SAU KHI CHIA TAY TÔI Ở GIỚI GIẢI TRÍ BẠO HỒNG

--Dịch : Autumnnolove--

???

CHƯƠNG 154

Nửa đêm, di động của Lạc Ninh đột ngột vang lên. Cô thức dậy tiếp điện thoại, thanh trầm ấm của Lục Tuân từ ống nghe truyền đến: "Chuyện Liễu gia đã gần hạ màn, nhưng người đứng sau đã chạy thoát rồi."

Lạc Ninh ngồi dậy hỏi: "Sao lại như vậy?"

"Chúng tôi đã phong tỏa nhà cũ của Liễu gia cùng nơi ở của những thuật sĩ phong thủy. Nhưng không nhìn thấy tên chủ mưu đã bố trí trận pháp kia". Lục Tuân ngừng một chút, lại nói: "Tôi điều tra được ông ta từng xuất hiện ở bệnh viện sau khi Liễu Thiếu Hiền xảy ra tai nạn giao thông, nhưng lúc ra khỏi bệnh viện liền mất tung tích."

"Những camera an ninh ghi được hình ảnh của ông ta đều rất mơ hồ, đoạn sau toàn bộ đều bị nhiễu hạt."

Lạc Ninh nói: "Ông già kia tính cảnh giác cũng thật cao, chắc chắn là ông ta cảm giác được nguy hiểm nên chạy trước rồi."

Muốn phá hư hình ảnh từ camera hành trình càng đơn giản, dẫn một chút âm sát đến là được rồi.

"Hiệp hội phong thủy bên này đã ra quyết định truy nã chú hai nhà họ Liễu trong giới phong thủy huyền học cả nước, Cục đặc biệt của chúng ta sẽ phối hợp."

Lục Tuân lại ngập ngừng: "Em có cách nào tìm được ông ta không?"

Anh yêu cầu Lạc Ninh hành động, trọng điểm vẫn là vì lo lắng cho cô. Chuyện của Liễu gia vốn dĩ là do Lạc Ninh giúp Tiêu Du mà ra, sau đó lại phá khí vận của Liễu Thiếu Hiền khiến cho Liễu gia như chuột chạy qua đường. Anh chỉ sợ lúc này không tìm được ông già kia, tương lai ông ta sẽ trả thù Lạc Ninh.

Lạc Ninh vừa nghe liền đoán ra được ý tứ của Lục Tuân: "Không biết, để tôi thử xem."

Cô vẫn giữ máy, lấy ba đồng tiền cổ từ dưới gối đầu giường ra bói một quẻ. Nhìn thấy quẻ tượng này, cô bất giác nhíu mày: "Đạo hạnh của ông lão này không thấp, trên người ông ta còn có vận khí từ trận pháp đổi vận, ông ta lợi dụng khí vận để che giấu hành tung."

"Tôi chỉ có bói ra một quẻ hết sức mơ hồ, ông ta chạy về phía nam, cụ thể là nơi nào thì tôi không biết."

Cái chính là cảnh giới của cô quá thấp, nếu cô tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, cho dù ông ta có thêm khí vận vào cô cũng có thể tính ra được. Có điều nhất ẩm nhất trác giai thị đỉnh sổ*, tâm thái của Lạc Ninh vẫn luôn bình thản.

(*) - 一饮一啄皆有定数 : Miếng ăn miếng uống đều đã được định sẵn. Bất kể chuyện gì xảy ra cũng không phải là tự nhiên mà xảy ra, hẳn là do rất nhiều chuyện trước đó xâu chuỗi mà thành.

Liễu Thiếu Hiền mới là tai họa lớn nhất đối với cuộc đời cô. Sau khi xử lý xong hắn và Hướng Quân, tâm tình của cô cũng ổn định hơn. Kết quả như vậy đã là rất tốt rồi, những chuyện còn lại không cần cưỡng cầu.

Lục Tuân có chút lo lắng, nói: "Tôi chỉ sợ ông ta muốn trả thù em."

Lạc Ninh trả lời: "Không có việc gì, chỉ cần phá được trận pháp khí vận ở nhà cũ Liễu gia, ông ta chắc chắn sẽ nhận phản phệ mà trọng thương, trong khoảng thời gian ngắn cũng không hơi sức đâu mà đi làm chuyện ác."

