SAU KHI NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA ÔNG CHỒNG TỔNG TÀI

Phương Hiệp Hòa suýt nữa thì đập vỡ điện thoại. Anh cũng gầm lên giữa đường:

 

- Cậu im miệng cho tôi! Ai nói với cậu là anh Hàn ngoại tình hả? Cẩn thận chuyện này tới tai chị dâu thì cậu tới công chuyện với sếp đấy!

 

Lê Thiên Chi ngay lập tức hạ tông giọng xuống, thì thào:

 

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?

 

Phương Hiệp Hòa thở dài. Anh cũng không biết phải làm sao. Đành phải tùy cơ ứng biến vậy. Thư ký toàn năng phát huy tất cả tế bào thần kinh để nghĩ cách. Cuối cùng, anh tạm tìm ra được hướng giải quyết:

 

- Bây giờ cậu phải tìm cách để điều tra xem người đó là ai, muốn vào công ty Thắng Lợi có mục đích gì hay không. Nếu cậu có thể ngăn cản được người đó đến công ty thì tốt. Nếu cậu không làm được thì báo với tôi ngay, tôi có cách để người kia tự biết khó mà lui.

 


- Cách gì vậy?

 

Lê Thiên Chi nhiều chuyện nghe thế bèn hỏi ngay. Phương Hiệp Hòa hừ mũi đầy khinh bỉ. Cách này vốn là cách mà anh đã âm thầm chuẩn bị từ khá lâu rồi, ngay từ khi Thái Lãnh Hàn vừa kết hôn xong cơ. Nhưng bởi vì liên tục xảy ra quá nhiều chuyện, phải đi công tác không ngớt nên Phương hiệp Hòa còn chưa kịp tung ra “át chủ bài” để ổn định tâm lý của Tổng giám đốc mỗi khi đến kỳ “sang chấn”. Bây giờ thì tốt rồi. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Đã đủ điều kiện để Phương Hiệp Hòa thử nghiệm phương pháp “sơ cứu tâm lý tạm thời” cho tổng giám đốc mặt lạnh mà lòng nóng của công ty. Tuy nhiên, Phương Hiệp Hòa sẽ không nói với Lê Thiên Chi về việc này trước khi có được thành công bước đầu. Anh không muốn chẳng may kế hoạch thất bại thì vừa bị Thái Lãnh Hàn mang ra làm thớt c.h.é.m đến khóc không ra nước mắt lại còn bị thằng nhãi Lê Thiên Chi cười nhạo.



 

Nghĩ xong, Phương Hiệp Hòa tắt điện thoại ngay, không thèm quan tâm đến Lê Thiên Chi đang kêu gào thảm thiết muốn được thỏa mãn cơn nhiều chuyện. Anh lên xe, chạy xe với tốc độ gấp đôi bình thường, muốn nhanh chóng đến công ty trong thời gian sớm nhất. Khi Phương Hiệp Hòa hớt hải chạy ngang qua quầy lễ tân của công ty thì Triệu Uyển Nhu cũng vừa dừng lại trước quầy để đăng ký lên gặp Tổng giám đốc.


 

Phương Hiệp Hòa vốn đang gấp gáp nên không chú ý cho lắm đến khu vực lễ tân. Dù có cảm thấy bóng lưng của vị khách đang đứng trước quầy có vẻ quen quen, nhưng Phương Hiệp Hòa không thể nào hình dung được người đó chính là Triệu Uyển Nhu. Bởi vì anh đã từng tìm hiểu qua, Triệu Uyển Nhu không có hứng thú, càng không có năng khiếu trong việc kinh doanh hay làm nhân viên trong một công sở nào đó. Năng khiếu và sở thích của Triệu Uyển Nhu nghiêng về nghệ thuật sáng tác, làm thơ viết văn này nọ mà thôi. Thế nên, ngay khi nghe thông tin về việc Thái Lãnh Hàn muốn tuyển một người nào đó vào vị trí thư ký tổng giám đốc, đối tượng đầu tiên bị Phương Hiệp Hòa loại ra khỏi “danh sách tình nghi” chính là Triệu Uyển Nhu. Và cũng chính vì thế mà Phương Hiệp Hòa đang lo đến sốt vó.

 

Ngược lại, Triệu Uyển Nhu thì nhận ra Phương Hiệp Hòa ngay khi anh vừa chạy ngang qua. Nhưng chân của Phương Hiệp Hòa khá dài, anh lại chạy khá nhanh, còn Triệu Uyển Nhu thì phải làm một số thủ tục nữa mới có thể qua được quầy lễ tân. Vì thế, khi Triệu Uyển Nhu bước đến khu vực thang máy thì Phương Hiệp Hòa đã khuất khỏi tầm mắt của cô.

 

Triệu Uyển Nhu bước vào thang máy, bấm số tầng mà cô bé nhân viên ở quầy lễ tân đã thông báo để đến phòng của Tổng giám đốc. Thế nhưng, khi Triệu Uyển Nhu bước ra khỏi thang máy thì lại ngỡ ngàng trước một hành lang dài vắng ngắt. Đây có phải là đường đến phòng của Tổng giám đốc công ty không đấy? Sao lại vắng vẻ đến thế này?

 

Trong hình dung của Triệu Uyển Nhu, ở một công ty đang phát triển rực rỡ như công ty Thắng Lợi, hẳn là khắp mọi nơi đều tất bật rộn rã vô cùng. Còn bầu không khí im lìm vắng ngắt như thế này có vẻ phù hợp với một người cần không gian yên tĩnh riêng tư để sáng tác, như Triệu Uyển Nhu chẳng hạn. Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu lẩn thẩn nghĩ, có khi nào Thái Lãnh Hàn cố ý sắp đặt như thế để tạo điều kiện thuận lợi cho cô vào công ty làm việc hay không? Bởi vì bản tính của Triệu Uyển Nhu không thích những nơi quá ồn ào?

 

Thế nhưng ngay sau đó, Triệu Uyển Nhu lại không suy nghĩ như thế nữa. Thật ra là vì Triệu Uyển Nhu không có tâm trí để suy nghĩ về vấn đề lẩn thẩn đó nữa. Bởi vì cô nhìn thấy bóng lưng của Phương Hiệp Hòa đang đứng nép bên ngoài một căn phòng.

 

Phương Hiệp Hòa đứng quay lưng về phía Triệu Uyển Nhu, anh không phát hiện ra cô vì còn đang bận len lén nhìn qua khe cửa quan sát bên trong căn phòng kia. Bộ dáng này nhìn thế nào cũng ngập tràn vẻ lén lút, có ý đồ không trong sáng. Bằng đầu óc chứa đầy những “thuyết âm mưu” của một tác giả bán chuyên nghiệp, Triệu Uyển Nhu bỗng nảy sinh rất nhiều nghi vấn trong lòng. Phương Hiệp Hòa đang muốn làm gì vậy? Anh ta muốn ám sát, à nhầm, quan sát ai trong căn phòng đó? Ở công ty này, vị trí của Phương Hiệp Hòa cũng không phải tầm thường. Đối tượng để anh ta có thể lộ ra dáng vẻ lén lút như thế chắc chắn chẳng có bao nhiêu người. Lẽ nào, người trong phòng kia chính là Thái Lãnh Hàn?

Bình luận

Truyện đang đọc