SAU KHI CHIA TAY TÔI Ở GIỚI GIẢI TRÍ BẠO HỒNG

11.11.2021

Người dịch: Autumnnolove

---

Hàn Trì cảm thấy lời nói của Lạc Ninh rất có đạo lí.

"Được, vậy chúng ta chọn phương án thứ hai."

"Chỉ là có nhiều người trong đoàn này đều là vai không gánh nổi tay không xách nổi, dẫn theo bọn họ đi cứu người, cảm giác như đưa dê vào miệng cọp."

Nơi này có tổng cộng bốn mươi mấy khách mời và thực tập sinh, tuy rằng nói người đông sức mạnh, nhưng đối phương rất có khả năng là thành phần cực kỳ nguy hiểm, nhiều người đi tới đó không khác gì nộp mạng.

Lạc Ninh cũng đã nghĩ đến vấn đề này: "Ba lính đánh thuê của đội các anh ở lại trông chừng người trong đoàn, tôi cùng Lục lão sư và các anh đi cứu người."

"Bốn người chúng ta là đủ rồi sao? Tôi cho rằng đối phương còn có súng". Hàn Trì nói.

Hắn và Phù Vân Băng cũng có trang bị súng trên người, nhưng nếu đối phương có nhiều người thì không có cách nào cứu người thành công, nói không chừng còn đưa thêm người một nhà tới cho bọn họ.

Lạc Ninh giơ tay chỉ chỉ chính mình, vẻ mặt chắc chắn, cười nói: "Quên là tôi đang làm gì sao?"

"Cô là diễn viên a!". Hàn Trì có chút ngốc ngốc, chẳng lẽ Lạc Ninh còn có thân phận bí ẩn nào khác, hoặc cũng giống như bọn họ?

Biết Hàn Trì đang suy nghĩ cái gì, Lạc Ninh dở khóc dở cười: "Tôi còn là thầy phong thủy đó!"

"Tôi có thể lợi dụng những phương thức đặc thù để hỗ trợ mọi người, nhiều người đi sẽ dễ dàng rút dây động rừng, chỉ có bốn người chúng ta sẽ càng thuận tiện hành động."

Trên đường tìm thức ăn trở về, Lục Tuân có nói nếu muốn hành động, hắn cũng muốn tham gia. Lạc Ninh phát hiện thân thủ của hắn cũng rất tốt, chắc chắn là người không đơn giản, cho nên không có ý kiến.

Hàn Trì trầm tư một lát mới nói: "Ok, quyết định vậy đi!"

Hắn lại hỏi: "Chuyện này có muốn nói cho những người khác biết luôn không?"

"Tôi đề nghị bây giờ không nên nói ra, đỡ làm cho bọn họ càng thêm khủng hoảng, như vậy rất phiền toái."

Dù sao những người đó cũng không giúp được gì, nói ra lỡ như họ sợ hãi không nghe lời, ngược lại làm ảnh hưởng đến hành động cứu người bên này.

Lạc Ninh gật đầu: "Tán thành!"

"Phát sóng trực tiếp cũng mất tín hiệu rồi phải không?". Cô lại hỏi.

Hàn Trì gật đầu: "Đúng vậy, sáng nay người quay phim phát hiện phát sóng trực tiếp không kết nối được, thiết bị truyền tin anh ta mang theo cũng vô dụng."

Chứ không thì bọn họ còn có thể lợi dụng phát sóng trực tiếp để cầu chi viện rồi.

"Trên đảo này chắc chắn có máy gây nhiễu tín hiệu". Hắn bổ sung.

Lạc Ninh nghĩ một chút mới nói: "Tôi sẽ nghĩ cách để có thể tiếp tục phát sóng trực tiếp, các người nghĩ cách làm sao để truyền tải thông điệp cầu cứu đi."

"Những người đó chắc chắn cũng đang nhìn chằm chằm chúng ta, nếu tiếp tục phát sóng trực tiếp như bình thường, bọn họ sẽ không nghĩ là chúng ta đã đoán ra tổ đạo diễn bị bắt cóc, bốn người chúng ta hành động cũng thuận tiện hơn."

Bọn họ chỉ có thể cho rằng máy gây nhiễu tín hiệu của bọn họ xảy ra vấn đề.

Hàn Trì không khỏi giật mình nhìn Lạc Ninh: "Cô còn có thể làm cho phát sóng trực tiếp có thể tiếp tục sao? Chuyện này làm bằng cách nào?"

"Động tay động chân lên mã hiệu của máy quấy nhiễu tín hiệu một chút là được, có nói anh cũng không hiểu đâu". Lạc Ninh nhún nhún vai.

Hàn Trì: "..."

"Nếu có thể khôi phục phát sóng trực tiếp thì tốt rồi."

Hắn lại nói: "Nhưng mà bốn người chúng ta không xuất hiện trên phát sóng trực tiếp cũng không có vấn đề gì sao?"

Lạc Ninh trả lời: "Nói cho người xem biết tín hiệu phát sóng trực tiếp xảy ra vấn đề, bây giờ chỉ có một máy có thể dùng được thôi, chúng ta tổ đội đi ra ngoài tìm thức ăn, để camera lại quay những người khác là được."

Hàn Trì gật gật đầu: "Đây cũng là một biện pháp."

--Người dịch: Autumnnolove--

Sau khi ba người vừa thương lượng xong, Kỷ Tinh Hành đi tới. Hắn nhìn Lạc Ninh hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Từ sáng sớm hắn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Lạc Ninh cũng không giấu giếm, nói mọi chuyện cho hắn biết.

Kỷ Tinh Hành không khỏi khiếp sợ: "Vận khí này của chúng ta quả thật là không ai sánh bằng, lại còn gặp được chuyện ngon lành như vậy nữa."

"Tôi cũng muốn đi cứu người". Hắn không yên tâm để Lạc Ninh và những người này ít người lao vào chỗ nguy hiểm.

Lạc Ninh lắc đầu: "Không cần đâu, anh còn có nhiệm vụ quan trọng hơn ở đây."

Kỷ Tinh Hành khó hiểu: "Nhiệm vụ gì?"

"Tiếp tục phát sóng trực tiếp cùng các khách mời khác, tốt nhất là anh gây ra chuyện gì đó hấp dẫn lực chú ý của đám người kia". Lạc Ninh nói.

"Nhưng anh lo lắng cho an nguy của em". Kỷ Tinh Hành nhíu nhíu mày.

Lạc Ninh trừng mắt nhìn hắn: "Anh có nghe theo sắp xếp này hay không?"

"Bây giờ tôi đã đột phá không ít trong lĩnh vực huyền thuật, bảo vệ mạng sống của mình tuyệt đối không thành vấn đề, anh không cần lo lắng cho an nguy của tôi". Cô lại bổ sung thêm một câu.

Kỷ Tinh Hành thấy Lạc Ninh kiên trì, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy được, anh nghe em."

"Muốn anh gây sự kiểu gì, em có đề nghị gì không". Hắn phải tận lực hấp dẫn lực chú ý của đám bắt cóc.

Lạc Ninh nhỏ giọng nói: "Kiếm chút chuyện cho Bạc Tương Tương làm đi, tốt nhất là để cho cô ta té ngã bị thương hay lặt vặt gì đó."

Kỷ Tinh Hành ngẩn người: "Sao phải làm vậy với cô ta?"

Lạc Ninh nhướng mày: "Thương tiếc cô ta hả?"

Kỷ Tinh Hành lập tức giải thích: "Thương tiếc gì ở đây, anh chỉ là không hiểu sao phải đi kiếm chuyện với cô ta, làm như vậy có thể hấp dẫn lực chú ý của bọn bắt cóc sao?"

Hiện tại hắn cũng không còn chút ý tưởng thương hương tiếc ngọc nào đối với Bạc Tương Tương. Nếu là dĩ vãng, chắc chắn sẽ có một giọng nói phát ra, khiến cho hắn không thể không đồng ý. Nhưng từ khi đeo lá bùa định thần của Lạc Ninh cho, thanh âm kia và tình huống không tự kiểm soát bản thân đối với Bạc Tương Tương cũng không có phát sinh nữa.

Lạc Ninh không vòng vo, nói: "Hôm qua tôi phát hiện ra cô ta vẫn luôn để lại ám hiệu ở trên đường, cô ta cố ý tiết lộ hướng đi của chúng ta và vị trí sơn động cho người khác biết, cho nên tôi nghi ngờ cô ta biết bọn bắt cóc trên đảo."

Lúc trước cô còn không hiểu vì sao buổi tối hôm đó, sau khi Bạc Tương Tương trở về, khí vận trên người cô ta đột nhiên tăng lên, nhưng bây giờ đại khái đoán được một ít.

Tối hôm đó Bạc Tương Tương chạy đi rồi lạc đường, khẳng định là đã gặp người nào đó, sau đó lợi dụng tốt đối phương, cho nên khí vận liền tăng lên một chút. Lưu lại ám hiệu mũi tên trên cây, hẳn là chuyện mà đối phương phân phó Bạc Tương Tương làm.

Kỷ Tinh Hành nghe Lạc Ninh nói cũng không nghi ngờ, chỉ là có chút giật mình: "Cô ta còn quen biết bọn bắt cóc trên đảo? Vậy nếu chúng ta bên này khống chế được cô ta, có phải là sẽ khiến cho bọn bắt cóc kiêng kị hay không?"

Hàn Trì cũng không nghĩ tới Bạc Tương Tương lại còn cố ý để lại chỉ dẫn cho đối phương, khó trách tối qua ba người kia sẽ xuất hiện ở bên ngoài sơn động.

"Sao cô ta lại có thể ăn cây táo, rào cây sung như vậy". Đối với loại người này, hắn căm ghét từ trong xương tủy.

Buổi sáng ra ngoài cùng Lạc Ninh, Lục Tuân đã nghe cô nói tới chuyện này, cho nên biểu tình bây giờ cũng bình tĩnh hơn.

Lạc Ninh nói: "Bây giờ chúng ta không rõ lắm bọn bắt cóc có bao nhiêu người, có bao nhiêu hàng nóng, Bạc Tương Tương rốt cuộc có quan hệ thế nào với bọn họ,...cho nên khống chế cô ta cũng không biết có tác dụng gì không."

Mấu chốt là người phụ nữ kia là nữ chính có hào quang, khống chế không xong có khả năng bị phản phệ ra một đống phiền toái nữa.

"Anh giả vờ vô ý làm cho cô ta bị thương nhẹ nhẹ thôi, chúng ta bên này đi tra xét hang ổ của bọn bắt cóc, có thể cứu người liền cứu, không thể cứu người thì làm theo bước tiếp theo của kế hoạch". Lạc Ninh nói với Kỷ Tinh Hành.

Kỷ Tinh Hành gật đầu: "Được, anh nghe em."

Thanh âm mang theo vài phần cưng chiều làm cho Hàn Trì không khỏi quét mắt nhìn kỹ Kỷ Tinh Hành cùng Lạc Ninh.

Lạc Ninh lại nhắc nhở: "Trên màn ảnh phát sóng trực tiếp, tốt nhất là tạo ra chuyện gì đó giống như sự cố ngoài ý muốn, anh đừng có tự mình động thủ."

"Tốt nhất là nhìn chằm chằm cô ta, không để cho cô ta có cơ hội liên lạc với những người đó nữa."

Cô rất sợ Kỷ Tinh Hành lại phạm phải sai lầm lần thứ hai.

"Yên tâm, anh không có ngốc như vậy". Kỷ Tinh Hành bây giờ có chút đắc ý, Ninh Ninh hiện tại sao lại không tin tưởng hắn như vậy.

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Lúc này, những người khác từ trong sơn động ra tới, mấy người Lạc Ninh cũng tranh thủ trở lại.

Lạc Ninh đi thẳng đến chỗ người quay phim: "Tôi xem thử xem có thể tiếp tục phát sóng trực tiếp không!"

Người quay phim cũng đang đang bó tay chịu trói, không có biện pháp, vì thế nhường vị trí cho cô: "Được, cô tới xem thử."

Hắn không nghĩ Lạc Ninh có khả năng giải quyết được vấn đề đường truyền mạng này, nhưng mà mặt mũi thì vẫn phải cho người ta. 

Bình luận

Truyện đang đọc