Vạn Gia Bảo gào lên thảm thiết vì sợ hãi. Tuy nhiên, bàn chân của Triệu Uyển Nhu chỉ giẫm vỡ chiếc cốc, cách đũng quần của Vạn Gia Bảo chừng vài mi li mét.
Vạn Gia Bảo kinh hoàng đến thở hổn hển. Từ đũng quần của gã ta, một dòng nước ấm nóng, vàng vọt chảy ra. Triệu Uyển Nhu tỏ ra kinh tởm, vội vàng rụt chân lại. Cô chà xát đế giày xuống tấm thảm gần đó, mắt vẫn nhìn chằm chằm Vạn Gia Bảo, giọng nó vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay:
- Tiếc thật, giẫm hụt rồi. Nhưng tôi nói cho cậu biết, lần này là tôi cố ý giẫm hụt đấy. Nếu còn để tôi biết được cậu dám có bất cứ lời nói thối tha nào về Thái Lãnh Hàn nữa, hoặc là dám nảy sinh ý đồ khốn nạn nào hãm hại anh ấy nữa thì tôi đảm bảo với cậu, tôi sẽ không giẫm hụt nữa đâu. Hơn nữa, tôi cũng sẽ không chỉ giẫm một cái. Bi của cậu có cứng rắn hơn cái cốc này hay không, cậu tự hiểu rõ lấy.
Vạn Gia Bảo xanh mét mặt mày, gật đầu như giã tỏi. Triệu Uyển Nhu vẫn còn chưa hài lòng lắm. Cô gằn giọng:
- Gật đầu cái gì? Không biết nói à? Không phải ban nãy cậu sủa to lắm à? Nói ra thành lời cho tôi nghe xem nào!
Vạn Gia Bảo há hốc miệng chưa kịp thốt ra thành lời thì Triệu Uyển Nhu đã bị Vương Thiên Bích nhào đến túm lấy. Cô nàng quan sát Triệu Uyển Nhu từ trên xuống dưới, từ trước ra sau một lượt rồi mới dồn dập hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Lũ khốn này ức h.i.ế.p cô phải không? Bọn chúng hành hung cậu hả? Hay là mắng cậu? Không được, tôi phải báo cảnh sát bắt hết bọn chúng!
Vạn Gia Bảo uất ức trợn trắng mắt. Gã ta vẫn còn chưa kịp làm gì cả thì đã bị đập cho bầm dập thế này rồi, thậm chí suýt chút xíu nữa còn bị giẫm nát bi, thế mà bây giờ lại còn bị vu khống là hành hung Triệu Uyển Nhu, còn bị dọa sẽ báo cảnh sát bắt. Đúng là vừa uất vừa ức mà.
Triệu Uyển Nhu níu lấy tay của Vương Thiên Bích, ngăn cô nàng bấm điện thoại gọi cảnh sát. Nhà hàng này nằm trong chuỗi sản nghiệp của nhà họ Vương, nếu để cảnh sát đến vì có xảy ra ẩu đả thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc làm ăn. Đó cũng là lý do mà Triệu Uyển Nhu đã đóng cửa phòng lại trước khi lật bàn, cũng là lý do cô cố ý giẫm chân xuống chệch đi vài mi li mét. Đó cũng là lý do mà sự ồn ào náo động chỉ lọt vào tai của Vương Thiên Bích ở căn phòng đang mở cửa gần đó chứ không đánh động tới người khác.
Vương Thiên Bích hiểu được mối bận tâm của Triệu Uyển Nhu. Trong lòng cô vô cùng cảm kích, nhưng cũng chính vì thế mà cô càng không thể và không muốn bỏ qua cho những kẻ đã dám gây sự với bạn thân của cô ngay trong chính địa bàn của cô. Vì vậy, Vương Thiên Bích vẫn cương quyết muốn báo cảnh sát: