SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ LUÔN MUỐN THEO ĐUỔI TÔI



Sau khi tiễn Tống Nhiễm quay lại, trước khi vào phòng làm việc, Tống Ba bên cạnh đứng ra nói với Lương Hạnh: “Tổng giám, Liêu Thu sau khi tan làm buổi trưa vẫn luôn đợi chị trong phòng làm việc, bảo cô ấy đi ăn trước nhưng cô ấy bảo không cần.”
Lương Hạnh giơ tay lên, cười ôn hòa: “Cậu nói với Tiểu Trương gọi giúp tôi một phần đồ ngọt, cậu ấy khá hiểu khẩu vị của Liêu Thu.”
Tống Ba há miệng định nói, chưa kịp nói thì đã thấy Lương Hạnh đẩy cảnh cửa sau lưng đi vào trong.
Tiếng mở cửa không nặng không nhẹ vẫn thu hút sự chú ý của Liêu Thu đang ngồi trên sô pha.

Từ phía Lương Hạnh nhìn sang, có thể thấy rõ sự run rẩy của cô ta.


Nhưng cô ta vẫn không quay đầu lại, cho tới khi Lương Hạnh bước tới gần, đứng bên cạnh cô ta.
“Tổng giám.” Liêu Thu xoa xoa tay, đứng dậy.
Vẻ mặt cô ta bất an lo lắng, lúc nói cũng tránh ánh mặt của Lương Hạnh.
Lương Hạnh đứng ở đó, cởi áo gió ra rồi mới nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Sau đó mới quay người treo áo gió lên giá treo đồ bên cạnh ghế ngồi làm việc.

Mắt cô nhìn thấy một bức thư màu trắng trên bàn, một lần nữa lại được gửi trở lại.
Mắt Liêu Thu hơi cụp xuống, lúc nhìn rõ bì thư trong tay Lương Hạnh, rốt cuộc cũng phải ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Tôi thấy dường như cô đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, có biết lý do tôi tìm cô là gì không?” Lương Hạnh ngồi xuống phía đối diện, đặt bì thư xuống bàn trà, đẩy lên trước mặt cô ta.
Cổ họng khô khốc, cô ta nuốt nước bọt, mím môi thành khẩn: “Đại khái có thể đoán được.”
“Có thể đoán được là được rồi, ít ra trên phương diện năng lực làm việc tôi cũng không nhìn lầm cô.”

Cửa sổ đằng sau mở ra một khe hở nhỏ, lúc này một cơn gió lạnh ùa vào, xộc thẳng tới gáy Lương Hạnh, trong chốc lát khiến toàn thân cô lạnh toát.
Điều khiến Liêu Thu cảm thấy run sợ chính là Lương Hạnh thản nhiên với mọi chuyện.

Thậm chí trong ánh mắt nhìn cô ta cũng lộ rõ vẻ thắng lợi, đắc ý.
“Vậy sao cô không báo cáo với cấp trên chuyện của tôi, để lãnh đạo sa thải tôi?” Vai Liêu Thu run run.
Câu hỏi này khiến Lương Hạnh hồi tưởng lại một số chuyện.

Ví dụ sáng nay Liêu Thu đứng ra đỡ cô, ít nhất trong mắt người ngoài cô vẫn là phụ nữ mang thai.

Một người phụ nữ mang thai mà ngã như vậy kết quả ra sao ai cũng rõ.
“Cô còn trẻ, rời chỗ này bắt đầu lại thì cuộc đời vẫn còn nhiều hi vọng.” Ánh mắt Lương Hạnh trống rỗng.

Nói lâu như vậy nên đột nhiên cảm thấy khô miệng, cô đứng dậy, bước tới bên bàn làm việc.


“Nhưng mong là cô sẽ có được vài bài học từ chuyện này, nếu không sẽ như tôi nói, đi lên quá nhanh cũng có thể không tốt cho cô đâu.” Cô vừa nói vừa ngồi xuống trước bàn làm việc, đồng thời mở máy tính bắt đầu làm việc, cô thúc giục: “Trước lúc tan làm, tôi muốn nhận được đơn từ chức của cô.

Không thì sáng sớm ngày mai, tôi sẽ đưa đơn giao bì thư lên cấp trên.”
Cô tập trung kiểm tra số liệu, không còn để ý tới người phụ nữ đứng bên sô pha nữa.

Cho đến khi qua được một lúc mới nghe tiếng bước chân rời khỏi, tiếp đó là tiếng đóng cửa ầm một cái, chấn động không gian phòng làm việc.
Động tác trên bàn phím của Lương Hạnh ngừng lại, cô dời ánh mắt nhìn sang bì thư nhỏ bên cạnh, ánh mắt sâu xa.
Cô sẽ không cho phép bên cạnh xuất hiện một Mộc Điệp thứ hai.
Liêu Thu trở lại phòng làm việc, sắc mặt tái nhợt..


Bình luận

Truyện đang đọc