SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ LUÔN MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

CHƯƠNG 603

Vừa nói anh vừa đưa tay đặt lên vị trí vai mình để ước chừng: “Cao khoảng đến đây của tôi.”

Trong lời thuật chậm rãi của anh, khán giả phía dưới đã bùng nổ, mọi người tò mò nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra cô gái giống như anh miêu tả.

Mọi người thầm nghĩ chắc cô gái họ Tống này rất đẹp đây, vì thế họ lại mở to mắt đi tìm.

Mà ánh mắt người đàn ông vẫn đang đảo quanh, đồng thời vẫn tiếp tục nói: “Đúng rồi, hôm nay cô ấy đeo một chiếc túi da màu xanh lá cây đậm, tóc dài, có đeo hoa tai bạc.”

Lúc này mấy cô gái bên cạnh Tống Nhiễm đã thì thầm to nhỏ, họ lùi về phía sau, xúm lại nhìn cô gái hội tụ đầy đủ những miêu tả đang đứng trước mặt.

Cuối cùng có một cô gái mũm mĩm giơ tay, hô lên: “Ở đây, ở đây!”

Đám đông ồn ào, đồng loạt nhìn về nơi phát ra tiếng nói, sau đó lại ăn ý dành ra không gian riêng cho Tống Nhiễm, chỉ để lại một mình cô đứng đó, đón nhận ánh nhìn của mọi người.

Cô vẫn đeo mặt nạ thỏ màu hồng nhạt, không ai nhận ra, càng không thể nhìn thấy biểu cảm của cô lúc này.

Nhưng những người khác với tư cách là khách lại cực kỳ hâm mộ.

Qua lớp mặt nạ, Tống Nhiễm nhìn người đàn ông đang tìm mình bằng ánh mắt sâu thẳm. Trên thực tế, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ cũng không có bất kỳ biểu cảm nào.

Không có ngạc nhiên, không có tức giận, càng không có vui mừng.

Cô bình tĩnh như người ngoài cuộc.

Cho đến khi người đàn ông vòng qua sân khấu, đi về phía cô, dừng lại ở nơi cách cô chưa đầy một mét rồi cười nhẹ, sau đó duỗi hai tay sau lưng ra, đưa một con thỏ màu hồng cho cô.

Thỏ bông rất dễ thương.

Khán giả xung quanh nhìn chằm chằm còn tưởng đây là màn cầu hôn lạ, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý xem cảnh người đàn ông quỳ xuống, lấy chiếc nhẫn từ bụng thỏ bông ra rồi.

Nhưng người đàn ông chỉ nhẹ nhàng nói: “Không mất là tốt.”

Tống Nhiễm cụp mắt, không biết thế lực nào điều khiển mà lại nhận lấy con thỏ bông kia, sau đó quay đầu nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đi về đi.”

Tâm trạng cô hơi nặng nề một cách khó hiểu.

Lúc này cô cũng chợt nhận ra điểm khác giữa Đan Nhiêu và Thượng Điền.

Một người là sinh ra đã có mọi thứ, nhưng lại không màng đến những thân phận và nghi thức đó.

Còn người còn lại thì phải hao hết tâm tư, cố gắng gần mười năm để thay đổi, làm nên mọi thứ, sao có thể làm ra chuyện không hợp với thân phận ở tầng lớp thượng lưu được?

Vậy nên người đàn ông này nhiệt tình, tự tin như ánh mặt trời, giống như mặt trời ấm áp trong ngày đông.

Mà Tống Nhiễm – người được ví như ngôi sao đơn độc lại chỉ thích sống trong không gian lạnh lẽo và tăm tối, nếu đột nhiên có ánh nắng chiếu vào, cô sẽ không thích ứng kịp.

Cô sẽ nương theo ánh sáng này để nhìn rõ mặt tối tăm trong mình tồi tệ đến nhường nào.

Vì vậy cô bước đi rất nhanh như muốn né tránh điều gì đó.

Không ngờ sau khi rời khỏi đám đông, khi cô vội vàng xoay người lại bị một người đột nhiên xuất hiện trước mặt chặn lại, cô chậm rãi hướng lên, đối diện với khuôn mặt mang biểu cảm không rõ ấy.

Một người phụ nữ mặc váy dài cổ điển màu trắng đứng bên cạnh khoác tay anh ta, trên mặt có vẻ hơi ngạc nhiên.

Cô cong môi cười nhẹ, thái độ ngạo mạn: “Thật trùng hợp.”

Bình luận

Truyện đang đọc