SAU KHI NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA ÔNG CHỒNG TỔNG TÀI

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, quả nhiên Thái Lãnh Hàn bị thương nặng hơn, được đề nghị nhập viện để theo dõi. Vốn là Thái Lãnh Hàn không muốn nhập viện, nhưng trước hai ánh mắt vừa quan tâm vừa nghiêm khắc của cả Triệu Uyển Nhu lẫn Phương Hiệp Hòa, sự bướng bỉnh của Thái Lãnh Hàn nhanh chóng bay hơi như viên nước đá để giữa đường quốc lộ vào buổi trưa mùa hạ.

 

Sau khi sắp xếp cho Thái Lãnh Hàn nhập viện xong, Phương Hiệp Hòa đưa cho Thái Lãnh Hàn một chiếc điện thoại mới rồi nhanh chóng quay trở lại công ty. Theo điều kiện của Thái Lãnh Hàn, muốn hắn nhập viện để theo dõi sức khỏe thì Phương Hiệp Hòa phải thu dọn một số văn kiện cùng laptop để mang vào bệnh viện cho Tổng giám đốc nhà mình xử lý công việc. Triệu Uyển Nhu thì xuống căn – tin của bệnh viện, mua một phần cháo thịt nạc bằm và một hộp cơm sườn mang lên phòng bệnh của Thái Lãnh Hàn. Hộp cơm sườn là phần của cô, còn cháo thịt nạc bằm là phần của Thái Lãnh Hàn. Thế nhưng Thái Lãnh Hàn không muốn ăn như vậy. Hắn lầu bầu:

 

- Ban nãy chúng ta đã hẹn là sẽ cùng nhau ăn cơm mà.

 

Triệu Uyển Nhu chớp mắt, cố gắng kìm nén bản thân để không thò tay đến xoa đầu và bẹo má gã “chó điên” đang hóa thân thành cún to tủi thân trước mặt mình. Cô dĩ nhiên là vẫn còn nhớ lời hẹn cùng nhau ăn cơm với Thái Lãnh Hàn. Không chỉ có hắn trông đợi, bản thân cô cũng không kém phần háo hức đâu. Nhưng hiện tại Thái Lãnh Hàn đang là bệnh nhân, mà bệnh nhân thì không thể đến nhà hàng ăn những món chế biến cầu kỳ, càng không thể di chuyển nhiều. Thế nên Triệu Uyển Nhu tìm cách chống chế:

 

- Thì tôi cũng ngồi cùng ăn với anh đây này. Thế này thì cũng có khác gì cùng nhau ăn cơm đâu?

 

Thái Lãnh Hàn khịt mũi. Hắn biết Triệu Uyển Nhu đang tìm cớ lấp liếm. Cùng nhau ăn cơm trong phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng thế này cũng tính là “hẹn hò” sao? Nhưng cho dù trong lòng ấm ức và tủi thân, Thái Lãnh Hàn cũng không phản bác Triệu Uyển Nhu. Bởi vì hắn nghĩ, có lẽ Triệu Uyển Nhu không hề muốn “hẹn hò” với hắn. Lời mời ban sáng có lẽ chỉ là lời xã giao khách sáo của cô mà thôi. Dù sao thì được cùng ăn với Triệu Uyển Nhu trong một gian phòng, đối với Thái Lãnh Hàn, đã là điều mà trước kia hắn ao ước mà chưa được. Bây giờ chỉ mới được Triệu Uyển Nhu cho ăn một bữa sáng ngọt ngào mà hắn đã vội vã muốn đòi hỏi thêm thì đúng là không biết điều một chút nào. Thế là Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn cầm lấy hộp cháo thịt nạc bằm, chậm rãi múc từng muỗng ăn.

 



Triệu Uyển Nhu thấy Thái Lãnh Hàn đã chịu ăn cháo, trong lòng cô thoáng thả lỏng. Cô cũng nhanh chóng ăn phần cơm sườn của mình. Bữa ăn diễn ra lặng lẽ. Thái độ của Thái Lãnh Hàn cũng trở nên trầm mặc và dè dặt. Triệu Uyển Nhu mang hai hộp rỗng để vào thùng rác xong thì nhận ra gã cún to của nhà mình lại bật chế độ tủ đông tạo băng nữa rồi. Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu có cảm giác bất lực không nói thành lời. Bao nhiêu cố gắng của cô từ khi sống lại đến nay hóa ra vẫn chưa đủ để tảng băng ngốc tan chảy. Hắn vẫn cứ che giấu tâm sự trong lòng mãi như thế này thì tình cảm và cuộc hôn nhân của họ đến bao giờ mới có thể ấm áp lên được đây? Triệu Uyển Nhu thở dài một tiếng.

 

Tiếng thở dài của Triệu Uyển Nhu lọt vào tai của Thái Lãnh Hàn như tiếng sấm. Hắn ngước mắt lên nhìn và bắt gặp nét mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt tuấn tú của Triệu Uyển Nhu. Trong lòng trầm xuống, Thái Lãnh Hàn thấp giọng nói nhỏ:

 

- Nếu em mệt… thì về nhà nghỉ ngơi đi. Tôi… cũng cần ngủ một chút.

 

Nói xong, Thái Lãnh Hàn nằm ngay xuống, nhắm mắt lại. Triệu Uyển Nhu ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định nghe theo lời đề nghị của Thái Lãnh Hàn, quay về nhà. Không phải vì Triệu Uyển Nhu cảm thấy mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, mà vì Triệu Uyển Nhu nhận ra khi có cô ở bên cạnh, thân thể của Thái Lãnh Hàn dù đang nấp bên dưới tấm chăn vẫn luôn căng cứng không thể thả lỏng. Triệu Uyển Nhu lo lắng rằng sự hiện diện của cô sẽ khiến Thái Lãnh Hàn càng thêm căng thẳng, không thể an tâm tịnh dưỡng. Hơn nữa, xem thái độ nhạt nhẽo của Thái Lãnh Hàn khi ăn hộp cháo thịt nạc bằm ban nãy, Triệu Uyển Nhu cảm thấy có vẻ như tảng băng ngốc không thích thức ăn ở nơi này cho lắm. Nhớ lại sự vui vẻ và ngon miệng mà Thái Lãnh Hàn biểu hiện khi ăn sáng cùng mình trong văn phòng ở công ty vào sáng nay, Triệu Uyển Nhu đoán rằng Thái Lãnh Hàn thích ăn những món mà cô nấu.

 

Thế nên, Triệu Uyển Nhu quyết định: Để cho Thái Lãnh Hàn có thể được nghỉ ngơi và bồi dưỡng thân thể để mau hồi phục sức khỏe, cô phải nhanh chóng quay về nhà, nấu vài món ngon cho tảng băng ngốc của mình có thể vơi bớt một chút lạnh lẽo.

 

Thế nhưng, Triệu Uyển Nhu không biết rằng, khi cô quay lưng rời khỏi phòng bệnh, trong lòng của Thái Lãnh Hàn đã bị đóng băng luôn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc