SAU KHI RỬA SẠCH OAN KHIÊN

Một lát sau, Tương Trọng Kính đưa Khúc Nguy Huyền trở về, sau đó kêu Mãn Thu Hiệp phong ấn kinh mạch của Túc Tàm Thanh rồi giam trong Vô Tẫn Lâu, chờ gã tỉnh lại rồi hỏi chuyện.

Sau khi làm xong thì đã hơn nửa đêm.

Vân Nghiễn Lý ngồi chờ trong phòng của Tương Trọng Kính, gác chéo chân bày ra bộ mặt chụ ụ, giống như muốn hỏi thăm sức khỏe tổ tiên ông bà mười tám đời của người ta, ngay cả ánh mắt cũng muốn thay cái miệng văng tục.

Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ thong thả trở về phòng.

Vân Nghiễn Lý thấy hắn liền trợn tròn hai mắt, há miệng muốn hỏi tội.

Tương Trọng Kính như biết sẵn hắn sẽ nói gì, phất tay cản lại: “Chờ chút, ta có thể giải thích chuyện này.”

Vân Nghiễn Lý có vô số lời muốn nói thì bị chặn họng lại, hắn hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói: “Được, ngươi giải thích đi.”

Tương Trọng Kính giải thích cho hắn: “Ta không tin lời ngươi nói, nên không muốn nhận thân với ngươi.”

Vân Nghiễn Lý: “…”

Vân Nghiễn Lý còn tưởng Tương Trọng Kính sẽ tìm đủ loại lí do quang minh chính đại để viện cớ, ai ngờ hắn không những không qua loa lấy lệ mà còn trực tiếp nói thẳng không chút lưu tình.

Vân Nghiễn Lý nhớ lại những lần bị Tương Trọng Kính xỏ mũi dắt đi, nhất thời nổi giận không chỗ trút xả, tức tối nói: “Ngươi…”

Hắn còn chưa kịp phun lửa giận thì Cố Tòng Nhứ đứng sau Tương Trọng Kính đột nhiên hung dữ trừng hắn, giống như là linh thú hộ chủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ chờ hắn nói ra nửa lời bất kính với Tương Trọng Kính là lập tức xông tới cắn.

Vân Nghiễn Lý lại bị chặn họng, đừng hỏi bây giờ hắn có bao nhiêu uất ức.

Tương Trọng Kính nhìn hắn với cái mặt hết sức vô tội, nói: “Nể thân phận của ta mà tha cho ta đi ha.”

Vân Nghiễn Lý nhìn thẳng vào mắt Tương Trọng Kính, hồi tưởng lại những lời ngu xuẩn mà hắn đã nói trước mặt Tương Trọng Kính, hận không thể quay ngược về quá khứ bóp chết Tương Trọng Kính rồi tự kết liễu mình.

Vân Nghiễn Lý nghiến răng nói: “Ngươi là cố ý xem ta làm trò hề.”

Tương Trọng Kính không sống với cha mẹ đã nhiều năm, bỗng một ngày biết được bản thân có thân phận tôn quý, còn có một người cha là Tôn chủ của Vân Trung Châu, việc đầu tiên nên làm không phải là cởi khăn lộ mặt thật ra, sau đó khóc lóc chảy nước mắt nước mũi đầm đìa nhận anh em ruột với Vân Nghiễn Lý, cuối cùng đến Vân Trung Châu nhận tổ quy tông sao?

Sao người này không chịu làm theo lẽ thường thế hả?

Tương Trọng Kính vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội: “Ta không có.”

“Vậy tại sao ngươi nói ngươi không tin ta?!” Vân Nghiễn Lý tức giận nói: “Không tin ta chỗ nào? Ta đường đường là Thiếu tôn của Vân Trung Châu, chẳng lẽ rảnh rang đến nỗi đi một quãng đường dài xuống Cửu Châu chỉ để lừa gạt một mình ngươi? Tại sao ta phải làm như vậy?!”

Tương Trọng Kính nói: “Chính là vì không biết tại sao ngươi lại làm như vậy nên ta mới không dám bại lộ thân phận.”

Vân Nghiễn Lý… Vân Nghiễn Lý bị Tương Trọng Kính nghi ngờ hắn có âm mưu làm cho tức chết.

Tương Trọng Kính cười tủm tỉm dang hai tay với hắn: “Tới đây.”

Vân Nghiễn Lý trừng hắn: “Tới chi?”

“Nhận anh em với nhau.” Tương Trọng Kính nói với vẻ đương nhiên: “Có cần khóc ầm ĩ một trận trước không? Ta biết khóc đó.”

Vân Nghiễn Lý: “…”

Tương Trọng Kính vừa nói xong là nước mắt liền lã chã rơi xuống, không biết học được bản lãnh này ở đâu, chẳng qua ánh mắt kia chỉ nhẹ nhàng chớp một cái, con ngươi luôn chứa đầy ý cười bỗng chốc dâng lên một màn hơi nước, nước mắt đọng ở khóe mắt chực chờ muốn rơi xuống, thật giống như vì bất ngờ hội ngộ với anh em ruột thất lạc nhiều năm mà xúc động đến nỗi rơi lệ tại chỗ.

Vân Nghiễn Lý nhìn xoáy vào hắn như thể đang nhìn một đào kép lão làng đang biểu diễn trên sân khấu.

Cố Tòng Nhứ vốn đang hung dữ trừng Vân Nghiễn Lý, đột nhiên nhác thấy đôi mắt rưng rưng của Tương Trọng Kính thì hơi khựng lại, sau đó lặng lẽ quay đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngấn lệ của hắn.

Vân Nghiễn Lý biết tính tình của Tương Trọng Kính, lờ mờ đoán ra cuộc sống của hắn ở Cửu Châu không mấy suôn sẻ, nếu không thì sẽ không kiêng kỵ và xa cách với người thân của mình như vậy.

Tương Trọng Kính vẫn còn mỉm cười nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ, chờ Vân Nghiễn Lý chạy tới ôm mình.

Hắn thừa biết một vị thiếu gia kiêu căng ngạo mạn như Vân Nghiễn Lý vốn khinh thường diễn trò anh em khóc lóc nhận nhau xấu hổ kia, chỉ là hắn nổi máu chơi xấu, muốn lén xem bộ dáng của Vân Nghiễn Lý bị hắn chặn họng đè đầu lúng túng không biết nên làm gì trông như thế nào.

Tương Trọng Kính còn đang đắc ý với âm mưu của mình, nhưng lại thấy Vân Nghiễn Lý vác cái mặt không cảm xúc đi tới dang rộng tay ôm hắn vào lòng.

Tương Trọng Kính: “…”

Cả người Tương Trọng Kính cứng ngắc, trong nhất thời không che giấu nổi vẻ ngạc nhiên trên mặt.

Lực tay của Vân Nghiễn Lý rất lớn, hắn vòng tay sau lưng ôm siết Tương Trọng Kính, nghiến răng nói: “Chọc ta vui lắm phải không? Chờ trở về Vân Trung Châu, ta sẽ méc chuyện này với Phụ tôn, xem ngươi bị trách phạt ra làm sao.”

Đây là lần đầu tiên Tương Trọng Kính được một người có máu mủ ruột rà với mình ôm chặt vào lòng, cả người hắn cứng đơ thành cây cột, hai tay dang rộng tỏ vẻ đắc ý muốn ôm Vân Nghiễn Lý bây giờ như bị điểm huyệt đóng băng trong không trung, hoàn toàn không biết nên đặt ở đâu cho hợp.

Sau khi Vân Nghiễn Lý ôm người thì nhanh chóng nhận ra sự khác lạ của Tương Trọng Kính, hắn lấy làm lạ thả tay ra.

Mặt của Tương Trọng Kính đỏ bừng, nước mắt đọng trong khóe mắt muốn rơi cũng rơi chả xong, đôi mắt hiện lên vẻ mờ mịt, nhất thời không biết hắn rốt cuộc là giả vờ khóc hay thật sự muốn rơi lệ.

Vân Nghiễn Lý kì lạ nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Chẳng lẽ ngươi là loại người ngoài miệng thích trêu chọc, nhưng chỉ cần người ta làm ra cử chỉ thân mật với ngươi là ngươi sẽ bị bối rối hoảng sợ?”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính bất ngờ bị nhìn thấu bản chất, vết đỏ ửng trên mặt lan tràn tới mang tai, hắn hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, liếc khóe mắt còn chút đỏ ửng về phía Vân Nghiễn Lý, cố tỏ ra lạnh lùng nói: “Đây là thái độ nói chuyện với đại ca của ngươi?”

Vân Nghiễn Lý không thể tin nói: “Ngươi nghe cái tin nhảm nhí đó từ đâu? Ta mới là đại ca!”

Tương Trọng Kính thấy Vân Nghiễn Lý xù lông, rốt cuộc cân bằng lại tâm tư bị nhiễu loạn hồi nãy, hắn tựa như trở về trạng thái ung dung như trước, nhấc tay ngoắc tiểu phượng hoàng đang vừa nấc cụt vừa phun lửa: “Tới đây.”

Tiểu phượng hoàng hơi sợ hắn, nó dè dặt bay tới đậu trên ngón tay đang nâng lên của Tương Trọng Kính, ngay cả móng chim cũng không dám dùng sức bấu chặt để tránh làm hắn đau, toàn thân run nhẹ.

Tương Trọng Kính trêu chọc nó một chút rồi nói: “Tiểu phượng hoàng, ngươi nói, hai chúng ta ai là đại ca?”

Tiểu phượng hoàng nấc cụt phun ra đốm lửa nhỏ lập tức bị u hỏa trên vai Tương Trọng Kính nuốt hết, nó khiếp sợ nói: “Dạ là…”

Nó còn chưa nói ra thì đã bị Vân Nghiễn Lý hung dữ trừng mắt.

Tiểu phượng hoàng lại bị dọa sợ nấc cục phun ra thêm đốm lửa.

Tương Trọng Kính nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, dịu dàng nói: “Ngoan, ngươi cứ nói đúng sự thật, nếu hắn đánh ngươi, ta sẽ kêu rồng đánh hắn lại.”

Vân Nghiễn Lý: “…”

Tiểu phượng hoàng: “…”

Cố Tòng Nhứ luôn nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính nãy giờ nghe thấy vậy liền bày ra tư thế sẵn sàng đập người.

Tiểu phượng hoàng đã thấy bộ dáng thê thảm của chủ nhân lúc bị rồng đánh, nó do dự hồi lâu rồi rụt rè nói: “Ngài là anh cả, Tôn chủ còn nói muốn tìm ngài về, như vậy là có thể cạnh tranh chủ vị với Thiếu tôn một cách công bằng.”

Tương Trọng Kính ‘A’ một tiếng như có điều suy nghĩ.

Vân Nghiễn Lý hung hăng quát: “Phượng hoàng—”

Tiểu phượng hoàng bị dọa sợ run bần bật, vội vàng rúc vào trong ngực Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính nói chuyện giữ lời, hắn ôm tiểu phượng hoàng vào lòng rồi cười như không cười nhìn Vân Nghiễn Lý: “Ta nhớ lúc trước ngươi còn nói mình là đại ca, sao hả, ỷ vào ta không biết gì nên muốn nói xằng nói xiên?”

Vân Nghiễn Lý tức giận nói: “Chúng ta là anh em sinh đôi, thời gian ra đời chỉ lệch nhau vài giây, ai anh ai em có quan trọng không?!”

Tương Trọng Kính gật đầu: “Thực sự rất quan trọng.”

Vân Nghiễn Lý suýt chút nữa tức chết, cảm thấy thiệt thòi cả đời này của mình đều do người này ban cho— Hơn nữa người này lại là anh em ruột của mình, cuộc sống từ nay về sau chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt gà bay chó sủa.

Vân Nghiễn Lý biết cái miệng của Tương Trọng Kính không dễ dàng bỏ qua, dù là đen cũng có thể nói thành trắng, hắn tức giận trợn trắng mắt, thò tay vào trong tay áo lấy ra một miếng ngọc lệnh có khắc hoa văn đám mây, nói: “Khoan nói đến chuyện này, chúng ta về Vân Trung Châu trước đã.”

Tương Trọng Kính nhíu mày: “Bây giờ?”

“Đúng vậy.” Vân Nghiễn Lý nhìn sắc trời bên ngoài rồi đánh giá tình hình hiện tại: “Bây giờ ở Vân Trung Châu đang là bình minh, ta đưa ngươi trở về phục mệnh, còn có thể tranh thủ ngủ bù một giấc.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính kiềm nén tính tình nói: “Đệ đệ, ta thấy ngươi vẫn chưa rõ tại sao ta phải dùng khăn che mặt.”

“Đừng gọi ta là đệ đệ!” Vân Nghiễn Lý trừng hắn: “Rốt cuộc Vân Trung Châu có chỗ nào không tốt, tại sao ngươi không muốn về? Ta có nghe người ta nói ngươi ở Cửu Châu không được suôn sẻ.”

“Tạm suôn sẻ.” Tất cả ngược đãi, vu hãm và sáu mươi năm trời bị nhốt đối với Tương Trọng Kính mà nói giờ chỉ gói gọn trong ba chữ này: “Nhưng ta còn có chuyện quan trọng cần phải làm ở Cửu Châu, ít ra ngươi phải đợi ta làm xong rồi mới có thể theo người về được.”

Vân Nghiễn Lý nhíu mày: “Chuyện gì, mà phải cần bao lâu?”

Tương Trọng Kính nói: “Nửa tháng.”

Vân Nghiễn Lý: “…”

“Lần trước ngươi nói giúp ta tìm người là trong nửa tháng, lần này cũng là nửa tháng.” Vân Nghiễn Lý không thể tin nói: “Ngươi nói đi, có phải nửa tháng là mốc thời gian tiêu chuẩn để ngươi thường xuyên đem ra qua loa lấy lệ?”

Tương Trọng Kính không ngờ hắn lại chú ý vào điểm này, hiếm khi bị á khẩu, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi cứ coi là vậy đi.”

Vân Nghiễn Lý suýt chút nữa bị tức chết, hắn bất lực cuồng nộ hồi lâu, nói: “Ngươi phải làm chuyện gì, ta giúp ngươi.”

Tương Trọng Kính lấy làm lạ nhìn hắn.

Lúc trước Tương Trọng Kính nói sẽ giúp hắn tìm người, Vân Nghiễn Lý không có tích cực như bây giờ.

Tương Trọng Kính suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ cần trong lúc nguy cấp ngươi nhảy ra giúp một tay là được.”

Vân Nghiễn Lý nhíu mày, một lúc lâu sau mới ném ngọc lệnh mà hắn vuốt ve nãy giờ trong tay cho Tương Trọng Kính.

“Ta không thể ở bên cạnh ngươi suốt được.” Vân Nghiễn Lý nói: “Nếu người làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng, hãy cầm linh khí này, nó sẽ bảo vệ ngươi một mạng trong lúc nguy cấp.”

Tương Trọng Kính tò mò nhìn ngọc lệnh được chạm trổ theo hình dáng chữ ‘Vân’, cũng không khách khí với hắn: “Cái này dùng thế nào?”

“Mang theo bên người là được.”

Tương Trọng Kính gật đầu, trực tiếp nhét ngọc lệnh vào trong tay áo.

Vân Nghiễn Lý thấy hắn không từ chối thì thở phào nhẹ nhõm, điều này nói rõ Tương Trọng Kính không còn kiêng kỵ và bài xích Vân Trung Châu như trước nữa.

Mở đầu rất thuận lợi.

Vân Nghiễn Lý thấy trời đã tối đen, Tương Trọng Kính cũng thấm mệt, mà bản thân hắn lại biệt nữu không muốn kêu Tương Trọng Kính đi nghỉ ngơi cho khỏe, vì thế hắn hếch mũi hừ một tiếng, cưỡng chế lôi tiểu phượng hoàng ra khỏi tay Tương Trọng Kính rồi nghênh ngang rời đi.

Bận rộn cả một đêm, Tương Trọng Kính rốt cuộc cũng có một ngày nghỉ ngơi thoải mái.

Hắn cởi áo ngoài ra, rồi duỗi người nằm trên giường nhỏ mềm mại, vừa nhắm mắt là cơn buồn ngủ liền ập tới.

Cố Tòng Nhứ luôn theo sát Tương Trọng Kính như hình với bóng đang ngồi bên cạnh giường, cảm giác tồn tại của y quá lớn khiến Tương Trọng Kính không thể ngó lơ, hắn mơ màng ‘Ừ?’ một tiếng.

Cố Tòng Nhứ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lười biếng của Tương Trọng Kính, trong đầu nhớ lại lời đánh giá Tương Trọng Kính chỉ biết nói lời bỡn cợt ngoài miệng của Vân Nghiễn Lý hồi nãy.

Kết hợp với những lần khác thường hiếm thấy của Tương Trọng Kính trong khoảng thời gian sống chung khá lâu của hai người, thật giống như phản ứng đó đều là xuất hiện sau khi hắn nói xong lời bỡn cợt và làm các hành động tương ứng.

Cố Tòng Nhứ càng nghĩ càng cảm thấy câu nói đó của Vân Nghiễn Lý rất đúng.

Tương Trọng Kính đợi mãi không thấy trả lời, đành uể oải mở mắt nhìn y: “Sao thế? Có tâm sự?”

Cố Tòng Nhứ nói: “Ngươi bắt Túc Tàm Thanh để làm gì?”

Tương Trọng Kính xoay người, gối đầu lên cánh tay nhìn Cố Tòng Nhứ: “Đều là nhập ma giống nhau, mà Khúc Hành lại trong lốt quái vật, còn Túc Tàm Thanh vẫn bình yên vô sự, ngươi cảm thấy nguyên nhân là do đâu?”

Cố Tòng Nhứ nhíu mày suy nghĩ một chút: “Là do Tố Nhất?”

Tương Trọng Kính gật đầu: “Hắn xuất hiện ở hiện trường, tám mươi phần trăm là đã làm gì đó với Khúc Hành nên mới có thể biến một người đang bình thường thành dáng vẻ gớm ghiếc của quái vật.”

Nếu người sau khi nhập ma thật sự có thứ gì đó mà Tố Nhất cần, vậy chắc chắn trăm phần trăm hắn sẽ đến tìm Túc Tàm Thanh, dù sao Thủ tôn Tam giới mà nhập ma thì hoàn toàn khác bọt với những tu sĩ bình thường khác nhập ma.

Cố Tòng Nhứ ‘Ừ’ một tiếng, giọng điệu có hơi bực bội.

Tương Trọng Kính đã hiểu, miễn cưỡng nhấc ngón tay quấn lọn tóc vài vòng, cười như không cười nhìn Cố Tòng Nhứ: “Sao thế, không được ăn khuya nên tức giận?”

Cố Tòng Nhứ không lên tiếng.

Tương Trọng Kính thấy dáng vẻ ‘Mau tới bắt nạt ta đi’ của Cố Tòng Nhứ, quả nhiên lại nổi máu chơi xấu, hắn chống đầu, trong mắt tràn ngập vẻ ái muội, cực kỳ nhuần nhuyễn nói: “Không phải ta đã nói rồi sao, nếu muốn ăn khuya thì cứ đến tìm ta.”

Hắn cố tình làm ra vẻ quyến rũ, người sáng suốt vừa nghe liền biết từ ‘ăn’ trong miệng hắn không phải là ăn uống bình thường.

Cố Tòng Nhứ không như Tương Trọng Kính nghĩ là một con rồng ngây thơ, y nghe vậy hai tai đều đỏ bừng.

Tương Trọng Kính thấy y xấu hổ như thế càng cảm thấy đắc ý, thậm chí còn vòng tay ôm lấy eo của Cố Tòng Nhứ, kéo y lên trên giường.

Cố Tòng Nhứ kinh hoàng nhìn hắn, suýt chút nữa nằm đè lên người Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính cực kỳ hài lòng với phản ứng này của y, trong lòng thầm nghĩ con rồng ngây thơ thuần khiết này đang xấu hổ muốn chui xuống đất, và dám chắc chắn y sẽ không làm ra chuyện gì khác người.

“Xấu hổ à?” Tương Trọng Kính cười nói: “Tư thế này của chúng ta, phàm có người đi vào đều nghĩ rằng người đang bị sàm sỡ là ta.”

Cố Tòng Nhứ hít sâu một hơi, chống hai tay ở hai bên vai của Tương Trọng Kính, cố gắng không để mình đè lên hắn, sau đó từ tốn nói: “Có thể ăn?”

Tương Trọng Kính nhất thời không chú ý, vẫn cười giòn giã: “Có thể, ta ở ngay đây, ngươi cứ việc ăn thoải mái.”

Ánh mắt của Cố Tòng Nhứ ngày càng tối lại, y nhìn hắn thêm một lúc, sau đó đột nhiên kéo vạt áo xốc xếch của Tương Trọng Kính xuống, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng sờ lên động mạch chủ trên cổ hắn, giống như đang tìm vị trí thích hợp để cắn xuống.

Nụ cười trên môi Tương Trọng Kính thoáng chốc cứng đờ, hắn mở to mắt kinh ngạc nhìn y, không dám tin tưởng y thật sự muốn ăn thật.

Cố Tòng Nhứ trầm giọng nói: “Được.”

Vừa dứt lời, trong ánh mắt kinh ngạc lẫn hoảng sợ của Tương Trọng Kính, Cố Tòng Nhứ không cảm xúc cúi đầu xuống, há miệng cắn một cái vào vùng cổ nhạy cảm nhất của Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc