SAU KHI TỎ TÌNH VỚI ẢNH ĐẾ, TÔI NỔI TIẾNG

Lời nói dịu dàng và sâu sắc ấy vang lên, không khí giữa hai người như được bao phủ bởi sự ấm áp và triền miên.

Nếu đây là một bộ phim truyền hình, giờ phút này chắc chắn hai nhân vật chính sẽ trao nhau một nụ hôn sâu sắc, bộc lộ những cảm xúc cuộn trào trong lòng.

Hoặc cũng có thể, không khí lúc này đã trở nên ái muội, mượn chút ánh sáng mờ ảo từ căn phòng tối, họ sẽ lặng lẽ tựa vào nhau, tận hưởng thế giới chỉ của riêng hai người.

Nhưng hoàn toàn không phải vậy.

"Em sao có thể dùng một vấn đề nghiêm trọng như chất cấm D* để làm phép so sánh với chuyện này?" Thôi Âu Ninh nhíu mày, giọng nói đầy bất mãn. "Hai chuyện này sao có thể đặt chung với nhau được?"

Cố Chiết Phong cố gắng giải thích: "Không phải như anh nghĩ... Em chỉ muốn..."

"Em là người trưởng thành, chẳng lẽ không biết chất cấm D* nguy hại đến mức nào sao? Em làm sao có thể lấy nó ra để so sánh?"

"Em chỉ đang cố gắng hình dung..."

"Hình dung cũng không được!" Thôi Âu Ninh cắt ngang, ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu. Em có biết bao nhiêu thanh thiếu niên đã bị chất cấm D* huỷ hoại cả cuộc đời? Biết bao gia đình tan cửa nát nhà vì nó? Đây là một thứ cực kỳ nguy hiểm và độc hại!"

Cố Chiết Phong nắm lấy tay Thôi Âu Ninh, tranh thủ cơ hội giải thích: "Em chỉ muốn mượn hình ảnh đó để diễn tả tình cảm của em dành cho anh sâu sắc đến nhường nào..."

Thôi Âu Ninh thở dài, giọng điệu dịu xuống: "Em dùng cách nào để diễn tả?"

Thấy đối phương bắt đầu lắng nghe, Cố Chiết Phong vội vàng nói: "Ý của em là, anh đối với tem mà nói, giống như một thứ không thể từ bỏ, giống như..."

"Anh hiểu rồi. Nhưng anh muốn nhắc em, không được dùng phép so sánh như vậy. Nó không tốt."

"Em không có ý gì khác mà..."

"Nhưng em có nghĩ đến cảm giác của những người thực sự đang phải cai nghiện không?" Thôi Âu Ninh nghiêm túc nói. "Những người đó đã phải đấu tranh bằng cả sức lực và ý chí để làm lại cuộc đời. Chẳng lẽ tình yêu còn quan trọng hơn cả cuộc đời của một con người sao?"

Trầm ngâm một lúc, Thôi Âu Ninh tiếp tục: "Trên thế giới này, không có gì quan trọng hơn chính bản thân mỗi người, kể cả tình yêu. Đừng để những bộ phim truyền hình làm emnghĩ rằng tình yêu là tất cả. Em chưa từng thử chất cấm D*, không biết sự khổ sở khi cai nghiện, thì cũng đừng đem chuyện này ra làm trò đùa. Với em, có thể đó chỉ là một lời nói bâng quơ, nhưng với người khác, đó là vết thương đau đớn nhất trong cuộc đời."

"Chiết Phong, đừng dùng nỗi đau của người khác để phô bày tình yêu của chúng ta."

Dừng lại một chút, Thôi Âu Ninh nhẹ nhàng nói: "Rất nhiều lúc, chỉ cần một câu "em yêu anh" là đủ rồi."

Cố Chiết Phong im lặng nhìn Thôi Âu Ninh hồi lâu, sau đó khẽ lên tiếng: "Anh đang giận em sao?"

"Anh không giận." Thôi Âu Ninh lắc đầu. "Anh hứa với em, sẽ không giận em vì những chuyện như thế này nữa. Chỉ là, anh mong rằng cả hai chúng ta đều biết cách tôn trọng người khác."

"Ừ... Được rồi." Cố Chiết Phong khẽ thở dài, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Thôi Âu Ninh trong ánh sáng mờ nhạt. "Vậy em xin lỗi... Không chỉ với anh, mà còn với những người vô tình bị em mạo phạm."

Cậu thấp giọng nói: "Em đã hứa sẽ không giận anh nữa. Vậy anh cũng hứa, nếu có làm sai điều gì, nhất định sẽ xin lỗi, sẽ không dỗi em."

Thôi Âu Ninh mỉm cười, xoa nhẹ đầu cậu.

"Cho nên..."

"Sao?"

"Nếu nhất định phải tìm một thứ để so sánh thì sao?"

"Ừm... Chỉ nói "em yêu anh" là không được à?"

"Không được. Em cảm thấy như vậy không đủ để biểu đạt cảm xúc trong lòng em."

"Được..."

Thôi Âu Ninh suy nghĩ một chút, rồi nói:

"Vậy... Hay là lấy lẩu làm ví dụ?"

"?"

"Bởi vì Vương Kha từng nói, lẩu là thứ mà cả đời này cô không thể dứt bỏ. Nó như toàn bộ sinh mệnh của cô. Nhưng lẩu không giống chất cấm D*, nên có thể lấy ra làm ví dụ."

"......"

"Còn có thể là... À! Làm em không yêu anh, chẳng khác nào bắt anh học tiếng Anh."

"?"

"Em không thấy hay sao? Còn rất hợp cả vần nữa."

"Anh rốt cuộc ghét tiếng Anh đến mức nào vậy?"

"Cũng không đến nỗi nào. Trước đây anh sống ở một khu chung cư, cạnh nhà có một gia đình họ Phùng, tiểu tử nhà họ căm thù tiếng Anh đến tận xương tủy."

"......"

"Hoặc là..."

"Được rồi."

"Được thật sao?"

"Đúng vậy. Cảm ơn, ngủ ngon."

"Ngủ ngon ~"

......

"Cố Chiết Phong, anh yêu em."

"Ừ."

Sáng sớm.

Thôi Âu Ninh ngậm bàn chải đánh răng, từ phòng tắm bước ra, chợt nhận ra trong phòng bệnh xuất hiện thêm một người.

"Sếp... Thật sự không được đâu. Ngài vẫn chưa khỏi bệnh, bác sĩ bảo ngài cần tiếp tục nghỉ ngơi..."

"Thân thể của tôi, tôi tự biết rõ. Tôi nói phải đi thì phải đi."

Thôi Âu Ninh nhướng mày, dựa vào khung cửa, nhìn Cố Chiết Phong cùng Lưu Khoa Tân: "Đi đâu?"

Lưu Khoa Tân mặt mày khổ sở: "Thôi ca, anh khuyên nhủ sếp đi. Sếp sáng sớm đã tìm viện trưởng xin xuất viện, nhưng bác sĩ nói chưa được, vẫn cần nghỉ ngơi và làm thêm vài xét nghiệm. Nói thế nào sếp cũng không nghe..."

Thôi Âu Ninh liếc nhìn Cố Chiết Phong: "Em vội vàng như vậy làm gì?"

Cố Chiết Phong tránh ánh mắt, đáp qua loa: "Muốn đi."

Thôi Âu Ninh thở dài, vẫn ngậm bọt kem đánh răng: "Lưu Khoa Tân, cậu ra ngoài trước đi, tôi sẽ nói chuyện với em ấy."

Lưu Khoa Tân thở phào, vội rời khỏi phòng bệnh, còn không quên khép cửa lại.

Thôi Âu Ninh bước đến bồn rửa tay, nhổ bọt kem, súc miệng, rồi dùng khăn lau miệng trước khi quay lại: "Xuất viện rồi, em tính đi đâu?"

"Dù sao chỉ cần tĩnh dưỡng thôi, không nhất thiết phải ở bệnh viện."

"Không ở bệnh viện thì đi đâu? Về nhà sao?"

"Không về nhà."

Thôi Âu Ninh khó hiểu: "Không về nhà thì định đi đâu?"

Cố Chiết Phong mím môi: "Đến khách sạn của đoàn phim."

Thôi Âu Ninh trợn mắt: "Em đến khách sạn làm gì? Phân cảnh của em đã đóng máy, cũng không cần quay bổ sung. Em định đến đó ngắm cảnh hay sợ Trần Hoành Ba chạy mất nên ở lại trông đoàn?"

Cố Chiết Phong:...

Sau một lúc im lặng, cậu đáp: "Nếu em không ở khách sạn, vậy anh định thế nào?"

Thôi Âu Ninh ngẩn ra, rồi bỗng cười: "Làm anh giật cả mình! Anh còn tưởng em đập đầu mạnh quá nên thành ra hồ đồ."

Cố Chiết Phong bực bội, rõ ràng muốn đánh người.

Thôi Âu Ninh, một người kiên định "không tiếp thu ái muội", tiếp tục nói: "Thôi, không nói nữa. Em nghĩ mà xem, trước đây không có em bên cạnh, anh vẫn sống tốt mà?"

"Nhưng em sợ anh sẽ gặp chuyện."

"Chỉ một vài phân cảnh thôi, làm sao nghiêm trọng đến vậy. Suất diễn của anh sắp xong, bất kể em có xuất viện hay không, cũng không ảnh hưởng gì. Em lo dưỡng bệnh cho tốt mới là quan trọng nhất."

"Em không sao."

"Anh mặc kệ em cảm thấy thế nào, bây giờ phải nghe lời bác sĩ. Anh bên này không sao, thực sự không ổn thì anh sẽ mang thuốc bên mình, tạm thời giảm nhẹ là được."

Cố Chiết Phong dù không tình nguyện, cuối cùng cũng đành chấp nhận, thần sắc bớt căng thẳng hơn.

Thôi Âu Ninh tranh thủ thuyết phục: "Em nghĩ mà xem, nếu em không dưỡng thương cho tốt, chẳng phải em sẽ ra đi trước anh sao? Khi đó, nếu anh còn bệnh, anh phải chịu đựng biết bao nhiêu khó chịu. Trường hợp tệ nhất, nếu anh phát hiện mình hôn ai cũng có hiệu quả, chẳng phải anh sẽ phải đi tìm người khác..."

Cố Chiết Phong lập tức nằm lại giường: "Em sẽ dưỡng thương cho tốt, anh quay lại đoàn làm phim đi."

Thôi Âu Ninh mỉm cười: "Yes, sir."

Mười phút sau, Thôi Âu Ninh chỉnh trang xong, từ biệt Cố Chiết Phong rồi đi thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện.

Vương Kha đứng chờ ở cửa thang máy, vừa nghịch điện thoại vừa liếc mắt nhìn anh, sau đó kéo anh đi nhanh: "Trời ơi, anh mà còn chậm trễ nữa chắc Trần Hoành Ba sẽ đòi mạng em mất! Anh ấy thúc giục không ngừng!"

Thôi Âu Ninh nhìn điện thoại: "Anh ta thúc giục sao? Anh không nhận được tin nhắn nào cả."

Vương Kha lườm: "Anh không nhận được, chắc chắn là vì Cố ảnh đế làm đấy. Anh dám thúc giục Cố ảnh đế sao?"

"Nói thế nào thì Cố Chiết Phong cũng giống như hồng thủy mãnh thú. Trần Hoành Ba ngày thường không ít lần bực bội với anh, nhưng sao lần này lại nhún nhường thế?"

Vương Kha làm động tác cắt cổ: "Có lẽ hệ số nguy hiểm không giống nhau đi."

Hai người lên xe. Vương Kha khởi động xe, chầm chậm rời khỏi bệnh viện. Thôi Âu Ninh ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, Vương Kha không dám quấy rầy, chỉnh âm lượng đài phát thanh xuống mức nhỏ nhất rồi tập trung lái xe.

Sự yên tĩnh trong xe bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại.

Thôi Âu Ninh bắt máy: "Alo?"

Đầu dây bên kia là giọng Siêu Liệt: "Thôi ca, lão gia có chuyện muốn anh biết."

"Ừ, nói đi."

"Là về... sự kiện Cố ảnh đế lần này bị bắt cóc."

Thôi Âu Ninh mở mắt.

Ở bệnh viện, ngay sau khi Thôi Âu Ninh rời đi, Cố Chiết Phong đứng dậy từ giường bệnh, đi thang máy lên tầng cao nhất.

Tầng này thuộc về một không gian tư nhân. Chủ nhân hiện tại đang ngồi bên cửa sổ sát đất cao ba mét, nhìn xuống khung cảnh như dòng chảy của Cửu Long thành.

Cố Chiết Phong đi đến bên cạnh người nọ, im lặng đứng cạnh.

Một lúc lâu sau, người nọ mới lên tiếng: "Thương thế sao rồi?"

Cố Chiết Phong cung kính đáp: "Chỉ là vết thương ngoài da, qua hai ngày nữa là có thể xuất viện."

"Xuất viện sớm đi. Mấy ngày tới có một đại hội, anh con lười không chịu đi, ta cần con đi cùng."

Cố Chiết Phong nói: "Anh con cũng nên rèn luyện chút, không thể cứ lười như vậy mãi."

Người nọ giận dữ: "Cố gia đời đời người nào không phải phấn đấu tiến thủ? Đến lượt các con lại lười đến không chịu nổi. Cố gia người thừa kế, bao nhiêu kẻ đỏ mắt muốn có vị trí ấy, vậy mà các con một người hai người đều hận không thể đẩy nó ra ngoài."

Cố Chiết Phong bình thản: "Có lẽ con và anh đều giống nhau, đều không muốn làm người thừa kế Cố gia, chỉ muốn sống cuộc sống của chính mình."

Người nọ trầm mặc một lúc, sau đó hờ hững: "Tùy con."

Cố Chiết Phong hỏi: "Ba, hôm nay sao ba lại đến đây? Là cố ý đến xem con sao?"

Cố Khái Vô hừ một tiếng: "Hôm qua ngồi máy bay mấy tiếng, mệt mỏi quá nên ghé nghỉ một chút, tiện thể xem con thế nào."

Cố Chiết Phong nghiêm túc nói: "Ba vất vả rồi."

Cố Khái Vô đột nhiên hỏi: "Nói mới nhớ, hôm qua ta bận rộn cả ngày chưa kịp chú ý... Cuối cùng, hiệu quả ra sao?"

Cố Chiết Phong hơi chớp mắt: "Hiệu quả gì?"

Cố Khái Vô bất mãn nhìn cậu giả bộ ngây ngô: "Con bảo ta bày khổ nhục kế để thử thách con dâu tương lai, kết quả thế nào?"

"A..." Tựa hồ như từ "con dâu" khiến Cố Chiết Phong rất hài lòng. Cậu nheo mắt, khóe miệng khẽ cong lên: "Thành công ngoài mong đợi."

Bình luận

Truyện đang đọc