SAU KHI RỬA SẠCH OAN KHIÊN

Tương Trọng Kính dùng hết sức lực siết chặt tháp Phù Đồ, trong con ngươi chậm rãi hiện lên một vệt đỏ thẫm.

Tam Độc thế mà dám luyện Phật cốt của Tố Nhất thành tháp Phù Đồ để chứa đựng vô số sát nghiệt.

Phù Đồ?

Thật sự quá buồn cười.

Ngón tay của hắn chợt dùng chút linh lực, u hỏa bay tán loạn dưới Linh thụ cuối cùng cũng tìm thấy chủ nhân, rít lên hai tiếng rồi như sao xẹt bay trở về vây quanh ngón tay của hắn, phút chốc ngọn lửa phừng lớn lên.

U hỏa đốt sạch sành sanh sát nghiệt còn sót lại trong tháp Phù Đồ, sau đó một luồng phạm âm trong trẻo từ bên trong tháp dập dờn bay ra, trong hư không đột nhiên xuất hiện một làn sóng quét khắp bốn phía.

(Phạm/ Phạn âm梵音: tiếng của cõi trên, tiếng của Phật. Phạm âm của Phật vang dội tròn đầy, như đánh trống trời, mầu nhiệm, tối thắng; lại như tiếng hót của chim Ca lăng tần già, khiến cho người nghe sinh tâm ưa thích, được vô lượng lợi ích, đều sinh tâm thiện, thường muốn nghe mãi… theo Tam Thập Nhị Tướng).

Tiếng gào thét của ác thú trong bí cảnh tam độc thoáng chốc an tĩnh lại.

Bốn phía xung quanh trở nên yên ắng, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của Tương Trọng Kính.

Hắn ngẩng đầu nhìn Cố Tòng Nhứ và Tam Độc đánh nhau trên không trung một hồi lâu, mới lần nữa siết chặt chuôi kiếm, đuôi mắt sắc bén tựa lưỡi đao.

Tiểu khổng tước cảm nhận được kiếm ý bén nhọn trên người hắn, phát ra tiếng kêu nho nhỏ rồi chui đầu vào trong tay áo ngoan ngoãn núp đi.

Kiếp trước khi Tương Trọng Kính chết đã bày ra kết giới ở trong bí cảnh, cốt là để cản trở tất cả những người mang tam độc tiến vào bí cảnh, dù là một chút xíu cũng không thể, vì thế ngàn năm qua những người tiến vào bí cảnh thường là các thiếu niên nho nhỏ như Dịch Quận Đình, thiên chân vô tà, tu vi thấp, và chưa bị tam độc dưới địa mạch đầu độc.

Sáu mươi năm trước Túc Tàm Thanh và Tấn Sở Linh đã từng như vậy, nhưng sau khi bọn hắn mang tam độc trong người, năm nay khi bí cảnh mở ra thì hai người họ không thể nào vào được bên trong.

Vì thế Túc Tàm Thanh mới phải kêu sói tuyết đi vào khiêng quan tài đá của Tương Trọng Kính ra.

Tương Trọng Kính nhìn Tam Độc cách đó không xa, không hiểu sao đột nhiên cười khẽ một tiếng, hắn cầm linh kiếm nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Được, như ngươi mong muốn.”

Những lời này nhẹ hơn cả gió, ngay cả Cố Tòng Nhứ cũng không nghe được, nhưng Tam Độc đứng trên ngọn cây lại co rút con ngươi, rốt cuộc liếc mắt sang nhìn hắn.

Tương Trong Kính cất Phật cốt vào trong tay áo: “Ngươi thắng, bây giờ ta thật sự muốn giết ngươi, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì.”

Thứ có thể hoàn toàn giết chết Tam Độc chính là trận pháp của Tương Trọng Kính trong bí cảnh tam độc.

Nhưng nếu muốn Tam Độc vào trận pháp, bước đầu tiên là phải phá vỡ trận pháp.

Lúc trước Tương Trọng Kính luôn do dự có nên dùng chiêu diệt địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này để tru diệt Tam Độc không, nhưng đến khi hắn biết được tháp Phù Đồ là Phật cốt của Tố Nhất, cuối cùng cũng triệt để hạ sát ý.

Tương Trọng Kính thầm nghĩ rất có thể đây là nguyên nhân tại sao Tam Độc phải đưa tháp Phù Đồ cho hắn.

Lợi dụng Phật cốt để ép Tương Trọng Kính không dám dùng trận pháp để giết Tam Độc.

Cuối cùng Tam Độc cũng dời mắt về phía Cố Tòng Nhứ đang đánh nhau với sương đen, ác long gầm một tiếng chấn động bầu trời, há miệng giương răng nanh lao về phía Tố Nhất mặc tăng bào trắng.

Tam Độc không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn ác long ngày càng tới gần, thậm chí còn không có ý định tránh né, cứ thế nhanh chóng bị Cố Tòng Nhứ há miệng nuốt vào bụng.

Ranh năng của Cố Tòng Nhứ quá cường hãn, trực tiếp cắn rớt đỉnh ngọn của Linh thụ, phát ra một tiếng vang cực lớn, toàn bộ Linh thụ khổng lồ chấn động dữ dội.

Tống Hữu Thu và Mãn Thu Hiệp còn một đoạn nữa là xuống dưới cây thì đã bị cơn chấn động này làm rớt thẳng từ trên cây xuống, Mãn Thu Hiệp còn không kịp dùng linh lực đạp gió bay lên, ngay sau đó không biết sói tuyết từ chỗ nào bay tới nhanh chóng đón lấy hai người ngồi trên lưng mình, rồi vững vàng bay xuống gốc Linh thụ.

Tống Hữu Thu túm chặt lông của sói tuyết, thắc mắc: “Sao ngươi lại tới đây?”

Sói tuyết ‘gừ’ một tiếng, ý bảo là Tương Trọng Kính kêu nó tới trợ giúp hai người.

Mãn Thu Hiệp ngồi im bất động trên lưng sói tuyết, có lẽ vẫn còn chưa thoát khỏi nụ cười mê hoặc của Tương Trọng Kính— Hắn cảm thấy nụ cười đó có thể giúp hắn chống đỡ nửa tháng không bị chảy huyết lệ.

Dưới gốc Linh thụ, Vô Tẫn Lâu đã đổ sụp hơn phân nửa,Tống Hữu Thu nhìn mà đau lòng, nhưng nghĩ đến Mãn Thu Hiệp sẽ thanh toán nốt số tiền còn lại thì lập tức phấn chấn vui vẻ.

Hai người nhanh chóng được sói tuyết chở xuống dưới Linh thụ.

Trước viện tử mà Tống Hữu Thu đặt dưới Linh thụ, không biết Khúc Nguy Huyền đã tỉnh lại từ lúc nào, hắn mang theo vẻ mặt xanh xao tái nhợt đứng dưới tán lá Linh thụ, ngẩng đầu mờ mịt nhìn sói tuyết trên bầu trời.

Thân hình của hắn quá mức yếu đuối, khi sói tuyết bốn chân chạm đất tạo ra một luồng gió thổi tạt qua khiến hắn lảo đảo suýt ngã xuống, sau khi hắn cố gắng đứng vững lại hơi ngẩng đầu lên, chẳng biết trên mi tâm từ lúc nào xuất hiện một nốt ruồi son, càng làm nổi bật làn da trắng nhợt ốm yếu của hắn.

Sói tuyết nhìn thấy hắn, lật đật hóa thành con sói cao nửa người vui mừng chạy tới, vẫy đuôi với hắn.

Vẻ mặt của Khúc Nguy Huyền phờ phạc mệt mỏi, hắn nhấc tay xoa đầu nó, một hồi lâu lẩm bẩm: “Chủ nhân của ngươi đâu?”

Sói tuyết nhìn hắn, nhất thời không biết hắn là đang hỏi người chủ cũ của nó.

Cũng may Khúc Nguy Huyền nhanh chóng lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng rồi nói: “Trọng Kính đâu?”


Sói tuyết ngửa đầu nhìn lên Linh thụ gừ một tiếng, tỏ ý người đang ở trên đó.

Khúc Nguy Huyền gật đầu.

Tống Hữu Thu cũng chạy tới, dù sao Tương Trọng Kính đã tự mình dặn hắn phải chăm sóc Khúc Nguy Huyền thật chu đáo, nên hắn không thể vứt người sang một bên không quan tâm.

Mãn Thu Hiệp nhìn Khúc Nguy Huyền từ trên xuống dưới một lượt, lười biếng hỏi: “Còn khó chịu không?”

Khúc Nguy Huyền hơi do dự nhấc tay che mi tâm, dường như có chút đau đớn: “Đau.”

Mãn Thu Hiệp hỏi: “Chỗ nào?”

Khúc Nguy Huyền khẽ sửng sốt, phút chốc không thể nói là nốt ruồi son từ đâu xuất hiện trên mi tâm làm hắn đau, hay là ngực còn đau.

Mãn Thu Hiệp không kiên nhẫn ‘chậc’ một tiếng, cầm lấy cổ tay của Khúc Nguy Huyền để bắt mạch rồi nhanh chóng thả tay ra, thuận miệng nói: “ Không đáng ngại, không chết được, nhanh trở về Khứ Ý Tông đi, chỗ này không còn phận sự của ngươi nữa.”

Nhưng Khúc Nguy Huyền lại lắc đầu, trong đôi mắt đờ đẫn vô hồn lóe lên cảm xúc tâm tựa tro tàn, hắn nói: “Ta phải giúp Trọng Kính.”

Mặc dù hắn không nhớ mình làm thế nào trốn thoát được, nhưng Khúc Nguy Huyền nhớ rõ người đoạt xác Túc Tàm Thanh nói muốn giết Tương Trọng Kính, hắn không thể cứ như vậy trở về.

“Giúp?” Mãn Thu Hiệp nói chuyện không hề khách khí: “Ngươi như vậy thì có thể giúp được hắn cái gì, không đi lung tung gây thêm rắc rối là đã tạ ơn trời đất lắm rồi.”

Vẻ mặt của Khúc Nguy Huyền trắng bệch.

Tống Hữu Thu nhìn không nổi, nhẹ nhàng kéo tay áo của Mãn Thu Hiệp: “Đại nhân, hắn… Dù sao đi nữa cũng là Tông chủ của Khứ Ý Tông.”

Mãn Thu Hiệp trợn mắt trừng hắn, Tống Hữu Thu lập tức im miệng.

Nếu không phải vì Tương Trọng Kính, Mãn Thu Hiệp còn lâu mới lãng phí nhiều nước miếng với Khúc Nguy Huyền, thấy đã nói nhiều lời khó nghe như vậy mà Khúc Nguy Huyền vẫn chưa chịu đi, Mãn Thu Hiệp không khỏi hơi phiền não.

Khúc Nguy Huyền nhẹ nhàng mở mắt ra, con ngươi vốn là màu xám trắng bỗng chốc biến thành đỏ thẫm, nhưng hai người phía đối diện lại không nhận ra được chút hơi thở nhập ma nào.

—Khó trách lúc trước Tam Độc nói Khúc Nguy Huyền nhập ma còn không bằng một góc của Dịch Quận Đình.

Mãn Thu Hiệp nhướng mày: “Ngươi nhập ma?”

Khúc Nguy Huyền nói: “Địa cung dưới Linh thụ có một luồng hơi thở rất giống với ta, Trọng Kính kêu các ngươi xuống Linh thụ là vì tìm hắn sao?”

Tống Hữu Thu lấy làm kinh hãi.

“Đúng vậy.”

“Ta dẫn các ngươi đi.” Khúc Nguy Huyền rũ mi che lại đôi ma đồng đỏ thẫm, nhẹ giọng nói: “Ta biết cách mở phong ấn của địa cung.”

Mãn Thu Hiệp hiếm khi muốn tìm hiểu kỹ càng: “Trọng Kính nói tất cả lối vào địa cung đều có phong ấn do chính tay hắn bày ra, sao ngươi biết được cách phá giải?”

Khúc Nguy Huyền khẽ dừng chân lại, nhấc tay sờ nốt ruồi son trên mi tâm, một hồi lâu sau mới đáp: “Ta cũng không biết, vừa tỉnh lại thì đã có trong đầu rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc