SAU KHI TỎ TÌNH VỚI ẢNH ĐẾ, TÔI NỔI TIẾNG

Thôi Âu Ninh đặt điện thoại sang một bên, cố gắng tỏ ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Một lúc sau, anh thuận miệng hỏi: "Em có điều gì muốn nói với anh không?"

Cố Chiết Phong nghiêng đầu nhìn anh, đáp: "Nói gì cơ?"

Thôi Âu Ninh mặt dày trả lời: "Ví dụ như... em yêu anh, chẳng hạn."

Cố Chiết Phong:...

Mấy nhân viên xung quanh bắt đầu liếc nhìn họ một cách lén lút, hệt như lúc hai người mới gia nhập đoàn phim.

Thấy ánh mắt Thôi Âu Ninh quét qua, nhóm nhân viên nhanh chóng giả vờ bận rộn với thiết bị, ai nấy làm bộ nói chuyện rôm rả. Không ai dám nhìn thẳng vào anh, mà chỉ ngẩng lên trời, thỉnh thoảng gật gù như đang bàn chuyện thời tiết.

Cố Chiết Phong bỗng dưng lên tiếng: "Sáng nay, em đã chuẩn bị đầy đủ tất cả tài khoản mạng xã hội cho chiến dịch tuyên truyền. Rồi em có đăng một trạng thái."

Thôi Âu Ninh đứng lên, bước chân nhẹ nhàng tiến lên tảng đá, tay chống cằm, hỏi: "Chỉ vậy thôi sao?"

"Chỉ vậy." Cố Chiết Phong liếc nhìn anh, đáp: "Nếu anh đã hỏi thế, chẳng phải anh cũng biết đã xảy ra chuyện gì và hiểu ý em rồi sao? Sao còn muốn nghe em nói rõ ràng?"

Thôi Âu Ninh cười, nói: "Anh muốn nghe chính em nói ra."

Cố Chiết Phong im lặng hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng kéo Thôi Âu Ninh lại gần. Hai bàn tay chạm nhau thật khẽ, truyền tới hơi ấm dưới ánh mắt của những người xung quanh.

Cố Chiết Phong nhẹ giọng: "Em không thích thấy họ đối xử với anh như thế."

Ngữ khí của cậu tuy bình tĩnh nhưng ẩn chứa tình cảm mãnh liệt: "Em không thể ngăn họ ngừng chỉ trích anh, cũng như không thể ngăn mình khỏi việc cảm thấy đau lòng khi thấy anh chịu đựng như vậy."

Thôi Âu Ninh bất đắc dĩ hỏi: "Vậy em định cùng anh chịu trận sao?"

Cố Chiết Phong không đáp, nhưng ánh mắt và hành động đã thể hiện rõ quyết tâm.

Thôi Âu Ninh bật cười, ngước nhìn bầu trời trong xanh, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn: "Cố Chiết Phong, bình thường em thông minh lắm mà, sao đến những lúc thế này lại cố chấp đến vậy chứ?"

"Anh bảo em làm sao?"

Thôi Âu Ninh nhìn anh, đáp: "Làm việc mà không suy xét hậu quả đấy. Chuyện này vốn dĩ không ảnh hưởng quá lớn đến em. Nếu em không lên tiếng, thời gian trôi qua, nhiều người sẽ quên dần. Nhưng khi dư luận đang ồn ào, em lại lên tiếng, chẳng khác nào tự đưa mình ra làm bia ngắm."

"Đúng vậy, có không ít fan có lẽ sẽ không thích em nữa, và em đã khiến họ từ bỏ mình rồi."

Thôi Âu Ninh thở dài: "Sao em lại ngốc nghếch như vậy chứ?"

Cố Chiết Phong đáp: "Anh nói sai rồi. Thứ nhất, họ cho rằng anh đang "hút máu" em, chuyện này sẽ không dễ mà tan biến. Mỗi lần em xuất hiện, những lời đồn đó sẽ lại bị nhắc đến. Nếu không làm gì, lời đồn ấy sẽ dần trở thành vết nhơ không thể xóa trên danh tiếng của anh."

"Thứ hai, nếu fan của em chỉ vì lý do này mà bỏ theo dõi, thì em chỉ có thể tiếc nuối. Em không xứng đáng với tình cảm của họ nếu lòng tin của họ dễ dàng lung lay đến vậy."

"Thứ ba, nếu nói rằng việc này khiến em hối hận, thì điều duy nhất em hối hận là không thể nói rõ với mọi người rằng anh không "hút máu" em, anh không làm tổn thương ai hết. Em chỉ có thể vòng vo như vậy, dùng Weibo chính thức để phủ nhận mọi tin đồn mà không thể nói thẳng ra sự thật."

Ánh mắt cậu nghiêm túc, không có chút giả dối nào.

Thôi Âu Ninh không nhịn được thở dài lần nữa rồi nói: "Cố Chiết Phong, em thật ngu ngốc."

Cố Chiết Phong "cãi lại": "Cũng không phải lúc nào em cũng như vậy."

— Chỉ như vậy với riêng anh mà  thôi.

......

Trong một biệt thự cao cấp tại Cửu Long thành, hai người đàn ông đang trò chuyện trong phòng khách.

Tiếng động mạnh vang lên, Mạch Cốc Trì tức giận đứng bật dậy, lớn tiếng quát: "Cái gì! Weibo thông báo!?"

Trợ lý ngồi đối diện vốn đã run sợ, nghe tiếng chai rơi xuống đất thì càng thêm hoảng, lắp bắp đáp: "Đúng vậy... Đoàn phim *Gửi Quân Thư* vừa bất ngờ thông báo, nói rằng diễn viên chính là Cố Chiết Phong và Thôi Âu Ninh... Cố Chiết Phong còn chia sẻ lại bài đăng. Hiện tại các ngôi sao và fan hâm mộ đều đang xôn xao bàn tán."

Mạch Cốc Trì tức giận mắng: "Các người làm việc kiểu gì vậy! Một đoàn phim đông người như thế mà không ai biết diễn viên chính là ai? Các người ở trong giới giải trí bao nhiêu năm rồi mà còn để xảy ra chuyện này!"

"Ông... ông chủ, xin đừng tức giận. Chuyện này..."mọi người đều không nghĩ tới. Công tác bảo mật của Cố Chiết Phong rất tốt, tôi đã cố gắng hỏi rất nhiều mối quan hệ nhưng không có một chút thông tin nào rò rỉ, hơn nữa mọi thứ đều bị phong tỏa, cửa ra vào đều có bảo an canh gác, cả cơm hộp cũng không thể đưa vào."

"Các người không có chút quan hệ nào sao!"

Trợ lý gần như sắp khóc: "Ông chủ, lần này Cố Chiết Phong mang theo toàn bộ đội ngũ quen thuộc của mình. Cậu ta vốn rất hào phóng, đối xử tốt với mọi người, trả lương đúng hạn, thậm chí còn tốt hơn nhiều đoàn phim khác. Đội ngũ của cậu đều trung thành, không bao giờ hé răng tiết lộ thông tin. Tôi đã cố gắng lắm mới thu thập được một ít tin tức từ nhiều nguồn khác nhau. Ai ngờ Cố Chiết Phong lại công khai đưa Thôi Âu Ninh vào đoàn phim như vậy, còn sắp xếp cho anh ta một vai chính chứ không phải là vai phụ!"

Mạch Cốc Trì hậm hực nói: "CMN, Thôi Âu Ninh thì có gì đặc biệt chứ!"

Trợ lý cúi đầu, không dám nói gì thêm. Mạch Cốc Trì tức giận gằn giọng: "Nhìn xem các người làm việc kiểu gì! Bây giờ phải làm sao? Tôi theo dõi lâu như vậy, cuối cùng cũng thu thập đủ bằng chứng để dìm hắn, vậy mà giờ lại xảy ra chuyện này, dư luận chắc chắn sẽ thay đổi!"

