SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ LUÔN MUỐN THEO ĐUỔI TÔI



Khi Triệu Mịch Thanh lái xe về đến Tấn Thành đã gần đến nửa đêm, xe vừa mới dừng hẳn ở dưới tầng khu nhà, đã nhận được điện thoại do Lưu Nam gọi đến.

"Có chuyện gì?" Anh suy nghĩ một lát, hiểu được nếu không phải chuyện quan trọng gì, Lưu Nam sẽ không quấy rầy anh muộn như vậy, vì vậy vẻ mặt lạnh xuống, vừa xuống xe vừa nghe điện thoại, bước chân theo đó đi vào cửa hành lang.

Quả nhiên, bên kia yên lặng mấy giây mới mở miệng: "Tổng giám đốc Triệu, Nghiêm Minh nói người của Tuần Tráng đến Nam Thành rồi, hẳn là đang điều tra chuyện đã xảy ra ở Kinh Đô hai ngày trước, người còn chưa trực tiếp đến Tấn Thành, tôi lo là đã nghi ngờ đến chỗ cô Lương rồi.

"
Bước chân của Triệu Mịch Thanh hơi khựng lại, đứng ở cửa thang máy liếc mắt nhìn con số các tầng đang chuyển động, cuối cùng trả lời một câu không rõ ràng: "Tôi biết rồi.

"
Sau khi cúp điện thoại, cửa thang máy đúng lúc mở ra, anh không ngừng lại chút nào cất bước đi vào trong, hai mày đã nhíu chặt thành một đường.

Vừa vào đến nhà, qua cửa đã có một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt, Đào Mỹ Ân từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi đến vị trí cách Triệu Mịch Thanh chưa đến một mét, trên mặt nở nụ cười dịu dàng ấm áp: "Anh Thanh, anh về rồi đấy à?"
Nói xong vươn cánh tay thon dài định đón cặp tài liệu trong tay anh.


Triệu Mịch Thanh hai mắt lạnh lùng, sau khi đứng ở cửa thay giày xong thuận tay đặt cặp tài liệu lên mặt bàn đặt ở cửa trước, không hề có ý định quan tâm đến cô ta.

Lúc này mẹ Triệu đang ngồi trên ghế sô pha sát vách tường cũng không nhìn nổi nữa, lạnh lùng quát to: "Mỹ Ân người ta tốt xấu gì cũng là khách, sau khi đến nấu một bàn thức ăn, lại uổng công đợi con đến tận bây giờ, con lại như thế này, bày ra cho ai xem hả?"
Triệu Mịch Thanh dường như không nghe thấy, quay người vào nhà ăn rót nước, Đào Mỹ Ân chịu thiệt, mặc dù trên mặt lộ vẻ mất mát, nhưng cũng nhanh chóng bình phục lại, nháy mắt với mẹ Triệu đang lửa giận ngập trời, sau đó đi theo vào nhà ăn.

"Anh đói bụng không? Em nấu món ăn khuya cho anh.

" Đào Mỹ Ân nhìn Triệu Mịch Thanh, trên mặt hơi ửng hồng, xoay người định đi vào nhà bếp, không ngờ được bị người đàn ông đằng sau kéo cánh tay lại.

Đầu tiên cô ta kinh ngạc, ngay sau đó quay đầu lại nhìn vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng thờ ơ, trong lòng lại càng bối rối hơn.

Ánh mắt anh nặng nề, ánh mắt nhìn chằm chằm lên mặt cô, đáy mắt dâng lên hơi thở tối tăm sâu sắc, dường như muốn nhìn thấu cô ta.

Không phân biệt được tâm trạng anh lúc này là tốt hay xấu, nhưng dựa vào đa số kinh nghiệm mà nói, anh cũng sẽ không có sắc mặt tốt với mình, vì vậy thân thể cô ta ro rúm lại, tránh né ánh mắt anh, đồng thời thân thể cũng lui về phía sau: "! Đau.

"
Đào Mỹ Ân định cố gắng rút tay mình lại, lại bị Triệu Mịch Thanh nắm chặt hơn nữa, đau đến mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Giằng co rất lâu, anh mới lỏng tay ra, môi mỏng hơi nhếch lên, cười chế giễu: "Mẹ tôi có lòng thật, có thể tìm thấy cô.

"
Đào Mỹ Ân cảm thấy Triệu Mịch Thanh lỏng tay ra, nhân cơ hội tránh thoát, xoa cổ tay đã hơi đỏ lên, lập tức cực kỳ ấm ức: "Anh Thanh, em không hiểu anh đang nói gì! "
Triệu Mịch Thanh hơi nâng mắt, thân thể lại đứng thẳng hơn, ép Đào Mỹ Ân đến gần góc tủ lạnh: "Cô gặp Lương Hạnh rồi đúng không, biết tôi có vợ trước, còn có hai đứa con.

"
Đào Mỹ Ân hơi cắn môi, nhìn ánh mắt Triệu Mịch Thanh lấp lóe nhấp nháy, cuối cùng nghiêm túc gật đầu: "Gặp rồi, bọn trẻ cũng đã thấy, rất đáng yêu.

"
Người đàn ông nghe vậy, hơi thở lạnh lẽo trong mắt lại càng dày đặc hơn: "Nếu đã như vậy cô cũng nên biết tôi không có hứng thú với những người phụ nữ khác, ba cô là bác sĩ, mẹ cô là giáng viên đại học, gia đình trong sạch, không cần lãng phí thanh xuân với người như tôi.


"
Anh phân tích đúng chỗ thấu đáo, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm, dừng một lát lại liếc nhìn cô ta bằng nửa con mắt hỏi ngược lại: "Trừ khi cô có âm mưu khác, là cái gì, tiền sao?"
Đào Mỹ Ân từ nhỏ cũng coi như được nuông chiều lớn lên, chưa từng chịu sỉ nhục như vậy, nghe anh nói xong, vành mắt ửng đỏ, ngón tay cuộn tròn, lúng túng mở miệng: "Em có công việc của mình, cũng không thiếu tiền, em chỉ thích anh.

"
Triệu Mịch Thanh hơi sững sờ.

Lúc này vẻ mặt quật cường không chịu thua của cô ta cực kỳ giống người nào đó.

Sững sờ một lát, lại thấy cô ta hơi cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt mình, khi mở miệng, trong giọng nói lại mang theo mấy phần không cam lòng: "Em không cho rằng cô Lương kia có gì tốt đẹp, điều duy nhất em thua cô ta chính là thứ tự xuất hiện trong cuộc đời anh, cô ta xuất hiện trước em.

"
Nói đến đây, nâng tay lau nước mắt đã trượt xuống cằm: "Nhưng nếu đã gặp, em vẫn muốn thử một lần, không thử làm sao mà biết được anh sẽ không yêu em chứ?"
Triệu Mịch Thanh nghe cô ta nói xong, thân thể hơi nghiêng về phía sau, cuối cùng hai tay đút vào túi quần tây, trầm giọng chậm rãi nói: "Được, cuối tuần này tôi phải bay đến Kinh Đô một chuyến, cô đi theo tôi.

"
Đào Mỹ Ân cảm thấy có lẽ mình điên rồi, mới nghe thấy Triệu Mịch Thanh nói ra những lời như vậy, ánh mắt đột nhiên trừng to như chuông đồng, giọng nói cũng run rẩy: "Anh, anh nói cái gì?"
"Tôi phải gặp một đối tác quan trọng, bên cạnh thiếu một nữ trợ lý, đương nhiên nếu cô có kế hoạch khác, tôi cũng không ép.

"
"Không có không có.

" Đào Mỹ Ân liên tục xua tay, nước mắt còn chưa lau khô, trên mặt lại xuất hiện nụ cười.

Triệu Mịch Thanh nhìn thấy thế, xoay người đến cạnh cửa: "Vậy cô về trước đi, muộn rồi.

"
Đợi người kia liên tục trả lời đi ra khỏi nhà ăn, lại nghe thấy âm thanh cửa chính mở ra lại đóng vào, Triệu Mịch Thanh mới quay về bàn ăn, uống một ngụm nước ấm đã rót xong.

Chỉ chốc lát sau, mẹ Triệu từ phòng khách đi vào, trên người khoác áo choàng màu lam phớt hồng, cánh tay giấu trong áo choàng, dựa ở cửa không kiềm được trách mắng nặng nề: "Mỹ Ân là một cô gái, nửa đêm đi về một mình mà con không tiễn người ta?"
"Cũng không phải con mời cô ta đến, cũng không phải con bảo cô ta đợi, nếu thật sự muốn đưa về cũng phải là mẹ đưa.


" Triệu Mịch Thanh thuận tay kéo ghế dựa dưới bàn cơm ra, ngồi lên, giọng nói không nặng không nhẹ, thấp thoáng lộ ra vẻ mệt mỏi.

Mẹ Triệu bị những lời này làm cho nghẹn đến mức hai mắt tóe lửa, nhưng nghĩ đến vừa nãy mình nấp ngoài cửa nghe thấy đoạn nói chuyện, lửa giận cũng tan đi rất nhiều, thuận thế ngồi xuống cạnh Triệu Mịch Thanh khuyên bảo: "Tiếp xúc với con bé Mỹ Ân kia nhiều một chút, con có thể phát hiện người ta rất tốt, chắc chắn không kém hơn Lương Hạnh kia đâu.

"
Nhắc đến Lương Hạnh, không tránh khỏi nhớ đến hai đứa trẻ, sắc mặt lại tối sầm xuống, trừng mắt chất vấn: "Chừng nào con ôm cháu mẹ về đây?"
Triệu Mịch Thanh trước mắt không có nhiều lòng dạ quanh co về vấn đề này với mẹ mình, mẹ Triệu liếc mắt đã nhìn ra thái độ lảng tránh của anh, lại ầm ĩ lên: "Đó là con cháu nhà họ Triệu chúng ta, nếu con không giải quyết chuyện này, hoặc là mau chóng kết hôn với Mỹ Ân, lại sinh thêm đứa nữa, hoặc là đừng trách mẹ đi tìm Lương Hạnh gây phiền toái.

"
Người đàn ông xoa mi tâm, lúc ngẩng đầu ánh mắt hoàn toàn lạnh xuống, liếc mắt nhìn mẹ Triệu: "Rốt cuộc Lương Hạnh làm sao không lọt được vào mắt mẹ? Để cho mẹ thà rằng đi tìm một người dáng người phong cách thậm chí tính tình cũng giống cô ấy đến để thay thế, chứ không bằng lòng chấp nhận cô ấy? Mẹ chỉ một lòng suy nghĩ cho danh tiếng và tài sản nhà họ Triệu, mà bỏ qua trái tim của con trai mẹ.

"
Vừa nói anh vừa đứng dậy, di chuyển chiếc ghế dựa dưới chân, ma sát với sàn nhà tạo ra tiếng vang chói tai.

Mẹ Triệu giận dữ không kiềm chế được, đập mạnh lên bàn: "Lương Hạnh, Lương Hạnh! Chỉ vì người phụ nữ như vậy mà lần nào con cũng chống đối mẹ, còn hỏi mẹ tại sao không bằng chấp nhận cô ta? Con cũng đã nhận ra Mỹ Ân và Lương Hạnh giống nhau, thì không thể nghe theo lời mẹ ở bên cạnh cô ta sao? Coi như nhà cô ta chỉ là gia đình làm công ăn lương bình thường, mẹ cũng nhận, dù sao cũng tốt hơn Lương Hạnh kia!"
Nói một tràng đến mức xé gan xé phổi, Triệu Mịch Thanh vẫn không hề nhúc nhích, con ngươi lạnh lùng rũ xuống, đột nhiên nghĩ đến lời nói của Đào Mỹ Ân, thản nhiên nói: "Con xin lỗi, con không làm được.

Thứ tự xuất hiện trong đời rất quan trọng, nếu con đã gặp cô ấy trước, vậy cũng chỉ có thể cam chịu số phận.

"
Nói xong nhấc chân bỏ đi, để lại một mình mẹ Triệu ngồi trong phòng ăn rất lâu không thể nào bình phục lại cảm xúc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc