SAU KHI RỬA SẠCH OAN KHIÊN

Linh thuyền chậm rãi xuyên qua tầng mây đi tới.

Sau khi Vân tôn chủ tặng đại lễ hợp tịch dành nửa tháng để chuẩn bị, áo bào trắng tinh của hắn tung bay lướt qua biển mây, đạp gió trở về Đại điện Vân Trung Châu.

Các tu sĩ đã sớm quỳ trong Đại điện Vân Trung Châu, thấy hắn trở lại liền quỳ rạp xuống đất hô to.

“Tôn chủ không thể!”

“Tôn chủ hãy nghĩ lại!”

Vân tôn chủ ngồi ngay ngắn trên ghế mây, lạnh lùng nhìn xuống bên dưới.

“Địa mạch của Cửu Châu toàn là tam độc, dẫn linh mạch của Vân Trung Châu xuống hạ giới, không chừng tam độc sẽ thông qua con đường Lạc Xuyên xâm nhập vào Vân Trung Châu!”

Mọi người đồng thanh: “Mong Tôn chủ nghĩ lại!”

Vân tôn chủ lạnh lùng quét mắt nhìn đám người bên dưới, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao, nhưng cái sắc lạnh này lại khác biệt rõ ràng khi nhìn Tương Trọng Kính.

Nếu nói hắn nhìn đám tu sĩ bên dưới bằng ánh mắt sắc lạnh như đao kiếm, thì với Tương Trọng Kính chính là lưỡi đao cùn tám trăm năm, nhìn thì hung tàn nhưng thật ra không có lực sát thương.

“Chư vị đúng là xứng với bốn chữ ra vẻ đạo mạo.” Vân tôn chủ nói chuyện không chút lưu tình, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu ta nhớ không lầm, hơn phân nửa người trong số các ngươi là từ Cửu Châu phi thăng vào Vân Trung Châu ngàn năm trước, đúng chứ?”

Đa số người bên dưới bỗng chốc cứng đờ, cụp mắt không dám lên tiếng.

Vân tôn chủ không hơi đâu lãng phí nước miếng với người ngoài, nói thẳng ra: “Tam độc không thể nào trực tiếp tiến vào Lạc Xuyên được, các ngươi nghĩ Thiên đạo và lôi kiếp chỉ để trang trí thôi sao?”

Mọi người không ai nói gì, cũng không biết nên phản bác thế nào.

Lạc Xuyên là con đường phi thăng vào Vân Trung Châu, khi đi vào Vân Trung Châu, lôi kiếp sẽ giáng sét đánh tan tam độc trên cơ thể người phi thăng đến khi hoàn toàn sạch sẽ mới cho phép vào Vân Trung Châu.

Cho dù linh mạch của Vân Trung Châu kết nối với địa mạch của Cửu Châu, cũng sẽ không có một mống tam độc nào có thể tiến vào con đường Lạc Xuyên.

Có linh mạch của Vân Trung Châu hỗ trợ, vô số tam độc bị địa mạch Cửu Châu trấn áp dần dần theo thời gian tan biến triệt để.

Vân tôn chủ là người duy nhất trên thế gian này có thể tiếp xúc gần gũi với Thiên đạo, chính là vì biết điều nên mới sống lâu nhiều năm như vậy, trong thời gian đó hắn chưa bao giờ không nghe lời một lần nào.

Đây là lần đầu tiên.

Vân tôn chủ: “Còn người nào có dị nghị, thì hãy theo ta đi Vân Đỉnh diện kiến Thiên đạo, để Thiên đạo tự mình giải thích với các ngươi, thế nào?”

Mọi người lập tức quỳ rạp xuống đất, không dám hó hé gì nữa.

Vân tôn chủ lười phí lời với bọn họ, sau khi nói xong những lời này thì im lặng không nói nữa, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn.

“Đi đi.”

Các tu sĩ do dự một chút rồi lật đật nối đuôi nhau đi ra.

Vân tôn chủ day mi tâm, ngồi trên ghế mây hồi lâu, đến khi nhận ra linh thuyền thuận lợi cập bến Cửu Châu mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn đứng dậy đi đến Vân Đỉnh.

Vân Đỉnh là nơi cách Thiên đạo gần nhất, ngoài Vân tôn chủ ra thì toàn bộ Vân Trung Châu này không có một ai dám lên đây, bởi vì không gánh chịu được luồng uy áp khủng bố kia.

Vân tôn chủ bình tĩnh không tỏ rõ cảm xúc từng bước đạp lên thang mây đi lên Vân Đỉnh.

Bên trên là một biển mây vô tận không thấy điểm cuối, tầng mây xếp chồng chồng lớp lớp bất động như một bức tranh, tựa như thời gian nơi đây bị ngừng lại.

Khoảnh khắc Vân tôn chủ vừa bước lên Vân Đỉnh, trong thoáng chốc biển mây ào ạt vỗ tới như thủy triều, từng đợt sóng mây mãnh liệt ập về phía hắn.

Uy hiếp của Thiên đạo có thể đè bẹp vô số tu sĩ đại năng bò ngổm lổm trên đất, nhưng đối với Vân tôn chủ mà nói chỉ giống như bị gió nhẹ thổi phất qua, làm vạt áo trắng ngần của hắn nhẹ nhàng lay động.

“Ngươi vượt giới hạn.”

Một giọng nói không phân biệt già trẻ nam nữ truyền đến từ nơi sâu xa trong biển mây bất tận trước mặt, mang theo tức giận và uy nghiêm khó có thể ngó lơ.

“Ừ.” Vân tôn chủ tùy ý cong ngón tay bấm quyết, đám mây bên cạnh hóa thành ghế mây thư thái mềm mại, hắn thong thả ngồi xuống, thờ ơ lên tiếng: “Đúng là đã vượt giới hạn.”

Trông tư thái ung dung của hắn như thể đang nói ‘Ta vượt giới hạn đó, ngươi tính làm gì ta?’, không hề có chút ăn năn hay sám hối nào.

Thiên đạo im lặng một lát rồi nói: “Ngươi, chẳng lẽ không sợ bị trách phạt?”

Vân tôn chủ dường như cười lạnh một tiếng, chỉ là trên khuôn mặt quanh năm băng sơn đó vốn chẳng thể nhìn ra chút cảm xúc nào.

“Trách phạt gì, cấm ngôn ta thêm nửa năm?”

Thiên đạo: “…”

Thiên đạo còn đang muốn nói gì đó nhưng Vân tôn chủ đã không nhịn được lên tiếng cắt ngang.

“Đủ rồi, tam độc ở Cửu Châu ngang ngược ngàn năm, ta không tin ngươi chưa nghĩ đến biện pháp giải quyết.” Trên mặt Vân tôn chủ tràn ngập ý lạnh: “Ta thay ngươi giải quyết chuyện này, ngươi còn trách ngược lại ta?”

Thiên đạo im lặng hồi lâu, nói: “Biện pháp giải quyết của ngươi, chẳng lẽ không phải là vì tư tâm của ngươi?”

Vân tôn chủ cũng không phản bác điều này, trực tiếp gật đầu thừa nhận.

“Đúng vậy, ta là vì tư tâm. Thì sao?”

Thiên đạo: “…”

Thiên đạo phảng phất như muốn giáng sét đánh hắn, biển mây nổi sóng ầm ầm, mãi đến một hồi lâu sau mới lắng xuống.

Vân tôn chủ thấy Thiên đạo im lặng nãy giờ không nói gì, chống cằm lãnh đạm nói: “Hỏi xong chưa? Ta đi được rồi chứ?”

Thiên đạo: “…”

Thiên đạo không nói gì bỏ đi.

Biển mây cuồn cuộn xung quanh lại lần nữa trở về trạng thái bất động, Vân tôn chủ hừ lạnh đứng dậy khỏi ghế mây, thong thả bước xuống thang mây trở về.

Một lát sau, Vân tôn chủ phát hiện mình lại bị cấm ngôn.

Vân tôn chủ: “…” (=))))))

***

Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ cùng nhau trở về Cửu Châu, linh mạch từ Vân Trung Châu hạ xuống theo Lạc Xuyên trực tiếp tụ vào địa mạch, đồng thời cũng đưa Lạc Xuyên chảy tràn vào bí cảnh tam độc.

Đó là mảnh đất căn nguyên của địa mạch.

Linh thuyền chậm rãi xuôi theo con đường Lạc Xuyên mới mở ra cập bến vào bí cảnh.

Sau khi bí cảnh hạ xuống đất liền dung hợp với chu vi xung quanh linh thụ, đống đổ nát đã được dọn dẹp hơn phân nửa, cách đó không xa có thể thấp thoáng thấy có người đi qua đi lại.

Con đường Lạc Xuyên trực tiếp thông đến ngọn núi ở phía sau bí cảnh, hoàn mỹ nối liền với địa mạch dưới lòng đất.

Cố Tòng Nhứ và Tương Trọng Kính đi xuống linh thuyền.

Lúc Tương Trọng Kính đặt chân lên đất còn hơi lảo đảo, được Cố Tòng Nhứ đỡ đứng vững lại.

Trong bí cảnh dường như chỉ có người của Tống Táng Các đang hì hục làm việc, Tống Hữu Thu đang cúi người làm việc bỗng thấy Tương Trọng Kính trở về, hắn vội vàng nhảy cẫng lên vui vẻ nói: “Kiếm tôn!”

Tương Trọng Kính gật đầu, ung dung thong thả đi tới, đang định mở miệng nói chuyện thì chợt thấy bàn tay dính đầy bùn đất của Tống Hữu Thu đang thu gom hài cốt nằm rải rác trên đất đặt vào quan tài.

Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc làm Tương Trọng Kính khẽ run rẩy một hồi lâu, sau đó mới chần chừ nói: “Ngươi đang làm gì?”

Tống Hữu Thu vui vẻ nói: “Giúp những người đã khuất này thu nhặt hài cốt.”

Tương Trọng Kính im lặng hồi lâu, đột nhiên cười khẽ, nói: “Được, ta giúp ngươi.”

Tống Hữu Thu vội vàng nói: “Không cần phiền đến Kiếm tôn đâu, nếu ngài đã giao nơi này cho chúng ta xử lý, sao có thể để tay ngài bẩn được.”

Ánh mắt nhìn hắn của Tương Trọng Kính tràn ngập dịu dàng, mỉm cười nói: “Mới nãy khi bí cảnh rơi xuống, có bị thương tổn gì không?”

“Không có không có.” Tống Hữu Thu vừa thu nhặt hài cốt vừa lắc đầu: “Chỉ là bị dọa hết hồn, không thiệt hại gì.”

Lúc này Tương Trọng Kính mới yên tâm.

Lúc trước Tương Trọng Kính đã đưa bản vẻ phác thảo sơ bộ kiến trúc của Tông môn cho Tống Hữu Thu, Tương Trọng Kính ngẩng đầu nhìn lướt qua, bất ngờ phát hiện Tống Hữu Thu thế mà lại tu sửa toàn bộ Tông môn trở về với dáng vẻ vốn có, không sai một li nào.

Tống Hữu Thu thấy trên mặt của Tương Trọng Kính tràn đầy thán phục, vui vẻ nói: “Bây giờ chúng ta đang xây dựng di tích Linh Lung của Kiếm tôn, không tới một tháng là có thể hoàn thành, nếu Kiếm tôn không có chỗ để ở, ngài có thể đến Vô Tẫn Lâu.”

Tương Trọng Kính: “Giờ ta phải đi tìm Khúc Nguy Huyền.”

Tống Hữu Thu nói: “Có lẽ không được đâu, Khúc tông chủ bế quan đã lâu, bây giờ mọi chuyện ở Cửu Châu đều do Dịch chưởng môn quản lý.”

“Bế quan?” Tương Trọng Kính nhíu mày nói: “Vì sao lại bế quan?”

Tống Hữu Thu suy nghĩ một chút rồi nói: “Những năm này Khúc tông chủ vì kháng cự lửa độc nên tu vi vẫn dậm chân tại chỗ không hề tăng tiến, sau khi lửa độc được loại trừ nên cần phải củng cố tu vi thêm vững chắc.”

Lúc này Tương Trọng Kính mới yên tâm.

“Đúng rồi.” Tống Hữu Thu nói: “Kiếm tôn vẫn chưa nói cho ta biết, Tông môn của ngài mang tên gì, ta sẽ khắc bảng đá cho ngài.”

Tương Trọng Kính nghe hỏi đến vấn đề này thì khẽ sửng sốt, hắn và Cố Tòng Nhứ quay mặt nhìn nhau, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì gọi là Ngọc Nhứ Tông đi.”

Tống Hữu Thu không biết Tương Trọng Kính còn một cái tên khác là ‘Vân Ngọc Chu’, còn tưởng gọi là ‘Ngọc Nhứ’ vì thích bông liễu trắng như tuyết, vì thế hắn cũng không suy nghĩ nhiều liền hí hửng chạy đi thu gom hài cốt tiếp.

Còn Cố Tòng Nhứ biết mọi chuyện nghe vậy hai mắt liền sáng rực, y nắm chặt tay Tương Trọng Kính, đôi mắt cong cong, nói nhỏ: “Ta rất thích cái tên này.”

Tương Trọng Kính bị nhìn thấu tâm tư, tằng hắng một tiếng cố tỏ ra bình tĩnh, nói: “Về sau nơi này chính là nhà của chúng ta, ngươi thích gì cứ nói với ta, ta sẽ sắp xếp cho ngươi.”

Cố Tòng Nhứ nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính không chớp mắt một cái: “Ta thích ngươi.”

Tương Trọng Kính dở khóc dở cười: “Ta nói là…”

“Ngươi kiếm bừa cho ta một cái hang ta cũng có thể cuộn tròn ngủ ngon lành, chọn chi cho phiền.” Cố Tòng Nhứ cắt ngang lời hắn, con ngươi sáng lên: “Chỉ cần có ngươi.”

Tương Trọng Kính vốn dày dặn kinh nghiệm nhưng lại bị những lời nói này của y làm cho đỏ mặt.

Hắn ngượng ngùng tằng hắng một tiếng, duỗi tay tới đang muốn nắm tay Cố Tòng Nhứ.

Ngay tại lúc này, Quỳnh Nhập Nhất biến thành người nhảy ra ngoài, hai mắt lấp la lấp lánh nhìn Tương Trọng Kính, hớn hở vui mừng nói: “Chủ nhân! Chủ nhân! Sòng bạc của ta sẽ được mở ở đâu?”

Tay của Tương Trọng Kính chợt bị người nắm lấy.

Một giây sau, ánh mắt của Cố Tòng Nhứ giống như muốn ăn tươi nuốt sống thanh kiếm này.

Trong đầu Quỳnh Nhập Nhất chỉ có sòng bạc, sốt ruột nắm tay Tương Trọng Kính lắc qua lắc lại, chớp chớp hai mắt long lanh nhìn hắn, trông cực kỳ đáng thương.

Tương Trọng Kính không biết phải làm sao, đành phải nói: “Ngươi cứ tùy ý chọn.”

Quỳnh Nhập Nhất không hề để ý ánh mắt ngày càng rét lạnh của Cố Tòng Nhứ, vẫn tiếp tục nói: “Vậy về sau chỗ này của ta còn có người tới không? Sẽ tới nhiều chứ?”

“Vị trí của Tông môn cũ lớn gần bằng một tòa thành nhỏ, chờ xây xong sẽ mở rộng cửa cho người ngoài vào.” Tương Trọng Kính suy nghĩ một chút: “Có lẽ ta sẽ nhận thêm vài đệ tử?”

Quỳnh Nhập Nhất cao hứng không thôi: “Được được được, càng nhiều người càng vui.”

Như vậy mới có thể đánh cược sảng khoái.

Quỳnh Nhập Nhất mỹ mãn chạy ra ngoài chơi.

Tương Trọng Kính vẫn còn đang suy tính, nghĩ xem đến lúc đó có nên mở Tông môn thu nhận đệ tử không, dù sao toàn bộ Ngọc Nhứ Tông chỉ có hai người họ, không tránh khỏi quá trống vắng.

Hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên Cố Tòng Nhứ nắm lấy cổ tay của hắn, mắt rồng bỗng chốc co lại, tỏ vẻ bất mãn nhìn hắn.

Tương Trọng Kính nói: “Sao thế?”

“Không nhận đệ tử.” Cố Tòng Nhứ không vui trừng hắn: “Nếu ngươi muốn nhận đệ tử thì hãy nhận ta trước đi, ta còn chưa biết nhiều chữ, không biết cầm kiếm, cần ngươi dạy bảo nhiều thứ lắm.”

Tương Trọng Kính suýt chút nữa bật cười, nói: “Vậy mà ngươi cũng ăn dấm?”

Cố Tòng Nhứ lầu bầu: “Dù sao ta không muốn có quá nhiều người phân tán sự chú ý của ngươi.”

Mãn Thu Hiệp, Tống Hữu Thu và Khúc Nguy Huyền đã đủ nhiều, Cố Tòng Nhứ sợ chia thêm nữa thì đến một chỗ bé tí trong lòng Tương Trọng Kính còn không có cho y ngồi.

Tương Trọng Kính nhịn cười chọc y: “Chân long đại nhân đã mấy tuổi rồi, sao lại giống hệt đứa bé mới lên ba vậy?”

Cố Tòng Nhứ không nói gì.

Tương Trọng Kính đành phải dỗ dành y: “Chân long đại nhân có muốn đi vào Thức hải của ta xem đèn không?”

Chiêu này quả nhiên hữu dụng, Cố Tòng Nhứ nghe vậy liền không buồn phiền nữa, vui vẻ nhìn Tương Trọng Kính, sau đó hí hửng dùng Thần thức tiến vào Thức hải của Tương Trọng Kính.

Đèn hoa văn rồng vô cùng sáng chói, nếu để bên ngoài, trong vòng mấy dặm đổ lại có thể bị ánh sáng của đèn chói mù mắt.

Cố Tòng Nhứ ôm đèn ngắm nhìn lâu ơi là lâu, sau đó mới lưu luyến để Thần thức ra khỏi Thức hải của Tương Trọng Kính.

Hoàn toàn không còn tức giận, thậm chí muốn song tu.

Tống Hữu Thu khí thế ngất trời xây dựng Ngọc Nhứ Tông mới tinh tráng lệ, Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ đành phải đến Vô Tẫn Lâu ở tạm.

Mãn Thu Hiệp vẫn rất quan tâm lối ăn mặc của Tương Trọng Kính, thấy hắn trở về liền vui mừng không dứt, nói: “Tháng này ta kêu người may cho ngươi rất nhiều quần áo mới, đợi lát nữa mặc thử từng bộ cho ta xem, nếu không hài lòng ta sẽ kêu người đổi ngay cái mới.”

Tương Trọng Kính đã quen với tật xấu này của hắn, đi theo hắn nhìn chồng quần áo đỏ xếp cao như một ngọn núi nhỏ, sau khi tùy tiện liếc sơ qua thì có ý ám chỉ, nói: “Còn thiếu một cái.”

“Hả?” Mãn Thu Hiệp hầu như thu gom toàn bộ kiểu dáng quần áo của cả Cửu Châu về đây, thậm chí là cả kiểu dáng mốt nhất hiện tại, nghe vậy thì hết sức kinh ngạc: “Là cái gì?”

Tương Trọng Kính cười nói: “Hôn phục cho Đại điển hợp tịch.”

Mãn Thu Hiệp: “…”

Mãn Thu Hiệp sửng sốt hồi lâu mới kinh ngạc nói: “Các ngươi thật sự muốn hợp tịch?!”

Tương Trọng Kính mỉm cười gật đầu: “Chờ đến khi Ngọc Nhứ Tông xây xong, chúng ta sẽ hợp tịch.”

Mãn Thu Hiệp cũng vui thay cho hắn, nói: “Được đó được đó, ta lập tức kêu người may hôn phục cho các ngươi, cũng kêu người mau sớm chuẩn bị cho Đại điển hợp tịch.”

Tương Trọng Kính chống cằm nhìn hắn bận tới bận lui, đột nhiên sực nhớ ra gì đó, nói: “Đúng rồi, ngươi giúp ta chuẩn bị chút mực đỏ.”

Mãn Thu Hiệp nghi ngờ hỏi: “Ngươi muốn vẽ trận pháp?”

Tương Trọng Kính gật đầu.

Mãn Thu Hiệp không hỏi nhiều, nhanh chóng phái người đi chuẩn bị.

Tương Trọng Kính nhận lấy mực đỏ nhưng cũng không vẽ trận pháp ngay, mà là đi tìm Cố Tòng Nhứ.

Vô Tẫn Đạo rất náo nhiệt, Cố Tòng Nhứ đang ngồi một mình ở nhã gian trong tửu lâu, rũ mắt nhìn người kể chuyện đang thao thao bất tuyệt bên dưới.

Y thuần phục đưa một đống linh thạch cho người kể chuyện, để hắn đổi tên nhân vật gốc trong thoại bản thành ‘Hương Nhi và Chân Long’, trong lúc đang nghe say sưa thì Tương Trọng Kính bất ngờ vén màn trúc đi vào.

Cố Tòng Nhứ vừa nhìn thấy hắn liền giơ tay ra, tỏ vẻ hứng thú nói: “Ta rất thích thoại bản hôm nay.”

Tương Trọng Kính dịu dàng nói: “Vậy ta sẽ mua về đọc cho ngươi nghe.”

Cố Tòng Nhứ gật đầu: “Ừm!”

Chỉ là vui vẻ xong, Cố Tòng Nhứ bỗng phát hiện ra có gì đó không đúng, quay đầu nhíu mày nhìn vẻ mặt ôn hòa của Tương Trọng Kính, nghi ngờ nói: “Ngươi sao thế?”

Tướng Trọng Kính chớp mắt nói: “Không có gì.”

Cố Tòng Nhứ ‘Ờ’ một tiếng rồi quay đầu về tiếp tục nghe kể chuyện.

Tương Trọng Kính ngồi đối diện chống cằm chăm chú nhìn Cố Tòng Nhứ, mãi đến khi người kể chuyện gõ thước gỗ lên bàn kết thúc câu chuyện, Cố Tòng Nhứ vui vẻ vỗ tay khen ngợi, hắn mới mở miệng nói nhỏ: “Nhứ Nhứ.”

Trong mắt Cố Tòng Nhứ vẫn tràn ngập vui vẻ chưa tan, y mỉm cười nhìn hắn: “Sao?”

Đôi mắt của Tương Trọng Kính khẽ cong cong, nói: “Tối nay muốn song tu không?”

Cố Tòng Nhứ chợt hít thở chậm lại, vồ vập hỏi: “Có thể? Nhưng lần trước ngươi trách ta dùng hình rồng nên cấm song tu trong một tháng mà, không phải sao?”

Tương Trọng Kính híp mắt cười nói: “Đã qua nửa tháng rồi, ta giải trừ lệnh cấm sớm không được à?”

Cố Tòng Nhứ có ngu mới nói ‘Không được’, vội vàng gật đầu lia lịa, sau đó lập tức kéo Tương Trọng Kính chạy như bay về Vô Tẫn Lâu.

Cố Tòng Nhứ muốn áp dụng tư thế mới trong thoại bản vừa được nghe hôm nay.

Tương Trọng Kính ngoan ngoãn để y kéo mình chạy về Vô Tẫn Lâu.

Hắn bị đẩy ngã trên giường, thấy Cố Tòng Nhứ sắp sửa hóa thành hình rồng thì vội vàng nhanh tay lẹ mắt nắm chặt sừng rồng của y, nói: “Đợi chút!”

Cố Tòng Nhứ đã lắp tên vào cung, mất hứng cạ hắn, nói: “Còn đợi gì nữa, ta đã sẵn sàng, không cần đợi.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính nắm sừng rồng lắc qua lắc lại, trong đôi mắt xinh đẹp phủ một màn hơi nước, dáng vẻ đó thật sự quá mức hấp dẫn rồng, Cố Tòng Nhứ không kiềm chế được cúi đầu cắn một cái vào cổ hắn.

Tương Trọng Kính ngửa cổ lên, bàn tay nắm sừng rồng đột nhiên dùng sức, cưỡng ép nhấc đầu Cố Tòng Nhứ ra.

Cố Tòng Nhứ hứng tình ôm hắn cạ tới cạ lui, bứt rứt nói: “Trọng Kính, chủ nhân… Ưm…”

Tương Trọng Kính nói: “Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi…”

Cố Tòng Nhứ hơi sững sờ, lúc này mới nhận ra hôm nay Tương Trọng Kính chủ động như vậy hóa ra là vì có chuyện muốn thương lượng với y.

Cố Tòng Nhứ phát hiện ra chuyện này, tình dục trong mắt thoáng chốc tan biến sạch sẽ, thậm chí trong lòng còn cảm thấy cực kỳ ủy khuất.

Tương Trọng Kính có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra, tại sao lại dùng cách này để thăm dò y, chẳng lẽ hắn biến thân thể của mình thành tiền tài trao đổi với ác long sao?

Cố Tòng Nhứ càng nghĩ càng khổ sở khó chịu.

“Chuyện gì?” Cố Tòng Nhứ buồn bực nói.

Với tính tình của Tương Trọng Kính, chắc chắn đó phải là chuyện cực kỳ quan trọng, nếu không thì sẽ không hy sinh lớn như vậy đào hố ác long mới có thể giải quyết được.

Cho dù Cố Tòng Nhứ đau lòng muốn chết nhưng vẫn không kiềm được mà nghĩ, nếu bây giờ Tương Trọng Kính mà có muốn mạng của y thì y sẽ không do dự cho ngay.

Tương Trọng Kính còn đang nắm sừng rồng của y, không hề biết chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà trong lòng Cố Tòng Nhứ đã dấy lên vô số trận bão táp mưa sa, hắn mím môi nói nhỏ: “Ta có thể lấy chút máu trên đầu ngón tay không?”

Cố Tòng Nhứ đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, chợt nghe hắn nói như vậy thì bỗng chốc bộ não dừng hoạt động, ngơ ngác hỏi: “Máu gì? Máu trong tim ta?”

Máu trong tim của chân long có công hiệu giúp cải tử hoàn sinh, sẽ không dễ dàng cho người khác.

Nếu Tương Trọng Kính muốn, Cố Tòng Nhứ sẵn sàng rạch ngực lấy máu trong tim ra cho hắn.

“Ta muốn máu trong tim ngươi làm gì?” Tương Trọng Kính bật cười nói: “Ta chỉ là muốn vẽ một trận pháp, cần phải dùng đến một giọt máu trên đầu ngón tay của ta.”

Cố Tòng Nhứ ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, sau đó mới nói lắp bắp: “Ủa? Ủa! Vậy… Ngươi hỏi ta cái gì để làm gì?”

Hồi nào tới giờ Tương Trọng Kính muốn lấy máu là lấy ngay, đâu cần hỏi ý kiến của ai, ngay cả máu trong tim cũng đều không chớp mắt đâm ngực lấy ra, sao giờ lại phải xin xỏ thế?

Đây là lần đầu Tương Trọng Kính hỏi ý kiến của người khác, không hiểu sao hắn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn cố cậy mạnh, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ là muốn hỏi thôi, có được không? Nếu ngươi không muốn thì ta sẽ không lấy.”

Lúc này Cố Tòng Nhứ mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn hắn với ánh mắt mừng rỡ như điên.

Một Tương Trọng Kính từ xưa đến nay luôn cường thế không quan tâm đến bất kì ai, đây lần đầu tiên hắn cởi bỏ tầng tầng lớp lớp phòng bị, để lộ ra nội tâm mềm mại trước mặt y.

Cố Tòng Nhứ vồ vập cắn lên môi của hắn, nói: “Lần sau cứ nói thẳng ra, đừng làm như vậy nữa.”

Y luôn đồng ý với mọi yêu cầu của hắn.

Có được sự chấp thuận, Tương Trọng Kính nở nụ cười ôn hòa.

Chẳng qua mãi đến khi Cố Tòng Nhứ hóa thành hình rồng nặng trĩu quấn trên người hắn, nụ cười kia lập tức trở nên cứng ngắc sượng trân.

Tương Trọng Kính đột nhiên kinh hãi, nhanh chóng vùng vẫy thoát ra một cánh tay duỗi tới mép giường, chuông vàng khẽ kêu lên.

Chóp đuôi của Cố Tòng Nhứ móc lấy mắt cá chân của hắn, trực tiếp kéo người về lại.

Tương Trọng Kính vì một lời đồng ý mà phải bỏ ra cái giá lớn.

Ba ngày sau, Tương Trọng Kính mới có thể bò dậy khỏi giường, cầm mực đỏ đi tới nơi đang chuẩn bị cho Đại điển hợp tịch để vẽ trận pháp.

Hắn nhấc cái tay run rẩy như cái sàng vẽ hư mất mấy cái trận pháp, trầy trật mãi một lúc lâu sau mới hoàn thành.

Cố Tòng Nhứ khoanh tay đứng bên cạnh nhíu mày nhìn hắn, sợ hắn sẽ lén y lấy thêm nhiều máu.

Tương Trọng Kính vẽ trận pháp xong, tiện tay lấy một đoạn Phật cốt từ trong tay áo ra.

Cố Tòng Nhứ khẽ sửng sốt.

Khi Tương Trọng Kính đặt phật cốt vào bên trong trận pháp, hắn nhẹ nhàng cắn vỡ đầu ngón tay rồi từ từ nhỏ một giọt máu xuống trận pháp.

Vô số linh lực cuốn lấy giọt máu tạo thành một luồng huyết vụ ngưng tụ ngay trung tâm trận pháp, phật cốt đột nhiên phát ra ánh sáng, sau đó dần dần hóa thành cát bụi tiêu tán trong không trung.

Ngay cả Tương Trọng Kính cũng không phát hiện, trong dải mây phía chân trời bỗng hạ xuống một tia sáng mỏng như sợi tóc ngay sau khi phật cốt hoàn toàn biến mất.

Tương Trọng Kính làm xong xuôi hết mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó vẫy tay với Cố Tòng Nhứ.

Cố Tòng Nhứ bước hai bước đến bên cạnh nắm lấy ngón tay rỉ máu của hắn ngậm vào miệng, nhẹ nhàng liếm sạch vết máu, nhíu mày nói: “Đau?”

Tương Trọng Kính thâm sâu nói: “Không đau bằng ngươi cắn.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Trên cổ và cổ tay lẫn cổ chân của Tương Trọng Kính đều là dấu răng của y, làn da bên dưới lớp vải lại càng nhiều vô số kể, Cố Tòng Nhứ cũng không khỏi chột dạ, nói nhỏ: “Ngươi đưa phật cốt đi đâu vậy?”

“Luân hồi.” Tương Trọng Kính nói: “Đây là trận pháp chuyển thế mà ta đã nghiên cứu ra trong mấy ngày gần đây, có thể đưa Phật cốt tiến vào luân hồi.”

Cố Tòng Nhứ nói: “Tố Nhất sẽ chuyển thế thành người?”

Tương Trọng Kính lắc đầu: “Thần hồn của Tố Nhất đã tiêu tán, cho dù Phật cốt chuyển thế thì đã không còn là hắn nữa.”

Cố Tòng Nhứ thấy Tương Trọng Kính hơi buồn bã, không biết phải an ủi thế nào nên đành phải liếm liếm đầu ngón tay của hắn.

“Không sao.” Tương Trọng Kính cười khẽ: “Chỉ nguyện kiếp sau Phật cốt an khang.”

Đừng lại giống như Tố Nhất, cả đời phải gánh chịu tai ương khổ sở.

Bình luận

Truyện đang đọc