Chờ ông già kia dưỡng thương xong cô cũng có thể chạm vào cảnh giới Tiên Thiên rồi, đến lúc đó không cần sợ hãi bị đối phương trả thù nữa.

Nghe được ngữ khí thản nhiên của Lạc Ninh, Lục Tuân biết cô đã nắm chắc nên cũng yên lòng phần nào.

Giọng nói của anh lại mang theo chút bất lực: "Nói đến trận pháp đổi vận, còn phải làm phiền em phải đến nhà cũ Liễu gia một chuyến mới được."

"Hiệp hội phong thủy cử đến hai vị đạo sĩ không chuyên về phá trận, cho nên cần em đến xem thử."

Lạc Ninh khẽ cười: "Không thành vấn đề, bây giờ tôi lập tức qua đó."

"Tôi qua đón em!"

"Không cần phiền như vậy đâu, tôi tự lái xe qua cũng được."

"Bên ngoài vẫn còn mưa đường không dễ đi đâu, tôi đã ra xe rồi, em chờ tôi tới đón em đi."

Lạc Ninh thấy anh đã kiên trì như vậy không tiện từ chối nữa: "Được rồi, vậy tôi chờ anh."

--Dịch: Autumnnolove--

Hơn nửa giờ sau, Lục Tuân và Lạc Ninh đã có mặt ở nhà cũ Liễu gia.

Người của Cục đặc biệt đã áp giải người Liễu gia về Cục đặc biệt thẩm vấn, lúc này chỉ còn ba người là Hàn Liệt và hai vị mặc đạo bào một già một trẻ.

Vị đạo sĩ già nhìn thấy Lục Tuân đến liền phất tay: "Cục trưởng Dương, đã lâu không gặp."

Lục Tuân cũng cung kính đáp lại: "Thanh Nguyên đạo trưởng biệt lai vô dạng*!"

(*) - 别来无恙 : từ lúc chia tay đến giờ, ông vẫn khỏe chứ?

Sau đó anh giới thiệu với Lạc Ninh: "Vị này chính là Thanh Nguyên đạo trưởng của Hiệp hội phong thủy, cũng là một đại sư ở Thanh Dương Sơn Tự."

Thanh Dương Sơn Tự là một đạo quán* rất nổi danh, nơi này có rất nhiều vị đại sư phong thủy huyền lợi hại.

(*) - 道观 : Đạo quán là nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ. Đôi khi gọi là cung quán, ngoài ra còn có các kiến trúc với tên gọi theo quy mô lớn nhỏ khác nhau như: điện, đường, phủ, miếu, am, lâu, xá, trai, các, khuyết, đàn.

Nghe được anh giới thiệu mình với cô gái đeo mặt nạ đứng bên cạnh, Thanh Nguyên đạo trưởng không biết có phải do chính mình gặp phải ảo giác hay không mà cứ cảm thấy thanh âm của vị cục trưởng này đột nhiên mang theo độ ấm. Trước kia anh ta đối xử với ai cũng dùng một thái độ lạnh lùng. Đồng thời, ông cảm nhận được có chút liên hệ với cô gái trẻ tuổi bí ẩn này, thuyết minh cô ấy chính là đồng đạo.

Ông chủ động chào hỏi: "Vị này chính là...?"

"Vị này chính là thành viên mới gia nhập Cục đặc biệt của chúng tôi, hiệu là Nguyệt, cũng là một đại sư phong thủy huyền học."

"Tôi cố ý mời cô ấy đến đây hỗ trợ phá giải trận pháp khí vận của Liễu gia."

Lạc Ninh lễ phép cười đáp lại: "Thanh Nguyên đạo trưởng!"

"Nguyệt đại sư!". Thanh Nguyên đạo trưởng có chút bất ngờ, cô gái trẻ tuổi này lại được mời đến đây để phá trận. Ông thầm nghĩ vị cục trưởng Dương này có phải đã quá xem thường trận pháp khí vận này của Liễu gia rồi hay không. Vừa rồi ông đã vận dụng rất nhiều phương pháp cũng chưa phá giải xong, con định báo cáo về Hiệp hội phong thủy để xin trợ giúp. Nhưng mà ông cũng không biểu hiện chút thái độ nào ra ngoài, "Một khi đã như vậy thì làm phiền Nguyệt đại sư xem thử."

Mọi người cũng không nói nhiều lời với nhau, trực tiếp đi đến nơi bố trí trận pháp xem xét.

Sau đó Thanh Nguyên đạo trưởng nhìn thấy Lạc Ninh lấy ra một cái la bàn ẩn chứa cát khí nồng đậm rồi bước vào một cách có quy luật. Trong lòng ông không khỏi cảm thấy kinh ngạc, với nhãn lực của ông tất nhiên là nhìn ra được cái la bàn này chính là một kiện pháp khí đỉnh cấp.

Lạc Ninh vốn rất am hiểu trận pháp, cô nhanh chóng phát hiện ra bên ngoài trận pháp của Liễu gia còn bày ra một trận pháp gây nhiễu khác để bảo vệ nó. Do đó Thanh Nguyên đạo trưởng mới không thể khám phá được đường vào sâu bên trong trận pháp.

Cô lấy con dao găm âm sát ngàn năm ra, gỡ giấy vàng phong ấn nó xuống, cắm con dao vào trung tâm trận pháp, dùng âm sát xâm nhập vào trận pháp đổi vật.

Một màn này khiến cho Thanh Nguyên đạo trưởng xem mà ngây ngẩn, ông không nghĩ tới cô ấy có thể tìm ra được tâm của trận pháp nhanh như vậy. Mà trong tay cô ấy lại còn sở hữu một món đồ mang nặng sát khí. Nội tâm của ông bắt đầu coi trọng cô gái này, nhìn dáng vẻ của Nguyệt đại sư hẳn là xuất thân từ một gia tộc lâu đời chuyên về phong thủy.

–Wattpad: autumnnolove–

Ước chừng hơn một giờ sau, âm sát đã ăn mòn toàn bộ trận pháp đổi vận.

Lạc Ninh lẩm bẩm: "Phá!"

Bên ngoài đột nhiên nổi cơn giông, người ở đây đều nghe được âm thanh 'lạch cạch', một bức tượng chạm khắc bằng ngọc bích trong căn phòng đột nhiên vỡ nát thành bột phấn.

Thanh Nguyên đạo trưởng không ngừng cảm thán: "Nguyệt đại sự tuổi trẻ tài cao, có nghiên cứu sâu sắc ở phương diện trận pháp phong thủy!"

Đúng là trò giỏi hơn thầy!

Ngữ khí của Lục Tuân tràn trề kiêu ngạo: "Nguyệt đại sư thật sự rất lợi hại!"

Thanh nguyên đạo trưởng giật mình, cảm thấy kỳ quái nhìn Lục Tuân một cái. Lần đầu tiên ông nghe được vị Cục trưởng này khen ngợi người khác, trong lời nói còn mang thêm chút cảm xúc mà không phải sự lạnh lùng.

Trận pháp đổi vận vừa tan, người Liễu gia đều cảm thấy váng đầu hoa mắt, thân thể mềm nhũn không còn chút sức lực, giống như vừa trải qua một cơn bạo bệnh. Nhiều người trong số bọn họ cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể thoát khỏi cảnh tù tội, cho dù có ra ngoài được thì nửa đời sau cũng sẽ sống trong cảnh bần cùng nghèo túng.

–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–

Lúc này, trên một chuyến xe lửa hướng về phương nam, ông chú hai nhà họ Liễu đang ngủ trên giường đột nhiên cảm thấy tức ngực mà ngồi bật dậy. Ông ta lập tức dùng khăn che miệng lại, phun ra vài ngụm máu đen, sắc mặt tái nhợt, hơi thở cũng suy yếu rất nhiều. Thậm chí một đầu tóc đen nhánh của ông ta trong chốc lát đã bạc phơ, cả người đột nhiên già đi hơn hai mươi tuổi. Bây giờ đã là nửa đêm, vị khách nằm cùng toa với ông cũng không hề chú ý đến những thay đổi này.

Sắc mặt của chú hai Liễu không khỏi khó coi, thậm chí còn có chút vặn vẹo. Ông không ngờ trận pháp lại bị phá nhanh như vậy, ông còn bị phản phệ rất nặng, một thân đạo hạnh cứ như vậy mà giảm hơn phân nửa.

Tên phá hư chuyện tốt của ông, hại ông và Liễu gia đến nông nỗi này, cứ chờ đó!

Mà Liễu Thiếu Hiền vừa làm xong phẫu thuật vẫn còn đang hôn mê ở bệnh viện, từng sợi khí tránh trên người đang phiêu tán vào không khí với tốc độ chóng mặt. Khí sắc của hắn cũng càng lúc càng kém, dường như chỉ trong một đêm mà hắn ta đã già đi mười mấy tuổi.

Liễu gia xong rồi, Liễu Thiếu Hiền từ một tổng tài lúc này lỡ bước sa cơ, cả đời sống trong nghèo khó và tuyệt vọng trên xe lăn. Đây cũng xem như là báo ứng dành cho Liễu gia vì đã hãm hại không ít người vô tội.

CHƯƠNG 155

Lạc Ninh nhẹ nhàng phá đi trận pháp đã khiến cho cả Thanh Nguyên đạo trưởng và mấy người Hàn Liệt hết sức kinh ngạc.

Thật ra lần này Lạc Ninh cũng chỉ làm ít mà hưởng lời to, hiện tại trận pháp này đã bị phản phệ liên tục mà suy yếu cho nên cô mới có thể phá giải nó dễ dàng như vậy. Được như vậy cũng có công của Lạc Ninh bố trí từ đầu đến giờ, một vòng lại một vòng làm suy yếu đi khí vận của Liễu gia.

Cho nên nói gì đi nữa thì Lạc Ninh vẫn là người có công lao lớn nhất.

Trận pháp đổi vận vừa tan, Liễu gia rơi vào phản phệ, chỉ có người của những gia tộc bị cướp mất khí vận lúc này mới tiến vào mộng đẹp. Bọn họ cảm giác tầng gông xiềng vô hình trên người lúc này đã giải phóng, cả người đều thả lỏng.

Điều khiến Lạc Ninh cảm thấy ngoài ý muốn chính là cô cảm nhận được một sợi tơ vàng chui vào thân thể cô, đây chính là công đức. Những chuyện Liễu gia làm hoàn toàn đi ngược lại ý trời, thì ra phá hư chuyện này còn có thể được thêm công đức, đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn.

Chuyện Liễu gia hạ màn, Thanh Nguyên đạo trưởng cũng muốn dẫn theo đồ đệ trở về để báo cáo chuyện này với Hiệp hội phong thủy.

Trước khi đi, Thanh Nguyên đạo trưởng cũng không quên chào mời: "Nguyệt đại sư, cô có hứng thú gia nhập Hiệp hội phong thủy không? Tôi có thể giới thiệu cô đến đó."

Lạc Ninh cười khéo léo từ chối: "Cảm ơn lời mời của đạo trưởng, nhưng mà bây giờ còn chưa phải lúc. Chờ có cơ hội tôi nhất định sẽ gia nhập Hiệp hội phong thủy."

Cô muốn dùng thân phận thật sự của mình để gia nhập Hiệp hội phong thủy.

Thanh Nguyên đạo trưởng cũng không cưỡng cầu: "Được, có duyên gặp lại!"

Lạc Ninh gật đầu cười nói: "Hẹn gặp lại Thanh Nguyên đạo trưởng!"

–Dịch: Autumnnolove–

Sau một ngày nghỉ ngơi, kỳ III của chương trình thực tế phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu khai máy.

Lần này tổ tiết mục cũng phân xe đến đón các vị khách mời, nhưng đều đã hẹn giờ trước cho nên không có lên nhà khách mời. Xe đưa toàn bộ các khách mời đến sân bay, sau đó người của tổ tiết mục hướng dẫn bọn họ đến phòng chờ.

Lúc Lạc Ninh đến nơi những người khác cũng lần lượt có mặt.

"Tiểu Ninh Ninh đến rồi!". Nhìn thấy Lạc Ninh vào cửa, các khách mời khác đều vui vẻ chào hỏi.

"Xin chào Lạc lão sư!". Các thực tập sinh nhiệt tình vẫy tay.

Lạc Ninh cũng tươi rói vẫy tay lại: "Chào mọi người!"

Cô mới vừa ngồi xuống thì Lục Tuân cũng đến nơi, mọi người lại đứng lên nhiệt tình chào đón.

Người đến nơi cuối cùng là Bạc Tương Tương, hôm nay khí sắc của cô ta không được tốt lắm, nhìn ra được trên mặt còn có một lớp trang điểm thật dày. Sau khi cô ta tiến vào phòng chờ, tuy mọi người cũng đứng lên chào hỏi nhưng lại không nhiệt tình lắm, có người còn có chút lãnh đạm.

Có điều hôm nay Bạc Tương Tương cũng không còn tâm trí đâu mà để ý những thứ này, cô ta miễn cưỡng cười một cái rồi ngồi xuống bảo trì trầm mặc.

Lạc Ninh đoán ra được vì sao cô ta lại như vậy.

Liễu gia sụp đổ chỉ trong một đêm, Liễu Thiếu Hiền trở thành tàn phế nghèo túng, đối với Bạc Tương Tương không chỉ đơn giản là mất đi một nguồn khí vận, mà chính là mất đi một con át chủ bài, tâm tình của cô ta có thể tốt mới là lạ.

Mọi người cũng không quan tâm đến trạng thái của Bạc Tương Tương, cứ tụm năm tụm ba mà trò chuyện.

Ngụy Diệu cười nói: "Lần này lại đến sân bay, chẳng lẽ đạo diễn lại tình làm ra chuyện xấu gì nữa?"

Trải qua một kỳ sinh tồn trên đảo hoang lần trước, bây giờ mỗi lần phải xuất phát từ sân bay lại tạo thành chướng ngại tâm lý trong lòng Ngụy Diệu.

Sài Kính ngồi ở một bên nói: "Nếu lại xuất ngoại thì chúng ta cả đám bỏ về là được."

Ông cũng có chướng ngại tâm lý với nước ngoài. Lần trước đã chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ rồi, hoàn toàn là tìm được đường sống trong chỗ chết, ông thật sự không muốn trải qua chuyện như vậy thêm một lần nào nữa.

Hai người vừa dứt lời thì tiếng cười của đạo diễn đã truyền đến, sau đó thân hình mập mạp của ông ta cũng xuất hiện ở phòng chờ.

"Ha ha, xem các người bị dọa sợ thành cái gì rồi, lần này khẳng định sẽ không xuất ngoại đâu, yên tâm đi!"

Sài Kính tức giận lườm ông ta một cái: "Nói cứ như là ông không bị dọa cho sợ tè ra quần vậy!"

Đạo diễn sờ sờ mũi: "Vì vậy kỳ này chúng ta sẽ chơi ở trong nước."

Lạc Ninh cũng cười góp vui: "Vậy lần này đạo diễn chuẩn bị dẫn chúng tôi đi đâu chơi?"

Thái độ của đạo diễn đối với Lạc Ninh rất khách khí: "Lạc lão sư có biết Tinh Hoa Sơn Tự không?"

Lạc Ninh có chút ngoài ý muốn: "Đương nhiên là bết, chẳng lẽ lần này chúng ta đến Tinh Hoa Sơn Tự?"

Tinh Hoa Sơn Tự là thánh địa của quốc hồn quốc túy dân tộc được xây dựng vào vài thập niên trước. Toàn bộ những tinh hoa văn hóa dân tộc khác nhau đều được phân tầng từ thấp đến cao ở một tòa núi Tinh Hoa này.

Mỗi một tầng đều có những nhân vật cấp bậc đại sư với am hiểu sâu sắc về lĩnh vực liên quan tọa trấn, phía sau còn có những vị được xem là bậc thầy đứng đầu trong nước.

Nhưng mà trước mắt Tinh Hoa Sơn Tự này chỉ mở cửa một trấn nhỏ Tinh Hoa dưới chân núi cho du khách đến tham quan, những viện ở tầng trên đều không tùy tiện mở cửa với công chúng.

Bởi vì Tinh Hoa Sơn Tự rất nổi danh, cho nên người ở đây nghe được đối thoại của của hai người đều đi từ hốt hoảng đến kinh ngạc.

Trên mặt đạo diễn đầy ý cười: "Đúng vậy, chủ đề kỳ này của chúng ta chính là tìm hiểu quốc hồn quốc túy, địa điểm chính là Tinh Hoa Sơn Tự."

Đây chính là chủ đề ý nghĩa mà bọn họ đã vất vả lên kế hoạch. Trải qua nhiều lần nỗ lực cuối cùng cũng được mặt trên đồng ý, cho phép bọn họ đến Tinh Hoa Sơn Tự quay phát sóng trực tiếp.

Mọi người vừa nghe liền biết chủ đề kỳ này chính là tuyên truyền tinh hoa và truyền thống văn hóa dân tộc, quả là một chủ đề rất có ý nghĩa.

Ngụy Diệu có chút kích động hỏi: "Đạo diễn, ý của ông có phải là các viện ở tầng trên của Tinh Hoa Sơn Tự sẽ mở cửa cho chúng ta phải không?"

Trước kia ông đã đến Quốc Túy Sơn Tự rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào được tham quan các viện ở tầng cao như ý nguyện, chỉ có thể ngẩn ngơ ở trấn nhỏ dưới núi mà cảm thấy đáng tiếc.

Những người khác cũng đều cảm thấy rất thú vị, sôi nổi nhìn về phía đạo diễn.

Đạo diễn cười đắc ý: "Đúng vậy, lần này chúng tôi đã nói chuyện với Tinh Hoa Sơn Tự bên kia xong, có thể đưa mọi người đến tham quan và phát sóng trực tiếp từ trấn nhỏ đến các viện ở Tinh Hoa Sơn Tự ."

Ông lại bổ sung thêm: "Cơ hội khó có được, tôi cũng gấp không chờ nổi muốn đến đó ngay lập tức."

Ngụy Diệu càng thêm kích động: "Thật tốt quá!"

Trong mắt Lạc Ninh cũng lộ ra ý cười nồng đậm: "Thật trông chờ!"

Mặc dù Sài Kính không kích động như vậy, nhưng cũng ôm tâm lý tò mò đối với thánh địa văn hóa của dân tộc: "Đạo diễn, cuối cùng ông cũng làm người tốt được một lần."

"Lần này đạo diễn không tệ nha, tiếp tục phát huy!". Những người khác cũng nở nụ cười.

Đại diễn giả vờ tức giận: "Các người đừng được tiện nghi mà còn khoe mẽ."

Sau đó ông nhìn thời gian: "Bây giờ mọi người chuẩn bị đi làm thủ tục chuyến bay đi."

"Được!". Lần này mọi người đều hứng thú bừng bừng mà sôi nổi đứng dậy.

Khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng nghị luận ầm ĩ.

[ Kỳ ba này lại phát sóng trực tiếp ở Tinh Hoa Sơn Tự, đài Dâu Tây lần này ngon á! ]

[ Đợt này đạo diễn ngầu quá xá ngầu! ]

[ Từ lâu tôi đã tò mò với Tinh Hoa Sơn Tự rồi, chờ xem phát sóng trực tiếp vén bức màn che của các tầng Tinh Hoa Sơn Tự, để tôi được bái kiến các vị cao thủ ]

[ Quá xịn, kỳ này tôi nhất định phải xem cho đủ mới được ]

Có người xem vốn không mấy hứng thú với chương trình thực tế phát sóng trực tiếp, nhưng lại có hứng thú với quốc hồn quốc túy của dân tộc, cũng bị quảng cáo thu hút vào phòng phát sóng trực tiếp khiến cho nhiệt độ của chương trình càng lúc càng nóng.

Nhìn thấy lượng người truy cập tăng như vũ bão, đạo diễn cười không khép được miệng. Kỳ này đến lúc này cũng xem như ổn định rồi, phần còn lại đều trông cậy vào các khách mời phát huy.

Trước đó tuy rằng đạo diễn không có nhắc qua chủ đề kỳ này với Lục Tuân, nhưng có tìm đến anh nhờ anh giới thiệu người mặt trên có thẩm quyền, xem như thiếu anh một phần nhân tình. Cho nên lúc này ông rất thức thời, sắp xếp Lục ảnh đế và Lạc Ninh cạnh nhau.

Lục Tuân rất hài lòng đối với cách làm của đạo diễn, xem ra anh giúp đỡ ông ta cũng không lỗ vốn. Anh cũng cảm thấy rất hứng thú với Tinh Hoa Sơn Tự, mà quan trọng hơn là anh biết Lạc Ninh luôn yêu thích tinh hoa văn hóa dân tộc.

Lần này đạo diễn làm rất tốt, đáng được khen ngợi!

Bình luận

Truyện đang đọc