SAU KHI TỎ TÌNH VỚI ẢNH ĐẾ, TÔI NỔI TIẾNG

Thôi Âu Ninh đóng cửa lại, trong chốc lát không biết nên đi đâu,đi ra từ khách sạn, lại đi tới đi lui đến phim trường.

Nhân viên trong đoàn làm việc mỗi người một công việc, Trần Hoành Ba cau mày, đang nghiêm túc giảng cho các diễn viên.

Phó đạo diễn là người đầu tiên nhìn thấy Thôi Âu Ninh, cầm tay cầm máy quay, vẫy vẫy tay về phía Thôi Âu Ninh: "Thôi lão sư, lại đây xem!!"

Phó đạo diễn vừa quay phim vừa di chuyển đến trước mặt Thôi Âu Ninh, nói: "Ừm, hôm nay Thôi lão sư khá là đẹp trai nha."

Thôi Âu Ninh phối hợp nói: "Vậy sao, bởi vì hôm nay không cần quay phim đó."

"Ôi!" Phó đạo diễn ở phía sau màn hình phát ra tiếng hâm mộ: "Có thể nghỉ ngơi thoải mái! Thôi lão sư làm diễn viên chính, trong thời gian qua thật sự rất mệt nhỉ."

Thôi Âu Ninh nói: "Anh đúng là kiên trì không ngừng quay cái này."

Kể từ khi phó đạo diễn quyết định quay hậu trường phim trường, anh đã thường xuyên cầm tay quay máy quay đi qua đi lại khắp phim trường. Thôi Âu Ninh vốn nghĩ anh ta chỉ chụp một lúc, ai ngờ anh ta lại kiên trì chụp đến tận bây giờ.

Phó đạo diễn tự hào nói: "Đúng vậy, tôi tính quay đến ngày cuối cùng, khi đóng máy!"

Thôi Âu Ninh vỗ vỗ bờ vai của anh: "Vất vả rồi, cố lên."

Phó đạo diễn làm động tác "Cố lên" rồi nói: "Cố lên!"

Thôi Âu Ninh ngồi nghỉ ngơi trong khu vực của đoàn một lúc, hơn mười phút sau, Cố Chiết Phong cũng đến.

Cố Chiết Phong vừa đến, ánh mắt liền dừng lại trên người Thôi Âu Ninh.

Thôi Âu Ninh nhìn lại, trên mặt không có biểu cảm gì.

Cố Chiết Phong đảo mắt đi nơi khác.

Hai mươi phút sau, Cố Chiết Phong thay xong trang phục và quần áo, bắt đầu quay chụp phân cảnh của mình.

Từ lúc thay trang phục đến khi diễn, từ lúc diễn đến khi nghỉ ngơi, rồi lại tiếp tục diễn, giữa các cảnh có cơm hộp là bữa ăn trưa...

Trong suốt thời gian này, Thôi Âu Ninh luôn ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh, không nói gì, còn Cố Chiết Phong chỉ lo diễn, mỗi khi diễn xong một phân cảnh là đi vào một kho nhỏ bên cạnh ngồi nghỉ.

Cả hai không hề có giao tiếp gì trong suốt quãng thời gian này.

Tiếp theo là quay xong rồi, ăn cơm, rồi quay đêm. Sau khi quay xong, nhân viên đoàn làm phim đi ăn khuya, còn những người khác trở về khách sạn.

Hai người một trước một sau về đến khách sạn, cửa phòng đóng lại. Cố Chiết Phong nói: "Em đi tắm trước."

Thôi Âu Ninh liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã 9 giờ 30 phút.

Anh khẽ "Ừm" một tiếng. Cố Chiết Phong đặt đồ đạc xuống rồi bước vào phòng tắm.

Thôi Âu Ninh ngồi lại một mình bên cửa sổ, từ đó anh có thể thấy đoàn làm phim đang lặng lẽ chuẩn bị quay trong khu rừng dưới kia. Anh ngẩn ngơ nhìn xuống, không rõ mình đã ngồi đờ ra bao lâu cho đến khi nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng. Một cơ thể mang theo mùi rượu thoang thoảng và hơi nước mát dịu từ từ tiến đến, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.

Thôi Âu Ninh vẫn ngồi yên, đầu của anh vừa vặn tựa vào ngực và bụng của Cố Chiết Phong. Theo phản xạ, Thôi Âu Ninh quay đầu lại, mũi anh chạm vào làn da ấm áp của Cố Chiết Phong.

"Hửm!"

Đầu óc Thôi Âu Ninh còn chưa kịp phản ứng, nhưng thân thể anh đã theo bản năng bật dậy, kéo mạnh tấm rèm lên để che khuất khung cảnh bên ngoài.

Trước mặt anh, Cố Chiết Phong chỉ mặc một chiếc áo choàng dài bằng vải cotton, trên hông buộc hờ một dây lưng. Bộ quần áo rộng rãi trông như treo lơ lửng trên người cậu, để lộ làn da trắng mịn. Thôi Âu Ninh nhìn xuống, nhận thấy rõ ràng Cố Chiết Phong không mặc gì bên dưới.

Đúng như dự đoán, Cố Chiết Phong thật sự không mặc gì.

Thôi Âu Ninh không kìm được mà mắng: "Em điên rồi à? Cả rèm cửa trong phòng khách còn chưa kéo, vậy mà em lại chạy ra đây với bộ dạng như thế này?"

Cố Chiết Phong thản nhiên đáp: "Đối diện làm gì có ai, dù có kính viễn vọng cũng chẳng nhìn thấy gì đâu."

Thôi Âu Ninh không nói thêm, liền nhanh chóng chạy đến kéo kín tất cả rèm cửa trong phòng khách. "Được rồi, em muốn sao thì cứ làm vậy đi, anh đi tắm đây."

Nói xong, Thôi Âu Ninh không để Cố Chiết Phong có thời gian phản ứng mà bước thẳng vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, Thôi Âu Ninh quay lại thì thấy Cố Chiết Phong đã nằm trên giường, mắt nhắm, không rõ là đã ngủ hay chưa. Anh không hỏi gì, chỉ lặng lẽ trèo lên giường, bỏ dép rồi nằm xuống, sau đó khéo léo tắt đèn.

Dù nằm cạnh nhau, khoảng cách giữa anh và Cố Chiết Phong lúc này dường như xa cách như cả một dải ngân hà.

Dù đã tắt đèn, Thôi Âu Ninh vẫn chưa ngủ ngay. Một lát sau, anh nghe tiếng động nhẹ từ vải chăn cọ xát, rồi cảm nhận được Cố Chiết Phong đã vượt qua khoảng cách ấy, nhẹ nhàng nằm gọn trong vòng tay anh.

Thôi Âu Ninh không thể phủ nhận, vào khoảnh khắc này, trái tim anh thực sự mềm đi.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy Cố Chiết Phong, khẽ hỏi: "Em không ngủ được à?"

Cố Chiết Phong dụi đầu vào ngực anh như một chú mèo muốn tìm tư thế thoải mái hơn: "Vẫn còn sớm, em chưa buồn ngủ."

Thôi Âu Ninh hỏi tiếp: "Vậy em có điều gì muốn nói với anh không?"

Cố Chiết Phong đáp nhỏ: "Không có gì."

Thôi Âu Ninh không dễ dàng bỏ qua: "Không có gì thật sao? Ngay cả chuyện liên quan đến Lưu Nghi Vĩ à?"

Cố Chiết Phong im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Chuyện này ban ngày em đã giải thích rồi."

Thôi Âu Ninh thầm thở dài.

Cố Chiết Phong thay đổi sắc mặt, giọng lạnh lùng: "Vậy thì không còn gì để nói nữa."

Thôi Âu Ninh không chút do dự, đẩy đầu Cố Chiết Phong ra, dứt khoát đẩy cậu ra khỏi người mình.

Kéo chăn lên, Thôi Âu Ninh bình thản nói: "Nếu không ngủ được thì nghe nhạc đi, anh đi ngủ đây."

Anh xoay người nằm nghiêng, lưng quay về phía Cố Chiết Phong. Còn Cố Chiết Phong thì nằm đó, cảm thấy như bị đẩy xa khỏi trái tim người mà hắn yêu, muốn bật cười mà không thể.

Cố - người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố - Chiết Phong, từ nhỏ đã sống trong giàu sang, không thiếu thứ gì. Từ lâu, cậu đã được mọi người ca tụng, xem là hình mẫu hoàn hảo cho nam nhân hiện đại.

Vậy mà giờ đây, cậu lại bị chính người yêu mình đẩy ra như thể là một con rùa nhỏ bị lật ngửa, hoàn toàn bất lực?

Thật là đáng giận! Cố Chiết Phong bực bội suy nghĩ, không ngừng cảm thấy phiền lòng vì những chuyện tưởng chừng không đáng này.

Tất cả chỉ vì một người tên Lưu Nghi Vĩ? Chỉ vì Lưu Nghi Vĩ mà Âu Ninh lại đối xử với cậu như vậy?

Trong lòng Thôi Âu Ninh, rốt cuộc Lưu Nghi Vĩ quan trọng đến mức nào?

Chỉ vì cậu điều tra Lưu Nghi Vĩ mà Thôi Âu Ninh không muốn chạm vào cậu nữa?

Suy nghĩ càng thêm bực tức, Cố Chiết Phong nghiến răng, xoay người đưa lưng về phía Thôi Âu Ninh, cảm giác giận dỗi trào lên mạnh mẽ.

Mối quan hệ của hai người chính thức bước vào giai đoạn căng thẳng.

Những ngày sau đó, mọi việc dường như vẫn diễn ra bình thường, nhưng có một sự thay đổi rõ ràng: Cố Chiết Phong, không hiểu đã nói gì với Trần Hoành Ba mà tiến độ quay phim bỗng nhiên nhanh lên hẳn. Những cảnh quay vốn định để hôm sau nay được đẩy lên trước, và ngày nào cũng có nhiều cảnh được quay sớm hơn kế hoạch.

Thôi Âu Ninh cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi Trần Hoành Ba: "Sao đột nhiên lại quay nhanh thế? Có phải định chuyển đến địa điểm khác không?"

Trần Hoành Ba nhíu mày: "Cậu không biết à? Cố Chiết Phong muốn đẩy nhanh tiến độ, hình như đang bận quay chương trình tống nghệ nào đó, cậu chưa nghe gì sao?"

"Chương trình tống nghệ? Chương trình gì vậy?" Thôi Âu Ninh hỏi, vẻ khó hiểu.

Trần Hoành Ba càng nghi hoặc hơn: "Sao cậu lại không biết gì cả? Bình thường chuyện gì của cậu ây thì cậu cũng biết mà."

Thôi Âu Ninh nhún vai: "Tôi đâu phải thần thánh mà chuyện gì cũng nắm rõ."

Trần Hoành Ba liếc nhìn Cố Chiết Phong đang nghỉ ngơi dưới tán cây gần đó, rồi nói: "Cậu không thấy lạ sao? Dạo này Cố Chiết Phong không đến tìm cậu nhiều như trước, có vẻ không bình thường chút nào."

Rồi như chợt nhận ra điều gì đó, Trần Hoành Ba phán ngay một câu: "Hai người cãi nhau rồi đúng không?"

Thôi Âu Ninh thản nhiên đáp: "Đại khái là thế."

Trần Hoành Ba tiếp tục hỏi: "Cố Chiết Phong muốn quay chương trình tống nghệ từ ba ngày trước rồi, sao cậu lại chẳng biết gì hết? Hai người đã không nói chuyện với nhau bao lâu rồi?"

"Không lâu lắm." Thôi Âu Ninh đáp.

"Không phải chứ, bình thường hai người cãi nhau có khi nào được một tiếng đâu, cứ thế màm làm hòa lại. Lần này là chuyện gì mà căng thẳng vậy?"

"Chúng tôi không cãi nhau" Thôi Âu Ninh nói: "Chỉ là không ai chủ động nói chuyện với ai thôi."

Trần Hoành Ba tròn mắt: "Rốt cuộc là sao?"

Thôi Âu Ninh thở dài: "Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là Cố Chiết Phong đã điều tra một người bạn của tôi, lôi hết mọi chuyện riêng tư của người ta ra."

"Vì chuyện đó mà cãi nhau à? Không đến mức phải thế đâu."

Thôi Âu Ninh liếc mắt nhìn Trần Hoành Ba: "Sau đó, em ấy còn có ý định phong sát người bạn đó."

Trần Hoành Ba suýt sặc nước: "Không phải chứ... Cố Chiết Phong phong sát bạn cậu làm gì?"

Thôi Âu Ninh không đáp, chỉ im lặng. Trần Hoành Ba suy nghĩ một lúc rồi như chợt hiểu ra: "À, có phải... cậu ấy ghen với bạn cậu, đúng không?"

Thôi Âu Ninh chỉ biết thừa nhận.

"Tôi phi! Tôi phi! Tôi phi!" Trần Hoành Ba buột miệng thốt lên ba lần, rõ ràng rất ngạc nhiên: "Cố Chiết Phong hẹp hòi đến mức đó sao!"

Nhìn vẻ mặt không mấy vui của Thôi Âu Ninh, Trần Hoành Ba ngẫm nghĩ một lát rồi cố gắng an ủi: "Thật ra... có lẽ... Cố Chiết Phong... cũng không thật sự có ý như vậy đâu..."

Anh gãi đầu khó xử, rồi tiếp tục: "Tôi kể cậu chuyện này, không biết có làm cậu vui lên được chút nào không."

Thôi Âu Ninh lạnh nhạt đáp: "Ạnh muốn làm tôi không vui thì có."

Trần Hoành Ba mở to mắt ngạc nhiên: "Cái gì?!"

"Biết rõ sẽ làm tôi không vui mà vẫn cứ kể."

Dù không định nói ra, nhưng thấy Thôi Âu Ninh có vẻ muốn nghe, Trần Hoành Ba quyết định kể hết: "Thầy tôi, người trùng họ tên với cậu ấy, cũng từng là người mà Cố Chiết Phong thầm yêu."

Trần Hoành Ba vừa kể vừa quan sát phản ứng của Thôi Âu Ninh. Thấy anh không tỏ ra biểu hiện gì đặc biệt, anh nói tiếp: "Đó còn chẳng phải là yêu đương thực sự đâu. Vì thầy tôi nhận tôi làm đệ tử nên tôi và thầy ấy khá thân thiết. Khi Cố Chiết Phong biết điều này, cậu ấy đã điều tra tôi từ đầu đến chân. Ngày đầu gặp mặt, ánh mắt cậu ấy nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy."

Cũng chính vì điều đó mà từ lâu, Trần Hoành Ba luôn giữ một khoảng cách nhất định với Cố Chiết Phong..."Nhưng cậu xem, khi mọi chuyện rõ ràng rồi, hiện tại quan hệ giữa tôi và Cố Chiết Phong đâu có gì không tốt. Cậu ấy có thể chỉ là mắc chứng đa nghi, cần chút thời gian để làm quen chứ không có ý xấu gì đâu. Cậu đừng để trong lòng. Cố Chiết Phong cũng không thật sự muốn kiểm soát cậu."

"Tôi biết điều này" Thôi Âu Ninh nói: "Lần đầu tiên có thể là do chưa hiểu chuyện, nhưng nếu bỏ qua lần thứ hai, em ấy sẽ càng không kiêng dè."

Cố Chiết Phong từng điều tra cả Trần Hoành Ba và thậm chí còn có ý định ra tay với anh, phải thuyết phục mãi mới khiến Cố Chiết Phong bình thường lại. Chính vì bài học đó, khi tình huống tương tự xảy ra lần nữa, Thôi Âu Ninh không thể để Cố Chiết Phong tiếp tục đi theo con đường sai lầm này.

Tình yêu không phải là sự kiểm soát và chiếm hữu.

Điều quan trọng nhất cũng là điều Thôi Âu Ninh lo lắng nhất:

Anh sợ Cố Chiết Phong sẽ càng chìm sâu vào sự kiểm soát và chiếm hữu, nếu tình yêu này phát triển theo hướng đó, nó sẽ càng trở nên bất ổn. Nếu một ngày nào đó...

Nếu một ngày nào đó, anh lại rời xa cuộc đời này, có lẽ Cố Chiết Phong thật sự sẽ ôm lấy thi thể anh mà nhảy xuống từ tầng lầu trăm mét.

Anh lớn hơn Cố Chiết Phong một tuổi, nên anh phải dạy cho Cố Chiết Phong rằng yêu một người cũng cần giữ lý trí và sự độc lập.

Nếu có một ngày anh phải ra đi trước, anh hy vọng Cố Chiết Phong sẽ có thể hôn lên bia mộ anh rồi tiếp tục sống tốt cuộc đời của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc