SAU KHI NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA ÔNG CHỒNG TỔNG TÀI

Thái Lãnh Hàn cũng biết rõ rằng Triệu Uyển Nhu không thích những cuộc họp khô khan trong công ty. Hơn nữa, việc Triệu Uyển Nhu lắc đầu đã chứng tỏ cô đến công ty không phải vì giám sát nội dung cuộc họp hay theo dõi việc kinh doanh của hắn khiến cho Thái Lãnh Hàn mừng thầm trong bụng. Thậm chí hắn còn có ảo tưởng rằng Triệu Uyển Nhu cố ý đến công ty vào sáng sớm như thế này chỉ là để mang thức ăn sáng đến cho hắn mà thôi. Thế nên Thái Lãnh Hàn không nói gì thêm nữa. Hắn không muốn ép buộc Triệu Uyển Nhu, càng không muốn tự phá vỡ ảo tưởng của chính mình.

 

Thấy Thái Lãnh Hàn im lặng, Triệu Uyển Nhu lại lo lắng. Không biết tảng băng ngốc nghếch này có lại đang nghĩ ngợi lung tung, tự xem thường bản thân nữa hay không. Ngẫm nghĩ một lát, Triệu Uyển Nhu nhẹ giọng tìm cớ:

 

- Tôi… thật ra hôm nay tôi có hẹn với bạn rồi. Tôi không ở đây lâu được.

 

Thái Lãnh Hàn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Triệu Uyển Nhu còn trẻ tuổi, cô thích tụ họp với bạn bè là điều tất nhiên. Thái Lãnh Hàn tự biết bản thân là kẻ tẻ nhạt, lạnh lẽo. Hắn lặng lẽ đến chỗ chiếc tủ cạnh bàn làm việc của Phương Hiệp Hòa, kéo hộc tủ ra, lục lọi tìm một chiếc khẩu trang đeo lên mặt, che đi dấu vết bị đánh. Triệu Uyển Nhu bị Thái Lãnh Hàn ngó lơ thì trong lòng khó chịu. Cô mím môi nhìn Thái Lãnh Hàn đeo khẩu trang lên, che đi nửa gương mặt thì lại càng thêm khó chịu. Chẳng lẽ vấn đề giao tiếp của cô và Thái Lãnh Hàn trong kiếp này lại tiếp diễn sự tẻ nhạt cứng ngắc như kiếp trước nữa hay sao? Triệu Uyển Nhu không đồng ý. Cô nhăn mày, tiếp tục nhẹ giọng hỏi:

 

- Tôi… chỉ đi uống cà phê với bạn một chút thôi. Anh họp có lâu không? Sau khi gặp bạn xong, tôi quay lại đây chờ anh cùng đi ăn trưa có được không?

 

Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Hôm nay là ngày hoàng đạo gì vậy? Hắn chẳng những vừa được Triệu Uyển Nhu mang thức ăn sáng đến cho, bây giờ hắn lại còn được cô “hẹn trước” sẽ cùng ăn trưa với hắn? Triệu Uyển Nhu còn muốn quay lại đây, chờ hắn cùng đi ăn? Thái Lãnh Hàn cố gắng nhớ lại, sáng nay hắn đã bước chân nào ra khỏi cửa trước mà lại may mắn đến như thế.

 

Bộ dáng của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu phải cố gắng lắm mới nén được cười. Cô tằng hắng một cái, ra vẻ ỉu xìu, nói nhỏ:



 

- Anh không thích đi ăn cùng với tôi sao?

 

Thái Lãnh Hàn vội vã lắc đầu:

 

- Không! Không phải!

 

Triệu Uyển Nhu thừa thắng xông lên:

 

- Không phải là không phải như thế nào? Anh có thể nói rõ cảm nhận của anh cho tôi biết có được không? Dù sao thì tôi cũng đâu có biết được trong lòng của anh đang suy nghĩ những gì.

 


Nói xong câu đó, Triệu Uyển Nhu có chút chột dạ im lặng. Thật ra thì cô đã từng “nghe” được những suy nghĩ trong lòng của Thái Lãnh Hàn. Chỉ là hiện tại, không hiểu vì sao cô không thể nghe được những tiếng lòng sâu kín đó nữa. Tuy nhiên, so với việc nghe lén tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn thì Triệu Uyển Nhu càng thích đường đường chính chính nghe chính miệng hắn thổ lộ ra hơn nhiều. Chẳng hạn như lúc này, Thái Lãnh Hàn đang ngập ngừng cất tiếng:

 



- Tôi… tôi thích lắm! Tôi rất vui! Được đi ăn cùng em, tôi thật sự rất vui. Tôi… nói như thế, đã… rõ ràng chưa?

 

Triệu Uyển Nhu nhoẻn miệng cười, gật đầu. Sau đó, cô nhân lúc sắt còn nòng, tiếp tục rèn:

 

- Vậy… sau này, anh có thể lúc nào cũng nói rõ những suy nghĩ của anh cho tôi biết như thế này, có được không?

 

Thái Lãnh Hàn trịnh trọng gật đầu. Đâu có ai không muốn chia sẻ niềm vui của bản thân cho người khác biết đâu cơ chứ. Có danh nhân nào đó đã nói, một khi được chia sẻ với người khác thì niềm vui sẽ nhân đôi, nỗi buồn sẻ giảm đi một nửa còn gì. Đối với Thái Lãnh Hàn mà nói, hắn có thể tự nuốt và tự tiêu hóa được rất nhiều nỗi buồn. Còn niềm vui thì… Thái Lãnh Hàn khịt mũi, nếu được chia sẻ niềm vui với Triệu Uyển Nhu thì chắc chắn niềm vui của hắn sẽ được nhân lên gấp một trăm lần luôn ấy chứ.

 

Thế là trong niềm vui được tăng lên gấp một trăm lần, Thái Lãnh Hàn phơi phới trong lòng, buột miệng đề nghị:

 

- Để tôi đưa em xuống sảnh.

 

Triệu Uyển Nhu gật đầu, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc rồi sánh vai cùng Thái Lãnh Hàn đi ra khỏi văn phòng. Thang máy đang trống. Chẳng mấy chốc cả hai người đã xuống đến sảnh. Tại đó, Phương Hiệp Hòa đang nhai nốt muỗng cơm cuối cùng trong hộp xốp. Trông thấy Triệu Uyển Nhu bước ra khỏi thang máy, Phương Hiệp Hòa suýt nữa thì nghẹn. Sao mẹ của anh ra về nhanh như vậy? Chả có nhẽ Tổng giám đốc kiêm bạn thân ngốc nghếch của anh lại sơ ý làm gì đó chọc giận vợ nhà rồi? Tiếp đó, Phương Hiệp Hòa lại thấy Thái Lãnh Hàn cũng bước ra khỏi thang máy, ngay sát sau lưng Triệu Uyển Nhu. Thôi toi rồi. Lớn chuyện rồi. Trong lòng Phường Hiệp Hòa nhảy dựng. Hai người kia xảy ra chuyện gì mà Tổng giám đốc của anh phải vứt bỏ nhân thiết mặt lạnh cứng nhắc mà đuổi theo vợ để cầu xin thế kia?

Bình luận

Truyện đang đọc