SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ LUÔN MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 549

 

Vừa mới gác cái vòi hoa sen lên, người phụ nữ ở bên kia liền nắm chặt nắm đấm rồi ra hiệu, trên mặt của Cố Thời là biểu cảm tức giận bất bình, nhưng mà tay vẫn thành thành thật thật hành động, quay đầu lại giả vờ như là không so đo, tiếp tục tưới nước cho hoa.

 

Sau đó mới đi vòng lại từ bệ cửa sổ, trực tiếp đi ra ngoài cửa, trong miệng lại dặn dò không nặng không nhẹ: “Tôi đi mua cơm.”

 

Đi đến gần cánh cửa rồi lại vòng trở lại, lấy điện thoại di động từ trong tay Bé Mèo đang cúi đầu chơi game, trừng mắt nhìn cô bé: “Hôm nay cháu chơi lâu lắm rồi, đi xuống dưới mua đồ ăn với chú Cố Thời đi.”

 

Bé Mèo ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ lầm bầm giống như là không tình nguyện lắm.

 

Quay đầu lại nhìn Cung Kì đang nằm ở trên giường, nhìn thấy cô đang vùi đầu đọc sách, giống như là mắt điếc tai ngơ với tất cả mọi thứ. Cô bé do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu leo xuống từ trên ghế, nắm tay Cố Thời đi ra ngoài.

 

Lúc đi ra ngoài nhăn nhó một phen rồi mới nhắc nhở anh ta: “Chú Cố Thời, không phải là cháu thích chú cho nên mới đi ra ngoài cùng với chú, chỉ là cháu không muốn làm phiền mẹ đọc sách thôi.”

 

Nói xong, bàn tay lại không tự giác nắm chặt lấy tay của Cố Thời hơn nữa.

 

Cảm nhận được sức lực của bàn tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay mình, lại nghe thấy cô bé càng che càng lộ, người đàn ông nhịn không được mà bật cười, vừa cười vừa gật đầu: “Được, chú biết rồi.”

 

Ngược lại là cô bé lại ngửa cổ lên, chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Chú với mẹ cháu làm hòa rồi ạ?”

 

“Làm hòa?” Cố Thời do dự không biết phải giải thích mâu thuẫn giữa người lớn với một cô bé sáu tuổi như thế nào, chỉ nói một cách đơn giản: “Chú và mẹ của cháu vẫn luôn là bạn.”

 

Bé Mèo nghe vậy, từ từ cúi đầu xuống đi theo bước chân của Cố Thời, vừa nhìn chằm chằm vào mũi chân đang không ngừng di chuyển ra phía trước của mình, giống như là có tâm sự nặng nề.

 

Thẳng cho đến khi Cố Thời lái xe đưa cô bé đến siêu thị gần bệnh viện mua đồ ăn mà cô bé yêu thích, cô bé mới ôm một cái túi đồ ăn nặng trĩu ngồi trên ghế kế bên tài xế, đấu tranh một hồi lâu, sau đó lại giống như là đã thuyết phục mình thành công, gật đầu rồi tự đưa ra quyết định: “Là bạn của mẹ thì chính là bạn của Bé Mèo, cháu sẽ tha thứ cho chú Cố Thời một lần.”

 

Sau đó lại mở cái túi ra rồi bắt đầu vui vẻ ăn, trên đường đi, tâm trạng rất tốt.

 

Đối với đứa nhỏ sống ở cô nhi viện năm sáu năm như là Bé Mèo mà nói, cuộc đời có thể gặp được một người mẹ như là Cung Kì đây, có thể được tính như là vạn hạnh trong bất hạnh.

bên cạnh, đảo mắt nhìn quanh liền ho khan hai tiếng: “Ôi, không nhìn ra bạn gái của anh lại là một con mèo nhỏ, điện thoại của anh phải hoạt động trong thời gian rất dài, mấy ngày nay không thấy nó nghỉ ngơi nha…”

 

Trong lời nói mang theo vẻ trêu tức nồng đậm, vừa nói vừa lật sách xoạc xoạc.

 

Cố Thời cúi đầu xuống, hai tay trả lời tin nhắn, tự động che giấu âm thanh ở bên ngoài, chờ đến lúc trả lời tin nhắn xong rồi lại tắt điện thoại, kiêu ngạo lạnh lùng trả lời lại một câu: “Không liên quan tới cô.”

 

Có lẽ là giọng điệu hơi nặng nề, thái độ không quá thiện chí, Bé Mèo ở bên cạnh đột nhiên lại ngẩng đầu lên từ trò chơi, vẻ mặt không tin nhìn về phía Cố Thời: “Chú Cố Thời, không phải chú đã nói chú với mẹ là bạn tốt ư, tại sao chú lại hung dữ như thế?”

 

Cô bé vừa kinh ngạc vừa có một loại cảm giác ấm ức vì bị lừa gạt xuất hiện trong đáy lòng, đôi mắt to lấp lánh.

 

Cố Thời im lặng liếc mắt nhìn nửa gương mặt của Cung Kì đang trốn trong quyển sách, đôi mắt tràn ngập ý cười, anh ta không thể nào không thỏa hiệp mà xuống nước trước, vuốt ve đỉnh đầu của Bé Mèo: “Chú với mẹ của cháu đang đói đùa mà thôi, không có hung dữ với cô ấy.”

 

Bé Mèo nghi ngờ quan sát, nhưng mà có vẻ không tin tưởng cho lắm, thẳng cho đến khi người đàn ông đó đứng dậy, vẻ mặt cung kính hỏi người phụ nữ có ánh mắt tuyên bố mình thắng lợi ở trên giường: “Cơm nước xong xuôi rồi, có yêu cầu gì khác nữa không thưa cô Cung?”

 

Thái độ cũng coi như là thành khẩn, Bé Mèo phán đoán như thế, lập tức cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại đã tối xuống rồi lại a lên một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc