". Bây giờ Lạc Ninh đã có thể xem Kỷ Tinh Hành như bạn bè bình thường. 

Lục Tuân cười hỏi: "Tối nay em có bận không? Cùng nhau ăn tối được không?"

Anh lại bổ sung: "Tôi biết một nhà hàng hải sản hương vị rất ngon, muốn dẫn em tới đó ăn thử."

Lạc Ninh cười gật đầu: "Cũng được!"

Mấy ngày nay mẹ và em trai đã theo dì Lan đi chơi, cô không cần trở về ăn cơm với họ. 

Lục Tuân nhìn thời gian, lại nói: "Bây giờ vẫn còn sớm, tôi muốn mua mấy cái khuy măng sét*, em có thể giúp tôi chọn không?"

(*) : Khuy măng sét hoặc măng-sét tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra.

Nếu trợ ký của anh nghe được những lời này nhất định sẽ cảm thấy cạn lời. Làm sao mà Lục ảnh đế cần phải đi dạo trung tâm thương mại để mua khuy măng sét? Cái gì bọn bọ cũng chuẩn bị hết rồi, anh chỉ cần tới tùy ý lựa chọn thôi mà. 

Lạc Ninh nghe anh nhờ vả như vậy thì cảm thấy Lục đại ảnh đế cũng có những lúc thật hòa nhập. Cô khẽ cười: "Được!"

--Dịch: Autumnnolove--

Hai người đeo khẩu trang đội mũ đến trung tâm thương mại, hơi thở trên người đều thu liễm, cho nên lúc đi đường bị người ra nhìn nhiều một chút chứ không bị ai nhận ra. 

Lạc Ninh giúp Lục Tuân chọn vài cái khuy măng sét, anh lại đi cùng Lạc Ninh tới mấy cửa hàng quần áo. Sau khi mua sắm xong, hai người chọn một quán cafe tương đối riêng tư để ngồi nghỉ mệt. 

Chọn được chỗ ngồi, Lạc Ninh cười nói với Lục Tuân: "Rất nhiều đàn ông đều không thích đi dạo cũng phụ nữ, người như Lục lão sư thật hiếm thấy."

Trước kia Kỷ Tinh Hành luôn rất ghét đi dạo phố mua sắm với cô. Mỗi lần yêu cầu anh ta đi dạo phố với cô, anh ta nếu không thẳng thắng từ chối thì cũng miễn cưỡng mà đi, đi dạo không bao lâu liền mất kiên nhẫn, thái độ giống như sống không còn gì luyến tiếc. Bây giờ nhớ lại thật muốn đánh vào cái đầu chó của anh ta một cái. 

Vị Lục ảnh đế này không giống như vậy, anh ta chẳng những sẽ kiên nhẫn đi dạo cùng cô, còn nghiêm túc đưa ra ý kiến và chủ động xách đồ. 

Lục Tuân khẽ cười: "Đi dạo cùng em tôi không mệt, tôi rất vui."

Bình thường anh cũng không thích đi mua sắm dạo phố, nhưng nếu đi theo xách đồ cho Lạc Ninh anh rất sẵn lòng. Nếu đổi thành cô gái khác, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này!

Lạc Ninh cười đùa: "Vậy sau này nếu như tôi không tìm được bạn thân đi dạo phố tôi sẽ kiếm anh đó? Tôi phát hiện thẩm mỹ của anh và tôi rất giống nhau."

Lục Tuân đưa ra ý kiến toàn dựa trên sở thích của cô. 

Lục Tuân cầu mà không được, mặt mày phơi phới: "Không thành vấn đề!"

--Wattpad: Autumnnolove--

Hai người uống cà phê xong, vừa vặn đi ngang qua rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại. Lục Tuân lại đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Bây giờ dùng cơm thì có vẻ vẫn còn hơi sớm, hay là chúng ta xem một bộ phim đi?"

Anh chỉ vào áp phích tuyên truyền của một bộ phim rồi nói: "Bộ điện ảnh này nghe nói cũng không tệ, doanh thu phòng vé cũng rất cao."

Từ sau khi sống lại, Lạc Ninh vẫn chưa từng đi xem phim rạp, kiếp trước cũng rất ít dịp được xem. Cho nên cô cảm thấy rất tò mò: "Được đó, tôi lên mạng đặt vé."

Trong tay Lục Tuân xách theo không ít đồ, Lạc Ninh lấy di động ra mua hai vé xem phim. Cách thời gian chiếu phim không ngắn, hai người quyết định quay lại xe cất đồ, mua thêm bỏng ngô, khoai tây chiên và nước ngọt rồi mới vào phòng chiếu. 

Lạc Ninh mua hai vé vip cạnh nhau. Sau khi ohim chiếu, Lục Tuân ôm khoai tây và bắp rang, chờ Lạc Ninh muốn ăn liền nâng hộp lên, phục vụ hết sức chu đáo. 

Bộ phim này quả thật rất ổn, nhưng Lục Tuân nào có tâm trí thưởng thức. Anh đang rất hưởng thụ cảm giác và không khí xem phim với Lạc Ninh. 

Sau khi xem phim xong hai người mới đi đến nhà hàng hải sản mà Lục Tuân giới thiệu. Mặt tiền của nhà hàng này không giống với những nhà hàng cao cấp, nó giống như một tiểu viện thời xưa, bày trí trang nhã, buôn bán rất được, không ít người vẫn đang xếp hàng chờ. 

Lục Tuân quen biết với ông chủ nhà hàng này, cũng đã đặt phòng trước, hai người vừa đến liền có bàn ăn. Vừa mới gọi món xong, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. 

Lục Tuân mở miệng: "Vào đi!"

Lập tức có ba người đàn ông từ bên ngoài tiến vào, trong đó có một người mà Lạc Ninh cũng biết, Phó Từ. 

Hai người còn lại, một người đeo mắt kính, nhìn qua rất ôn tồn lễ độ, diện mạo hay khí chất đều là nhất phẩm. 

Người còn lại ăn mặc có phần bụi bặm, không che giấu được khí chất ngông nghênh, phóng khoáng. Bên cạnh đôi mắt đào hoa còn có một nốt ruồi lệ, nam giới có "nữ tướng" mà lại không mềm mại, đúng là loại hình mà các cô gái hiện nay đang theo đuổi. 

Sau khi ba người tiến vào, người đàn ông mắt đào hoa lộ ra biểu tình giống như nhìn thấy quỷ khi nhìn về phía Lục Tuân. 

"Ây yo, lão cán bộ Lục thiếu của chúng ta lại hẹn người đẹp ăn cơm, chuyện lạ hơn hai mươi năm mới thấy lần đầu nha!"

Lục Tuân không để ý đến cậu ta, anh chủ động giới thiệu với Lạc Ninh: "Đây là bạn chơi từ nhỏ của tôi, Hoắc Dã."

"Phó Từ thì em biết rồi, tôi cũng không giới thiệu nữa."

Sau đó lại giới thiệu với hai người bạn: "Đây là Lạc Ninh."

Ánh mắt Hoắc Dã không ngừng đánh giá Lạc Ninh, nhưng cũng không hề ngả ngớn: "Đúng là người đẹp hiếm thấy. ánh mắt của lão Lục quả nhiên sáng ngời."

Anh ta mới từ nước ngoài trở về, không có chú ý nhiều tới giới giải trí, cho nên cũng không biết Lạc Ninh là ai.

Lục Tuân ném cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo: "Các cậu tới đây dùng bữa sao?"

Hoắc Dã nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lục Tuân thì thu liễm không ít. Anh nuốt xuống cách gọi 'người đẹp' vừa định gọi ra miệng, tươi cười lịch thiệp đưa tay ra chào hỏi: "Chào cô Lạc!"

"Tôi rảnh rỗi nhàm chán, kêu bọn họ đi ăn tối với tôi."

"Gọi điện thoại cho cậu, cậu lại không bắt máy."

Anh ta lại cười ẩn ý: "Thì ra là đã có hẹn với người đẹp rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc