SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

Quý Dữ khẳng định, nhóc nho nhỏ trong bụng đang đá hắn.

Chuyện tình của Quý Hằng mấy người kia hắn ngược lại không quá lưu tâm, bởi vì hắn cảm thấy mình giống như một con dao treo trên đầu bọn họ vậy, hắn chậm chạp không rơi, thời gian ma sát sẽ lâu dần, hắn không kiên nhẫn, thậm chí khao khát mong muốn xuất đao, thì hắn gặp chiêu nào liền giải quyết chiêu đó.

Hiện tại thứ có thể làm hắn giật mình, phát ngốc nửa ngày chỉ có một.

Đó chính là đứa nhỏ trong bụng này đây.

So với chuyện xuyên qua, hắn vẫn cảm thấy chuyện đàn ông mang thai còn siêu việt lạ thường hơn.

Mà đích thân trải nghiệm việc mang thai, thì càng kỳ ảo.

“Đá cậu sao?” Hạ Trụ rũ mắt.

Quý Dữ: “Ừm.”

Trước kia hắn hầu như không cảm nhận được mình đang mang thai, cho đến đoạn thời gian gần đây, mới loáng thoáng mà cảm giác được trong bụng mình thật sự đang dựng dục một tiểu sinh mệnh.

Hắn bắt đầu thường xuyên bị đầy hơi, thỉnh thoảng trong bụng còn ùng ục vài tiếng.

Hiện tại càng rõ ràng hơn, dưới tình huống hắn đứng bất động, vải áo nơi bụng dưới vậy mà tự gồ lên, còn lặp lại mấy lần, trong bụng cũng vậy, tựa hồ có thứ gì đó đẩy qua đẩy lại.

“Sáng mai tôi cùng cậu đi khám thai.”

Hạ Trụ nói rồi duỗi tay phủ lên bụng Quý Dữ, bàn tay rộng lớn dao động bên trên, nhưng cách một tầng áo len dày, chung quy vẫn không cảm nhận được gì, hắn nghĩ nghĩ, tay đột nhiên vói vào cái túi trước của áo Quý Dữ, “Nó vẫn còn động sao?”

Quý Dữ trầm mặc cảm thụ một chút: “Không động, bây giờ đã an tĩnh rồi.”

Hạ Trụ ừ một tiếng, nhưng tay vẫn không xê dịch.

Cách tầng vải mỏng còn lại, bàn tay hắn nhẹ nhàng dán trên nửa cung tròn ấm áp, lòng bàn tay chạm đến địa phương bóng loáng mượt mà, hắn thậm chí ngẩn ngơ cảm giác được có một tiếng trống ngực nhỏ xíu xiu khác đang đập.

Rất nhỏ, nhưng hữu lực, khiến người ta không nhịn được mà trở nên xúc động.

Phu phu hai người tựa như không coi ai ra gì, một người ưỡn bụng mặc cho sờ, một người vừa được sờ vừa hỏi “Có động không, có cảm giác không”, một kẻ thì rũ mắt, kẻ thì dùng ánh mắt làm chuyện chính sự, hết sức chăm chú nhìn bụng người kia.

Hạ Kiều: “……”

Cô thực bi thương, cũng cực độ kinh hoàng, ngày hôm nay đối với cô mà nói quả thực là vô cùng hỗn loạn, không chỉ biết chân tướng mẹ mình rời đi, còn biết được thực nghiệm trên người Tiểu Vũ Trụ.

Cô muốn khóc lớn một trận để phát tiết ưu tư tích lũy nơi nội tâm, cũng muốn nhân cơ hội này, lợi dụng Quý Dữ đã tung ra cành ôliu, câu thông tâm trí của mình với hai người bọn họ.

Nhưng bây giờ, cô cảm thấy mình rất dư thừa.

Thậm chí mình tồn tại tại phòng ngủ này cũng là một sai lầm, cô đáng lẽ không nên tiến vào.

Tiếng khóc thút thít dần thu lại, nước mắt cũng lau đi, Hạ Kiều lặng lẽ bế Tiểu Vũ Trụ ngồi lên giường, nỗ lực giảm bớt sự tồn tại của mình.

Tiểu Vũ Trụ nhìn ba mẹ phía trước, lại ngửa đầu nghi hoặc mà nhìn cô cô, bỗng chốc ai nha kêu một tiếng.

Nó thành công hấp dẫn lực chú ý của Quý Dữ và Hạ Trụ, thuận lợi từ trong lòng Hạ Kiều về với vòng tay Quý Dữ. Đôi mắt to to cong lên, vẻ mặt thỏa mãn mà ôm lấy cánh tay hắn, đầu nhỏ dính dính dán lên ngực hắn.

Hạ Kiều nhìn một nhà ba người trước mắt: “……” Cáo từ.

Nàng chỉ chỉ bên ngoài, “Em, em còn bài tập phải làm, về trước làm bài tập.” Khóc cũng không muốn khóc, cười cũng không muốn cười, lúc này cô chỉ cảm thấy tâm tình quá phức tạp, cần một mình yên tĩnh.

Quý Dữ hỏi: “Thấy đuôi của Tiểu Vũ Trụ rồi sao?”

Hạ Kiều lắc đầu: “Không thấy được, sau này coi cũng không sao.”

Cô đứng lên, nói với Quý Dữ, “Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không tiết lộ chuyện của Tiểu Vũ Trụ ra ngoài.” Tiếp theo nhìn Quý Dữ, lại nhìn Hạ Trụ, một lúc lâu mới mở miệng, “Chúc mừng a, chúc phúc cho hai người.” Dứt lời cười một cái với cả hai, xoay người rời khỏi phòng.

Chờ cửa đóng lại, Quý Dữ suy tư trong nháy mắt, nhìn về phía Hạ Trụ: “Giải quyết tốt đẹp?”

Hạ Trụ ngẫm nghĩ một chút: “Tôi thấy hẳn là vậy.”

Quý Dữ nhếch môi lên, vươn năm ngón tay, Hạ Trụ hiểu rõ, cười cười đánh tay với hắn một cái.

Sáng sớm hôm sau, một nhà ba người lại lần nữa xuất phát tới bệnh viện.

Lúc này bọn họ dẫn theo càng nhiều người, cũng thay đổi một chiếc xe có tính phòng hộ cao hơn, khoảng trống bên trong xe rộng lớn, thân xe rắn chắc chịu lực, cửa sổ đều lắp kính chống đạn.

“Quá mức phách lối rồi a.”

Vừa ra khỏi cửa, Quý Dữ liền tiếp thu phong ba của kẻ có tiền —— dọc theo đường đi gặp phải toàn là màn quảng cáo lớn bị thay đổi thành lời mời hôn lễ, trừ cái đó ra, xe buýt, trạm xe, thậm chí tháp cao trứ danh nhất Long Thành cũng luân phiên hiện lên tin tức kết hôn.

Hôm nay Long Thành bị màu đỏ lãng mạn bao bọc, cơ hồ người Long Thành đều biết vùng này xuất hiện một cặp đôi giàu có sắp sửa cử hành hôn lễ.

Mà nhân vật phách lối không gì sánh được này, chính là Quý Hằng cùng Tiết Túng.

“Thoạt nhìn giống như đang cố ý cho người nào đó xem.” Hạ Trụ nói.

Quý Dữ đồng tình gật đầu.

Nếu là vì bản thân hắn, căn bản không cần phải tuyên truyền lớn như vậy.

Ngược lại vì Tạ Vũ Tinh làm Văn Ngữ Vi bị thương, còn muốn trả thù Quý Hằng cùng Tiết Túng thì hợp lí hơn.

Bất quá hai người kia có kẻ nào là ăn chay sao? Tuyên truyền kết hôn che trời lấp đất thế này, hiển nhiên là bút tích của Quý Hằng, đại khái là sự trả thù thẳng thắn của hắn đối với Tạ Vũ Tinh.

“Oan oan tương báo khi nào mới dứt.”

“Chó cắn chó thôi, không có quan hệ gì với chúng ta.”

Hạ Trụ có cảm nhận cực kém với ba người kia, không muốn nói thêm một chút nào, hắn lần thứ hai duỗi tay, muốn sờ bụng Quý Dữ. Từ ngày hôm qua đến bây giờ hắn sờ soạng vài lần, một lần cũng chưa thể chờ đến lúc bé con đáp lại, cho nên có chút không cam lòng, một hai phải để tiểu gia hỏa đá lòng bàn tay mình một cái mới vui vẻ.

Bất quá lúc này bàn tay vươn ra, lại không có thể thuận lợi mà dừng trên bụng Quý Dữ.

Hai bàn tay nhỏ giữa đường xuất hiện, ngón cái của Hạ Trụ nháy mắt bị bàn tay mềm mại bao lấy, sau đó bị đặt lên một cái bụng nhỏ phình phình khác.

Tiểu Vũ Trụ vỗ vỗ bàn tay đặt trên bụng mình, nâng cặp mắt to sáng ngời nhìn Hạ Trụ: “Hô hô ~”

Hạ Trụ giật mình, trao đổi ánh mắt với Quý Dữ cũng sửng sốt giống hắn.

Hắn buồn cười mà nhìn Tiểu Vũ Trụ: “Được được được, đã biết.”

Nói xong, lại không chạm vào Quý Dữ nữa, mãi đến khi tới bệnh viện, tay cũng không hề rời khỏi bụng Tiểu Vũ Trụ.

Kiểm tra sức khỏe của trẻ con không mấy tốn công, trừ lúc tiêm một mũi khiến Tiểu Vũ Trụ rớt vài giọt đậu đậu óng ánh ra ngoài, thì toàn bộ quá trình nó cực ngoan ngoãn, phi thường phối hợp với bác sĩ kiểm tra, cuối cùng còn được thưởng cho một khối bánh bích quy.

Nhưng thật ra khi Quý Dữ khám thai xuất hiện một chút tình huống ngoài ý muốn —— nhóc nho nhỏ phát dục quá nhanh bị bác sĩ phát hiện.

Hai người hàm hồ chối bay, nói là nhớ lầm thời gian mang thai nên mới miễn cưỡng qua loa lừa gạt được bác sĩ, dù sao thì thế giới này lớn như vậy, người mang thai nhưng không có biểu hiện nhiều vô số kể.

“Nó không quá giống Tiểu Vũ Trụ.” Quý Dữ nói.

Sau khi cảm ơn bác sĩ, hai người rời khỏi phòng khám.

Vừa ra khỏi cửa Quý Dữ liền đem ảnh siêu âm ra, cúi đầu xem không ngừng.

Hai tháng trước, nhóc nho nhỏ chỉ mới là một cái trứng tròn tí ti bằng đầu ngón tay, hắn khi đó xoắn quýt bất định, thậm chí còn động tới ý niệm phá thai, nhưng hiện tại, cái trứng kia cư nhiên biến thành đại não cùng tứ chi, còn có thể thấy được xương cốt tinh tế, cứ nhỏ yếu như vậy, ở trong bụng hắn rúc thành một đoàn.

Quý Dữ bỗng nhiên nghĩ, cho dù tiểu gia hỏa này có biến dị, hắn cũng sẽ sinh nó ra.

Loại sinh mệnh tự mình mang thai, cùng với cảm giác huyết mạch tương liên, vừa kì diệu vừa khiến người mong đợi.

Tiểu Vũ Trụ ghé vào đầu vai Hạ Trụ ngáp một cái, mơ màng muốn ngủ.

Hạ Trụ một bên vỗ nhẹ lưng nó, một bên xem hình chung với Quý Dữ. Nhìn nhìn, hắn bỗng nhiên nói: “Cái thai này có lẽ sẽ sinh sớm hơn cả Tiểu Vũ Trụ.”

“Rất có khả năng.”

Quý Dữ gật đầu, thấp giọng nói, “Dù gì cũng đã dưỡng bên trong lâu như vậy, nếu còn không ra chẳng phải biến thành Na Tra luôn sao. A từ từ, Na Tra, Tiểu Na Tra.” Hắn suy nghĩ một hồi, “Còn rất đáng yêu, lấy làm nhũ danh cũng không tồi.”

Hạ Trụ cười: “Vậy có muốn sửa Tiểu Vũ Trụ thành Tiểu Kim Tra luôn hay không?”

Bé con ghé vào đầu vai hắn vụt một cái ngồi dậy, bàn tay câu lấy cổ Hạ Trụ, quay đầu hướng hai người lắc lắc đầu nhỏ, non nớt nói: “Tiểu giu giu, tốt ~”

Quý Dữ vui vẻ: “Còn biết Tiểu Vũ Trụ dễ nghe hơn kìa.”

Lại nói, “Vậy nhóc nho nhỏ gọi là gì bây giờ? Tiểu Ngân Hà, Tiểu Tinh Không, Tiểu Thái Dương (Mặt Trời Nhỏ), Tiểu Hắc Động, Tiểu……”

Giọng nói đột nhiên dừng lại, ý cười trên mặt biến mất.

Quý Dữ dừng bước chân, ánh mắt nhìn hành lang hình quạt cách đó không xa, chỗ đó đứng một người, hai tay tùy ý mà đáp trên lan can, ngước mắt nhìn về phương xa.

Thế giới thật sự quá nhỏ.

Quý Dữ bắt lấy cánh tay Hạ Trụ, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi.”

“Được.” Hạ Trụ cũng thấy được người kia.

Bọn họ không muốn gặp đối phương, nhưng đối phương lại rất muốn chào hỏi bọn họ.

“Quý Dữ, Hạ Trụ.”

Người nọ quay người, tiếu ý trên mặt đầy uyển chuyển, “Trùng hợp như vậy.” Nói rồi đi về phía hai người.

Đúng vậy, thật là oan gia ngõ hẹp.

Quý Dữ dừng cước bộ, cong cong khóe môi: “Quý Hằng.”

Hạ Trụ không hé răng, chỉ hơi gật đầu coi như đáp lại.

Tiểu Vũ Trụ nghiêng mắt nhìn người tới một cái, quay đầu bò trở về bên bả vai Hạ Trụ, đem mặt vùi vào vai hắn.

“Hai người tới làm gì?”

Quý Hằng liếc nhìn về phía bọn họ, sáng tỏ mà nga một tiếng, cười nói, “Cậu lại mang thai sao? Chúc mừng a.”

Quý Dữ lộ ra tia cười mỉm: “Cũng chúc mừng cậu, lập tức trở thành cô dâu rồi.”

“Cảm ơn.”

Quý Hằng lại nói, “Chuyện tôi mời cậu làm người chứng hôn, Hạ Trụ đã nói với cậu chưa?”

“Đã nói.”

“Vậy câu trả lời là?”

Quý Dữ thật sâu mà ngắm vào đôi mắt Quý Hằng: “Đi, đương nhiên phải đi.”

Quý Hằng câu môi, cười đến thoải mái: “Được, cứ vậy đi, tôi chờ cậu.”

Dứt lời hắn quay người, tiếp tục nhìn về phía xa xa.

Quý Dữ không khỏi liếc mắt về hướng lan can, cái hành lang hình quạt này đối diện cửa bệnh viện, hơn nữa khoảng cách không xa, xe lui tới ngoài cửa và người đi đường đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền chú ý tới một thân ảnh nhã nhặn cẩn trọng, không hề hợp với không gian chung quanh.

Là Tiết Túng.

“Hắn lại bị kêu lên tiếp nhận điều tra.” Quý Hằng bỗng nhiên mở miệng.

Lúc hắn nói những lời là đang cười, đôi môi bị gió lạnh thổi cho hóa trắng và tây trang đơn bạc, hơi lộ ra vẻ quỷ dị.

Quý Dữ đối với chuyện của hai người bọn họ không có hứng thú, đối với chuyện Tiết Túng bị gọi lại càng cảm thấy bình thường.

Hắn nói: “Ai bảo hắn làm chuyện sai trái. Chúng tôi còn có việc, đi trước.”

Quý Dữ không muốn ở lại quá lâu, nói xong nắm tay Hạ Trụ rời đi.

Quý Hằng lại bỗng nhiên bật cười: “Đúng, hắn đã làm sai, cho nên hắn xứng đáng.”

Nét mày Quý Dữ giật giật, có chút khó hiểu.

Nhưng hắn vẫn không dừng chân, nện bước nhanh hơn, cũng không quay đầu, lôi kéo Hạ Trụ rời đi.

“Quý Dữ.”

Quý Hằng đằng sau không màng cảnh vật chung quanh, ánh mắt sáng quắc mà nhìn bóng lưng Quý Dữ, cao giọng nói, “Hôn lễ của tôi, cậu nhất định phải tới ——”

“Thần kinh.” Quý Dữ nhỏ giọng lầu bầu một câu.

Nói xong lại sờ sờ bụng, “Con cái gì cũng không nghe được.”

“Ai?” Tiểu Vũ Trụ nghiêng đầu xem Quý Dữ.

Quý Dữ lại nói: “Con cũng cái gì cũng không nghe được.”

Tiểu Vũ Trụ cái hiểu cái không gật đầu: “Nga da.”

Hạ Trụ duỗi tay kéo Quý Dữ: “Chậm một chút, không cần đi gấp như vậy.”

“Không được, biến thái sẽ lây bệnh.”

Bước chân của Quý Dữ không chút khựng lại, “Hai chúng ta thì không cần nói, tôi không muốn để Tiểu Vũ Trụ cùng Tiểu…… Tiểu xoa xoa hô hấp chung bầu không khí với biến thái.”




Editor: Ai do do, *treo băng ron* chuẩn bị chào đón nhóc nho nhỏ chào đời thoi mọi người eiiiiiiii~

Bình luận

Truyện đang đọc