--Dịch : Autumnnolove--
???
CHƯƠNG 162
Sáng sớm hôm sau
Lạc Ninh và Lục Tuân vẫn có thói quen dậy sớm tập thể dục, thuận tiện mua bữa sáng từ bên ngoài về cho tất cả mọi người.
Vừa ăn xong bữa sáng thì đạo diễn cũng vừa có mặt ở sân sau của nhà trọ.
"Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu đi bái phỏng các viện ở các tầng của Tinh Hoa Sơn Tự, xem thử xem người nào của tổ nào có thể mở được cánh cổng lớn của từng viện trước."
Đạo diễn dùng vẻ mặt hứng thú cười nói: "Hai tổ các người từ giờ phút này trở đi chính thức tiến vào giai đoạn cạnh tranh với nhau."
Ngụy Diệu cười nói: "Cuối cùng cũng đến lúc tổ chúng tôi phát huy rồi."
Sài Kính cũng lên tiếng góp vui: "Đúng vậy! Đêm hội hoa đăng tối qua Tiểu Ninh Ninh dẫn theo hai người đẹp này chơi, năng lực bạn trai max như vậy khiến cho chúng tôi không có chỗ phát huy. Hôm nay hãy xem chúng tôi trổ tài đây!"
Ngụy Diệu nhìn Lạc Ninh nói: "Nhắc đến cái này, tôi không thể không nói một câu. Tiểu Ninh Ninh, cháu là con gái, sao có thể lợi hại hơn đám đàn ông bọn chú vậy. Bái phục!"
"Tất nhiên!". Tô Thanh Lam chủ động kéo tay Lạc Ninh, "Tiểu Ninh Ninh mà con trai thì cháu nhất định phải theo đuổi cho bằng được."
"Các chú cũng đừng vội khoe khoang, cháu cảm thấy hôm nay muốn qua cửa còn phải ôm đùi của Tiểu Ninh Ninh nhà cháu mới được đó."
Tuy rằng vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy những mặt khác của Lạc Ninh, nhưng cô vẫn cảm thấy rất tin tưởng Lạc Ninh.
Nghê Hân Toàn cũng cười theo: "Nếu như Lạc Ninh là đàn ông, tôi lập tức tự dâng mình tới cửa cho em ấy!"
Ở bên cạnh Lạc Ninh cô luôn có cảm giá được chú ý và cưng chiều, so với loại đàn ông chó má như Nguyên Hãn Dật thì cô ấy còn đàn ông hơn nhiều.
"Tuy rằng đang là người của tổ hai, nhưng mà tôi cảm thấy phải ôm đùi Tiểu Ninh Ninh mới có thể nằm thắng". Nói xong cô còn ném ánh mắt hâm mộ về phía người tổ một. Hôm bốc thăm sao lại không có vận khí như vậy bốc trúng tổ hai.
Lạc Ninh dở khóc dở cười: "Tôi thật sự phải cảm ơn vì được mọi người xem trọng như vậy!"
[ Ha ha, Ninh bảo của tôi chính là máy thu hoạch nữ thần! ]
[ Tôi muốn từ lão bà gọi là lão công, tôi nên làm gì bây giờ? ]
[ Xem ngày hôm qua năng lực bạn trai của Ninh bảo bùng nổ như vậy, nhìn lại bạn trai của em ngoài muốn đạp ảnh một cái ra thì em vẫn muốn đạp ảnh thêm cái nữa ]
[ Tui cũng vậy ớ, tại sao một người bạn trai như vô dụng lại xuất hiện ở đây chứ, vẫn là Ninh bảo của tôi tốt nhất ]
[ Có bạn trai để làm gì, vướng tay vướng chân, tôi cần Ninh bảo là đủ rồi ]
[ Tui cũng muốn được hả cho Ninh bảo, lão công ơi em yêu chị! ]
[ Lão công, em muốn gả cho chị! ]
Khán giả và người hâm mộ giới tính nam nhìn thấy bình luận đều kêu gào phải gả cho Lạc Ninh, cả đám đều cảm thấy trên đầu đầy chấm đen.
Đám phụ nữ này điên rồi!
Sau đó bắt đầu cảm thấy chua xót mà rơi lệ. Đầu năm nay sinh ra là đàn ông cũng quá khó khăn rồi, không chỉ phải cảnh giác những tên đàn ông khác, bây giờ còn phải đề phòng cả phụ nữ nữa. Bọn họ dễ dàng sao?
–Wattpad: autumnnolove–
Lạc Ninh nhìn về phía đạo diễn, hỏi: "Hai tổ thi đấu thì cuối cùng có phần thưởng không?"
Đám người Ngụy Diệu cũng có phản ứng, "Đúng, đúng! Tổ thắng sẽ được thưởng gì vậy? Nếu không có phần thưởng ông cũng không xong với tôi đâu đó."
Trên mặt đạo diễn là nụ cười tươi rói, trả lời: "Tất nhiên là có phần thưởng rồi!"
"Phía tổ tiết mục chúng tôi đã thương lượng xong với Tinh Hoa Sơn Tự rồi. Chỉ cần các người có thể vào được cửa lớn mỗi viện của các tầng Tinh Hoa Sơn Tự, vào bên trong khiến cho các vị đại sư hài lòng, bọn họ sẽ đưa lễ vật cho các người."
"Tầng nào cũng có, còn phải xem tổ nào có thể lấy được lễ vật."
Nghe đạo diễn nói xong, ánh mắt của đám người Ngụy Diệu sáng rực lên. Ngụy Diệu và Sài Kính còn đập tay với nhau, "Thế mà lại là phần thưởng từ Tinh Hoa Sơn Tự, vậy chúng ta cần phải liều mạng đoạt mới được."
Lục Tuân cười nói: "Các người cũng đừng cao hứng quá sớm"
Ngụy Diệu tự tin nói: "Lục lão sư, lần này tổ chúng tôi có ưu thế, một hồi lên núi chúng tôi liền không khách khí. Các người chuẩn bị tiếp chiêu đi."
Tất nhiên nói như vậy cũng là để khuấy động không khí trong chương trình thôi, bằng không ông cũng không dám dùng ngữ khí này nói chuyện với Lục ảnh đế.
Lục Tuân khẽ cười nói: "Các ngươi cứ việc phóng ngựa tới đây."
Nhìn hai tổ khách mời và thực tập sinh xoa tay hầm hừ, ý cười trên mặt đạo diễn lại càng sâu. Hai bên càng thích phân cao thấp càng tốt, tốt nhất là đấu nhau tới xẹt lửa cũng được.
"Được, vậy tôi ở nơi này liền chúc cho các người qua cửa thành công". Ông vỗ tay nói.
Lạc Ninh từ trong lời nói của đạo diễn năm được từ ngữ mấu chốt: "Đạo diễn, vậy nếu không qua cửa thành công thì sao?"
Đạo diễn phát hiện Lạc Ninh cũng quá nhạy bén, ngượng ngùng cười nói: "Vậy thì không vào bên trong được."
Sài Kính nhướng mày hỏi: "Vào không được là có ý gì?"
Đạo diễn cũng không giấu giếm nữa, "Các viện của Tinh Hoa Sơn Tự cũng không phải dễ dàng tiến vào như vậy. Nếu hai tổ các người không hoàn thành được yêu cầu của đối phương để vào cửa thì sẽ bị cự tuyệt ở bên ngoài"
Ngụy Diệu cạn lời, "Có phải ông đang trêu đùa tôi đấy không?"
Tất nhiên là bọn họ đều biết các viện bên trong mỗi tầng của Tinh Hoa Sơn Tự không phải muốn vào là vào, nếu không trước kia bọn họ đã đi vào than quan rồi còn phải chờ đến bây giờ làm gì. Tố tiết mục này lại không sắp xếp điểm này, đạo diễn quả nhiên không phải loại tốt lành gì, khiến cho bọn họ mừng hụt một hồi.
Đạo diễn cau có: "Ai mà thèm trêu đùa mấy người. Đây chính là khảo nghiệm dành cho các người đó, bằng không lấy cái gì để so tài đây."
"Cho nên tiếp theo, có thể gõ được cửa viện ở các tầng Tinh Hoa Sơn Tự hay không, có thể vén bức màn bí ẩn ở bên trong cho các vị khán giả xem hay không, còn trông cậy vào các vị."
Ông ấy không đề cập một chuyện, bọn họ ban đầu cũng muốn sắp xếp cho các khách mời vào bên trong tham quan và phát sóng trực tiếp, nhưng Tinh Hoa Sơn Tự người ta có quy củ, bọn họ không thể phá được. Bọn họ có thể tranh thủ được phép phát sóng trực tiếp đã là chuyện rất không dễ dàng rồi. Nhưng mà dù chỉ là như vậy thì cũng rất hấp dẫn và kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi, nếu không làm sao xếp hạng của chương trình có thể tăng vọt.
Lục Tuân vẫn luôn biết quy củ của Tinh Hoa Sơn Tự nên khẽ cười, nói: "Cho nên tôi vẫn luôn nói các người đừng vui vẻ quá sớm, tổ đạo diễn sẽ không có lòng tốt như vậy đâu."
Ngụy Diệu trừng mắt nhìn đạo diễn, liếc mắt một cái: "Vậy có khác gì chúng tôi tự mình đến đây chơi đâu chứ?"
Đạo diễn càng không biết xấu hổ mà nói: "Tất nhiên là có khác biệt rồi. Một mình ông đến đây, không đạt được yêu cầu vào cửa thì hoàn toàn không có cơ hội vào bên trong."
"Nhưng nếu có một người trong hai tổ các người thông qua, vậy những người khác đều có thể theo vào. Đây chính là cơ hội mà chúng tôi nỗ lực tranh thủ được đó."
Ông ấy lại nói: "Vừa rồi tôi vẫn luôn nhấn mạnh một điều, xem tổ nào có thể gõ cửa lớn của các viện ở các tầng Tinh Hoa Sơn Tự trước, nhưng chưa hề nói các người có thể trực tiếp đi vào."
Ngụy Diệu lườm ông ấy một cái: "Ông lại còn chơi trò bẫy câu chữ, không biết xấu hổ."
Đạo diễn đúng thật là không biết xấu hổ tiếp tục nói: "Thông qua chuyện này, chúng ta học được một đạo lý làm người vô cùng sâu sắc. Thiên hạ không có bữa cơm trưa nào là miễn phí, hơn nữa lúc nghe tuyên bố luật chơi nhất định phải nghe cho thật cẩn thận."
Ngụy Diệu: "...". Đột nhiên cảm thấy mình bị lừa.
Nhìn thấy các khách mời đều sắp nổi cơn thịnh nộ, đạo diễn lập tức cười nói: "Được rồi, bây giờ mọi người nhanh chóng lên xe để xuất phát đi."
Nói xong, ông ấy dùng tốc độ nhanh nhất dẫn theo người của mình rời đi.
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
[ Ha ha, đạo diễn quả nhiên không phải người mà, lừa gạt bọn bọn Ngụy lão sư một phen ]
[ Tôi còn nói sao tổ tiết mục này lại ghê gớm như vậy, có thể khiến cho Tinh Hoa Sơn Tử mở cửa cho bọn họ quay phim, thì ra vẫn phải dựa theo quy củ mà đi gõ cửa nha! ]
[ Nhưng mà có thể cho phép bọn họ phát sóng trực tiếp đã rất giỏi rồi, bình thường ai đạt yêu cầu qua cửa vào bên trong tham quan cũng đâu có phép chụp ảnh với quay phim đâu ]
[ Vậy thì có lợi ích gì? Quan trọng là còn phải xem các khách mời có năng lực đó hay không, nếu không làm cho cửa lớn mở ra được thì chẳng phải uổng phí hết tất cả sao ]
[ Trước kia tôi cũng tự mình đến đó thử qua bài kiểm tra rồi, yêu cầu qua cửa cực kỳ khó luôn. Tôi cảm thấy hôm nay các khách mời có thể qua cửa khả năng cực kỳ nhỏ bé ]
[ Tôi cũng quen một người từng thử qua rồi, thật sự rất khó, các khách mời làm gì có cửa ]
[ Haizzz, tôi không ôm hy vọng quá lớn lao đối với mấy vị khách mời minh tinh này rồi, bọn họ sao có thể đạt được yêu cầu qua cửa, đừng có đùa giỡn chúng ta chứ ]
[ Tự nhiên tôi muốn nhìn thấy mấy vị minh tinh đó bị người ta sập cửa vào mặt, chờ mong chờ mong! ]
[ Lầu trên kỳ lạ vậy, nhưng mà tôi cũng đột nhiên có chút mong chờ, làm sao bây giờ? ]
[ Còn tôi thì rất hy vọng các vị khách mời có thể có năng lực một chút. Tôi xem chương trình này là vì muốn xem viện bên trong của các tầng của Tinh Hoa Sơn Tự đó ]
[ Thầy Ngụy, thầy Sài, trông cậy hết vào các thầy đó, cố lên nha! ]
CHƯƠNG 163
Khách mời và các thực tập sinh nhanh chóng ngồi vào xe đề lên núi trước. Một giờ sau, xe ngừng lại trước cửa một khoảng sân rộng lớn hoa lệ.
Đây chính là tầng thứ nhất của Tinh Hoa Sơn Tự - Viện Thư pháp và Hội họa.
Cổng sân có treo một tấm bảng, trên đó có mấy chữ "Viện Thư pháp và Hội họa" như rồng bay phượng múa. Kiểu chữ này mang lại cho người ta cảm giác khí thế hào hùng.
Lần này người của tổ tiết mục cũng đi theo sau đó, các khách mời vừa xuống xe thì người của tổ đạo diễn cũng lục tục xuống xe.
Đạo diễn ở phía sau hét lên: "Các người có thể đi gõ cửa rồi."
Các khách mời: "...". Ông theo tới đây chi nữa?
Bạc Tương Tương không am hiểu những thứ này cho nên không có đất cho cô dụng võ. Nhưng cô cũng không có ý định tạo cơ hội cho Lạc Ninh biểu diễn, vì thể cười cất lời: "Thầy Ngụy, cửa này phải trông cậy vào thầy rồi!"
Ngụy Diệu đã từng đến nơi này thử qua, nhưng tranh chữ của ông viết ra lại không được thông qua nên lần đó đã bị từ chồi ngoài cửa. Lúc trước ông còn tưởng rằng tổ tiết mục đã thương lượng xong với phía Tinh Hoa Sơn Tự để cho phép bọn họ vào cửa, sau đó hai tổ cùng nhau so tài tranh chữ, nên ông mới có tự tin như vậy. Bây giờ nghe xong Bạc Tương Tương nói, ông có chút không vui. Cô ta hoàn toàn đẩy ông ra tình thế như đứng đống lửa như ngồi đống rơm.
Tuy rằng mấy năm nay chỉ cần có thời gian ông đều sẽ luyện tập tranh chữ, nhưng vẫn không nắm chắc bao nhiêu phần có thể thông qua. Nếu có thể gõ cửa và đưa mọi người vào trong thì còn đỡ, như trước kia bị người ta cự tuyệt ở ngoài cửa sẽ xấu hổ lắm.
Ông chỉ có thể miễn cưỡng cười cười: "Tôi sẽ cố gắng hết sức!"
–Dịch: Autumnnolove–
Ông tiến lên trước đưa tay gõ cửa. Không bao lâu có một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi ra mở cửa, trên mặt thiếu niên đầy ý cười, lễ phép hỏi: "Các vị thí chủ là người tham gia chương trình thực tế phát sóng trực tiếp phải không?"
Ngụy Diệu cười gật đầu trả lời: "Đúng vậy."
Thiếu niên cười nói: "Chắc hẳn các vị đều đã nghe qua quy củ của Tinh Hoa Sơn Tự, muốn vào bên trong viện Thư pháp và Hội họa của chúng tôi tham quan, cần phải thông qua khảo hạch mới được vào."
"Chúng tôi biết, cho nên bây giờ cũng chuẩn bị thử xem!". Ngụy Diệu nói.
Thiếu niên mở cửa ra, "Vậy xin mời các vị thí chủ vào trong."
Đoàn người đi theo thiếu niên vào cửa. Bên trong cửa lớn là một cái vườn, ở giữa đặt mấy cái bàn gỗ cùng văn phòng tứ bảo. Đi qua khu vườn mới đến cửa chính của viện Thư pháp và Hội họa, cửa lúc này vẫn đang đóng chặt. Hiển nhiên là phải thông qua khảo hạch mới có thể mở ra.
Ngụy Diệu đã đến nơi này một lần cho nên biết bước đầu tiên cần phải làm gì. Nhưng lúc này đang phát sóng trực tiếp, có rất nhiều người xem đều không hiểu rõ quy tắc lắm, vì vậy ông cười hỏi: "Chúng tôi cần phải làm gì mới có thể vào cửa?"
Thiếu niên chỉ chỉ vào mấy cái bàn gỗ, "Chúng tôi bên này sẽ ra đề mục, sau đó các người viết một bộ chữ, lại vẽ thêm một bức tranh. Chỉ cần làm lão sư tọa trấn bên ngoài viện vừa lòng là có thể đi vào."
Cậu ta nhìn thấy có nhiều người theo vào như vậy, liền bổ sung một câu, "Nghe nói chủ đề truyền hình lần này của các vị là muốn tuyên truyền tinh hoa và truyền thống văn hóa dân tộc, tất cả mọi người đều có thể cùng thử sức."
"Cũng không nhất thiết là một người phải hoàn thành một bức thư pháp và một bức tranh, có thể tách ra mà làm. Chỉ cần kết hợp được một bộ chữ và tranh hài hòa với nhau là sẽ thông qua."
Ngụy Diệu đã chuẩn bị tốt, "Vậy để tôi thử trước cho!"
Thiếu niên giơ tay làm tư thế mời, "Chữ cùng tranh đều lấy mẫu đơn làm đề."
"Được!"
Ngụy Diệu đi lên trước, cầm lấy bút lông bắt đầu viết chữ, nhìn qua cũng rất có phong phạm. Ngụy Diệu viết chữ xong thì đi đến một cái bàn khác bắt đầu vẽ tranh. Trong vườn có mấy bồn hoa mẫu đơn đang nở rộ, ông vừa xem vừa vẽ. Những người khác đều sôi nổi đi lên xem chữ mà ông vừa viết.
"Thư pháp của thầy Ngụy thật tốt."
Các khách mời và thực tập sinh đều khen ngợi không ngớt. Lạc Ninh xem chữ viết của Ngụy Diệu, tuy rằng không được xem là cao thủ nhưng vẫn có tính cách của mình trong đó, cũng không tệ lắm.
Chờ Ngụy Diệu vẽ tranh xong thì có một ông lão mặc quần áo thời đường từ trong căn phòng ở phía bên bước ra.
Thiếu niên cung kính hô: "Phó viện trưởng."
Sau đó hướng tất cả mọi người giới thiệu, "Đây là Phó viện trưởng Tần của viện Thư pháp và Hội họa của chúng tôi."
Mọi người sôi nổi chào hỏi: "Xin chào phó viện trưởng Tần!"
Phó viện trưởng Tần cũng cười đáp lại: "Xin chào các vị, hoan nghênh mọi người đến với viện Thư pháp và Hội họa."
Thiếu niên đem thư pháp và tranh vẽ của Ngụy Diệu đặt trên một cái bàn khác, nói: "Vị lão sư nào đã viết xong tranh và chữ, mời phó viện trưởng cho lời bình."
Phó viện trưởng Tần gật đầu, "Được, tôi nhìn xem."
Ông đi qua, cẩn thận quan sát chữ của Ngụy Diệu, "Chữ viết không tệ, rất có khí khái!"
Sau đó lại thay đổi giọng điệu: "Nhưng mà hai chữ cuối này lại có chút vô lực..."
Ông nhận xét những ưu điểm và khuyết điểm trong chữ viết của Ngụy Diệu một lần, cho dù là người không mấy am hiểu về thư pháp đều có thể nghe hiểu, hơn nữa còn cảm thấy lời bình rất chuyên nghiệp.
Ngụy Diệu rất kích động, khiêm tốn tiếp thu lời bình: "Tần đại sư nói phải, mười năm đọc sách không bằng một lời này của thầy". Ông biết vị phó viện trưởng Tần này, được ví như cây đa cây đề trong giới thư pháp. Trước giờ ông vẫn luôn rất sùng bái ông ấy, được Tần đại sư chỉ điểm ông cảm giác được những bế tắc đều được khai thông.
Phó viện trưởng Tần cười cười: "Ngụy lão sư quá khiêm tốn!"
Sau đó ông lại đưa ra lời bình cho tranh vẽ của Ngụy Diệu: "Tranh này của ông lại không có gì đặc biệt, thậm chí còn kém hơn so với thư pháp một bậc, chỗ này..."
So với phần thư pháp thì tranh của Ngụy Diệu có phần bình bình. Ông cũng biết trình độ vẽ tranh của mình ở đâu, hôm nay nhận được chỉ điểm và lời bình của Tần đại sư ông đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi.
"Cảm ơn Tần đại sư!"
Lúc này, đạo diễn cười hỏi: "Tần phó viện trưởng, tranh chữ kia của Ngụy lão sư có thể qua cửa không?"
Phó viện trưởng Tần có chút khó xử nói: "Chuyện này tôi cũng nói thật, chữ của Ngụy lão sư miễn cưỡng cũng có thể sờ đến cạnh cửa, nhưng mà tranh thì còn chưa đủ trình."
Ngụy Diệu cười nói: "Tôi đã cố hết sức, nhưng mà chữ có thể sờ đến cạnh cửa tôi cũng đủ thỏa mãn rồi."
Ông thật sự thỏa mãn, dù sao những lần trước đến đây ngay cả chữ cũng bị từ chối. Ông quay đầu bất đắc dĩ nói với mọi người: "Các người cũng lên thử đi, chứ không thì cửa viện Thư pháp và Hội họa này chúng ta không vào được rồi. Quy củ chính là quy củ, không thể phá hỏng nó."
Phó viện trưởng Tần cũng cười nói: "Quy củ của Tinh Hoa Sơn Tự này, ai tới cũng vậy thôi, sẽ không bởi vì thân phận hoặc quan hệ mà được đặc cách. Muốn vào cửa, các vị cứ lên thử đi."
Có thể quay chương trình phát sóng trực tiếp ở đây đã xem như là phá lệ rồi.
Sau đó ông nhìn thấy Lục Tuân đang đứng ở cách đó không xa, trên mặt lộ ra một nụ cười khiêm nhường: "Bạn nhỏ Lục cũng đến đây chơi à, hay là cháu cũng tới thử xem, trước đó viện trưởng còn không ngớt lời khen ngợi chữ của cháu đó."
Thái độ này có nghĩa là ông ấy cũng biết Lục Tuân, hơn nữa còn kêu là "bạn nhỏ Lục", cách xưng hô này rất thân thiết nha. Mọi người ở đây đều sửng sốt, không nghĩ tới Lục ảnh đế tuổi còn trẻ mà chữ viết đã được viện trưởng tán dương rồi.
Ngụy Diệu càng thêm sửng sốt, nhưng lại cười reo lên: "Khó trách Lục lão sư lại dám kêu chúng tôi cứ việc phóng ngựa đến, thì ra là đã ở chỗ này chờ sẵn."
"Nhanh nhanh, tới bộc lộ tài năng cho chúng tôi xem đi". Ông thật sự rất tò mò về tài viết chữ vẽ tranh của Lục Tuân.
Lục Tuân bật cười: "Nhìn thấy chữ viết của Ngụy lão sư rồi, tôi vẫn còn đang nghĩ sẽ được lười biếng đó."
Anh đi tới nói: "Nếu phó viện trưởng Tần và Ngụy lão sư đã có lời mời, vậy thì tôi cũng đành phải bêu xấu."
Anh thấy Ngụy Diệu đã lên trước, thật sự không có ý định ra trận, anh cũng không phải là người có tính thích tranh nổi bật của người khác. Nhưng hai người đều đã lên tiếng, anh không viết thì có vẻ như không lễ phép lắm.
"Ha ha, Lục lão sư cứ tự nhiên đi!"
Ngụy Diệu cũng không sợ Lục Tuân viết tốt hơn ông, dù sao thì hội họa và thư pháp cũng vô biên, núi này cao vẫn còn có núi khác cao hơn. Lục Tuân còn nể mặt ông mà ra tay càng khiến cho ông cảm thấy cao hứng.