SAU KHI CHIA TAY TÔI Ở GIỚI GIẢI TRÍ BẠO HỒNG

9.11.2021

Người dịch: Autumnnolove

---

Lạc Ninh nhìn thái độ nghi ngờ của mọi người cũng không cảm thấy tức giận, chuyện này không có cách nào giải thích cho họ hiểu được.

Cô thả lỏng hai tay nói với Hàn Trì: "Tôi đã đoán được trời sẽ mưa rồi, hai người các anh nhanh tìm chỗ trú mưa đi, không tin thì tôi cũng hết cách."

Hàn Trì suy nghĩ một lúc lại nói: "Được rồi, chúng tôi tin cô, bây giờ nhìn xem có sơn động nào gần đây có thể nghỉ ngơi thuận tiện trú mưa hay không."

Nếu Lạc Ninh đã nói như vậy, bọn họ cứ tin tưởng cô một lần cũng được. Nếu trời không mưa, tìm được một cái sơn động qua đêm cũng tốt.

Bên này dẫn đội vừa ra quyết định, các khách mời cùng thực tập sinh đều không phản đối, bọn họ lúc này có chút không muốn đi tiếp.

--Người dịch: Autumnnolove--

Lại đi thêm nửa giờ đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng của cái sơn động nào, mọi người mệt đến mức không thể tiếp tục leo núi.

Bạc Tương Tương đột nhiên nhìn Lạc Ninh cười, sau đó mở miệng nói: "Lạc lão sư không phải đoán trước được tương lai sao? Nếu không cô đoán thử xem sơn động nằm ở hướng nào đi? Tôi tin chắc là cô sẽ đoán được nha."

Người phụ nữ này không phải rất có năng lực sao?

Cô cũng không tin Lạc Ninh có thể tìm ra sơn động, cho nên mới cố ý khiến cho đối phương vào thế phải cưỡi trên lưng cọp.

Người ở đây nghe đều hiểu Bạc Tương Tương đang cố tình làm khó Lạc Ninh. Lúc trước phán đoán được vị trí của con sông cùng trời sắp mưa, còn có thể dựa trên độ ẩm không khí cùng thực vật xung quanh mà suy luận, nhưng mà tìm cái sơn động, mấy yếu tố đó làm sao mà dùng được. Nhưng mà trước giờ Lạc Ninh chưa từng làm chuyện gì mà không thành công, cho nên mọi người cũng mang theo chút hi vọng nhìn về phía cô.

Khán giả cũng rất tò mò, không biết Lạc Ninh có thể đoán ra vị trí của sơn động hay không?

Lạc Ninh đương nhiên biết Bạc Tương Tương đang bới lông tìm vết, nếu cô nói không, sẽ có người đứng ra bình luận nói cô không có năng lực, hoặc nhiều lời khó nghe khác.

Cô thật ra cảm thấy những bình luận đó không ảnh hưởng tới mình lắm, nhưng cô không muốn Bạc Tương Tương được như ý nguyện, cô phải làm giảm bớt giá trị vận khí trên người đối phương.

Vì thế cười nói: "Được thôi, tôi liền bói một quẻ xem thử."

Sau đó mọi người liền nhìn thấy Lạc Ninh móc ra ba đồng tiền có cảm giác tương đối cổ, ở trên tay tung mấy cái.

Lạc Ninh nhìn nhìn thông điệp từ ba quẻ trong lòng bàn tay, lúc này mới lên tiếng: "Đi về hướng Đông Bắc là có thể tìm được một cái sơn động trú mưa."

Mọi người chứng kiến cô tung đồng xu rồi bói ra được kết quả này, không khỏi sửng sốt nhìn nhau.

Cái này cũng có thể sao?

Hàn Trì cùng Phù Vân Băng nhìn nhau một cái, hai người cũng không có cách nào tin được mấy chuyện này, thật sự là nhìn không đáng tin lắm.

