SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

Tình huống như nào đây?

Con trai đang nuôi tốt sao đột nhiên mọc đuôi rồi? Đây là muốn thành tinh hả?

Quý Dữ lại ngạc nhiên lại buồn bực, hắn nhìn chằm chằm cái đuôi kia, tay treo lơ lửng bên trên chậm chạp không dám sờ nữa.

Nhưng hắn không sờ, cái đuôi nhỏ non nớt nhìn còn chưa phát triển kia liền rất tự giác đưa lên, bộ phận ở cuối lại mềm mại linh hoạt, nhẹ nhàng câu lấy ngón út hắn, còn phi thường thân mật mà cọ cọ.

Lại nhìn Tiểu Vũ Trụ, ngủ đến thật ngon, khóe miệng nhếch lên một độ cung ngọt ngào, khuôn mặt thịt đô đô ngủ đến đỏ bừng.

Bé con xác thực là con trai của mình, không bị đánh tráo, chỉ là tự nhiên dư ra một cái đuôi……

Quý Dữ nhướng mi, trong đầu cuồn cuộn gió lốc.

Những gì từng xem được trong phim đều lôi ra, tỷ như x chiến cảnh, chủng người biến đổi, Harry Potter linh tinh, làm cho hắn không khỏi hoài nghi Tiểu Vũ Trụ có phải hay không là một đứa trẻ trời chọn, nói không chừng là cái thế giới hắn không biết nào đó, dựa theo kịch bản điện ảnh, về sau có khả năng sẽ có người tới đón hắn đi học trong trường đặc thù, sau đó trong thời gian trưởng thành bị vai ác khi dễ, cuối cùng bùng nổ, cứu vớt toàn nhân loại.

Từ từ! Não ơi chờ chút!

Mấu chốt là…… Tình huống hiện tại phải xử lý như thế nào?

Quý Dữ thật sự vận hết công suất cũng nghĩ không ra, đành phải lấy điện thoại tra thông tin.

Thế giới này cùng thế giới trước đó của mình không sai biệt lắm, trừ bỏ trong thời gian dân quốc nhiều thêm một việc phân hóa ABO, những phát triển khác cũng chưa có phát hiện nào lạ thường, cơ hồ có thể nói là song song, trùng lặp, chính là hiện đại hoá xã hội bình thường, quỷ quái thần ma đều chỉ xuất hiện trong điện ảnh cùng truyền thuyết, không tồn tại trong hiện thực.

Cho nên tình huống Tiểu Vũ Trụ phi thường đặc thù, tuyệt đối không thể để những người khác biết.

Có lẽ bởi vì người phát sinh biến dị là con trai của mình, Quý Dữ cũng không sợ hãi, kinh ngạc qua đi ngược lại có càng nhiều lo lắng cùng sốt ruột.

Hắn cúi người, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy đẩy Tiểu Vũ Trụ: “Cục cưng, đem cái đuôi thu thu lại.”

“Có thể thu vào được không? Hử?”

Tiểu Vũ Trụ nhăn mày nhỏ, không vui mà ê a, lật người tiếp tục ngủ.

Quý Dữ có điểm gấp gáp, nhưng Tiểu Vũ Trụ nhỏ như vậy, khẳng định nghe không hiểu, vì thế hắn nghĩ nghĩ, từ trong túi cầm ra cái tã mới, mạnh mẽ đem cái đuôi nhét vào tã giấy, bao lại gọn gàng mới tiếp tục tròng quần vào, cứ như vậy cho dù có chút phình phình, nhưng lúc ôm đứa bé trong tay cũng không ai nhìn ra được khác thường.

Sau khi xử lý tốt Quý Dữ nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Vũ Trụ vật mà không thoải mái tỉnh lại.

Nó duỗi tay nhỏ ngắn ngủn không ngừng muốn sờ phía sau, cái đuôi bị cuộn thành một đoàn sao có thể thoải mái? Nhưng tay nó ngắn, thế nào cũng sờ không tới, mới tỉnh lại liền rầm rì mà muốn khóc.

Quý Dữ đem nó bế lên, nó liền nắm cổ áo Quý Dữ, miệng bẹp bẹp, mắt to đã ứa ra nước mắt.

“Ngoan nào, đem cái đuôi thu lại, được không?”

Quý Dữ duỗi tay vỗ vỗ cái đuôi Tiểu Vũ Trụ, nhẹ giọng hống nó “Chính là cái này, biến trở về đi được không?”

Đúng lúc này, có người gõ cửa hai cái.

Tay nắm cửa động động, người bên ngoài muốn tiến vào.

Quý Dữ cả kinh, quát: “Không được vào!”

Một rống này, thành công làm hành động của người bên ngoài dừng lại, đồng thời dọa tới Tiểu Vũ Trụ.

Thân thể nhỏ nhắn run rẩy, ngơ ngác mà ngẩng đầu lên nhìn Quý Dữ.

Quý Dữ cuống quýt vỗ nhẹ lưng nó, dỗ dành nói: “Không có việc gì không có việc gì, không phải nói con nga, không dọa không dọa.”

Nhưng mà dỗ cũng vô dụng, Tiểu Vũ Trụ vừa không thoải mái vừa bị dọa sợ, đôi mắt thoáng chốc nảy lên hơi nước, nháy mắt, nước mắt tí tách liền lăn xuống, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, khụt khịt dúi đầu vào ngực Quý Dữ, khóc đến đáng thương đến ủy khuất.

“Quý Dữ, cậu đang làm cái gì? Tiểu Vũ Trụ khóc sao?” Hạ Trụ ở bên ngoài gõ gõ cửa.

Quý Dữ bất chấp dỗ Tiểu Vũ Trụ, một đầu hắn đầy mồ hôi lấy chăn bao lại Tiểu Vũ Trụ, xác nhận bao kín mít tuyệt đối nhìn không ra cái đuôi, mới hít sâu hai hơi, đi qua mở cửa.

Cửa mở ra, Hạ Trụ một tay cầm bình sữa, một tay cầm đĩa điểm tâm đứng bên ngoài.

Hắn nhìn Tiểu Vũ Trụ oa oa khóc, lại nhìn nhìn Quý Dữ, hỏi: “Sao nó lại khóc?”

Quý Dữ cười cười: “Có thể là vừa tỉnh sau khi ngủ trưa, có chút gắt ngủ đi.”

Hạ Trụ gật gật đầu, đem bình sữa đến trước mặt Tiểu Vũ Trụ quơ quơ: “Không khóc, cái này cho ngươi.”

Nhưng mà Tiểu Vũ Trụ chỉ nhìn thoáng qua liền tiếp tục khóc lên, hắn không ngừng ngọ nguậy, tựa hồ khó chịu cực kỳ, ở trong ngực Quý Dữ vặn qua vặn lại, có vẻ nhịn đến khó chịu, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, động tĩnh lớn tới Hạ Trụ cảm giác được kỳ quái.

Trước đó xa Quý Dữ, Tiểu Vũ Trụ cũng đã khóc vài lần, nhưng không lần nào nháo lớn như vậy.

“Nó làm sao vậy, có phải bệnh hay không?”

Hạ Trụ vừa nói vừa đưa mắt nhìn điều hòa “Hai bảy độ không phải quá lạnh, sao bọc nhiều vậy, nó không thấy nóng?”

Quý Dữ đau đầu cực kỳ, hắn ha ha cười gượng hai tiếng: “Tôi sợ nó lạnh.” Dứt lời hắn nghiêng người, đem chăn bỏ ra, đôi tay vòng lấy Tiểu Vũ Trụ, thoáng đem nó ấn vào trong ngực.

Dưới cánh tay vẫn phình ra, chẳng lẽ cái đuôi này không thể thu vào?

“Ngoan ngoan ngoan, đừng náo loạn, uống sữa được không?” Hắn lại dỗ dành nói.

Hạ Trụ nhíu mày: “Nó có chút kỳ quái, hay là gọi bác sĩ tới xem đi.”

Quý Dữ vội cự tuyệt: “Không cần không cần, chỉ là gắt ngủ thôi, qua rồi liền bình thường.”

Nói xong hắn hôn nhẹ mặt Tiểu Vũ Trụ, ôm nó đi qua đi lại trong phòng ngủ.

Có khả năng là Tiểu Vũ Trụ cảm nhận được Quý Dữ đang lo lắng, tiếng khóc dần dần nhỏ lại.

Nó cọ cọ ngực Quý Dữ, đặc biệt ngoan mà ngẩng đầu nhỏ nhìn Quý Dữ, chỉ là miệng vẫn bẹp bẹp, nhìn ủy khuất vô cùng.

Quý Dữ đau lòng nhẹ nhàng thở ra.

Hắn ôm Tiểu Vũ Trụ ngồi giường nhỏ, ra vẻ trấn định hỏi Hạ Trụ: “Anh nói gì với Hạ Kiều? Nói như thế nào lâu như vậy?”

Hạ Trụ cũng đi tới ngồi xuống, đem điểm tâm phóng tới một bên, đưa bình sữa cho Quý Dữ.

Hắn nói: “Cậu cũng biết, thái độ của Kiều Kiều với cậu không tốt, hoặc nói thẳng ra là rất kém.”

Quý Dữ tiếp nhận bình sữa, uy đến bên miệng Tiểu Vũ Trụ.

Tiểu Vũ Trụ hừ hừ một tiếng, còn có chút không vui, nhưng chung quy không thắng nổi dụ hoặc của sữa bột, ôm lấy thầm thì thầm thì uống lên lên.

“Cái này tôi biết, không trách cô ấy.”

Nói, Quý Dữ nhún nhún vai “Đến lượt tôi tôi phỏng chừng cũng sẽ làm giống cô ấy, nói không chừng còn không làm tốt bằng đâu, hơn nữa chuyện sáng hôm nay phải cảm ơn cô ấy một tiếng, tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ ra tay giúp đỡ.”

“Tôi vốn dĩ cũng không muốn cho nó ra mặt, là tự nó yêu cầu.”

Hạ Trụ đem điểm tâm đẩy đẩy tới trước mặt Quý Dữ “Em ấy lo lắng chúng ta một người cũng không ra mặt, sẽ khiến Quý Viễn Sinh cảm thấy bị coi thường, tiếp đó giận chó đánh mèo ba tôi, tạo nên thù địch không đáng, cho nên mới xung phong nhận việc.”

“Tuy rằng nó có đi đón hay không cũng không ảnh hưởng, nhưng……”

“Nhưng kia cũng là tâm ý của cô ấy.” Quý Dữ nói.

Hạ Trụ gật đầu: “Đúng vậy, nó nhìn có chút kiêu căng, kỳ thật làm chuyện gì cũng suy xét cho người khác, cũng thực dễ nói đạo lý.”

Quý Dữ có chút hoang mang: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Hạ Trụ nhìn Quý Dữ, đôi mắt thâm thúy: “Trở về trường học tôi không cũng khu với cậu, có chuyện gì đột nhiên xảy ra có khi tôi chẳng giúp được cậu, vạn nhất có tình huống khẩn cấp, cậu liền tìm nó đi, nó sẽ giúp cậu. Tôi đã nói chuyện này với nó rồi.”

Quý Dữ cứng họng.

Hắn cũng đi tới trường, đi một đường, tiến vào ở trong Hạ gia, một nửa vấn đề được giải quyết, hiện tại Hạ Trụ đem nửa vấn đề còn lại của hắn giải quyết hết một lượt.

Nhưng mà cảm giác từ trên trời rơi xuống này khiến hắn không mấy vui vẻ, mà là áp lực, hắn cảm thấy hổ thẹn trước người ta.

Quý Dữ trầm mặc một lát, nói: “Thật ra anh không cần thiết phải như vậy.”

Hắn từ nhỏ được giáo dục có cho đi mới có hồi báo, không thể không làm mà hưởng, nhưng hắn hiện tại không chỉ có không làm mà hưởng, còn thu lại nhiều như vậy, thậm chí làm hắn có chút đau lòng giùm người cho.

Thích thì thích, theo đuổi thì theo đuổi, nhưng cũng không thể cứ vậy mà móc tim móc phổi ra đi?

Nếu là gặp phải người nhân phẩm tốt, vậy may mắn, nếu gặp phải người không tốt, thế không phải bị hố chết sao?

Quý Dữ cảm thấy mình đang sờ sờ lộ liễu trình diễn một màn 《Ngây thơ cầu yêu thương》, nhìn đến nổi hắn muốn đem bả vai Hạ Trụ lắc lắc lắc —— Anh mau tỉnh lại đi! Truy người không phải truy như vậy! Cho quá nhiều! Người đều bị anh dọa cho chạy mất!

Hạ Trụ lại không để bụng, nhìn hắn nói: “Không có gì là không cần thiết, tôi nói che chở cậu, đương nhiên sẽ che chở cậu thật tốt.”

Ánh mắt kia quá mức sâu thẳm, phảng phất ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, khiến Quý Dữ không tự giác mà dời mắt.

Lời này tuy rằng nhẹ bỗng nói ra, lại hàm chứa ngàn cân trọng lượng.

Nếu là bằng hữu, Quý Dữ khẳng định đi lên khoác vai hắn cùng hắn mở rượu ăn chơi. Nhưng quan hệ hiện tại của bọn họ……

Quý Dữ xoa xoa lỗ tai, cảm thấy tim đập nhanh như trống bổ.

Hắn nghĩ thầm, người này nói chuyện thật êm tai, trêu con gái một lần là một lần đổ răm rắp, sao lại quay qua coi trọng hắn chứ? Tiểu cô nương thơm tho mềm mại không tốt sao? Kỳ kỳ quái quái.

Nói đến ai khác kỳ kỳ quái quái Quý Dữ đã quên chính mình cùng giống người ta, cũng không thích tiểu cô nương thơm tho mềm mại.

Hắn không ngừng tự hỏi bản thân có gì tốt, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không ra đáp án, bởi vì hắn thật sự cảm thấy mình rất loạn, làm việc thẳng thắn không màng hậu quả, trừ bỏ lớn lên đẹp thành tích tốt một chút, thì giống như không còn điểm hấp dẫn nào.

Được rồi, bây giờ cả thân xác này cũng không phải của hắn.

Người khác mười mấy tuổi nói tới đối tượng yêu đương đều là tiểu cô nương, hoặc là thiếu niên thanh xuân dào dạt, còn Hạ Trụ, coi trọng một người đã có con, còn từng cho mình đội nón xanh, tuy rằng hiện tại thay đổi linh hồn, nhưng sau đó vẫn quậy phá ra một đống chuyện.

Ngẫm lại đều cảm thấy thảm.

Sau một lúc lâu, Quý Dữ than thở, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Hạ Trụ.

Hai cái vỗ mang tính chất an ủi chụp lên vai khiến Hạ Trụ không thể hiểu được, tình huống gì đây?

Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: “Cậu không hỏi tôi làm sao thuyết phục được Kiều Kiều? Nó….. thành kiến đối với cậu còn rất nặng, chung quy nó vẫn không biết cậu khác với nguyên lai Quý Dữ.”

Quý Dữ phối hợp hỏi: “Vậy anh nói như thế nào?”

Hạ Trụ dừng một chút, nói: “Tôi nói ——”

“Ừm?”

Nắm tay trên đầu gối buông lỏng, Hạ Trụ ngước mắt, ánh mắt rét lạnh: “Tôi nói vấn đề của Tiểu Vũ Trụ vẫn chưa tra rõ ràng, nó cũng không nhất định không phải……”

Nói đến một nửa, bỗng nhiên dừng lại.

Hạ Trụ mi mắt hơi rũ, yên lặng nhìn chằm chằm chỗ nào đó.

Quý Dữ: “?”

Hắn theo Hạ Trụ ánh mắt cúi đầu, biểu tình thoáng chốc y hệt Hạ Trụ “……”

Chỉ thấy một cái đuôi nhỏ phi thường non nớt vươn ra ý đồ chạm vào mâm đồ ăn, nhưng khoảng cách có chút xa, đuôi không đủ dài, không chỉ có không đủ, còn đem điểm tâm từ trong mâm quét ra ngoài.

“Ngô……”

Tiểu Vũ Trụ dùng sức ôm nửa bình sữa uống, cau mày, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, hết sức chuyên chú mà không ngừng thử dùng cái đuôi lấy điểm tâm.

Nó cũng không cần Quý Dữ hỗ trợ, liền một mình âm thầm nỗ lực.

“Nha.” Lại không đủ dài, làm lại!

“Ác nha.” Thiếu chút nữa chạm vào rồi.

Hạ Trụ: “……”

Quý Dữ: “……”

“A ha ha, cái kia, cái này, ha ha ha, nói như thế nào đâu, ha ha.” Quý Dữ một bên cười gượng, một bên duỗi tay đem đuôi Tiểu Vũ Trụ túm trở về.

Đại khái là vừa rồi hắn buông lỏng tay, không có giữ chặt, lúc sau lại bắt đầu nói chuyện nghiêm túc với Hạ Trụ, cho nên cái đuôi trộm lộ ra ngoài cũng không biết.

Quý Dữ: “A ha ha ha.”

Hạ Trụ: “……”

Tiểu Vũ Trụ: “Áo ô ô ô QAQ.” Liền thiếu chút nữa thôi a.

Quý Dữ mạnh mẽ đem cái đuôi nhét vào phía sau Tiểu Vũ Trụ, lại dùng lực đem nó ấn vào trong lòng, mạnh mẽ đem giãy dụa của Tiểu Vũ Trụ ngăn chặn, hỏi Hạ Trụ: “Vừa rồi anh có thấy gì không? Hẳn là không đi?”

Hạ Trụ: “……”

Hạ Trụ: “Tôi thấy được.”

Quý Dữ trợn to mắt, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Hạ Trụ: “Anh nhìn thấy cái gì? Vừa rồi có gì hả?”

Hạ Trụ: “Thấy được cái đuôi.”

Quý Dữ giả ngu: “Tôi không thấy được a.”

Hắn ở trong lòng điên cuồng hét lên, đã nói đến mức này anh còn không hiểu giúp tôi với! Coi như nhìn không thấy không được sao!!!

“Cái đuôi màu bạc, bên trên có vảy, còn có vây cá.” Hạ Trụ hiển nhiên tỉnh như phỏng.

Quý Dữ: “……”

Hắn đỡ trán: “Không cần miêu tả rõ ràng như vậy, cảm ơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc