SAU KHI TỎ TÌNH VỚI ẢNH ĐẾ, TÔI NỔI TIẾNG

"Thiếu gia biết đấy, mấy kẻ có tiền thường làm một số việc không sạch sẽ sau lưng. Hào ca, sau khi ra rời khỏi lão gia, chuyên môn làm những việc này cho các lông chủ lớn." Giọng Siêu Liệt trầm ổn, từng câu từng chữ rõ ràng: "Lần này, hắn được giới thiệu hợp tác với Cố gia. Nhưng trùng hợp là, cha và chú của Mạch Cốc Trì từng nhiều lần hợp tác với Hào ca, nên Mạch Cốc Trì nhanh chóng tìm đến hắn."

"Gia đình Mạch Cốc Trì đã suy tàn, nhưng Cố gia lại khác, như cây đại thụ, chỉ cần trèo lên là đổi đời. Vì vậy, Hào ca không hề do dự, quay đầu bán đứng Mạch Cốc Trì."

"Còn về lý do Hào ca được giới thiệu cho Cố gia, chuyện này cũng khá phức tạp. Gần đây Hào ca gặp một số rắc rối, có khả năng lớn sẽ phải vào tù. Hắn muốn lợi dụng quan hệ với Cố gia để giảm nhẹ hình phạt."

"Cụ thể giao dịch giữa họ ra sao thì không rõ, nhưng hiện tại xem ra, Cố gia chắc chắn sẽ bảo vệ Hào ca, đồng thời đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu Mạch Cốc Trì. Những chuyện trước đây... chỉ sợ đều là một màn kịch."

Siêu Liệt nói: "Trước mắt, chúng ta chỉ biết như vậy. Lão gia bảo tôi báo lại với thiếu gia."

Thôi Âu Ninh hỏi: "Nguyên văn lời ông ấy thế nào?"

Siêu Liệt trầm mặc vài giây rồi nói: ""Bảo thằng nhãi ranh Thôi Âu Ninh đó nhìn mà xem, Cố gia chẳng ai là đèn cạn dầu hết. Đến lúc đó, đừng có bị họ ép thành bánh nhân thịt trong xe của ta.""

Thôi Âu Ninh khẽ cười: "Hiểu rồi. Giúp tôi gửi lời đến ba tôi, chuyện này không cần điều tra thêm. Cứ để như vậy đi."

Siêu Liệt có vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của Thôi Âu Ninh, lắp bắp: "Mặc kệ sao? Cố gia có thể sẽ rất kín đáo..."

"Dụng tâm kín đáo là chắc chắn rồi." Thôi Âu Ninh nói: "Nhưng tôi cơ bản đã hiểu rõ nguyên nhân, nên chuyện này để tôi tự xử lý. Các người không cần xen vào."

"Vâng."

Cúp máy, Thôi Âu Ninh quay lại nhìn Vương Kha. Dù không nghe rõ nội dung cuộc gọi, nhưng Vương Kha lờ mờ cảm thấy có gì đó bất ổn. Cô lo lắng hỏi: "Thôi ca, có chuyện gì sao? Có vấn đề gì nghiêm trọng không?"

Chuyện Cố Chiết Phong bị bắt cóc đã khiến bọn họ sợ chết khiếp. May mắn thay, tất cả đều được giữ kín, không để tin tức lan ra ngoài. Bằng không, nếu việc này bị phanh phui, cả gia tộc Mạch Cốc Trì sẽ bị nghiền nát.

Thôi Âu Ninh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt: "Không có gì, em cứ yên tâm."

"À... vậy thì tốt." Vương Kha không dám hỏi thêm, chỉ tập trung lái xe.

Do sự cố hôm qua, phân cảnh cả buổi trưa hôm qua và sáng nay đều bị hủy bỏ. Các lịch quay định sẵn phải dời lại. Những minh tinh không có kế hoạch dày đặc thì không sao, nhưng với các ngôi sao lớn, lịch trình đã kín mít, việc đột ngột thay đổi khiến không ít người phàn nàn.

"Mắc gì Thôi Âu Ninh có việc riêng là có thể ngang nhiên bỏ đi? Đến lý do cũng không thèm nói, chỉ bảo là việc riêng. Vậy bây giờ tôi cũng có việc riêng, tôi có được nghỉ không?"

Bạch Điềm Điềm giận dữ, sáng sớm đã rời phòng hóa trang, ngồi trước cửa, mặt đầy phẫn nộ: "Tôi còn phải quay xong để chạy đến chương trình tống nghệ. Bây giờ mọi người đều đợi tôi, anh đột nhiên lùi lịch một ngày, bảo tôi phải làm thế nào?"

Về sự cố của Cố Chiết Phong, không thể công khai, Trần Hoành Ba đành cứng họng, không tìm được lý do thuyết phục, chỉ có thể nhịn giận, cắn răng nói: "Cô kiên nhẫn chút, sẽ nhanh thôi, họ sắp về rồi."

Xoa dịu Bạch Điềm Điềm xong, Trần Hoành Ba chuyển sang phó đạo diễn, hạ giọng nghiến răng:

"Thôi Âu Ninh đâu? Mẹ nó, ch·ết dí trên giường với Cố Chiết Phong à? Mau bảo cậu ta chạy lại đây cho tôi! Không phải nói không sao rồi à? Còn chậm chạp làm gì nữa!"

Phó đạo diễn cũng sốt ruột: "Vừa gọi cho Vương Kha, bảo là đang trên đường, sắp tới rồi."

"Cậu ra bãi đỗ xe mà chờ, vừa xuống xe là lôi cậu ta lại đây cho tôi!" Trần Hoành Ba tức tối quát.

Thôi Âu Ninh vừa xuống xe, đã bị phó đạo diễn kéo thẳng về trường quay:

"Mau lên, Thôi ca! Ngài mà không tới, Trần đạo sắp nổ tung rồi!"

Anh bị lôi vào phòng hóa trang, ấn ngồi trước gương. Chuyên viên trang điểm nhanh chóng bắt tay vào làm việc.

Bạch Điềm Điềm thấy Thôi Âu Ninh tới, dù trong lòng vẫn tức, nhưng nhìn thái độ của Trần Hoành Ba hôm nay không tệ, đành nén giận, quay lại tiếp tục hóa trang.

Thở phào nhẹ nhõm, Trần Hoành Ba bảo nhân viên nhanh chóng chuẩn bị đạo cụ, sẵn sàng quay ngay.

Sau khi hoàn thành cảnh quay, Thôi Âu Ninh tìm một gốc cây, ngồi xuống tảng đá gần đó nghỉ ngơi.

Vương Kha đưa cho anh một bình nước: "Uống chút đi, Thôi ca."

Thôi Âu Ninh nhận lấy, ngồi trầm ngâm. Dù trời vẫn sáng, nhưng trong lòng anh cứ mơ hồ thấy như mình đang đứng giữa một vùng tối.

Quen với tính cách ít nói của Thôi Âu Ninh, Vương Kha không quá để tâm, ngồi cạnh uống nước.

Lúc này, phó đạo diễn tay cầm camera, len lỏi giữa đám người, kiểm tra thiết bị. Vương Kha thấy vậy, trêu ghẹo: "Anh quay thêm vài ngày nữa là nhiệm vụ vlog của anh xong đấy."

Phó đạo diễn cười: "Nhiệm vụ gì, gọi là niềm vui ghi lại cuộc sống mới đúng!"

"Vậy hiện tại có nhiều tư liệu không?" Vương Kha hỏi.

"Tất nhiên, giờ đã có hơn chục bản vlog sơ thảo. Đội tuyên truyền còn đang chỉnh sửa. Đến lúc phát hành, từ giai đoạn quảng bá sớm đến duy trì nhiệt độ về sau, ngày nào cũng có cái mới để đăng, không đùa đâu."

"Giỏi nha!" Vương Kha khen: "Có cái nào hoàn thành rồi thì cho tôi xem trước đi."

"Thành phẩm thì chưa, nhưng có đoạn sơ thảo tuyên truyền tổ gửi hôm qua. Để tôi cho cô xem."

Phó đạo diễn đặt camera xuống, lấy điện thoại ra, bước lại gần:

"Sơ thảo còn hơi dài, chỉ là tập hợp tư liệu sống ban đầu. Sau này sẽ chỉnh gọn hơn."

Vương Kha kéo tay anh, hướng về phía Thôi Âu Ninh:

"Thôi ca, lại đây xem chung đi!"

Thôi Âu Ninh gật đầu:

"Được, tôi xem một chút."

Phó đạo diễn mở video, màn hình hiện lên một đoạn đen thui kèm giọng nói: "Không phải chứ, cậu đang quay cái gì vậy?"

Giọng đó chính là Trần Hoành Ba.

"Trần đạo, tôi quay vlog... Nhưng không biết sao camera cứ bị đen, hình ảnh không lên được..." Giọng phó đạo diễn nghe ủy khuất.

Trần Hoành Ba hừ lạnh: "Cậu bị bệnh à? Quay gì mà không tháo nắp ống kính, cậu quay ma chắc?"

"A!"

Kèm theo tiếng "sột sột soạt soạt", cuối cùng màn hình sáng lên, hiện ra gương mặt phó đạo diễn cười ngốc nghếch: "À, được rồi này!"

Màn hình rung lắc nhẹ, sau đó hiện lên gương mặt cao ngạo lạnh lùng của Trần Hoành Ba: "Đúng là đồ ngốc chết tiệt."

Phó đạo diễn chẳng hề giận, chỉ cười ngây ngô: "Trần đạo, tôi đi quay mấy diễn viên đây."

Trần Hoành Ba phất tay: "Đi đi."

Đoạn video này mang chút ngốc nghếch dễ thương, khiến Vương Kha không nhịn được che miệng cười: "Anh cũng ngốc quá rồi."

Phó đạo diễn ngượng ngùng gãi đầu: "Chỉ là phản ứng hơi chậm chút thôi mà..."

Ở phía sau, Thôi Âu Ninh vốn đang thờ ơ xem màn hình, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên một ý cười. Anh hơi đổi tư thế ngồi, ánh mắt thoáng nghiêm túc, như thể cùng nội tâm vừa thoát khỏi bóng tối của mình, đồng lòng nhìn vào màn hình.

Trên màn hình, Thôi Âu Ninh cầm trong tay một món đồ kỳ lạ: Đó là một khối gỗ hình đa giác với một sợi dây nối vào một quả cầu đỏ.

Phó đạo diễn từ sau màn hình hỏi: "Đây là cái gì thế?"

Thôi Âu Ninh khẽ quơ món đồ trước máy quay: "Anh đoán xem?"

Từ Khải Hào, người đóng vai Hách Dần Thư, bật cười: "Đó là kendama*! Món đồ chơi phổ biến ở nước ngoài."

* Kendama

Phó đạo diễn tò mò: "Cái này chơi như thế nào?"

Từ Khải Hào đáp: "Tôi cũng biết chút ít, nhưng chơi không giỏi. Fans tặng tôi cái này, tôi thử mãi mà không được."

Phó đạo diễn hỏi: "Thôi ca, cậu biết chơi không?"

Thôi Âu Ninh nhún vai: "Biết chút ít."

Cố Chiết Phong ngồi bên cạnh xen vào: "Chỉ biết chút thôi, trước đây từng giành được một giải thưởng nhỏ."

Thôi Âu Ninh cười nhạt: "Chỉ là giải thưởng nhỏ thôi mà."

Phó đạo diễn háo hức: "Oa, tôi muốn xem!"

Thôi Âu Ninh không đứng dậy, vẫn ngồi trên ghế, tay trái đặt tự nhiên trên đùi, tay phải cầm phần gỗ. Anh nhẹ nhàng hất quả cầu đỏ lên, đồng thời khéo léo xoay phần gỗ qua lại giữa những ngón tay như chuyển bút. Sau một loạt động tác đẹp mắt, quả cầu đỏ dừng lại vững vàng trên đỉnh khối gỗ.

"Ôi trời!" Người bên cạnh kinh ngạc thốt lên.

Phó đạo diễn cũng không kìm được: "Đỉnh chóp! Sao làm được hay vậy?"

Từ Khải Hào tròn mắt: "Ôi, thì ra chơi như vậy!"

Thôi Âu Ninh đưa kendama cho Từ Khải Hào: "Đứng dậy chơi thì sẽ thú vị hơn. Tôi ngồi thế này không làm được nhiều động tác hay ho."

Từ Khải Hào cầm lấy nhưng lại đẩy trả về, mắt sáng rực: "Thôi ca, dạy tôi vài động tác cơ bản đi!"

Thôi Âu Ninh gật đầu: "Được, cầm thế này..."

Trong video, anh kiên nhẫn hướng dẫn Từ Khải Hào.

Từ Khải Hào rõ ràng không giỏi những trò kiểu này, liên tục mắc lỗi, lóng ngóng hết lần này đến lần khác. Cả đoàn phim đứng xem cười nghiêng ngả.

Ngoài đời thực, Vương Kha và phó đạo diễn xem lại đoạn video cũng cười không ngừng, phải ôm bụng vì đau.

Thôi Âu Ninh ngồi yên, nụ cười trên môi ngày càng rõ rệt.

Nhưng ánh mắt anh không dừng trên người Từ Khải Hào. Anh nhìn vào màn hình, thấy hình ảnh chính mình – một con người tự do, không còn bị bất kỳ thứ gì trói buộc.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng anh có một âm thanh vang lên, như xiềng xích rơi xuống và vỡ tan.

Anh chầm chậm dời ánh mắt sang bên cạnh, nơi Cố Chiết Phong đang ngồi.

Cố Chiết Phong cười, ánh mắt tràn ngập dịu dàng. Tất cả vẻ rực rỡ trong đôi mắt ấy dường như chỉ dành riêng cho Thôi Âu Ninh.

Ánh mắt của Cố Chiết Phong giống như cả bầu trời đầy sao, nhưng vẫn không sánh được với ánh sáng tỏa ra từ Thôi Âu Ninh.

Thôi Âu Ninh chớp mắt, ngẩng đầu nhìn qua tán cây trên cao, ánh sáng lấp lánh xuyên qua lá rơi xuống mặt đất. Bên tai anh là tiếng cười đùa, trò chuyện rôm rả của mọi người trong đoàn, hòa quyện với mùi hương cỏ xanh trong gió nhẹ.

Mọi thứ ồn ào nhưng không hề khiến người ta khó chịu.

Vương Kha bật cười, vỗ vai anh: "Thôi ca, anh mau nhìn xem! Chỗ này Từ Khải Hào ngốc quá trời luôn, ha ha ha!"

Thôi Âu Ninh khẽ nhếch khóe môi, mắt ánh kèm theo niềm vui không che giấu.

Anh bật cười: "Đúng vậy, ngốc thật, nhưng rất đáng yêu."    

Bình luận

Truyện đang đọc