SAU KHI RỬA SẠCH OAN KHIÊN

Cách Tương Trọng Kính gần nhất là âm khí trên đóa hoa hòe trong tay Thiết Hải Đường.

Hai ngày qua, Thiết Hải Đường gần như là vận dụng toàn bộ tiểu quỷ khắp Tam giới để điều tra chuyện ngàn năm trước, trên mỗi một cành hòe đậu hơn một ngàn quỷ hồn.

Vầng sáng nhạt của Linh Liễu quanh thân Tương Trọng Kính còn chưa tan hết thì âm khí trên cành hòe đã bắt đầu rục rịch, tựa như mũi tên rời khỏi cung lao thẳng về phía Tương Trọng Kính.

Cố Tòng Nhứ kinh hãi, lập tức hóa thành người bảo vệ Tương Trọng Kính sau lưng, đồng thời u hỏa trên người Tương Trọng Kính cũng đột nhiên bùng cháy dữ dội đốt trụi âm khí xông tới.

Nhưng nếu u hỏa và uy áp của chân long hữu dụng thì lần trước Tương Trọng Kính đã không bị âm khí dần cho một trận thừa sống thiếu chết.

Âm khí trên hoa hòe lởn vởn uốn lượn như chốn không người, xuyên qua từng tầng phòng vệ của đôi u hỏa đỏ lam rồi lao thẳng vào thân thể của Tương Trọng Kính.

Thoáng chốc con ngươi của Tương Trọng Kính tan rã không tiêu cự.

Thiết Hải Đường vẫn còn ngơ ngác cầm hoa hòe truyền tin trong tay, nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra.

Âm khí trên cành hòe mang theo vô số tiếng nói hỗn loạn của lệ quỷ văng vẳng bên tai và trước mắt của Tương Trọng Kính, hắn chỉ cảm thấy toàn thân bị công kích trước mặt lẫn sau lưng, gian phòng khách đã biến mất, thay vào đó trước mắt hiện lên một dòng sông.

Có vài tên ác quỷ đang đứng bên bờ sông ghé tai chau đầu xì xào bàn tán.

“…Bây giờ hình như không còn nhiều người biết tên của Tiên quân đó, ngươi có chắc hắn tên là Tương Trọng Kính không? Thế thì chẳng phải trùng tên trùng họ với Kiếm tôn à?”

“Đúng vậy, lại có người nói Kiếm tôn là chuyển thế của Tiên quân ngàn năm trước, không biết là thật hay giả.”

“Nghe ai nói?”

“Quỷ đói ở Vô Tẫn Đạo.”

Sau đó con sông trước mặt chầm chậm biến mất, tiếp theo hiện lên hình ảnh tháp Linh Lung ở Vô Tẫn Đạo.

Một con quỷ đói chỉ còn da bọc xương uể oải nói: “Cái gì mà thật hay giả? Mạng hắn đã tận, Thần hồn không đủ nhưng vẫn có thể vào luân hồi bằng tháp Phù Đồ, chúng ta không có vận may này đâu.”

Lời này vừa dứt là ngay sau đó vang lên vô số lời lải nhải oán trách không liên quan.

“Địa mạch ở ngay dưới bí cảnh tam độc, hắn cưỡng ép thúc giục linh lực trồng ra một cây Linh Thụ khổng lồ như vậy chẳng lẽ không phải là vì muốn phi thăng vào Vân Trung Châu sao? Nếu không thì tại sao lại gọi hắn là tội nhân?”

“Leo lên Linh Thụ là có thể vào Vân Trung Châu?”

“Ha ha, bởi vậy mới nói hắn chết trong thế giới nhỏ của mình.”

“…Người bạn tên Tố Nhất của hắn hy sinh vì nghĩa lớn, ngăn cản tội nhân mặt người dạ thú kia hủy hoại địa mạch.”

“Sau đó có lẽ vì hắn sợ tội nên tự vẫn, chết trong bí cảnh tam độc.”

Tương Trọng Kính giống như người qua đường dừng chân lại nghe vô số ác quỷ tám chuyện về vị Tiên quân ngàn năm trước, dần dần nắm bắt được vài thông tin quan trọng.

Ngàn năm trước hắn thuộc Tông môn bảo vệ địa mạch, hai lần dập tắt lửa tam độc, bị thương nặng.

Có lẽ là vì địa mạch có vấn đề nên hắn mới phá hủy, nhưng lại bị Tố Nhất ngăn cản.

Không rõ nguyên nhân tại sao lại trồng Linh Thụ, sau đó bị kẹt trong bí cảnh tam độc nhiều năm, cuối cùng sợ tội tự vẫn.

Mà sở dĩ Thần hồn của hắn không trọn vẹn nhưng vẫn có thể luân hồi chuyển thế là vì liên quan đến ‘tháp Phù Đồ’ không rõ là vật gì— Nghe giống như là linh khí của Phật môn, có lẽ có quan hệ với Tố Nhất.

Đám quỷ này chỉ nói những lời đồn không biết đã được đồn tới đồn lui bao nhiêu năm, chắc chắn chân tướng có móc xích với những lời đồn này.

Ít ra Tương Trọng Kính biết kiếp trước chắc chắn bản thân hắn không hề sợ tội tự vẫn như lời đồn, dù sao trong trí nhớ kiếp trước, hình ảnh cuối cùng trước khi hắn chết là tay cầm kiếm đối đầu với một đám tu sĩ.

Tuy trông giống như Tương Trọng Kính đã lượn một vòng khắp Cửu Châu, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Giây phút hắn mở mắt ra, toàn bộ thân thể đã rơi vào vòng tay của Cố Tòng Nhứ, âm khí liên tục chui vào cơ thể hắn bay tán loạn.

Cố Tòng Nhứ sắp phát điên, y nắm chặt vai hắn trầm giọng gọi: “Tương Trọng Kính! Trọng Kính! Tỉnh lại tỉnh lại!”

Tương Trọng Kính đã một lần trải nghiệm cảm giác bị âm khí xâm nhập vào người, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, hắn uể oải bật cười, co chân ôm lấy đầu gối, lười biếng nói: “Không biết còn tưởng ta sắp chết tới nơi.”

Cố Tòng Nhứ thấy hắn nói chuyện liền thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi: “Ngươi… Ngươi có muốn ta cứu ngươi không?”

Tương Trọng Kính nhướng mày: “Hửm?”

Cố Tòng Nhứ đỏ bừng cả mặt, ấp úng: “Là, là độ cho ngươi một hớp hơi thở rồng, để, để xua tan âm khí.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính nhìn y với ánh mắt kì lạ.

Vừa rồi Cố Tòng Nhứ gấp đến mức đầu óc bấn loạn, hận không thể biến thành nguyên hình khổng lộ ngậm Tương Trọng Kính vào miệng, tuy bản thân lo lắng sốt vó nhưng y vẫn không tranh thủ lúc Tương Trọng Kính hôn mê mà độ hơi thở rồng cho hắn.

Tương Trọng Kính nghĩ tới đây thì nói với vẻ sâu xa: “Thật sự không biết nên nói ngươi thuần khiết hay xấu xa nữa.”

Cố Tòng Nhứ: ? ? ?

Chắc có lẽ là thuần khiết, chỉ là độ một hớp hơi thở rồng thôi mà, Cố Tòng Nhứ lại xoắn xuýt giống như sắp sửa cưỡng ép Tương Trọng Kính song tu không bằng.

Nhưng ở một khía cạnh nào đó có thể nói là xấu xa, ác long diễn tròn vai Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân đã nằm trong tay nhưng vẫn phải chờ hắn tỉnh lại mới hỏi ý kiến có muốn một hớp hơi thở rồng hay không.

Tương Trọng Kính lại cảm thấy Cố Tòng Nhứ như vậy thật sự rất đáng yêu.

Mặc dù năm đó hắn có hôn ước với Tấn Sở Linh nhưng Tương Trọng Kính không để gã đụng chạm dù chỉ là nắm tay, nhưng bây giờ nhìn thấy vành tai đỏ ửng của Cố Tòng Nhứ, Tương Trọng Kính đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.

Nếu lúc này Cố Tòng Nhứ thật sự tranh thủ lúc hắn hôn mê mà độ hơi cho hắn, bản thân giống như không có chút xíu tức giận hay chống cự…

Tương Trọng Kính suy nghĩ tới đây liền giơ tay bụm miệng, nghiêng đầu nhìn Cố Tòng Nhứ với ánh mắt sợ hãi.

Cố Tòng Nhứ không hiểu vẻ mặt này của hắn là có ý gì, nghi ngờ hỏi: “Ngươi nói vậy là sao? Ta đã làm sai gì à?”

Âm khí vào cơ thể không đến nỗi mất mạng, nhưng nếu y mặc kệ Tương Trọng Kính có đồng ý hay không mà tùy tiện khinh bạc… E hèm, độ hơi thở rồng, như vậy với tính tình của Tương Trọng Kính, e rằng sẽ nổi điên đòi mạng ác long.

Tương Trọng Kính ngơ ngác nhìn vào thụ đồng của ác long, bất thình lình khẽ nhích người rời khỏi khỏi lòng Cố Tòng Nhứ, sau đó lặng thinh chừa một khoảng cách không xa cũng không gần với y.

Chắc chắn là vì cách ác long quá gần nên Tương Trọng Kính mới cảm thấy bản thân trở nên uốn éo bất thường.

Trong khi hai người đang nói chuyện thì Thiết Hải Đường đã vác cái mặt đen thui như đít nồi âm thầm lấy chùy sắt ra, Cần Nương nhanh tay lẹ mắt vòng hai tay quanh eo giữ nàng lại.

Thiết Hải Đường gầm hét truyền âm cho nàng: “Buông ta ra! Hôm nay ta phải đập đầu rồng của hắn thành thịt băm!”

Cần Nương nói: “Ngươi định làm thế trước mặt Kiếm tôn?!”

Thiết Hải Đường khựng lại, đôi quỷ đồng đáng sợ lập tức bình ổn.

“Nhưng mà…” Thiết Hải Đường gặm cắn dây xích trên chùy sắt, nghẹn ngào nói: “Ta còn chưa chạm vào tay hắn, vậy mà con rồng thúi kia đã ôm hắn trời ơi là trời!”

Cần Nương: “…”

Cần Nương hoàn toàn bội phục si tâm của Thiết Hải Đường, lạnh lùng nói: “Không chừng Kiếm tôn chỉ thích nam nhân, ngươi nhìn ánh mắt của hắn dành cho ác long kia đi, hoàn toàn khác với ánh mắt khi nhìn ngươi.”

Thiết Hải Đường hét chói tai: “Không thể nào không thể nào!! Ta không tin!!”

Tương Trọng Kính rời khỏi vòng tay của Cố Tòng Nhứ, âm khí vẫn tiếp tục tranh nhau xâm nhập vào cơ thể hắn, hắn bực bội ho khan một tiếng định tốc chiến tốc thắng.

“Thiết cô nương.” Hắn ngẩng đầu muốn nói nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt muốn ăn thịt người của Thiết Hải Đường.


Tương Trọng Kính: ?

Tương Trọng Kính nghi ngờ nhìn nàng.

Thiết Hải Đường lập tức thay đổi trở về vẻ mặt hiền thục, dịu dàng nói: “Kiếm tôn có gì sai bảo?”

“Không cần khách khí như vậy.” Tương Trọng Kính nói: “Chuyện ta nhờ cô điều tra giờ ta đã nhận được, đa tạ cô đã hỗ trợ.”

Oán khí nồng nặc hận không thể bem chết ác long của Thiết Hải Đường chớp mắt tan sạch, hai mắt nàng sáng lấp lánh: “Có thể được giúp đỡ kiếm tôn là vinh hạnh của ta!”

Thiết Hải Đường giống như đứa trẻ mở to hai mắt sáng long lanh nhìn hắn, Tương Trọng Kính kiềm nén xúc động muốn đưa tay xoa đầu nàng, nụ cười trên môi cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Cần Nương thấy Thiết Hải Đường đứng trước mặt Tương Trọng Kính giống hệt đồ ngốc, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Nếu kiếm tôn đã không sao thì nên sớm trở về.”

Vừa nói xong, Thiết Hải Đường rưng rưng hai mắt nhìn Cần Nương, không dám tin nàng lại thúc giục đuổi tiên nhân của mình về, lẽ ra nàng nên giúp mình giữ chân tiên nhân lại lâu hơn mới đúng chứ?!

Cần Nương liếc nàng, lặng lẽ truyền âm: “Thần hồn của kiếm tôn không ổn định, nán lại thêm chỉ tổ làm hại thân thể của hắn, ngươi không thấy vừa rồi hắn bị mất ý thức sao?”

Thiết Hải Đường khẽ sửng sốt, lúc này mới sực nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi Tương Trọng Kính nhắm lại là bị âm khí xâm nhập vào người.

Khó trách cả hai lần tới đây sắc mặc của hắn đều tái nhợt.

Thiết Hải Đường nhìn vẻ mặt xanh xao của Tương Trọng Kính, lập tức nói: “Đúng đúng đúng! Kiếm tôn mau mau đi đi! Đi nhanh lên! Cưỡi lên lưng rồng đi! Bay càng xa càng tốt!”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính bị chủ nhà đuổi về không khỏi bất ngờ, cảm thấy tâm tư của nữ nhân thật sự quá khó đoán.

Âm khí trong cơ thể hắn vẫn còn chạy loạn bát nháo, Tương Trọng Kính cũng không định ở lại lâu, sau khi đứng dậy lại ‘A’ một tiếng, nói: “Đúng rồi, ta có thể lấy một thứ dưới gốc hòe không?”

Thiết Hải Đường đang cố nén nước đưa tiễn Tương Trọng Kính rời đi, nghe vậy liền nhanh nhảu nói: “Có thể, đó vốn là của ngài.”

Tương Trọng Kính khẽ gật đầu rồi mang Cố Tòng Nhứ rời khỏi thế giới nhỏ.

Trong tiềm thức, Tương Trọng Kính biết long cốt được chôn dưới gốc hòe, thế nhưng dường như nó bị cấm chế nào đó che đậy nên không thể xác định rõ vị trí, hai người đi vòng quanh cây hòe mấy vòng, không biết nên bắt đầu đào từ chỗ nào.

Cuối cùng Thiết Hải Đường vẫn còn quyến luyến không nỡ chia xa lật đật chạy tới, thấy hai người họ đi lòng vòng quanh cây hòe thì không nhịn được bật cười.

Nàng giống như bươm bướm nhẹ nhàng chạy tới, đôi mắt cong cong: “Kiếm tôn, nó ở đây nè.”

Tương Trọng Kính ngước mắt nhìn nàng.

Đầu ngón tay của Thiết Hải Đường chỉ về phía cái rễ trồi lên trên mặt đất của cây hòe, cười nói: “Năm đó kiếm tôn đã sờ ngay chỗ này, ta vẫn nhớ rất rõ.”

Tương Trọng Kính thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ.”

Mặt của Thiết Hải Đường đỏ rần.

Có Thiết Hải Đường chỉ dẫn, Tương Trọng Kính cong ngón tay búng ra u hỏa, hai đốm u hỏa lập tức bay tới hì hục đào đất.

Nếu là người ngoài thì chỉ cần bắn ra một đốm u hỏa là có thể đào đất, nhưng Tương Trọng Kính lại không muốn phải lựa chọn để u hỏa nào đi làm nên dứt khoát kêu cả hai đứa đi luôn.

Không có u hỏa bảo vệ, càng nhiều âm khí tranh nhau xâm nhập vào cơ thể hắn.

Tương Trọng Kính cố gắng chịu đựng, tập trung nhìn hai đốm u hỏa đào đất.

Cho dù đó là long cốt của mình nhưng Cố Tòng Nhứ lại giống như không hề có hứng thú, ánh mắt vẫn luôn đặt trên cơ thể run rẩy vì lạnh của Tương Trọng Kính, không biết đang nghĩ gì trong đầu.

Thiết Hải Đường đứng một bên nhìn u hỏa đào đất, Tương Trọng Kính cũng ngồi xổm xuống cùng nhìn với nàng.

Vì cách Tương Trọng Kính gần như vậy nên khiến Thiết Hải Đường nóng bừng hai má, nàng bực bội tằng hắng một tiếng, hơi khẩn trương vặn ngón tay, một hồi lâu sau mới động não tìm đề tài để có thể được trò chuyện thêm mấy câu với Tương Trọng Kính.

“Năm đó kiếm tôn đi chưa được bao lâu, có người không biết lấy tin từ đâu mà kéo đến một đám muốn xới tung chỗ này lên.” Thiết Hải Đường cười đến nỗi cơ mặt tê rần, nhưng vẫn cố gắng giữ sao trông thật tự nhiên: “Ta, ta đã thay kiếm tôn đuổi hết bọn chúng đi!”

Tương Trọng Kính đang nhìn u hỏa đào bới làm đất đá bay tứ tung bỗng khựng lại, hắn quay đầu nhìn Thiết Hải Đường đang cười xán lạn.

Hắn đã nghe Tống Hữu Thu kể qua, Thiết Hải Đường vốn có thể vào luân hồi nhưng vì có người đào hài cốt của nàng nên mới biến thành ác quỷ.

Chẳng lẽ năm đó nàng không phải tức giận vì có người đào hài cốt của mình, mà là bởi vì có người muốn cướp lấy long cốt?

Thiết Hải Đường vẫn còn đang mỉm cười với hắn, Tương Trọng Kính nhìn nàng hồi lâu rồi cười rộ lên, nhẹ nhàng nhấc tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.

Rõ ràng ác quỷ vốn lạnh như băng nhưng Tương Trọng Kính chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng.

Thiết Hải Đường bị hắn xoa đầu làm kinh sợ như thú nhỏ, nàng mở to mắt mờ mịt nhìn hắn.

Tương Trọng Kính thở dài nói: “Cô nương ngốc.”

Thiết Hải Đường không biết tại sao Tương Trọng Kính lại nói như vậy, chỉ biết ngơ ngác cảm thụ xúc cảm được Tương Trọng Kính xoa đầu.

Nhưng Cần Nương đứng sau lưng đã sớm dự đoán được, từ ‘ngốc’ này trong mắt Thiết Hải Đường vào mấy chục năm sau hoặc thậm chí là mấy trăm năm sau chắc chắn sẽ mãi mãi là một từ khen ngợi.

Dù người khác mắng nàng ngốc thì nàng vẫn cho là người ta đang khen mình.

Cố Tòng Nhứ đứng bên cạnh sắp cắn bể răng của mình, không hiểu sao cảm thấy cực kỳ khó chịu, âm khí lởn vởn xung quanh đủ để Tương Trọng Kính bị xiên thành tổ ong, thế mà hắn vẫn còn tâm trạng ở đây ghẹo gái?

Cố Tòng Nhứ thấy hai vai của Tương Trọng Kính hơi run rẩy thì nhíu mày, không hiểu bản thân tại sao tức giận mà vung tay hất hai đốm u hỏa đang lao động hăng say ra, sau đó chưởng một phát làm chỗ đất đang đào dở nổ thành cái hố.

Sau tiếng nổ lớn, nguyên cả thân cây lớn đều bị Cố Tòng Nhứ đánh đến nổi cành lá rơi lả tả.

Bụi gỗ và đất đá bay tán loạn tùng phèo, suýt chút nữa văng tới chỗ Tương Trọng Kính và Thiết Hải Đường.

Vẻ mặt ngơ ngác của Thiết Hải Đường lập tức biến đổi, đôi quỷ đồng uy nghiêm nhìn thẳng vào Cố Tòng Nhứ.

Quả nhiên vẫn là nên làm thịt con rồng này.

Tương Trọng Kính không quan tâm, đứng dậy đi tới chỗ cái hố, không ngoài dự đoán thấy được một cái hộp nhỏ của Khứ Ý Tông.

Hắn cầm hộp nhỏ lên, thấy trên nắp hộp là trận pháp rườm rà được vẽ bằng máu— Khi đó Tương Trọng Kính không hiểu trận pháp, chỉ có thể là do Thần hồn của ‘Tiên quân’ dung hợp với hắn làm ra.

Tương Trọng Kính còn nhớ mang máng về trận pháp này, hắn dùng u hỏa kết ấn phá vỡ trận pháp trên hộp.

Sau khi hộp mở ra, quả nhiên bên trong là long cốt.

Cố Tòng Nhứ thành thục dung hợp long cốt vào trong cơ thể, sau đó vác cái mặt lạnh tanh nói: “Đi, về thôi.”

Còn ở lại thêm nữa e là ác long sẽ tức đến nổ phổi.

Đã tìm được long cốt, còn biết thêm tin tức của ‘Tiên quân’, Tương Trọng Kính không còn việc gì phải ở lại, nghe vậy liền khẽ gật đầu.

Chẳng qua là sau khi Tương Trọng Kính cầm cái hộp lên, ác quỷ bu đen xung quanh vì kiêng kỵ mà không dám lại gần giống như đã thoát được ràng buộc, lập tức ào ạt xông về phía Tương Trọng Kính.

Thiết Hải Đường hoảng hốt, quỷ khí trên người nàng tức khắc tỏa ra, uy nghiêm nói: “Đứng lại!”

Nếu là bình thường, một câu này của Thiết Hải Đường đủ khiến tất cả ác quỷ phải ngoan ngoãn nghe lời, không dám hành động lỗ mãng, thế nhưng lần này những ác quỷ mang theo đôi mắt đỏ thẫm đáng sợ kia giống như bị phát điên tập thể vậy, không màng bất kì uy áp nào xông thẳng tới chỗ Tương Trọng Kính.

Bởi vì âm khí dày đặc của sông Ẩm Xuyên và của Thiết Hải Đường nên đã hấp dẫn vô số ác quỷ tụ tập dưới gốc cây hòe, khi Thiết Hải Đường ở đây tu thành quỷ, nàng đã lờ mờ đoán ra đám ác quỷ này là bị cái gì đó chấn nhiếp nên mới ngoan như vậy.

Lúc đầu nàng cho là do tác dụng của món đồ mà kiếm tôn đã chôn ở đây, bây giờ nhìn lại thì có lẽ thứ chấn nhiếp bọn chúng chính là trận pháp trên cái hộp kia, hoặc là do dính máu có linh lực.

Thiết Hải Đường ngạc nhiên nhìn hàng vạn ác quỷ lao tới như sóng thần, biết bản thân không thể cản nổi lũ này nên theo bản năng muốn đưa Tương Trọng Kính rời khỏi đây.

Chỉ là không đợi nàng ra tay, Cố Tòng Nhứ đã hóa thành cự long vung chóp đuôi cuốn lấy Tương Trọng Kính, uy nghiêm gầm thét một tiếng dài đánh tan xác những ác quỷ ở gần.

Nhưng uy áp của cự long cũng chỉ có thể ngăn chặn thế tiến công của ác quỷ trong một giây, sau đó chúng nó càng lao tới dữ hơn.

Thiết Hải Đường hô lớn: “Mau đưa hắn đi ngay đi!”

Không cần nàng nhắc nhở, Cố Tòng Nhứ đã cuốn lấy Tương Trọng Kính bay lên trời, chẳng qua y còn chưa xuyên qua tầng mây thì nghe thấy Tương Trọng Kính nãy giờ im lặng đột nhiên cười khặc khặc.

Tiếng cười khàn kia nghe cực kỳ tà ác, còn có chút cà lăm ngắc ngứ vì đã lâu chưa được nói: “Sinh, sinh hồn, thân, thân, thân xác, khà khà khà khà.”

Cố tòng Nhứ kinh hoảng quay đầu lại nhìn.

Trên mặt của ‘Tương Trọng Kính’ phủ đầy vẻ dữ tợn nham hiểm giống hệt mặt của ác quỷ, hắn mở hai bàn tay ra ngắm nghía, nụ cười trên mặt ngày càng lớn.

Cuối cùng cũng đoạt được xác.

Cố Tòng Nhứ đột nhiên ngớ người.

Tương Trọng Kính… Sao có thể bị loại ác quỷ cấp thấp này đoạt xác?

Nhưng thật sự chính là như vậy.

Sau khi ác quỷ kia đoạt xác, nó chưa kịp dùng thân thể mới chiếm được này thỏa sức phá phách một trận thì tiếp tục lại có một ác quỷ khác cố gắng chui vào tranh giành cơ thể của Tương Trọng Kính, con mới vào hung hăng chen lấn hòng đá văng con vào trước ra ngoài.

Ác quỷ không để ý đến Thiết Hải Đường và Cố Tòng Nhứ, trong mắt chỉ có cơ thể dễ cướp đoạt nhất của Tương Trọng Kính.

Chu vi mấy trăm dặm xung quanh toàn là ác quỷ bay lơ lửng, Cố Tòng Nhứ e sợ còn nấn ná ở đây lâu thêm nữa thì Thần hồn của Tương Trọng Kính sẽ bị bọn chúng bu lại cấu xé không còn một mảnh, y lật đật hóa thành người, dùng uy áp của cự long cố gắng đập tan hai con ác quỷ ra khỏi cơ thể của Tương Trọng Kính: “Trọng Kính! Tỉnh tỉnh tỉnh! Đừng để bị đoạt xác!”

Nhưng vừa đánh tan con này thì lập tức có con khác tranh thủ thời cơ chui vào cơ thể hắn, sau khi đoạt xác thành công liền nhe răng cười thị uy với Cố Tòng Nhứ.

Cố Tòng Nhứ gần như ngừng thở, con ngươi chợt lóe lên một vệt đỏ sẫm.

Sau khi Tương Trọng Kính bị đoạt xác, Thần hồn của hắn bị đè bẹp dí trong góc.

Ngay sau đó, hắn rốt cuộc có thể thấy quá khứ sáu mươi năm trước của mình thông qua trí nhớ của người khác.

Khi đó cả người Tương Trọng Kính nhếch nhác, áo bào đỏ dính đầy bụi bẩn, trên khuôn mặt trắng bệch vô cảm của hắn là đôi mắt trống rỗng không tiêu cự, bước chân loạng choạng không có lực đi dọc theo bờ sông Ẩm Xuyên giống như con rối bị cái gì đó dắt đi.

Không biết đi được bao lâu, hắn rốt cuộc dừng chân ở một chỗ trên bờ sông, đôi mắt mờ mịt nhìn khe hở của nham thạch dưới chân.

Vì sông Ẩm Xuyên nồng nặc âm khí quỷ hồn, một đoạn long cốt mắc kẹt trong nham thạch bị âm khí bủa vây kín mít, bên trong long cốt phát ra ánh sáng quen thuộc của Thần hồn, nó đang mê mang bị đồng hóa với âm khí ở đây, vừa muốn chống cự vừa muốn buông xuôi.

Tương Trọng Kính ngồi xổm xuống, thẩn thờ vươn tay lấy long cốt ra.

Trong một giây tiếp xúc với long cốt, Thần hồn lập lòe muốn phân tán giống như tìm được nơi hội tụ, bất ngờ lao thẳng ra khỏi long cốt chui vào trong mi tâm của Tương Trọng Kính.

Phần trí nhớ này vốn không hề xảy ra vào sáu mươi năm trước.

Hoặc là nói bản thân Tương Trọng Kính đã từng trải nhưng lại không nhớ.

Chắc là vào lúc đó Tương Trọng Kính đã khôi phục lại một phần của trí nhớ kiếp trước.

Tương Trọng Kính còn đang muốn xem kỹ hơn thì thấy ác quỷ trong người mình bị uy áp của chân long đập tan nát.

Tương Trọng Kính sợ Cố Tòng Nhứ xảy ra chuyện, lật đật đứng dậy giành lại cơ thể của mình, sau khi nhanh chóng mở mắt ra thì đối diện với ánh mắt dữ tợn đỏ thẫm của Cố Tòng Nhứ, đôi ma đồng đó giống như muốn nuốt hắn vào bụng.

Tương Trọng Kính sợ hết hồn, mở miệng nói: “Canh Ba…”

Con ngươi của Cố Tòng Nhứ đỏ sẫm như máu nhìn Tương Trọng Kính, vẻ mặt của y hờ hững không cảm xúc, đột nhiên Cố Tòng Nhứ nhấc tay đỡ một bên má của hắn, sau đó nghiêng đầu trực tiếp chặn môi của Tương Trọng Kính lại, mạnh bạo độ một hớp hơi thở rồng cho hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc