SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ LUÔN MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

Chương 562

 

Lại có chút do dự, suy nghĩ một hồi thì cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, liền nước mắt lên nhìn thoáng qua Triệu Mịch Thanh, nhìn thấy gương mặt của anh vẫn căng cứng khó coi, tự mình xoay người nhặt lên.

 

Mở ra, lọt vào trong tầm mắt là một chiếc nhẫn loé ra ánh sáng trắng.

 

Cô vô cùng im lặng, vô thức che miệng lại, không biết nên làm ra phản ứng gì mới đúng, chỉ có thể đảo mắt qua lại giữa chiếc nhẫn và Triệu Mịch Thanh.

 

Lúc này, rốt cuộc Triệu Mịch Thanh cũng đã cười, nụ cười quyến rũ nhất, tiện thể điều chỉnh lại tư thế ngồi, bỏ hai cái chân đang bắt chéo xuống, thân thể nghiêng ra phía trước lấy chiếc nhẫn từ trong tay của Lương Hạnh.

 

Chiếc hộp xinh đẹp được đặt ở trong lòng bàn tay của anh, người đàn ông cúi đầu nhìn cô: “Nếu như không phải ngày hôm nay tiếng ca hát của em đã động anh, có lẽ là anh đã cân nhắc đưa nó cho người khác.”

 

“Người khác?” Lông mày của Lương Hạnh hơi nhíu lại: “Là ai?”

 

“Cố Thời?” Dường như Triệu Mịch Thanh cũng không cẩn thận suy nghĩ tới vấn đề này, anh thốt ra một cách tự nhiên: “Cậu ta cũng sắp đính hôn rồi, không phải là em cũng đã tặng nhẫn kết hôn của chúng ta một lần rồi đó à.”

 

Người đàn ông này, cái tính mang thù vẫn còn rất sâu.

 

Lương Hạnh không đợi anh nói xong, cô tự mình lấy chiếc nhẫn lại, vội vàng đeo lên rồi đưa trước mặt anh, vẻ mặt đắc ý hỏi: “Có đẹp không nào?”

 

Câu chuyện chỉ trích của người đàn ông đã bị đánh gãy, nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng nõn đó, cúi đầu xuống nở nụ cười: “Đẹp lắm.”

 

Anh thuận thế nắm cái tay đó lại, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn dịu dàng trên mu bàn tay của cô.

 

Lương Hạnh tự đánh giá, sau đó lại tháo xuống rồi đặt vào trong tay của người đàn ông: “Anh đeo vào cho em đi, vợ chồng mới cưới, bọn họ đều đeo nhẫn cho nhau.”

 

Lời này đã làm khuấy động lòng của người đàn ông, trong nháy mắt tạo ra một tầng gợn sóng.

 

Đeo nhẫn cho nhau, chuyện này nên diễn ra trong một buổi lễ kết hôn long trọng xinh đẹp, dưới sự chứng kiến của bạn bè và người thân, mà không phải trong căn phòng của bé cưng quạnh quẽ tĩnh mịch như thế này.

 

Anh gật đầu, từ góc độ này có thể nhìn thấy bàn tay trái đang đưa ra của Lương Hạnh, ý cười nhu hòa hơn.

 

Qua một hồi lâu, mới vừa trịnh trọng vừa cẩn thận nâng bàn tay của cô lên, dùng chiếc nhẫn mà mình đã cẩn thận lựa chọn rất lâu bao bọc đốt ngón tay của cô lại.

 

Máu cả người đột nhiên phun trào.

 

“Hạnh, chúng ta nên tổ chức hôn lễ.”

 

Lúc Lương Hạnh đang nở nụ cười để anh đeo nhẫn vào cho mình, ánh mắt của người đàn ông lại kìm nén, rốt cuộc cũng nhịn không được mà mở miệng nói.

 

“Không sao hết.” Ngón tay của Lương Hạnh nhẹ nhàng chạm qua những đường gân nổi lên trên mu bàn tay của anh, trả lời rất sơ sài: “Em đã có người chồng tốt nhất trên đời này rồi, cứ như vậy cũng rất tốt.”

 

Lời mà cô nói ra, thật ra là nó trái với lương tâm.

 

Triệu Mịch Thanh cũng không trả lời lại, anh biết rất rõ hứa hẹn bằng miệng thì không biểu đạt được cái gì, có một vài chuyện đã quyết định cần phải làm thì cũng không cần phải công khai sớm.

 

Mà dừng lại vài giây, Lương Hạnh cũng đã từ từ tỉnh táo lại, cô nhẹ nhàng a lên một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào bánh gato bị rơi đầy trên mặt đất: “Cái bánh gato này là anh mới mua hồi trưa này.”

 

Cô giật mình tỉnh ngộ, lại ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn phát sáng, sau đó nói rất chắc chắn: “Anh không có tức giận, anh cố ý hù dọa em có đúng không?”

 

Triệu Mịch Thanh bật cười, một tay chống đỡ trên tay vịn của ghế sofa, dáng vẻ ung dung nhìn cô.

 

Không phủ nhận, xem như là một loại phương thức thừa nhận.

 

Nghĩ đến cuống họng vừa mới kéo căng muốn rách của mình, lại vội vàng dỗ một người vui vẻ khi mà người đó lại không hề tức giận, trong nháy mắt gương mặt của Lương Hạnh liền đỏ bừng.

 

Mà người đàn ông này chỉ nhìn, im lặng nhìn cô, một bộ dạng dương dương đắc ý mình đã thắng lợi: “Em cho rằng chồng của em ăn chay hả, nhìn không thấu mấy cái trò vặt này của em với lại lão Hoắc.”

 

Thời gian lại trôi qua hai năm, trong nháy mắt Lương Hạnh lại tìm về cảm giác như năm đó bị Triệu Mịch Thanh tùy ý trêu chọc, nhưng mà lần này cũng không tức giận, cũng sẽ không bất an, chỉ là im lặng nhận rõ hiện thực mà thôi.

 

Anh Triệu vẫn là anh Triệu, Lương Hạnh vẫn không thể nào đánh lại.

 

Nghỉ thông suốt rồi thì lại thở phào một hơi, đứng dậy dự định đi ra ngoài cầm cây chổi quét dọn cái đống bừa bộn này, lại lúng ta lúng túng nhỏ giọng nói: “Không giận là được rồi, nói tóm lại làm như vậy mà lại không chịu thương lượng với anh, là do em không đúng.”

Bình luận

Truyện đang đọc