Bất quả thử xem cũng không sao: "Được rồi, vậy cứ đi về hướng Đông Bắc thôi."

Nếu không tìm thấy sơn động lúc đó lại tính tiếp, hơn nữa hiện tại trời xanh mây trắng cũng không giống như sắp mưa.

Những người khác cũng có mò không biết quẻ của Lạc Ninh chuẩn hay hông chuẩn, vì thế tán thành: "Được được, chúng ta nghe Lạc lão sư!"

Khóe môi bạc Tương Tương không khỏi câu lên, "Tôi tin tưởng Lạc lão sư chắc chắn tính toán chuẩn nha."

Lạc Ninh nhướng mày, không chút nể tình mắng: "Nếu như trên mặt cô không viết mấy chữ vui mừng khi người khác gặp họa, biểu tình chờ xem tôi xấu mặt, thì tôi còn có thể tin mấy lời nói nhảm này của cô."

Nụ cười trên mặt Bạc Tương Tương liền cứng đờ, cô thật không nghĩ Lạc Ninh dám mắng cô như vậy.

"Lạc lão sư, cô có thể không thích tôi, nhưng cô cũng không cần chĩa mũi nhọn về phía tôi ở khắp nơi như vậy chứ? Tôi thật sự không có ý chế giễu cô, tôi tin tưởng cô, chẳng lẽ tin tưởng một người là làm sai sao?"

Lạc Ninh nhún nhún vai, "Mắt của tôi cũng không có bị mù, nhưng mà cũng không quan trọng, dù sao thì tôi cũng sẽ khiến cho cô phải thất vọng."

Cô nói xong cũng không để ý tới Bạc Tương Tương nữa, đứng dậy đỡ Tô Thanh Lam tiếp tục đi.

Lục Tuân luôn tin tưởng Lạc Ninh, nhấc chân chuẩn bị đi theo. Đi ngang qua bên cạnh Bạc Tương Tương, dừng lại nói: "Cô quản lí nét mặt còn chưa tốt lắm, về sau muốn diễn xuất cho tốt, cần phải luyện tập nhiều hơn, hoặc là đi tìm một thầy dạy diễn xuất từ từ học tập cho có bài bản đi."

Câu này chính là hắn cũng nhìn ra Bạc Tương Tương nghĩ một đằng nói một nẻo, kỹ thuật diễn xuất kém cỏi.

Ban đầu không ít người xem còn cảm thấy Lạc Ninh giống như có chút không khoan dung với những chuyện xảy ra trước kia, nói không chừng là Bạc Tương Tương người ta thật sự tin tưởng cô ta?

Nhưng sau đó nghe Lục đại ảnh đế nói như vậy, mọi người đều thay đổi phương hướng, nói thì ra Bạc Tương Tương thật sự cố ý muốn cho Lạc Ninh xấu mặt, Lục thần không nói thì bọn họ cũng suýt không nhìn ra.

Bị ảnh đế phái thực lực đóng cho cái mác kỹ thuật diễn xuất kém cỏi, khán giả càng xem càng thấy Bạc Tương Tương quả thực giống như đang diễn.

Bạc Tương Tương mới vừa bị Lạc Ninh làm cho tức đến gần chết, nghe được lời này của Lục Tuân, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, "Em không có diễn, em thật sự..."

Nhưng cô ta còn chưa giải thích xong, Lục Tuân đã đi mất rồi.

Lúc này, Kỷ Tinh Hành cũng đi tới, liếc Bạc Tương Tương một cái: "Cô cảm thấy những người khác đều là đồ ngu sao?"

Vành mắt Bạc Tương Tương đỏ lên, nước mắt liền rơi xuống: "Em không có, vì sao mọi người đều không tin em?"

Kỷ Tinh Hành: "......"

Cạn lời, hắn mới nói có một câu, Bạc Tương Tương liền uất ức mà khóc, giống như hắn vừa khi dễ cô ta. Rõ ràng Lục Tuân còn nặng lời hơn, sao vừa rồi cô ta lại không khóc? Có bệnh chăng?

Hắn "haha" một tiếng: "Whatever!"*. Sau đó liền nhanh chân đuổi theo Lạc Ninh và Tô Thanh Lam, hắn thật sự rất sợ tiếp xúc với người phụ nữ Bạc Tương Tương này.

(*) : Sao cũng được! (Wattpad: Autumnnolove)

Những người khác đứng xem cũng cảm thấy lúng túng, bọn họ không nghĩ tới ảnh đế và đỉnh lưu sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy hùa theo Lạc Ninh mắng Bạc Tương Tương.

Nhưng mà bọn họ cũng tin tưởng ba người này, cho tới bây giờ quan hệ của Lạc Ninh và Bạc Tương Tương đều không tốt, Bạc Tương Tương sẽ hảo tâm đi tin tưởng Lạc Ninh? Chưa chắc.

Quan hệ của bọn họ với Lạc Ninh cũng rất tốt, càng không muốn đắc tội Lục ảnh đế và Kỷ đỉnh lưu, chỉ ngượng ngùng cười cười: "Đi nhanh đi, bằng không hồi nữa trời mưa thật thì chạy không kịp."

Sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo, cuối cùng chỉ còn lại một mình Bạc Tương Tương đứng đó khóc lóc càng thêm lúng túng. Bạc Tương Tương rất muốn xoay người chạy ra chỗ khác, Lạc Ninh quả thực hiếp người quá đáng. Nhưng cô không thể. Một là không dám một mình chạy loạn trong rừng rậm nguyên thủy, rất dễ dàng gặp nguy hiểm. Hai là vẫn còn đang phát sóng trực tiếp, chạy đi sẽ bị người xem mắng. Cô sẽ không đi, cô còn phải để khán giả nhìn thấy Lạc Ninh không khoan dung, tình tình không có chỗ nào tốt. Vì thế chỉ có thể lau nước mắt, cực kỳ đáng thương chạy theo sau, bộ dáng bị người khác bắt nạt, cũng khiến cho không ít người đồng tình.

Cô cúi đầu, con ngươi lộ ra một tia tàn nhẫn, nếu những người này bất nhân với cô trước, cũng đừng trách vì sao cô bất nghĩa.

Đại đa số người xem cũng đứng về phía Lạc Ninh, càng bình luận châm biếm Bạc Tương Tương.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Đoàn người đi về hướng Đông Bắc, Lạc Ninh vẫn luôn âm thầm quan sát Bạc Tương Tương. Phát hiện đối phương cứ đi được một lúc, liền sẽ dựa vào bên cạnh một cái cây làm bộ nghỉ ngơi, chờ lúc rời đi sẽ để lại trên thân cây lớn một kí hiệu mũi tên nhỏ bằng móng tay.

Lạc Ninh hơi hơi chau mày, Bạc Tương Tương biến mất một đêm kia, hẳn là đã gặp ai đó. Xem ra cái đảo hoang này cũng không phải là mới được phát hiện, cũng không biết trên đảo còn những dạng người nào, Bạc Tương Tương vì cái gì lại muốn đem hướng đi của mọi người báo cho đối phương biết. Hiện tại cô không thể rút dây động rừng, sẵn tiện quan sát một chút xem sau lưng Bạc Tương Tương có phải có người hay không.

Đi chừng hai mươi phút hơn, mọi người thật sự nhìn thấy một cái sơn động phía trước, trên mặt một đám người đều là biểu tình khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm. Không nghĩ tới Lạc Ninh thật sự bói ra vị trí sơn động, ảo ma Canada.

Hàn Trì và Phù Vân Băng cũng kinh hãi không thôi, bọn họ vẫn là lần đầu tiên được chứng kiến dùng phương pháp bói toán để tìm kiếm sơn động. Bọn họ tự mang theo đồng hồ có hệ thống định vị cũng không làm được tới đó. 

Bình luận

Truyện đang đọc