SAU KHI CHIA TAY TÔI Ở GIỚI GIẢI TRÍ BẠO HỒNG

3.11.2021

Editor: Autumnnolove

---

Lạc Ninh cầm bút nhanh chóng vẽ ra một lá bùa bằng mực chu sa. Tiếp theo hai người Võ KIếm Phong liền thấy cô cầm mấy đồ vật trên bàn ném tới chậu nước. Trong miệng lẩm bẩm niệm vài câu chú ngữ mà bọn họ nghe không hiểu, cô nhẹ nhàng xoay chuyển mấy ngón tay kẹp lấy lá bùa, lá bùa nháy mắt liền tự cháy, làm hai người đàn ông giật nảy mình.

Lạc Ninh đem lá bùa đang cháy ném vào trong nước, làm hai người Kỷ ba cảm thấy thật thần kỳ cùng điên đảo nhận thức với những gì đang xảy ra trướng mắt. Chỉ thấy sau khi lá bùa rơi vào chậu nước, không chỉ lửa không bị dập tắt, ngược lại còn bao bọc mấy thứ đồ trong chậu, hỏa diễm càng ngày thịnh.

Đôi mắt của Võ Kiếm Phong không khỏi trừng to, đây chính là nước máy hắn tự mình đến phòng bếp lấy, dám khẳng định bên trong không có bất kỳ thứ gì có thể thúc đẩy quá trình cháy, mà lửa này sao có thể tiếp tục ở trong nước mà thiêu đốt đồ vật?

Kỷ ba cũng lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng huyền ảo như vậy, xem đến sửng sốt.

Ước chừng mười mấy phút trôi qua, lửa dần dần tắt. Những thứ ném vào trong chậu ước lúc nảy đều bị thiêu thành tro tàn, cũng không còn chút dấu vết nào ở trng nước, nhìn qua giống như chưa từng xuất hiện.

--Editor: Autumnnolove--

Vào lúc này, ở một căn biệt thự cùng thành phố, lão đạo đang ngồi xếp bằng đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, bị phản phệ đến hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt Lạc Ninh nhàn nhạt: "Được rồi, mấy món đồ chơi này đã xử lý xong, còn phản phệ lên người đã bày mưu hãm hại gia đình ngài, bây giờ chúng ta có thể đến cửa hàng đồ cổ."

Ban đầu Võ Kiếm Phong chỉ cảm thấy Lạc Ninh là một cô gái lớn lên đặc biệt xinh đẹp, hiện tại nhìn kiểu gì cũng thấy trên người Lạc Ninh tản mác ra khí chất lãnh đạm, bí ấn, thanh tao, thật không hổ là đại sư.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối không thể tin những chuyện vừa phát sinh, quá sức mơ hồ.

Hiên tại tại hắn đã tuyệt đối tin phục, "Vậy được, bây giờ chúng ta liền đi thôi, vừa lúc tôi cũng có quen biết với một ông chủ bán đồ cổ chính phẩm, để tôi liên hệ ông ấy trước."

Lạc Ninh gật gật đầu: "Được!"

Sau đó ba người lái xe đến cửa hàng đồ cổ.

Võ Kiếm Phong quen biết ông chủ cửa hàng đồ cổ này, cho nên được mời tới gác mái, nơi trưng bày đồ cổ chính cống.

Lạc Ninh cũng chọn được vài món đồ cổ ẩn chứa một ít cát khí, trong đó có hai miếng ngọc bội cùng một vòng tay mã não: "Ba kiện trang sức này để cho những người có tình trạng nghiêm trọng nhất trong gia đình ngài đeo, còn lại tôi trở về giúp ngài bố trí, như vậy có thể loại bỏ âm khí nhanh hơn một chút."

Mấy thứ này cũng không giữ được quá nhiều cát khí, bản chất đều là pháp khí cấp thấp, bất quá cũng đủ để Võ gia bố trí trận pháp chuyển đổi âm khí.

Võ Kiếm Phong liên tục gật đầu: "Tốt tốt, sắp tới vẫn muốn tiếp tục làm phiền Lạc đại sư hỗ trợ."

Ông chủ bán đồ cổ ngồi ở chỗ này, nghe được hai người đối thoại liền không khỏi ngạc nhiên. Bọn họ chơi đồ cổ, tất nhiên là tương đối tin tưởng phong thủy huyền học, cũng thật không nghĩ tới cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy mà là đại sư phong thủy. Nhìn Võ Kiếm Phong cung kính cùng ngữ khí cảm kích khi nói chuyện, chắc chắn cô gái này có bản lĩnh.

Lạc Ninh nhìn trúng một bộ tiền đồng, món đồ chơi này có thể dùng để bày trận cùng bói toán, bởi vậy thương lượng với ông chủ bán đồ cổ để mua.

Giao dịch xong, ông chủ muốn trao đổi phương thức liên hệ cùng Lạc Ninh, "Lạc đại sư, chúng ta cũng có thể kết bạn, về sau cô muốn mua đồ cổ, cứ việc tới tìm tôi."

"Được, có cơ hội tôi lại đến". Lạc Ninh cũng không cự tuyệt, cùng hắn trao đổi số di động.

Linh khí ở thế giới này quá loãng, tu tiên không thực tế, chỉ có thể tu luyện huyền thuật chi đạo. Bởi vậy mà linh khí cô có thể điều động cũng hưu hạn, nếu có thể thu thập được nhiều đồ vậy ẩn chứa cát khí hoặc linh khí, sẽ trợ lực rất lớn cho việc tu luyện của cô.

Rời khỏi cửa hàng đồ cổ, Lạc Ninh lại đi theo trở về Võ gia bố trí trận pháp.

Sau khi cô bố trí xong, Võ Kiếm Phong cũng không biết có phải là ảo giác của chính mình hay không, tự nhiên cảm thấy ở nhà thoải mái hơn lúc trước rất nhiều. Hắn nghĩ mãi không ra, không nhịn được hỏi: "Lạc đại sư, bùa bình an là bây giờ cô làm luôn? Hay là về sau mới làm?"

Trong nhà hắn từ ba cho tới hai người em trai đều còn nằm ở bệnh viện, sớm một chút thu được bùa bình an đưa qua, hắn cũng có thể an tâm. Còn có bà xã cùng con trai, mỗi người cũng nên có một lá bùa, để tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn sợ.

Lạc Ninh cười cười: "Tôi vẫn còn chút tinh lực, bây giờ làm luôn đi."

Những lá bùa lúc trước cô vẽ không có tác dụng nhiều với Võ gia, cô phải dựa trên tình hình thực tế mới có thể đúng bệnh bốc thuốc, mang lại hiệu quả nhanh, cho nên bây giờ chỉ có thể vẽ bùa khác.

"Tốt quá, Lạc đại sư vất vả rồi!". Võ Kiếm Phong vui vẻ, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Kỷ ba thấy bộ dáng của bạn tốt, đúng là hắn chưa từng nhìn thấy qua, bất quá hắn cũng không nghĩ tới Lạc Ninh lợi hại như vậy.

Ban đầu còn tưởng rằng đánh tầm bậy trúng tầm bạ, xem ra Lạc Ninh thật đúng là kế thừa y bát* của ba cô. Haizz, cũng không biết tiểu tử thúi nhà hắn có thể may mắn được Lạc Ninh tha thứ hay không.

(*y bát: giống như tư tưởng, tài nghệ, kỹ thuật,...truyền lại cho đời sau)

Bản thân Lạc Ninh có thực lực, bởi vậy đối với chính mình đặc biệt tự tin, cũng không tránh đi chỗ khác, trực tiếp ở trước mặt hai người liền vẽ bùa.

Lúc Lạc Ninh vẽ bùa, nhìn qua làm cho người ta có một loại cảm giác rất cao thâm, đặc biệt là khi lá bùa sắp thành hình, trên người cô giống như có có một tầng sương khói mơ hồ, càng khiến cho Võ Kiếm Phong cảm thấy cô chính là một cao nhân.

Chờ sau khi mười mấy lá bùa được vẽ xong, Lạc Ninh đưa cho Võ Kiếm Phong: "Gấp thành hình tam giác, đưa cho người trong nhà đeo, nếu gặp chuyện nguy hiểm, lá bùa này có thể chắn được một lần tai kiếp, nếu bùa tự cháy hoặc biến đen có nghĩa là không thể dùng được nữa."

Võ Kiếm Phong thật cẩn thận nhận lấy bùa, "Đã biết, cảm ơn Lạc đại sư."

"Chuyện nhà ngài đã xử lí xong, chỉ cần không có người cố ý dùng tà vật hại người nữa, người nhà của ngài có thể an thuận cả đời". Lạc Ninh xem tướng mạo của Võ Kiếm Phong, nhìn ra được đậu là người phúc hậu, thích hành thiện tích đức.

"Nhà tổ Võ gia của ngài nguyên bản còn có một tầng phúc vận bao phủ, thuyết minh từ đời tổ tiên đã làm không ít việc thiện, chỉ là bị âm khí ăn mòn không nhẹ. Ít nhiều cũng nhờ tầng phúc vận này, bằng không tình huống sẽ càng nghiêm trọng, phỏng chừng đã có người tử vong."

Lạc Ninh dừng một chút nói: "Về sau vẫn nên tiếp tục làm nhiều việc thiện tích đức, nhất định có hạnh phúc cuối đời!"

Võ Kiếm Phong kinh ngạc không thôi, bởi vì Lạc Ninh lại nói đúng. Nhà bọn họ thật đúng là từ đời tổ tiên liền bắt đầu hành thiện tích đức, cái thói quen này vẫn luôn duy trì đến đời của hắn. Võ gia bọn họ quyên góp không ít tiền cho các quỹ từ thiện, mỗi năm còn quyên tặng quần áo cùng tu sửa trường học cho các khu vực vùng núi khó khăn,...Thì ra là làm những việc thiện đó, thật đúng là có thể tích đức thành phúc, tổ tiên anh minh.

"Lạc đại sư nói chí phải, nhà của chúng tôi nhất định sẽ tiếp tục làm nhiều chuyện tốt cho đời."

Lúc này hắn đặc biệt cảm thấy may mắn vì trong nhà vẫn luôn làm chuyện tốt, triệt tiêu không ít cái gọi là âm khí kia, nếu không sẽ người người thân chết đi, nghĩ đến liền sợ.

Hắn lại lo lắng hỏi: "Lạc đại sư, cô có thể nhìn ra mấy thứ kia là ai nhét vào nhà chúng tôi không?"

Nhắc tới cái này, hắn liền nhịn không được nghiến răng nghiến lợi. Võ gia bọn họ cho dù là làm việc hay kinh doanh đều tương đối phúc hậu, không nghĩ tới sẽ có người dùng biện pháp nham hiểm ác độc này muốn đẩy cả nhà hắn vào chỗ chết.

Bình luận

Truyện đang đọc