SAU KHI NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA ÔNG CHỒNG TỔNG TÀI

Cuộc điện thoại bị ngắt đột ngột, cộng thêm những từ như “ngất xỉu”, “cấp cứu” càng khiến tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn. Thái Lãnh Hàn tái xanh mặt mày, đầu óc đặc quánh không nghĩ được gì nữa. Biểu hiện của Thái Lãnh Hàn khiến cho Phương Hiệp Hòa đã hoảng lại càng hoảng. Anh vội vã trấn an:

 

- Tổng… tổng giám đốc, anh bình tĩnh một chút. Tôi… tôi sẽ gọi lại cho cậu ấy. Có lẽ… có lẽ có nhầm lẫn gì chăng.

 

Mấy lời của Phương Hiệp Hòa như nhắc nhở Thái Lãnh Hàn. Hắn lập cập lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Triệu Uyển Nhu. Trong lòng Thái Lãnh Hàn thầm hy vọng Triệu Uyển Nhu sẽ bắt máy. Như thế nghĩa là cô không bị làm sao, thông tin vừa rồi chỉ là nhầm lẫn. Nhưng Thái Lãnh Hàn bấm gọi liên tục vẫn không thể kết nối liên lạc được với Triệu Uyển Nhu. Tiếng nhạc chờ vẫn vang lên réo rắt, nhưng không có ai bắt máy. Lòng của Thái Lãnh Hàn càng lúc càng lạnh. Tay của hắn run lên, chiếc điện thoại rơi xuống đất đánh bốp, rạn nứt.

 

Lúc này, Triệu Uyển Nhu đang vội vã đưa Vương Thiên Bích lên xe cấp cứu. Cô nàng uống quá nhiều rượu, lại bị sợ hãi nên choáng váng ngất xỉu. Vương Thiên Bích đã từng có tiền sử ngất xỉu rồi hôn mê rất lâu nên Triệu Uyển Nhu khá lo lắng. Cô níu lấy một người khách đang gọi điện thoại ngoài hành lang nhờ gọi giùm cấp cứu. Loay hoay một buổi, khi Vương Thiên Bích đã được bác sĩ ổn định sức khỏe, nằm ngủ ngon lành trên giường bệnh thì Triệu Uyển Nhu mới có thời gian và tâm trí xem xét điện thoại của mình.

 

Khi mở điện thoại lên, Triệu Uyển Nhu giật mình nhìn thấy có đến mấy chục cuộc gọi đến từ số máy của Thái Lãnh Hàn. Cô nhớ ra mình đã chuyển máy về chế độ rung nên không thể nghe được tiếng chuông. Triệu Uyển Nhu vội vàng gọi lại cho Thái Lãnh Hàn. Nhưng lúc này điện thoại của Thái Lãnh Hàn đã hỏng, không thể kết nối được. Triệu Uyển Nhu muốn gọi cho Phương Hiệp Hòa hoặc Lê Thiên Chi, nhưng cô lại không biết số điện thoại của họ. Không còn cách nào khác, Triệu Uyển Nhu đành gọi cho bố.


 

Triệu Chí Hải nhận được cuộc gọi của Triệu Uyển Nhu thì trong lòng cảm thấy tức giận. Thái Lãnh Hàn lại dám cắt liên lạc với con gái cưng của ông sao? Thế nên Triệu Uyển Nhu mới phải gọi cho ông để hỏi số liên lạc của hắn và bạn bè của hắn? Triệu Chí Hải nghiến răng, nói với Triệu Uyển Nhu rằng ông cũng không biết. Không chỉ vậy, khi Phương Hiệp Hòa gọi đến ngay sau đó, Triệu Chí Hải cũng khẳng định chắc nịch rằng ông không biết gì về tình hình hiện tại của Triệu Uyển Nhu, cũng không liên lạc được với cô.



 

Lúc này, tại công ty, Phương Hiệp Hòa rối như gà mắc tóc. Cuộc họp của tập đoàn Thắng Lợi không thể bị gián đoạn, nhưng Thái Lãnh Hàn đã không còn tâm trạng nào để giải quyết công việc. Không chỉ vậy, hắn còn giao lại trọng trách tiếp quản cuộc họp cho anh và Lê Thiên Chi rồi bỏ đi đâu mất. Phương Hiệp vừa lo lắng Thái Lãnh Hàn sẽ có hành động thiếu suy nghĩ, lại vừa phải vắt óc ra tiếp tục cuộc họp trong khi cái gã Lê Thiên Chi ấy đến tận bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu cả. Vất vả suốt hai tiếng đồng hồ, Phương Hiệp Hòa mới có thể tạm ổn định được công việc theo chiều hướng tốt nhất. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Thái Lãnh Hàn thì mới nhớ ra, điện thoại của hắn đã bị hỏng. Phương Hiệp Hòa gọi lại cho cậu trợ lý, biết được sự thật rằng người bị ngất xỉu không phải là Triệu Uyển Nhu, thế nhưng lúc này anh lại không thể báo tin mừng này cho Thái Lãnh Hàn để trấn an tâm lý đang bị sang chấn của hắn. Nỗi lo lắng bất an của Phương Hiệp Hòa càng lúc càng lớn.

 

Trong lúc đó, Thái Lãnh Hàn đang ngồi trên xe taxi, đi tìm khắp các bệnh viện trong thành phố. Dĩ nhiên là hắn chẳng thể nào tìm được bệnh viện nào có bệnh nhân là Triệu Uyển Nhu, đơn giản bởi vì cô không hề nhập viện. Loanh quanh mãi đến trưa, ngọn lửa trong lòng Thái Lãnh Hàn cháy càng lúc càng lớn. Hắn gọi điện cho Vạn Gia Bảo:

 

- A lô, là tao, Thái Lãnh Hàn. Bây giờ mày đang ở đâu?

 

Bên kia đầu dây, Vạn Gia Bảo vô cùng hậm hực. Sự việc ban nãy đã khiến gã ta mất sạch toàn bộ mặt mũi trước đám bạn kiêm đàn em của mình. Bấy lâu gã vẫn luôn huênh hoang khoác lác tỏ vẻ thượng đẳng mà khinh thường, sỉ nhục sau lưng Thái Lãnh Hàn không biết bao nhiêu mà kể. Vậy mà hôm nay gã lại bị “vợ” của Thái Lãnh Hàn dọa cho bài tiết không kiểm soát nổi như thế. Van Gia Bảo vừa giận vừa hận. Thế nên, khi Thái Lãnh Hàn gọi đến, Vạn Gia Bảo muốn lấy lại thể diện bằng cách giở giọng âm dương quái khí:

 

- Sao? Tôi ở đâu còn cần phải báo cáo lại với anh à? Con khốn Triệu Uyển Nhu đã khóc lóc mách lẻo gì với anh rồi, đúng không? Hừ, tôi nói cho anh biết, lần này tôi chưa làm thẳng tay mà thôi, nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ khiến nó sống không bằng chết.

Bình luận

Truyện đang đọc