SAU KHI TỎ TÌNH VỚI ẢNH ĐẾ, TÔI NỔI TIẾNG

Ứng Duyên Nhất luôn tự nhận mình là người thông minh, bởi anh dễ dàng đạt được những gì người khác phải vất vả mới có, người ta lao tâm khổ tứ để thi vào đại học Q danh giá, anh vừa chơi game vừa đỗ nhẹ nhàng. Người khác đầu bù tóc rối viết luận văn, anh quay phim xong chỉ cần bổ sung vài bài học trực tuyến là thành thủ khoa toàn khóa.

Thế nhưng, câu hỏi của Cố Chiết Phong đã khiến anh sững lại.

Nếu là người khác hỏi, có lẽ anh sẽ chỉ cười trừ rồi bỏ qua. Nhưng vì đây là Cố Chiết Phong, anh lại cảm giác câu hỏi này ẩn chứa một tầng ý nghĩa sâu xa nào đó mà anh không thể hiểu ngay.

Ứng Duyên Nhất xoay chuyển hàng loạt ý nghĩ trong đầu, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một tiếng: "Hả?"

Thật ra, bản thân Cố Chiết Phong cũng chỉ là buột miệng nói trong lúc mải mê xem báo cáo, nên mãi không nhận ra sự kỳ lạ trong lời mình vừa thốt ra. Chỉ đến khi thấy vẻ mờ mịt của Ứng Duyên Nhất, cậu mới kịp ý thức điều đó.

Làm như chưa có chuyện gì xảy ra, Cố Chiết Phong nhẹ nhàng chuyển chủ đề: "Sao cậu lại ngồi qua đây? Bên kia có chuyện gì à?"

"A... Cũng không có gì." Ứng Duyên Nhất cũng phối hợp làm như không có gì xảy ra, đáp: "Chỉ là bạn trai của anh cướp bạn trai của tôi, nên tôi bị đuổi qua đây thôi."

Nghe vậy, Cố Chiết Phong nghiêng người qua nhìn, thấy Thôi Âu Ninh và Đinh Thịnh Vanh đang ngồi sát nhau trước màn hình máy tính, chăm chú vào giao diện trò chơi đầy màu sắc.

Không phủ nhận lời Ứng Duyên Nhất nói về "bạn trai của anh", Cố Chiết Phong chỉ hờ hững hỏi:

"Sao lại chơi game rồi?"

"Anh Thôi trông có vẻ rất hứng thú." Ứng Duyên Nhất cười nói. "Thịnh Vanh luyện một mình mãi cũng chán, nên nhường máy cho hai người họ chơi chung."

"À, thế thì cứ để họ chơi đi." Cố Chiết Phong thu lại ánh nhìn, tiếp tục cúi đầu xem báo cáo.

Ứng Duyên Nhất nhìn hai người bên kia, rồi lại nhìn Cố Chiết Phong. Có lẽ vì quá rảnh rỗi, anh thuận miệng hỏi: "Hai người thật sự quen nhau qua chương trình đó à?"

Cố Chiết Phong không tiện giải thích những chuyện xảy ra liên quan đến Thôi Âu Ninh, chỉ đáp qua loa một tiếng: "Ừm."

Thấy Cố Chiết Phong không có hứng trò chuyện, Ứng Duyên Nhất đeo tai nghe rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bên kia, Thôi Âu Ninh và Đinh Thịnh Vanh vốn chỉ định chơi một chút cho vui, nhưng không ngờ Thôi Âu Ninh lại nhanh chóng bị cuốn hút.

Trong suốt mấy giờ còn lại trên máy bay, Thôi Âu Ninh hoàn toàn không trở về chỗ ngồi của mình. Đến khi máy bay sắp hạ cánh, dù máy tính đã tắt, anh và Đinh Thịnh Vanh vẫn ngồi cạnh nhau, trò chuyện không ngừng, dường như chẳng hề muốn rời đi.

Xuống máy bay, Thôi Âu Ninh khoác vai Đinh Thịnh Vanh, một người gọi thân mật "Tiểu Đinh," người kia đáp lại bằng "Anh Thôi." =))) Kiểu như đồng loại quen nhau ấy

Đi phía sau, Cố Chiết Phong và Ứng Duyên Nhất đồng loạt đen mặt.

Chuyến đi này vốn rất riêng tư, không có fan nào biết. Vì vậy, hai người nhanh chóng kéo Thôi Âu Ninh và Đinh Thịnh Vanh về nhà mà không gặp rắc rối gì.

Khi về đến nhà, Thôi Âu Ninh lại trở nên ngoan ngoãn hơn, vẫn giữ nếp sống cũ, tập thể hình, đọc sách và ngủ sớm.

Thế nhưng, vấn đề bắt đầu xuất hiện từ ngày hôm sau.

Hôm ấy, Cố Chiết Phong không có lịch quay nên đến công ty. Trước khi đi, cậu cẩn thận dặn dò Thôi Âu Ninh vẫn còn đang ăn sáng rằng nhớ quay vlog. Thôi Âu Ninh còn nghiêm túc cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Vậy mà khi trở về, Cố Chiết Phong phát hiện Thôi Âu Ninh quả thật đã quay vlog...

Nếu không tính việc camera được đặt cố định trên bàn, hướng thẳng vào màn hình máy tính, còn Thôi Âu Ninh thì hoàn toàn chìm đắm trong trò chơi, không thèm để ý đến thiết bị vẫn đang ghi hình.

Khi Cố Chiết Phong cầm máy quay lên, màn hình hiển thị rằng pin đã cạn kiệt, và video đã ghi lại suốt nhiều giờ đồng hồ.

Tính kỹ lại, từ lúc Cố Chiết Phong rời đi và dặn Thôi Âu Ninh quay vlog cho đến giờ vẫn chỉ có cảnh anh ngồi chơi game liên tục.

Cố Chiết Phong không nhịn được hỏi: "Anh ngồi đây chơi game liên tục mấy tiếng rồi sao?"

Thôi Âu Ninh không thèm quay đầu lại, đáp: "Không hẳn."

"Vậy tại sao camera vẫn mở?"

"Anh quên tắt."

Cố Chiết Phong:...

Ban đầu, cậu nghĩ chuyện này chỉ kéo dài một ngày. Nhưng rồi ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...

Mỗi lần về nhà, nhìn thấy Thôi Âu Ninh trầm mê trong trò chơi, Cố Chiết Phong không khỏi rơi vào trầm tư sâu sắc.

—— Cảm giác khi thấy bạn trai của mình không làm việc đàng hoàng là thế này đây.

Nhưng đối với Cố Chiết Phong, việc "không làm việc đàng hoàng" không phải vấn đề chính.

Tối đó, cậu mặc áo ngủ, ngồi xếp bằng trên giường. Bộ dạng thoải mái lộ chút phong cảnh trước ngực, nhưng đáng tiếc người duy nhất trong phòng có thể thưởng thức cảnh đẹp này lại không để tâm.

Thôi Âu Ninh ngồi đối diện, đeo tai nghe của Cố Chiết Phong, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Trong khi đó, miệng cậu không ngừng lẩm bẩm:

"Lại đây, qua bắt Mạn Châu Sa Hoa đi."

"Lên bụi cỏ, bọn họ đang đánh Thanh Long."

"Cẩn thận, giữ vị trí! Phụ trợ, cho chút tầm nhìn!"

"Được rồi! Tiến lên cản chút, phát chiêu nào!"

Hoặc là:

"Lợi hại!"

"Thịnh Vanh giỏi thật, chuyện này mà cậu cũng làm được."

"Được, cứ lên đường đi, ba người còn lại giao cho chúng tôi xử lý."

Không thể phủ nhận, Thôi Âu Ninh vốn là một người đàn ông điềm tĩnh và đáng tin, trông thật quyến rũ khi chơi game. Nhưng vấn đề là, sự quyến rũ đó đáng ra nên dành cho bạn trai anh vào những lúc cần thiết.

Lần này, Vương Kha gọi điện liên tục hỏi khi nào Thôi Âu Ninh sẽ quay lại làm việc. Anh chỉ lấy lý do: "Đang nghỉ ngơi. Có kịch bản hay thì nhận, không thì thôi."

Cố Chiết Phong cũng không muốn Thôi Âu Ninh phí thời gian vào những kịch bản qua loa, và cậu biết bạn trai mình không thích tham gia các show giải trí.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu muốn nhìn Thôi Âu Ninh chơi game suốt ngày!

Thực tế, Thôi Âu Ninh không hẳn chìm đắm trong game như vẻ ngoài. Lịch trình hàng ngày của anh rất rõ ràng và ngăn nắp: Tập thể hình, ăn sáng, đi dạo, chơi game, ăn trưa, nghỉ trưa, chơi game, nấu ăn, ăn tối, chơi game, đi ngủ.

Dù tần suất chơi game cao, anh tự giới hạn mình, mỗi ngày chỉ chơi khoảng bốn đến năm tiếng.

Hơn nữa, vlog cũng được anh quay đầy đủ. Trừ lần đầu tiên bị Cố Chiết Phong bắt gặp quay không đúng trọng tâm, các ngày còn lại, anh đều nghiêm túc cầm máy quay ghi lại cuộc sống hàng ngày.

Một buổi tối, sau khi hoàn thành một ván game, Thôi Âu Ninh ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Đã 8 giờ 50 phút.

Anh tắt máy tính, định đi tắm nhưng cảm thấy đói, nên vào bếp chuẩn bị bữa ăn khuya.

Khi vừa bắt đầu ăn, anh nhớ ra chưa quay vlog, bèn vội vàng chạy đi lấy máy quay.

"Hôm nay mình làm cà tím xào, dài thế này cơ mà... Thật lòng mà nói, mình thấy hơi ngấy. Mai làm lại, thử cho ít dầu hơn. Dù gì tuổi cũng lớn rồi, ăn nhạt một chút tốt hơn." Anh lẩm bẩm vào máy quay, vừa đảo cà tím trên đĩa.

Đột nhiên, trên màn hình camera hiện lên khuôn mặt không cảm xúc của Cố Chiết Phong.

Thôi Âu Ninh giật mình: "Làm gì mà đột ngột thế?"

Anh đẩy đĩa cà tím về phía Cố Chiết Phong: "Muốn nếm thử không?"

Cố Chiết Phong kéo ghế ngồi cạnh anh, nói: "Em nghĩ mình cần nói chuyện với anh."

Thôi Âu Ninh tiện tay kéo vạt áo ngủ của cậu, đáp: "Em cứ nói đi, làm gì mà nghiêm trọng thế, làm anh giật cả mình."

Cố Chiết Phong nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Anh không cảm thấy dạo gần đây mình có gì đó không ổn sao?"

Thôi Âu Ninh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không có gì. Gần đây anh thấy mọi thứ rất ổn. Ăn gì cũng ngon, kể cả món cà tím nhiều dầu này."

"Anh là ai?"

"Thôi... Thôi Âu Ninh?"

"Anh làm nghề gì?"

"Diễn viên?"

"Vậy dạo này anh làm gì hằng ngày?"

"Chơi game?"

Cuối cùng, Thôi Âu Ninh cũng hiểu ra ý của Cố Chiết Phong: "Ý em là, gần đây anh chơi game nhiều quá nên em khó chịu?"

"Không phải khó chịu, mà là em thấy trọng tâm của anh gần đây hơi lệch lạc." Cố Chiết Phong giải thích. "Anh cứ ngồi lì trước máy tính hàng giờ liền, như vậy không tốt cho sức khỏe."

"À à à, được rồi, anh sẽ chú ý." Thôi Âu Ninh gật đầu: "Vậy anh chơi xong mỗi ván sẽ đứng dậy vận động một chút, được chưa?"

Cố Chiết Phong:...

Cố "biện luận không bao giờ thua" Chiết Phong hiếm khi rơi vào tình cảnh cạn lời.

"Em không chỉ nói chuyện đó. Trọng điểm không nằm ở việc chơi game." Cậu nghiêm túc nói tiếp: "Vấn đề là dạo gần đây anh sống quá khép kín. Anh có nhận ra không? Hơn nữa, anh tập trung quá nhiều vào game đến nỗi bỏ quên nhiều thứ quan trọng khác."

Thôi Âu Ninh cố gắng nghĩ, nhưng vẫn không hiểu nổi mình đã bỏ lỡ điều gì: "Không có mà... Anh vẫn rèn luyện mỗi ngày, cơ bụng với cơ ngực vẫn ở đây mà! Vlog thì anh vẫn quay đều đặn, sách cũng đọc mỗi ngày..."

Cố Chiết Phong vẫn giữ gương mặt lạnh tanh, im lặng nhìn anh.

Thôi Âu Ninh: O.O?

Dì Trần đang dọn dẹp ở bên cạnh thấy vậy không nhịn được, bèn xen vào giúp: "Âu Ninh, có phải dạo gần đây con bỏ quên Chiết Phong rồi không?"

Quả nhiên, lời nói của người ngoài đôi khi lại thẳng thắn và hiệu quả hơn. Thôi Âu Ninh lập tức bừng tỉnh: "À! Xin lỗi! Gần đây đúng là anh đã bỏ qua em rồi."

Dì Trần hoàn thành xuất sắc vai trò "trợ công" của mình, mỉm cười rời đi, để lại bầu không khí cho hai người tự giải quyết.

Cố Chiết Phong khẽ hừ một tiếng, tuy cách nhắc nhở có hơi thô bạo, nhưng quan trọng là Thôi Âu Ninh đã nhận ra vấn đề.

Thôi Âu Ninh nắm lấy tay cậu, trong mắt hiện rõ ba phần áy náy, ba phần hối lỗi và ba phần cảm động: "Chiết Phong, đừng giận nữa. Để anh bù đắp cho em bằng một món quà nhé."

Cố Chiết Phong vẫn giữ thái độ kiềm chế, hừ nhẹ: "Anh định tặng gì?"

"Anh đã nghĩ kỹ rồi. Những món quà mua được bằng tiền chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu tặng thì anh phải tự tay làm mới đặc biệt."

Thôi Âu Ninh thâm tình kéo tay Cố Chiết Phong đặt lên ngực mình, nói đầy quả quyết:

"Anh quyết định rồi! Anh sẽ tự tay cày một tài khoản Vô Hạn Xung Phong đạt cấp bậc vương giả tặng cho em! Anh hứa sẽ không nhờ Thịnh Vanh gánh, cũng tuyệt đối không thuê người cày hộ."

Cố Chiết Phong lặng lẽ rút tay về.

"Thôi, cứ để trò chơi đó qua một bên. Chào nhé."

Tác giả có lời nhắn: Hai chương này chỉ là nội dung chuyển tiếp. Chương sau sẽ quay lại mạch truyện chính.

Bình luận

Truyện đang đọc