SAU KHI LY HÔN CHỒNG CŨ LUÔN MUỐN THEO ĐUỔI TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 557

 

Châu La La nghe nói như vậy, hơi há miệng ra, có chút lúng túng chớp chớp mắt, vốn dĩ tâm trạng nhẹ nhõm lại thay đổi đột ngột, trong nháy mắt liền cảm thấy như là tìm được đồng minh với hai người phụ nữ này.

 

Đi ra khỏi phòng bệnh, đi dọc theo con đường chính của bệnh viện đến cổng, sau khi Châu La La hồi hồn lại từ kinh ngạc, lại cảm thán: “Tại sao lại phải làm cho mình không thoải mái vì những người đàn ông này vậy chứ?”

 

Lương Hạnh nghe nói lời này thì vội vàng phân rõ giới hạn: “Tớ đâu có không thoải mái đâu, tớ không có ý kiến gì với anh Triệu hết.”

 

Châu La La liếc xéo cô một cái, thật ra thì cô cũng rất vừa lòng anh Hoắc, nhưng mà so sánh với Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh thì vẫn không khỏi có chút ghen tị.

 

“Đúng vậy đó, vợ cũ của chồng cậu vẫn là cậu mà, đúng là một kỳ tích.” Cô cúi đầu rũ mắt xuống, âm thầm vạch trần.

 

Hai người một trước một sau đi ra ngoài cổng, lúc sắp đi đến cổng bệnh viện, đột nhiên lại nhìn thấy hai chiếc xe thương vụ đang hộ tống chiếc Porsche màu đen dừng ở cửa cách đó mấy mét.

 

Bước chân của Lương Hạnh vô thức dừng lại, kéo Châu La La tránh qua một bên đường, nấp dưới bóng rừng cây để quan sát.

 

Như trong dự liệu, sau khi cánh cửa của chiếc xe Porsche được mở ra, có một ông cụ với tinh thần phấn chấn bước xuống, ông cụ chống cây gậy, sau lưng là quản gia trẻ tuổi cùng với hai người đàn ông mặc đồng phục mang theo đầy các vật phẩm dinh dưỡng, vật phẩm chăm sóc sức khỏe đi theo, trầm ổn cất bước đi về phía cửa bệnh viện.

 

Châu La La nhận ra ông ta là bởi vì tướng mạo của người này giống với Cố Thời khoảng ba phần: “Có phải người này chính là ông cụ Cố không vậy?”

 

“Đúng vậy.”

 

Lương Hạnh đáp một tiếng, nhìn thấy mọi người đã đi xa, cô mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra gửi cho Cung Kì một tin nhắn.

 

Về chuyện tìm việc làm cho em họ Lương Giai Minh, nhà bác cả của Lương Hạnh lại âm thầm gọi cho mẹ Lương khoảng mười mấy cuộc điện thoại, mẹ Lương thật sự không có cách nào khác, cũng chỉ có thể ném vấn đề này cho con gái.

 

Lần này hiếm khi Lương Hạnh mới rảnh rỗi, không do dự gì liền đồng ý: “Chuyện này cứ giao lại cho con đi, mẹ, mẹ không cần phải quan tâm.”

 

Âm điệu cuối cùng cao hơn mấy phần, đã xua tan đi vẻ buồn ngủ và rã rời.

 

Trong trí nhớ của Lương Hạnh, từ xưa đến nay các cậu em Lương Giai Minh này sẽ không gọi mình là chị.

 

“Tìm tôi có chuyện gì vậy?” Sau khi cảm giác phấn khích qua đi, người đàn ông lại cố gắng giảm thấp tiếng nói của mình, làm cho mình trông có vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo một chút.

 

Dường như là Lương Hạnh vẫn còn chưa tỉnh, cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón trỏ đang đặt trên trang giấy của quyển sách: “Trước đó bác cả có nói với tôi là bây giờ cậu đang chờ để sắp xếp việc làm, ở chỗ của tôi có công việc, làm bảo vệ cho nhà kho, tiền lương là mười lăm triệu, áp lực công việc cũng không lớn là bao, bình thường không có người thì chỉ cần không rời khỏi vị trí là được. Khuyết điểm duy nhất đó chính là có hơi xa với thành phố, cậu có hứng thú muốn thử một lần không?”

 

“Chỉ có mười lăm triệu thôi hả…” Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại có mấy phần thất vọng và do dự: “Có thể cao thêm một chút được không? Tôi nghe nói bây giờ cô là bà chủ mà, tiền lương của em trai mình chắc cũng có thể không giống với người khác?”

 

Lương Hạnh nghe được một nửa thì mở loa ngoài điện thoại rồi sau đó đặt lên trên bàn, bĩu môi với mẹ Lương đang bưng hoa quả tới, ra hiệu cho bà nghe một chút.

 

Mẹ Lương nghe vậy thì nhíu mày, sau đó khoác tay đi khỏi.

 

Cái nhà này toàn là ăn không ngồi rồi, mẹ Lương cũng biết, chỉ có điều là giống như Lương Hạnh đã nói, bọn họ là người bên gia đình chồng, chồng mình cũng đã qua đời rồi, mẹ Lương lại là người có tính cách ôn hòa, có rất nhiều chuyện đều làm không được, cho nên đều giao hết cho Lương Hạnh.

 

Lương Hạnh đổi một tư thế khác, hai tay nâng sách lên tùy ý lật xem, đồng thời lại trả lời không nặng không nhẹ, trong lúc đó dừng lại một giây, giống như là nghiêm túc suy nghĩ: “Được rồi, cho cậu thêm ba triệu nữa, chỉ cần cậu có thể nghiêm túc làm việc không xảy ra sai sót, cuối năm sẽ còn có tiền thưởng.”

Bình luận

Truyện đang đọc