SAU KHI RỬA SẠCH OAN KHIÊN

Tuyết lang quen thuộc kia gầm rú khiến ký ức tận nơi sâu thẳm đã bị phủ bụi của Tương Trọng Kính lộ ra một góc.

Kẻ tu hành trong tam giới phân thành ba môn phái, 60 năm trước, Tương Trọng Kính cũng thuộc một trong số các môn phái đó, gọi là "Khứ Ý Tông", Túc Tàm Thanh là đại sư huynh của một trong tam môn đứng đầu-"Thượng Dao Phong".

Tương Trọng Kính nghe tiếng sói tru càng lúc càng gần, mơ hồ hồi tưởng lại năm đó, khi y làm khách ở Thượng Dao Phong, nhìn thấy lang kia toàn thân trắng như tuyết, rất là uy phong, liền muốn đến gần để xem kỹ một chút, lại suýt nữa bị tuyết lang hung bạo cắn rớt nửa cánh tay.

Lúc ấy Túc Tàm Thanh không thân với y, đến cả mặt y cũng không thèm nhìn, chỉ hờ hững mà nói với tuyết lang cao bằng hai người gộp lại: "Đừng ăn bậy, dơ."

Tương Trọng Kính có ngón tay phải bị cắn xuất huyết: "......"

Từ đó về sau, Tương Trọng Kính có chút sợ chó sói.

Hiện tại Túc Tàm Thanh còn dẫn tuyết lang kia tới đây tìm mình, thật là muốn y bị lang kia làm thịt đến xương cốt cũng phải nuốt hết.

Không nghĩ nhiều, Tương Trọng Kính xem xét vị trí một chút, vội vàng giơ tay sờ đầu thiếu niên, nói: "Đa tạ, có duyên gặp lại."

Dứt lời, bộ dạng lười nhác của Tương Trọng Kính liền thay đổi, giống như một lệ quỷ, song hoả từ mỗi mũi chân dần dần bao bọc cả người y, tựa như tắm lửa phượng hoàng nhắm thẳng phía nam mà đi.

Thiếu niên ngẩn ngơ nhìn bóng dáng bị bóng tối nuốt chửng, ngây ngốc mà giơ tay sờ đầu mình.

Ngay sau đó, tuyết lang kia đã xuất hiện trước mặt mọi người, đập thật mạnh móng vuốt xuống đất, khiến mặt đất bằng phẳng đâm nứt ra giống như mạng nhện.

Các thiếu niên thật vất vả mới có thể bò dậy "......"

Bạch bạch, lại hôn mê một đống.

Đã qua 60 năm, yêu thú tuyết lang kia sớm đã trưởng thành, trong mắt đều là hung quang, uy phong lẫm liệt, nó cúi thân xuống ngửi người thiếu niên duy nhất không ngất xỉu kia.

Hơi thở của nó toả ra xung quanh thiếu niên, làm hắn cầm lòng không đậu sợ hãi mà nhắm chặt hai mắt.

Thiếu niên đầy mặt hoảng sợ, hai chân mềm nhũn, bị hô hấp của tuyết lang lượn qua, quỳ thẳng lưng trên mặt đất, thiếu chút nữa lại khóc thét lên.

Tuyết lang ngửi được mùi hương quen thuộc, chợt rít gào một tiếng, miệng phun nhân ngôn "Ở...... Đâu......"

Yêu thú tuy rằng có thần trí, nhưng chung quy vẫn là thú, có thể miễn cưỡng nói ra hai chữ này đã là cực hạn.

Nước mắt thiếu niên tí tách rơi xuống, run rẩy mà vươn ngón tay chỉ về hướng bắc.

"Kia kia kia kia......"

Tuyết lang nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ, con ngươi hung tợn dần biến mất.

Đúng vào lúc này, bên tai tuyết lang có phù chú bỗng chốc cháy, một thanh âm lạnh lẽo từ hư không truyền đến.

"Đi về hướng nam."

Thiếu niên "......"

Thiếu niên lập tức đem tay chỉ phía bắc rụt về, e sợ sẽ bị lang gặm một miếng.

Tuyết lang phẫn nộ nhìn hắn rít gào một tiếng "Người...... Hư!"

Thiếu niên bị này linh lực phẫn nộ làm chấn động khiến trước mắt trống rỗng, rốt cuộc cũng chịu không nổi, ngã dập mặt xuống đất.

Tuyết lang không quản hắn, tiếp tục bay lên không trung, đi về phía nam đuổi theo Tương Trọng Kính.

Canh ba đang đến gần, Tương Trọng Kính chạy trốn so thỏ còn nhanh hơn, hai ngọn U Hỏa trên vai tận trung làm hết phận sự vì y soi đường, chỉ trong nửa khắc, y đã đến một ngôi mộ.

Một trận âm phong gào thét thổi qua, bóng tối xung quanh dường như hóa thành những bàn tay mềm mại thật lớn, chậm rãi bò đến chỗ y như cá bóng.

Tương Trọng Kính cũng không thèm nhìn tới, có bóng dáng cánh tay đến được trước mặt y, còn bị y không kiên nhẫn mà đạp xuống.

"Hiện tại là lúc nào?"

Tu vi của Tương Trọng Kính đã mất hết, chỉ có thể dựa vào U Hỏa mới không bị đuổi theo, mới chạy một lát mà hô hấp y đã dồn dập, nhưng y vẫn đang suy nghĩ về thời gian.

Hai ngọn lửa kia đang thè lưỡi phun ra từng đốm sáng, dường như đang bắt chiếc bộ dạng mệt mỏi của y, nghe vậy liền hóa thành bàn tay lấy đăng lậu ra.

Tương Trọng Kính vội vàng liếc nhìn một cái.

Đã là canh ba.

Y cần phải trở về trước canh ba, nếu không sẽ chết càng thảm hơn.

Sau lưng lần nữa truyền đến tiếng sói tru đúng là âm hồn bất tan, dưới chân Tương Trọng Kính không giẫm chắc liền trượt ngã từ một bia đá, cả người lăn vài vòng, chật vật mà dừng trước một tòa phế mộ.

Thật là xui xẻo.

Tương Trọng Kính gạt mớ tóc rối sang một bên, trong miệng phun ra cát, tay chống quan tài muốn đẩy lên để bò ra.

Chỉ là mới từ phế mộ bò ra, tuyết lang cũng từ trên trời giáng xuống thật mạnh dừng ở trước mặt Tương Trọng Kính, thân hình nó quá mức khổng lồ, khi hạ xuống mặt đất gây ra chấn động.

Nơi này vốn là Loạn Phần Cương, những quan tài liên tiếp bị chấn vỡ tạo nên âm thanh trầm đục lan khắp nơi.

Tương Trọng Kính "......"

Mặt Tương Trọng Kính vô biểu tình, ngẩng đầu lên đối diện với tuyết lang.

Ánh mắt tuyết lan hung hãn, con ngươi khuếch tán toàn bộ tròng mắt, trông giống như một con dã thú đang lấy đà trước khi săn mồi, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên trầm thấp dồn dập hơn.

Tương Trọng Kính nghĩ thầm: mạng ta xong rồi.

Hai ngọn U Hỏa trên vai y vốn dĩ đang run bần bật mà tránh sau tóc y, nhận thấy tuyết lang tựa hồ muốn nhào lên, hai ngọn lửa song song bay ra, ngưng tụ thành bộ dạng hung thú lúc trước dùng để hù thiếu niên, giương nanh múa vuốt "Ngao ô --" một tiếng, mưu toan uy hiếp tuyết lang.

Tuyết lang duỗi móng vuốt tùy ý cào một cái.

Trong nháy mắt U Hỏa bị diệt.

Tương Trọng Kính "......"

Hai mồi lửa khóc lóc chạy vào vạt áo Tương Trọng Kính, ủ rũ đến nổi không bừng ra hình ngọn lửa.

Tương Trọng Kính tự hỏi phải thoát vây như thế nào, tay phải không tự chủ mà che lại tay trái vốn đã bất động -- đó nơi bị Túc Tàm Thanh nhất kiếm phế bỏ vào 60 năm trước.

Hành động tuyết lang nhìn Tương Trọng Kính, khiến y mơ hồ nhớ đến năm đó lần đầu tiên gặp nó, thiếu chút nữa đã bị nó cắn đứt một tay.

Đồng tử nó tràn đầy lệ khí nhưng lại hiện lên một chút ít ủy khuất cùng ảo não, hai lỗ tai đều cụp xuống, thật cẩn như đang nhìn chủ nhân của mình, muốn cúi người để liếm tay trái Tương Trọng Kính.

Liếm một chút, ủa không đau.

Y khẳng định là nó không sợ hãi mình đâu.

Tương Trọng Kính nhìn cái mồm to như bồn máu kia, sợ hãi lui về sau nửa bước.

Động tác tuyết lang cứng đờ.

Trong mắt Tương Trọng Kính có chút chán ghét, che lại tay trái hờ hững mở miệng "Túc Tàm Thanh đang xem thường ai, dù ta có bị phế một bàn tay, vẫn có thể làm thịt ngươi. Nếu muốn giết ta, thì bảo hắn tự mình tới."

Tuyết lang do dự một lát, đành phải thay đổi biện pháp, muốn lấy lòng mà khều y một chút.

Nhưng cái óc to bằng hạt mè của nó không biết rằng "Quái vật khổng lồ như núi làm nũng có thể so với thiên tai địa chấn", nó mà dùng móng vuốt thì có thể trực tiếp ép chết một trăm Tương Trọng Kính.

Những quan tài chôn sâu trong Loạn Phần Cương lại bắt đầu vỡ vụn.

Tương Trọng Kính "......"

Tuyết lang nhìn hắn khoe mẽ mà làm nũng "Uông ô."


Nhưng ở trong mắt Tương Trọng Kính, hung thú dữ tợn này đang xem y như đồ nhắm rượu, nó đang mở ra tất cả cái răng nanh trong cái mồm máu, rít gào với y, một bộ muốn nuốt y vào trong bụng.

Kinh mạch Tương Trọng Kính hỗn loạn, suýt nữa thì bị linh áp của hung thú làm chấn động đến nỗi phun ra một búng máu, y nắm lấy hai mồi lửa, cầm lòng không đậu mà lui một bước.

Sau đó...... Lại lần nữa nhảy vào phế mộ kia.

Tuyết lang còn tưởng rằng y bị chôn, lập tức nôn nóng dùng móng vuốt đào đất muốn đem y đào lên.

Tương Trọng Kính "......"

Bùn đất bị móng vuốt tuyết lang đào lên bay tứ tung rồi rơi xuống người Tương Trọng Kính, một móng vuốt đào xuống suýt nữa chôn y thật luôn.

Tương Trọng Kính không thể tưởng tượng, con xuẩn lang này là thấy y chưa chết nên tính toán đem y chôn sống luôn phải không?!

Tương Trọng Kính thành danh từ nhỏ, nhất kiếm kinh động Cửu Châu, cho dù phèn đến mức nào cũng không thể bị một con tiểu sói ấn chết.

Trên đỉnh đầu không ngừng có bùn đất do tuyết lang đào ra rơi xuống, sắc mặt Tương Trọng trầm xuống.

Y giãy giụa nắm lấy hai mồi lửa kia, đang muốn thúc giục linh lực, đột nhiên cả người cứng đờ.

Mồi lửa kia chỉ lớn bằng nửa đốt ngón tay, giống như hai hòn ngọc, hai ngọn U Hỏa đang chờ Tương Trọng Kính xuất chiêu, nhưng hơn nửa ngày Tương Trọng Kính cũng không động đậy.

U Hỏa mờ mịt nhìn y.

Mới vừa rồi mặt Tương Trọng Kính còn đầy sát ý giết tuyết lang, lúc này lại nói không ổn "Ta phải dùng cái nào? Hồng? Hay Lam? Cầu xin tổ tông, sao các ngươi không thể hoà hợp với nhau vậy?!"

Dưới tình huống cấp bách, y vậy mà lại tái phát bệnh lưỡng lự khi quyết định.

U Hỏa "......"

Mắt thấy đống đất mà tuyết lang đào ra sắp chôn sống Tương Trọng Kính, U Hỏa phừng phực một tiếng, như lời nói của Tương Trọng Kính hồng lam hòa nhau, nôn nóng mà thúc giục y.

Tương Trọng Kính không còn lựa chọn, lập tức thúc giục linh lực đã tích góp nhiều năm trong cơ thể ra, trực tiếp phóng đại U Hỏa thành ngọn lửa, thiếu chút nữa thì chẳng phân biệt địch ta nướng tay Tương Trọng Kính thành móng heo nướng.

Tương Trọng Kính "......"

Hồng Lam U Hỏa đan chéo nhau phóng thích toàn lực thành một tường lửa che trời lấp đất, đem toàn bộ phế mộ ầm ầm san bằng, tuyết lang không kịp phòng bị lập tức bị ngọn lửa đâm bay ra ngoài.

Tương Trọng Kính gian nan đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước.

Cách đó không xa, đó là bạch ngọc thạch Định Hồn Quan quen thuộc, chỉ cần trốn vào đó, thì Túc Tàm Thanh sẽ không có cách nào tìm ra y.

Móng vuốt tuyết lang bị ngọn lửa thiêu trọc, nó nhìn móng vuốt trụi lủi nửa ngày, chợt phát ra tiếng khóc ủy khuất.

Chủ nhân ra mệnh lệnh quá khó khăn, Tương Trọng Kính đâu phải là kẻ nó có thể tùy tiện mang đi?

Lần này chỉ trọc thôi, trọc.

Tuyết lang ủy khuất đến không thể hành động, nhưng lệnh của chủ nhân không thể cãi lại, đành phải bò dậy, lại lần nữa chạy theo Tương Trọng Kính, tính toán phải mạnh mẽ ngậm y trở về.

Nó không nói nhiều nữa, để chủ nhân nói với y.

Tương Trọng Kính nghe được phía sau có động tĩnh, trong lúc vô ý quay đầu lại, liền thấy cái mồm to đầy máu của tuyết lang kia đằng đằng sát khí đang đánh tới.

Tương Trọng Kính "......"

Đúng vào lúc này, đăng lậu bên hôngTương Trọng Kính phát ra một tiếng rất nhỏ giòn vang.

Ở Loạn Phần Cương đen như mực, chợt xuất hiện hai ngọn sáng, suýt nữa thì khiến đôi mắt Tương Trọng Kính bị loá đến mù.

Ánh sáng kia cực lớn, tường lửa do hai ngọn U Hỏa xây nên cũng bị ánh sáng này cướp mất.

Cả người Tương Trọng Kính cứng đờ, sắc mặt thay đổi.

Canh ba đã đến.

Ở nơi Tương Trọng Kính không nhìn thấy, trong giây lát Loạn Phần Cương bị một hắc ảnh thật lớn từng vòng từng vòng vây quanh, thân thể nặng nề cọ xát mặt đất phát ra tiếng vang khiến người ta sởn tóc gáy.

Hai đầu của ngọn đèn chính là màu vàng trong đồng tử của cự long.

Trong bóng đêm cự long thong thả vờn quanh miền bạch ngọc thạch Định Hồn Quan, ý muốn ngăn Tương Trọng Kính trở lại quan tài.

Thanh âm của ác long từ trong bóng đêm truyền đến, phảng phất như tiếng chuông cổ từ xưa vọng về, mang theo áp lực lành lạnh đầy sát ý.

"Tương Trọng Kính."

"Rốt cuộc cũng bắt được ngươi."

Tương Trọng Kính "......"

Phía trước có ác long bị y phong ấn 60 năm trả thù, đằng sau lại có tuyết lang của kẻ 60 năm trước giam cầm y.

Tương Trọng Kính đột nhiên cảm thấy vừa rồi không nên lật cái quan tài kia lên, chính mình cứ vậy nằm luôn vừa vặn có thể nhập thổ vì an.

Bình luận

Truyện đang đọc