Trợ lý dè dặt đề nghị: "Thực ra... cũng không đến mức quá tệ đâu. Mặc dù Thôi Âu Ninh đóng vai chính, nhưng chuyện hắn "hút máu" có thể sẽ không bị lộ ra đâu."

Mạch Cốc Trì nhìn trợ lý như thể hận không thể rèn sắt thành thép: "Cậu có biết vì sao chỉ có thể làm trợ lý mà không thể lên làm người đại diện không? Không có chút đầu óc nào cả!"

Trợ lý bị mắng mà không dám tỏ vẻ ấm ức, chỉ có thể nịnh nọt: "Đó chẳng phải là vì ngài quá thông minh sao?"

Mạch Cốc Trì hừ lạnh: "Cậu thử nghĩ xem, Cố Chiết Phong là ai? Hắn có thể huy động rất nhiều tài nguyên, còn vượt xa chúng ta. Nếu hắn lên tiếng, cả đám truyền thông và mạng xã hội chắc chắn sẽ đứng về phía hắn. Thôi Âu Ninh có thể thật sự "hút máu," nhưng giờ đây Cố Chiết Phong lại công khai tuyên bố rằng chính hắn cho phép Thôi Âu Ninh "hút," và rằng hắn rất vui khi thấy Thôi Âu Ninh làm vậy. Các người không thể quản được, hiểu chưa?"

Trợ lý dường như đã ngộ ra: "Vậy là, truyền thông có thể dẫn dắt dư luận theo hướng "tiền bối giúp đỡ hậu bối" này nọ? Như vậy có thể nhẹ nhàng bỏ qua vụ này?"

"Không thì sao! Đâu phải chuyện lén lút gì, thời buổi này chỉ cần không phạm pháp, thì sao cũng có cách để dẹp yên."

Mạch Cốc Trì thực sự đau đầu: "Nếu chỉ là Thôi Âu Ninh, thì dễ xử lý rồi, nhưng giờ Cố Chiết Phong tự mình nhúng tay vào, chuyện này khó khăn hơn nhiều."

Trợ lý cẩn trọng hỏi: "Vậy... chẳng lẽ chúng ta... chỉ có thể chấp nhận như vậy sao?"

"Chấp nhận cái bip!" Mạch Cốc Trì tức giận phun nước miếng vào mặt trợ lý, trợ lý không dám động đậy, chỉ có thể khổ sở chờ đợi hắn tự nhiên xuôi lại.

"Theo như tôi tính toán, khi bộ phim này công chiếu, chỉ nhờ vào hai người đỉnh lưu như Trần Hoành Ba và Cố Chiết Phong, bộ phim không thể nào không bạo hồng, đến lúc đó Thôi Âu Ninh không phải sẽ nhảy lên đầu tôi ngồi sao!"

Trợ lý có chút không biết phải làm sao: "Nhưng hiện tại có tiền cũng không thể đối phó lại Cố Chiết Phong, Thôi Âu Ninh cũng không có điểm đen nào để chúng ta có thể chụp mũ, cũng chỉ có mỗi việc là diễn xuất dở, không thể nào tự gán cho hắn một tội danh được."

"Khoan đã!" Mạch Cốc Trì quay đầu nhìn về phía trợ lý: "Cậu vừa mới nói gì?"

"Mạnh... Mạnh mẽ gán cho hắn một cái tội danh?"

"Trước câu này."

"Diễn xuất dở?"

"Đúng! Chính là cái này! Tôi đã nghĩ ra rồi." Mạch Cốc Trì nói: "Ở show trước đó, thằng nhóc đấy chắc chắn chỉ diễn được như vậy do trùng hợp. Tôi xem hắn trước kia cắt nối biên tập, đúng là một cái bùn loãng không trát tường*."

*Bùn loãng không thể trát tường: bùn loãng gần giống nước, khi trát lên tường sẽ tuột xuống.

Ví dụ như nói câu này: dường như đàn ông ai cũng là bùn loãng ko thể trát tường.... nói về đàn ông bất lực. Hiểu rộng ra, là người vông dung. Có thể dịch là đồ vô dụng. Ở đây ý muốn nói Ninh Ninh vô dụng, dù có diễn vai chính thì có sao, diễn xuất dở tệ cũng không cứu vớt được.

Trợ lý có chút khó hiểu: "Nhưng kỹ thuật diễn không tốt cũng không phải là điểm đen trí mạng. Không phải rất nhiều người cũng bị chê kỹ thuật diễn không tốt sao?"

"Đối với những ngôi sao bình thường thì không phải, nhưng Thôi Âu Ninh lần này diễn cùng Cố Chiết Phong."

Trợ lý vẫn không hiểu: "Diễn cùng Cố ảnh đế có vấn đề gì?"

Mạch Cốc Trì nheo lại đôi mắt: "Cố Chiết Phong là người yêu cầu cao. Trước đây có tư bản tới đoàn phim để chọn người, họ đều muốn tìm những người có kỹ thuật diễn đạt yêu cầu của hắn. Nếu không đạt yêu cầu, hắn sẽ thẳng thừng đuổi ra ngoài."

"Vậy thì sao?"

"Vậy thì hiện tại Thôi Âu Ninh diễn kém như vậy, mà hắn vẫn sắp xếp Thôi Âu Ninh vào đoàn phim, vẫn là vai chính, chuyện này không kỳ quái sao?"

Trợ lý bừng tỉnh đại ngộ: "Ý của ông chủ là, có người đứng sau giật dây!"

"Mà fan của Cố Chiết Phong đều là những người gọi là "fan thực lực". Khi họ phát hiện mình đang theo đuổi một ngôi sao, họ thậm chí sẽ mặc kệ thực lực của người đó."

Trợ lý cả kinh: "Ông chủ! Này không phải muốn cùng Cố ảnh đế hắc nhau sao?"

Mạch Cốc Trì trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: "Cố Chiết Phong chọn Thôi Âu Ninh mà không chọn tôi thì đừng trách tôi không khách khí. Chính diện đối đầu tôi không phải là đối thủ của hắn, nhưng làm một vài tiểu thủ đoạn sau lưng thì vẫn có thể."

Trợ lý có chút sợ hãi: "Vậy nếu Cố ảnh đế biết được, chúng ta có thể không bị ảnh hưởng sao?"

Mạch Cốc Trì cắn răng nói: "Loại người như Cố Chiết Phong này, nếu không thể là bằng hữu thì chỉ có thể là kẻ thù."

Trợ lý thầm chửi: "Anh so với Cố ảnh đế còn kém xa lắm." nhưng bên ngoài vẫn giả vờ hỏi: "Vậy hiện tại tôi đi liên hệ với account marketing sao?"

"Đúng vậy, lần này không chỉ phát thiệp, cậu còn phải liên hệ với mấy người biên tập video, bảo họ cắt video của Thôi Âu Ninh, sau đó làm cho kỹ thuật diễn của hắn trông càng tệ hơn. Sau đó, account marketing sẽ thêm mắm thêm muối vào."

"Được, cần viết về những phương diện nào?"

Mạch Cốc Trì suy nghĩ một chút: "Vậy thì, cố gắng chửi Thôi Âu Ninh diễn xuất dở, nói Cố Chiết Phong không biết dùng đầu óc, bị "hút máu" cũng được, còn mù mắt không biết nhìn người. Rác rưởi như hắn mà cũng đòi diễn vai chính. Rồi nói về Trần Hoành Ba, bảo ông hết thời lại còn nhượng bộ với tư bản, khẩn cầu cho cái loại rác rưởi như Thôi Âu Ninh. Đúng! Cứ viết như vậy đi!"

Trợ lý ghi nhớ lời Mạch Cốc Trì, sau đó vội vàng liên hệ với các bên cần thiết. Mạch Cốc Trì ngồi lại trên sofa, cắn móng tay, lầm bầm căm hận nói: "Thôi Âu Ninh, ông đây có làm ma cũng  làm mày chế/t theo. Còn Cố Chiết Phong, mẹ nó đúng là người mù, đừng tưởng rằng ông đây dễ bị khi dễ."

Bình luận

Truyện đang đọc